CHƯƠNG 69: NGƯƠI CŨNG XỨNG THEO ĐUỔI CÔ ẤY?
“À, vậy thì sau khi để lại thì tôi có thể đi đúng không?” Tống Thanh cắn môi nói: “Hôm nay tôi thực sự có việc...”
Hà Nhật Dương cụp mắt xuống, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ừm.”
Nhận được sự đồng ý của Hà Nhật Dương thì lúc này Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm xong, sau khi Thẩm Nguyệt vui vẻ đi tìm quản gia để để lại chữ ký và dấu vân tay của mình, cô hài lòng xách túi rời đi.
Nhìn thấy cô vui vẻ như một con chim nhỏ bay đi, Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng quay về như thế, không phải để đi gặp người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ kia đấy chứ?
“Tổng giám đốc, hôm nay anh có đến công ty không ạ.” Lý Xuân thu dọn xong đống báo cáo mà Hà Nhật Dương ném lên bàn, cô ta hỏi một cách cung kính.
“Không đến.” Hà Nhật Dương bực bội cởi chiếc cúc áo ở cổ tay, hắn nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì, mọi người nghỉ ngơi ngày hôm nay đi, để ý giữ liên lạc trên điện thoại là được rồi.”
Lý Xuân và Lý Hạ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nói, tâm trạng của Tổng giám đốc lại không ổn rồi!
Nhưng bọn họ cũng không dám nói gì mà chỉ có thể im lặng lùi về một bên.
Tống Thanh về đến nhà thì nhìn thấy Tống Linh đang ngồi chơi điện tử một cách yên tĩnh trong phòng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Thanh đặt thẻ ngân hàng xuống trước mặt Tống Linh: “Nè, đây là tài khoản của anh.”
Tống Linh đột nhiên nhìn Tống Thanh một cách chăm chú: “Thanh Thanh à, sau này anh sẽ nuôi em.”
Tống Thanh cười ha ha, cô nói: “Được, sau này Thanh Thanh phải nhờ cả vào anh rồi.”
Tống Linh nháy mắt, nhìn thấy Tống Thanh vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy vui lây.
Mặc dù hắn biết bây giờ Thanh Thanh chắc là không tin những lời hắn nói.
Chú giúp việc Lê Huy đã đi mua đồ ăn về, nhìn thấy Thẩm Nguyệt đã quy về, ông lập tức nói: “Thanh Thanh, hàng xóm ở nhà đối diện hình như đang nghe ngóng chuyện của cháu ở khắp nơi đấy.”
Từ khi quyết định cho Lê Huy vào ở đây để chăm sóc cho anh trai thì Thẩm Nguyệt đã khăng khăng bắt Lê Huy gọi mình là Thanh Thanh.
Như vậy thì mới có vẻ như là người một nhà.
Tống Thanh vừa nghe xong liền tò mò hỏi: “Thăm dò cháu để làm gì chứ?”
Lê Huy cho thức ăn vào tủ lạnh, ông nói: “Hình như là dò la xem thử cháu đã có bạn trai hay chưa.”
Tống Thanh cười nhạo một tiếng: “Cháu luôn cảm thấy những người hàng xóm rất bất thường, cho nên chú không cần phải để ý đến họ đâu!”
Lê Huy gật đầu: “Chú biết rồi. Lát nữa cháu có ăn cơm ở nhà không? Chú mua rất nhiều đồ ăn đấy.”
Tống Thanh gật đầu: “Mấy ngày này cháu không có việc gì cả cho nên cháu sẽ ở nhà. Bác sĩ nói với cháu là bệnh tình của anh cháu tiến triển rất tốt, có lẽ là chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa thì có thể khỏi hoàn toàn ạ.”
Gương mặt của Lê Huy cùng trở nên vui mừng: “Hai ngày nay Tiểu Linh đúng là rất khỏe.”
Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lê Huy tiện tay đi qua mở cửa thì liền nhìn thấy người đứng ở bên ngoài chính là cậu hàng xóm ở nhà đối diện, Lê Huy chặn ánh mắt của cậu ta lại theo bản năng: “Cậu có việc gì à?”
Dư Bảo nghiêng đầu nhìn thấy Tống Thanh đang ở nhà, cậu ta lập tức cao giọng gọi: “Tôi vừa tổ chức một hoạt động nên muốn mời cô ấy đến tham gia bữa liên hoan cùng các bạn hàng xóm.”
Lê Huy lập tức quay đầu nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh thản nhiên từ chối: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Lê Huy không để cho Dư Bảo nói thêm điều gì nữa, ông lập tức nói: “Thật là ngại quá, chúng tôi không đi đâu, tạm biệt cậu!”
Lê Huy liền đóng cửa lại, ông nhịn không được mà nói: “Cái cậu nhóc này nhìn rất được đó, đáng tiếc là ánh mắt bất chính, cháu tránh xa cậu ta ra một chút.”
“Dạ, cháu biết rồi ạ.” Tống Thanh cười cười trả lời.
Lê Huy bận rộn ở trong bếp, bỗng nhiên ông thò đầu ra nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, tương ngọt trong nhà mình sắp hết rồi.”
Tống Thanh lập tức ngừng việc mình đang làm lại: “Cháu đi ra siêu thị mua ngay.”
