CHƯƠNG 70: ĐIỆN THOẠI TÌNH NHÂN
Hà Nhật Dương đã bước tới bên cửa xe, hắn mở cửa ra rồi quay đầu lại nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh phát hiện ra rằng xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cô cũng không dám ở lại lâu nên chỉ có thể nhanh chóng chui vào xe của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương rất hài lòng vì sự hợp tác của Tống Thanh.
Sau khi rời khỏi chỗ đó, Tống Thanh mới lên tiếng: “Siêu thị gần đây cách chỗ này hai con đường. Anh cứ đi đỗ xe đi, tôi tự vào mua cũng được.”
Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm Tống Thanh.
Tống Thanh bị nhìn đến nỗi sởn cả tóc gáy, cô chỉ có thể cứng đầu nói: “Anh đẹp trai như vậy, nếu như anh xuất hiện trong siêu thị thì nhất định sẽ bị những người xung quanh chú ý.”
Nếu như bị để ý thì còn mua cái gì nữa!
Đây là một bước khó đi được không?
Nghe thấy những lời này, Hà Nhật Dương liền tự động phiên dịch thành: Cô ấy nói mình rất đẹp trai, cho nên cô ấy sẽ không vui khi những người phụ nữ khác nhìn mình, vì vậy nên mới bảo mình dừng xe ở bãi đỗ xe để chờ cô ấy.”
Cô để ý đến việc những người khác nhìn mình như vậy là bởi vì cô ấy chú ý đến mình?
Mắt phượng của Hà Nhật Dương giật giật, hắn lộ ra ý cười trả lời cô: “Được.”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
A, đồng ý dễ dàng như vậy à?
Cô tưởng rằng mình còn phải nói thêm mấy câu nữa thì mới có thể khuyên được hắn chứ!
Hiếm khi thấy Hà Nhật Dương dễ dàng đồng ý như vậy, cho nên Tống Thanh không thể để lỡ được. Cô nhanh chóng vào siêu thị mua đồ, trả tiền xong thì liền thở hổn hển chạy về phía bãi đỗ xe.
Hà Nhật Dương nhìn thứ trong tay của Tống Thanh, hắn không nhịn được mà nhíu mày hỏi: “Cô mua cái gì thế?”
Tống Thanh hơi lúng túng nói: “Tôi chỉ mua một ít đồ dùng hằng ngày thôi. A, anh muốn uống sữa chua không?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương quét qua: “Là của Cremador à?”
Tống Thanh nói hơi chậm lại: “Không phải... Trong siêu thị thì làm sao có loại Creamador chứ?”
Tống Thanh chán nản một lúc.
Cremador là loại sữa chua tốt nhất đến từ Nhật Bản.
Số lượng sản xuất một ngày là mười hộp!
Những có thể được ăn Cremador hoàn toàn không phải là những người tầm thường, được chưa?
Tống Thanh đặt chiếc túi lên đầu gối, cho cũng không được mà không cho cũng không được.
Khóe miệng của Hà Nhật Dương vểnh lên, hắn tự tay lấy ra một hộp sữa chua vị dâu tây từ trong chiếc túi trên đầu gối của Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn hắn mở chiếc hộp ra rồi uống thật thì cô lập tức trợn tròn cả hai mắt.
“A, mùi vị tệ thật, có nhiều chất phụ gia quá.” Hà Nhật Dương nhíu mày đánh giá: “Sao mà cô có thể uống nổi chứ!”
Tống Thanh không nhịn được mà trả lời: “Anh tưởng rằng những người trên thế giới này đều giống anh cả à, ai cũng có thể uống sữa chua Cremador à? Đối với người bình thường thì loại này đã tốt lắm rồi đấy? Không uống thì thôi, trả cho tôi.”
Hà Nhật Dương cười khúc khích, hắn giơ tay xoa đầu Tống Thanh: “Học được cách cáu gắt với tôi rồi à?”
Tống Thanh lườm hắn một cái, cô không hề cáu gắt...
“Nhà họ Hà có một trang trại chăn nuôi ở Hokkaido, thực ra thì cũng không khoa trương như cô nói đâu. Sản lượng một ngày của trại chăn nuôi chắc cũng được khoảng hai mươi hộp, phần lớn trong số đó đều sẽ được mang đến ở nhà lớn bên kia. Nhưng mà nếu như cô thích uống thì ta để lại cho cô hai hộp là được rồi.” Hà Nhật Dương cười nói.
Tống Thanh hít thở không thông.
Cô không có ý này!
Tống Thanh phát hiện ra mình và hắn nói chuyện không hợp nhau, cô lập tức nói: “Vậy tôi về trước đây.”
Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn cô, Tống Thanh liền nói: “À, chuyện chiếc điện thoại không cần vội đâu...”
“Nhưng lúc nãy tôi gọi điện mà không tìm được cô.” Hà Nhật Dương hơi nhíu mày: “Thế này thì nếu có việc gì thì chậm trễ mất.”
Trong lòng của Tống Thanh nhổ ra một bãi nước bọt, còn không phải là vì hắn đã ném điện thoại của cô vào bể ư!
Người này đúng là...
Tống Thanh bất đắc dĩ giơ cái túi lên nói: “Tôi còn phải mang đồ về nhà...”
“Tôi cho cô năm phút, cô phải lập tức đi xuống ngay.” Hà Nhật Dương bá đạo nói: “Tôi không thích chờ đợi người khác.”
Tống Thanh biết rằng cô không thể nào nói lý lẽ với hắn được cho nên chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy lên nhà, cô đưa đồ cho Lê Huy rồi sau đó lại vắt chân lên cổ mà chạy xuống.
