CHƯƠNG 68: AI NHỎ CHỨ?
Tống Thanh nhìn ngực mình theo phản xạ.
Hừm, so với người phương Tây thì quả thật có chút nhỏ...
Nhưng đây không phải vấn đề chính!
Sao hắn biết kích thước lớn nhỏ của cô chứ?
Tống Thanh đưa tay lên che ngực, cảnh giác nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đẹp hơn tôi sao? Người nên lo lắng phải là tôi mới đúng!”
Tống Thanh do dự một chút, sự thật thì đúng là như thế...
“Được rồi! Không sớm nữa! Mau nghỉ ngơi đi!” Hà Nhật Dương cầm quyển sách trong tay ném sang bên cạnh.
Tống Thanh đứng đơ người tại chỗ, sau đó mới lúng túng đi đến bến giường.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung trên một chiếc giường!
Hừ! Ai sợ ai!
Tống Thanh nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm!
Tống Thanh kéo chăn lên, chui vào bên trong.
Vừa nằm xuống, Tống Thanh suýt nữa kêu lên vì quá thoải mái.
Hà Nhật Dương đúng là biết hưởng thụ!
Chăn đệm mềm mại như vậy, giường êm ái như vậy?
Hà Nhật Dương liếc mắt nhìn Tống Thanh đang xoay lưng về phía hắn, nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô gần hắn như vậy...
Hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tắt đèn, hai người mỗi người nằm một bên, nhưng cả hai đều không ngủ.
Tống Thanh lần này chỉ mặc áo sơ mi của Hà Nhật Dương, không hề giống lần trước mặc áo ngủ hoạt hình, chỉ cần cô hơi mạnh tay thì sẽ lộ ra cặp chân dài.
Cho nên Tống Thanh ngoan ngoãn nằm đó, không dám cử động.
Bình thường Hà Nhật Dương ngủ không sâu, hiện giờ bên cạnh còn có một cô gái mặc áo sơ mi của hắn...
Hơn nữa cô gái này lại là người hắn không hề ghét, thậm chí có chút... thích!
Vừa nghĩ tới việc dưới chiếc chăn này là một cô gái mặc áo sơ mi của hắn, cách hắn chưa tới một bước chân, Hà Nhật Dương cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Nụ hôn tối nay hắn không hề quên!
Khi ngã xuống giường, hắn đã tỉnh rượu.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại muốn giả say, đồng thời còn bá đạo làm chuyện đó...
Khi bị cô cắn, hắn lập tức muốn nếm thử hương vị của môi cô...
Quả nhiên, khi hắn hôn xong, phát hiện môi cô còn mềm mại ngọt ngào hơn tưởng tượng của hắn gấp vạn phần.
Đến mức khiến cho hắn suýt mất khống chế.
Chỉ đơn giản là ôm lấy cô, vậy mà hắn lại phát hiện ra đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế cơ thể mình...
Vạn bất đắc dĩ, hắn đành phải giả bộ nôn mửa rồi xông vào nhà vệ sinh, sau đó dùng nước lạnh tắm rửa.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không muốn cô cứ như vậy mà rời đi...
Hắn muốn giữ cô lại bên cạnh...
Tống Thanh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hà Nhật Dương nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, rón rén đi tới, cẩn thận đưa cánh tay luồn qua sau gáy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, lúc này hắn mới thỏa mãn nhắm mắt.
Đây là giấc ngủ khá dễ chịu đối với Tống Thanh.
Khi cô tỉnh dậy thì đã là buổi sáng.
Ngiêng người, cô phát hiện Hà Nhật Dương đã không còn bên cạnh.
Ôi, thật là...
Ở phòng của hắn ta mà lại có thể ngủ say như vậy?
Tống Thanh vừa ngồi dậy, cô chưa kịp xuống giường thì bên ngoài có hai người giúp việc là nữ gõ cửa tiến vào.
Hiển nhiên là bọn họ đã đứng ở ngoài rất lâu rồi, chờ cô tỉnh ngủ mới bắt đầu đi vào.
Một người giúp việc cầm một bộ váy màu trắng tinh khôi, còn một người giúp việc thì cầm theo một đôi giày vô cùng đẹp đẽ.
Tống Thanh nhìn bọn họ, nhất thời hơi bối rối.
“Cô Tống, Tổng giám đốc đã dặn, mời cô thay y phục xuống dưới dùng cơm.” Người giúp việc cầm quần áo và giày đặt xuống, sau đó rời đi.