Tống Thanh cầm lấy một chiếc kẹp tóc, cô kẹp mái tóc dài của mình lại thật gọn gàng, sau đó nhanh nhẹn ra khỏi nhà.
Tống Thanh vừa ra khỏi cửa thì Dư Bảo cũng chạy theo ra ngay.
“Này, Tống Thanh.” Dư Bảo chủ động chào hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ thản nhiên gật đầu, không hề để ý tới cậu ta.
Dư Bảo theo Tống Thanh xuống thang máy, cậu ta không ngừng năn nỉ cô: “Tống Thanh à, tôi chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc giữa những người hàng xóm với nhau. Nếu nếu tiền bạc của cô không dư dả thì tôi sẽ đóng tiền thay cho cô. Chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà, cô nể mặt tôi một lần đi?”
Tống Thanh nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Xin lỗi, tôi chưa từng có ý muốn sẽ thân thiết với những người hàng xóm khác, khiến anh thất vọng rồi.”
Thang máy xuống đến sảnh, Tống Thanh bước đi không chút do dự.
Dư Bảo theo sát cô, cậu ta không ngừng lải nhải ở phía sau: “Này, Cô Tống, cô có ý gì thế! Tôi có thiện ý mời cô mà.”
“Xin lỗi, tôi không cần.” Tống Thanh không ngừng bước về phía trước, Dư Bão bỗng nhiên không nhịn được nữa mà vươn tay nắm lấy cánh tay của Tống Thanh, sau đó dùng lực kéo một cái.
Tống Thanh không hề phòng bị nên cô lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì thị Dư Bảo kéo ngã.
Ánh mắt của Tống Thanh rơi xuống trên cánh tay mình, ánh mắt cô trầm xuống: “Buông tay ra!”
Dư Bảo đột nhiên tiến lên một bước, cậu ta mở rộng vòng tay ôm lấy Tống Thanh: “Cô Tống, tôi thật sự rất thích cô. Chúng ta quen nhau đi!”
Tống Thanh sợ đến mức ngây người!
Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông mặt dày như thế này bao giờ!
Hai người vừa mới quen nhau hôm qua?
Thế mà cậu ta có thể không biết xấu hổ mà nói thích cô?
Tống Thanh liên tục lùi lại: “Ngài Dư, xin anh hãy tự trọng.”
Dư Bảo không thèm để ý đến chuyện tự trọng hay không nữa.
Cậu ta chỉ biết rằng cậu ta nhất định phải đoạt lấy Tống Thanh!
Bất kể là dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa thì cậu ta cũng phải có được Tống Thanh!
Tống Thanh liên tục lùi về phía sau mấy bước, lưng cô bỗng chốc đụng phải bức tường lạnh như băng, không thể nào lùi được nữa.
Thấy Dư Bảo muốn tiến lên, Tống Thanh ôm lấy chiếc túi vào lòng, chuẩn bị phản kích.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía cửa: “Cậu là cái thá gì chứ? Cậu mà cũng xứng theo đuổi cô ấy ư?”
Tống Thanh đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy thân hình cao lớn rắn rỏi của Hà Nhật Dương xuất hiện ở ngay trước cửa.
Tống Thanh chưa bao giờ có cảm giác mong mỏi Hà Nhật Dương xuất hiện đến thế!
Tống Thanh chạy về phía Hà Nhật Dương theo bản năng, cô nắm lấy cánh tay hắn: “Nhật Dương...”
Nhìn thấy dáng vẻ ỷ lại vào mình của Tống Thanh, Hà Nhật Dương hơi nhếch miệng lên, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ.
Dư Bảo không ngờ rằng Hà Nhật Dương sẽ tới đây, sự can đảm lúc nãy nhanh chóng bị ném xuống Thái Bình Dương, không dám ho he gì mà quay đầu bỏ chạy.
Tống Thanh không nghĩ rằng Dư Bảo sẽ sợ hãi đến như vậy, Hà Nhật Dương còn chưa làm gì mà cậu ta đã bị dọa đén mức bỏ chạy mất.
Tống Thanh lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện ra rằng mình vẫn luôn nắm chặt lấy cánh tay của Hà Nhật Dương. Cô lập tức rút tay lại như bị điện giật.
“Sao anh lại tới đây?” Lúc này Tống Thanh mới kịp phản ứng, sao Hà Nhật Dương lại biết nơi ở của cô nhỉ?
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương quét qua Tống Thanh, hắn ra vẻ như thể chỉ đi ngang qua: “Tối hôm qua tôi làm hỏng điện thoại của cô cho nên hôm nay tôi muốn đưa cô đi mua một cái mới. Đi thôi, cô cứ chọn kiểu dáng tùy thích.”
Lúc này Tống Thanh mới cười cười, cô nói: “Bây giờ thì không được rồi, tôi còn phải đi mua một ít đồ...”
“Vậy thì đi cùng đi.” Hà Nhật Dương chân thật nói.
Sao mà đi cùng nhau được chứ?
Cái loại siêu thị địa phương đó là loại mà Tổng giám đốc có thể bước vào ư?
Chỉ sợ vừa vào đến siêu thị thì được các giám đốc và cổ đông chạy ra đón rồi?
Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể
Danh sách chương