Nhìn thấy bộ dạng chạy đến mức thở hổn hển của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền giơ tay lên xem đồng hồ: “Muộn mười giây.”
Tống Thanh thực sự muốn điên lên!
Cô đã chạy như chó rồi mà?
Hà Nhật Dương hình như càng ngày càng thích vẻ mặt không thể làm gì được của Tống Thanh, hắn nhịn cười nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi mua điện thoại.”
Tống Thanh chỉ có thể chấp nhận lên xe đi đến một trung tâm thương mại cùng với Hà Nhật Dương.
Những người khác mua điện thoại thì sẽ đứng trước quầy để xem, thấy thích thì trả tiền rồi về.
Vậy mà Hà Nhật Dương mua điện thoại thì lại đưa Tống Thanh đến thẳng phòng làm việc của giám đốc trung tâm thương mại, sai người ta đem toàn bộ mẫu mã điện thoại đến để cho Tống Thanh lựa chọn.
Nhìn bộ dạng cúi đầu khom lưng nịnh hót của giám đôc trung tâm thương mại là cho Tống Thanh cảm thấy có chút không nỡ!
Hà Nhật Dương xem qua những chiếc điện thoại được mang đến, hắn nhướng mày: “Chỉ có từng này thôi à?”
Giám đốc của trung tâm thương mại lau mồ hôi hột trên trán, ông ta trả lời: “Vâng thưa Tổng giám đốc Hạ, đây đều là những chiếc điện thoại có kiểu dáng mới mẻ và độc đáo nhất trên thị trường đấy ạ.”
Tống Thanh chọn bừa một cái rồi nói: “Cái này cũng được đấy.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương cũng liếc qua, hắn thẳng thừng gọi điện thoại cho Lý Xuân: “Cầm một chiếc điện thoại của tôi tới đây.”
Hắn lại muốn làm gì nữa đây?
Tống Thanh vừa định hỏi thì Hà Nhật Dương đã trực tiếp giải thích: “Loại điện thoại này cũng chỉ là một món đồ chơi, tôi đã làm hỏng điện thoại của cô thì tôi sẽ đền cho cô một cái thật tốt.”
Một lát sau, Lý Xuân đã nghỉ phép đến nhanh như từ trên trời rơi xuống, cô ta mang tới một chiếc điện thoại được đặt sẵn mới tinh.
“Thưa Tổng giám đốc, sim điện thoại của Cô Tống đã được cho vào rồi ạ.” Lý Xuân quả nhiên không hổ danh là trợ lý cao cấp số một, bất kỳ việc gì cũng có thể làm đúng như những gì Hà Nhật Dương muốn.
Quả nhiên, Hà Nhật Dương hài lòng gật đầu rồi nói: “Vậy thì tốt.”
Tống Thanh nhìn chiếc điện thoại nằm ở trên bàn, con ngươi của cô suýt chút nữa thì rơi ra khỏi hốc mắt: “Cho tôi chiếc điện thoại này ư?”
“Đúng thế.” Hà Nhật Dương cũng đặt chiếc điện thoại của hắn bên cạnh: “Chiếc điện thoại này nhìn vẫn vừa mắt nhất.”
Tống Thanh dở khóc dở cười.
Điện thoại của Hà Nhật Dương là điện thoại chế tạo đặc biệt của Hanmac.
Đây đương nhiên không phải là chiếc điện thoại mà những chiếc nhìn thấy tràn lan trên thị trường có thể so sánh được.
Mặc dù Hà Nhật Dương không chọn một chiếc điện thoại nào, nhưng mà giám đốc vẫn rất vui vẻ gói tất cả điện thoại lại rồi tặng cho Tống Thanh.
Nhưng vào lúc này, người vốn chờ đợi thời cơ giậu đổ bìm leo là Phương Khanh Hân vẫn không nhận được một chút tin tức nào về chuyện Hà Nhật Dương bỏ rơi Tống Thanh cả. Cô ta chỉ nhận được tin buồn là Hà Nhật Dương đã dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân rồi đưa Tống Thanh rời đi.
Phương Khanh Hân hoàn toàn không ngời tới rằng, sau khi Hà Nhật Dương biết được chuyện Tống Thanh cấu kết với một người đàn ông khác mà hắn lại không trả thù Tống Thanh, ngược lại còn mang cô đi?
Phương Khanh Hân đập nát hết toàn bộ mọi thứ trong tay.
“Sao có thể chứ? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Gương mặt của Phương Khanh Hân trở nên méo mó, đáy mắt tràn đầy lửa giận: “Hà Nhật Dương, là anh ép em! Cho nên đừng có mà trách em!”
Phương Khanh Hân cắn răng nhấc điện thoại lên, cô ta gọi điện thoại cho Dư Bảo: “Tôi cho anh ba ngày, anh phải phá hoại Tống Thanh kia! Cho dù anh dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa thì cũng phải khiến cho Tống Thanh thân bại danh liệt.”
Ngón tay cầm điện thoại của Dư Bảo run lên: “Cô Phương, nhưng mà hình như Tổng giám đốc Hà bảo vệ cô ta rất kỹ...”
“Vậy thì anh nghe lời anh ta hay là nghe lời tôi?” Phương Khanh Hân điên cuồng gào lên: “Chỉ cần anh hủy hoại cô ta thì tôi sẽ đưa anh đến một nơi mà Hà Nhật Dương không bao giờ tìm được.”
Truyện convert hay : Đế Cung Đông Hoàng Phi
Danh sách chương