Tống Thanh nhìn bộ váy tuyệt đẹp trước mặt, vội vã gọi bọn họ: “Xin lỗi, quần áo của tôi đâu?”
“Đã xử lý rồi.” Một người giúp việc mỉm cười trả lời: “Tổng giám đốc có nói, nếu cô không mặc bộ quần áo này thì sẽ không bồi thường điện thoại cho cô nữa.”
Điện thoại di động?
Đúng rồi! Điện thoại di động của cô đã bị hắn ta ném vào bồn tắm!
Trời ạ!
Quả là xấu xa!
Chờ hai người hầu rời đi, Tống Thanh cầm quần áo lên, luống cuống mặc vào.
Hả? Vì sao số đo lại chuẩn như vậy?
Chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?
Tống Thanh cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó chậm rãi đi xuống cầu thang.
Đến phòng ăn, thấy Hà Nhật Dương mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám đậm ngồi sẵn ở đó đọc tin tức.
Lý Xuân, Lý Hạ đứng bên cạnh, nhìn thấy Tống Thanh đi xuống liền tươi cười chào hỏi: “Cô Tống, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tống Thanh nhất thời cảm thấy bối rối.
Lý Xuân và Lý Hạ sẽ không hiểu lầm chứ?
Hôm qua cô đưa Hà Nhật Dương về, sau đó cả đêm không trở về...
Được rồi, loại chuyện này thật sự rất khó giải thích...
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương đang ngẩng đầu nhìn cô, cô đành chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Hà!”
“Gọi tên tôi!” Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy hai chữ “Tổng giám đốc Hà” này vô cùng chói tai.
Chẳng trách hắn vẫn cảm thấy giữa hắn và Tống Thanh giống như có cái gì đó ngăn cách!
Thì ra là cái này!
Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hà Nhật Dương, cô gọi Tổng giám đốc Hà cũng sai sao?
Lý Hạ kéo một cái ghế cho Tống Thanh, Tống Thanh mới tỉnh táo lại: “Cảm ơn...”
“Tổng giám đốc Hà...” Tống Thanh vừa nói ra khỏi miệng, Hà Nhật Dương lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng dọa Tống Thanh khiến cô lập tức đổi giọng: “Hà... Nhật Dương.”
Lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng, thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục xem tin tức công ty: “Ừ!”
“Hôm nay không có việc gì, tôi có thể trở về không?” Tống Thanh lo lắng hỏi.
Hà Nhật Dương nghe thấy cô gấp gáp muốn rời đi như vậy, trong mắt hiện lên một tia khó chịu.
Lúc này Lý Xuân lên tiếng: “Tổng giám đốc, dùng bữa sáng được chưa?”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Lý Xuân lập tức xoay người để cho đầu bếp dẫn theo người giúp việc xuống dọn bữa sáng lên theo thứ tự.
Trước giờ Tống Thanh chưa từng thấy bữa sáng nào khoa trương như vậy!
Thật sự chỉ là bữa sáng sao?
Số lượng đồ ăn đã hơn mấy chục món.
Một bàn xoay tràn ngập đồ ăn!
Mỗi phần có số lượng vô cùng ít nhưng được trang trí rất tinh xảo, Tống Thanh nhìn hoa cả mắt, không biết nên ăn cái nào.
Trong lúc Tống Thanh đang ngẩn người thì Hà Nhật Dương bỗng đưa một phần cháo cho Tống Thanh.
Tống Thanh vội vàng cảm ơn, cúi đầu xuống ăn thử hai thìa.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hà Nhật Dương vẫn đang nhìn cô.
Tống Thanh kinh ngạc, cô định lấy đĩa sủi cảo đẩy qua phía Hà Nhật Dương.
Lúc này trong mắt Hà Nhật Dương mới hiện lên một tia vui vẻ, ăn sạch sẽ đĩa sủi cảo Tống Thanh đưa qua.
Cơm nước xong xuôi, Tống Thanh vẫn muốn tìm cớ để trở về, nhưng Hà Nhật Dương không đợi cô lên tiếng đã hạ lệnh: “Chỗ này của tôi cần cô thường xuyên ngủ lại. Lát nữa đi đến chỗ quản gia lấy dấu vân tay.”
Tống Thanh ngẩn người.
Đây là ý gì?
Lưu lại vân tay của cô?
Hắn đang nói rằng cô có thể tùy ý ra vào nơi này sao?
Truyện convert hay : Mười Vạn Cái Khắc Kim Lý Do
Danh sách chương