CHƯƠNG 67: NGỦ CHUNG



Hà Nhật Dương bất ngờ mở to mắt, tùy ý liếc Tống Thanh đang bị hắn đè xuống giường, sau đó lập tức xoay người đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch sẽ rượu còn sót lại trong bụng.

Không đợi Tống Thanh lấy lại tinh thần, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Một lúc sau, giọng nói của Hà Nhật Dương vọng ra: “Đưa áo ngủ cho tôi.”

Hả?

Tôi sao?

Tôi đưa?

Tống Thanh ngơ ngác đứng dậy, lấy một bộ quần áo ngủ đưa đến bên ngoài phòng tắm.

Đứng ở cửa ra vào, Tống Thanh có chút rối loạn.

Bây giờ có nên để quần áo xuống rồi xoay người rời đi không nhỉ?

Không đợi Tống Thanh kịp suy nghĩ, Hà Nhật Dương đã ra lệnh: “Đưa vào!”

Đưa vào sao?

Tống Thanh cảm thấy máu nóng trong người đột ngột xông lên đỉnh đầu.

Hiện giờ đi vào thì hẳn là... hắn ta... không mặc quần áo nhỉ?

Tống Thanh kiên trì nói: “Tôi vẫn nên đặt bên ngoài thì hơn...”

“Đưa vào!” Hà Nhật Dương hoàn toàn không nghe Tống Thanh nói gì.

Tống Thanh há hốc mồm kinh ngạc, sau đó lặng lẽ đẩy cửa phòng tắm ra.

Tống Thanh ôm áo ngủ, không dám ngẩng đầu, đứng ở cửa ra vào nói: “Quần áo để chỗ nào?”

Tiếng nước rào rào khiến cho Tống Thanh lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Hà Nhật Dương bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm lên quấn ngang hông, đi về phía Tống Thanh.

Cúi đầu nhìn Tống Thanh đang nhắm chặt hai mắt, khóe miệng Hà Nhật Dương không nhịn được mà nhếch lên.

Hắn ném khăn mặt cho Tống Thanh, xoay lưng về phía cô: “Lau khô nước cho tôi.”

Tống Thanh ngơ ngác cầm khăn, mở mắt ra nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy lưng trần rắng chắc của Hà Nhật Dương.

Tống Thanh luống cuống chân tay: “Tôi... tôi lau sao?”

Hà Nhật Dương thờ ơ nói: “Trong phòng tắm này trừ cô với tôi ra thì còn có người khác sao?”

Tống Thanh đỏ bừng mặt.

Cô nắm chặt khăn mặt, đưa tay lau khô nước sau lưng cho Hà Nhật Dương.

Đến bây giờ Tống Thanh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ phải lau khô người cho Hà Nhật Dương.

Cô vô cùng bối rối!

Đưa tay lau lung tung, thậm chí ngẩng đầu cô cũng không dám.

Hà Nhật Dương quay người lại liền thấy Tống Thanh vẫn đang nhắm chặt mắt khua tay loạn lên...

Thấy bộ dáng này của cô, Hà Nhật Dương nổi tính xấu, không muốn buông tha cô.

“Cô đưa tôi về sao?” Hà Nhật Dương lấy áo ngủ từ tay Tống Thanh, bắt đầu thay quần áo trước mặt cô.

Trong lòng Tống Thanh âm thầm khóc một dòng sông...

Tổng giám đốc Hà, không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?

Trước giờ không phải anh không thân cận cùng phụ nữ sao?

Bây giờ anh lại bắt tôi nhìn anh thay quần áo là ý gì?

Tống Thanh nhanh chóng nhắm mắt lại, gật đầu như bổ củi.

Hà Nhật Dương cầm máy sấy tóc đưa vào tay Tống Thanh: “Sấy!”

Tống Thanh nắm chặt máy sấy tóc, cẩn thận mở mắt ra nhìn, thấy Hà Nhật Dương đã mặc quần áo chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn đưa lưng về phía cô, Tống Thanh bắt đầu mở máy sấy tóc, nghiêm túc sấy cho Hà Nhật Dương.

Bởi vì buổi tối chỉ nghỉ ngơi, không đi đâu, cho nên Tống Thanh cũng không sấy tạo kiểu, chỉ đơn thuần sấy khô cho Hà Nhật Dương mà thôi.

Tóc khô bay tán loạn, nổi bật lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn.

Tống Thanh thầm nghĩ, chuyện vừa bị hôn lúc nãy nhất định không thể để cho hắn biết.

Có chết cũng không thể để cho hắn biết! Đánh chết cũng không được thừa nhận!

Nếu không thì sẽ lớn chuyện rồi!

Về sau còn đi làm thế nào được?

“Được rồi, có thể nghỉ ngơi!” Hà Nhật Dương xoay người rời khỏi phòng tắm.

Tống Thanh lo lắng đi theo sau nói: “Tổng giám đốc Hà, anh tỉnh rồi, vậy tôi trở về đây!”

“Vào giờ này thì cô cảm thấy tôi sẽ cho người đưa cô về nhà? Hay là cô cảm thấy chỗ hoang vắng này có taxi đi qua?” Hà Nhật Dương không quay đầu lại, tiếp tục tiến lên phía trước.

Tống Thanh buồn bã trả lời: “Tôi có thể gọi điện thoại đặt xe.”

Hà Nhật Dương đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Gọi điện thoại đặt xe? Điện thoại của cô đâu?”

Tống Thanh giật mình, móc điện thoại di động từ trong túi ra: “Điện thoại di động của tôi đây, sao vậy?”

Hà Nhật Dương bất ngờ giật lấy điện thoại của Tống Thanh, ném mạnh đi.

Điện thoại của Tống Thanh lập tức rơi vào bồn tắm.

Cả người Tống Thanh giống như hóa đá!

A a a! Cô sắp phát điên rồi!

Đó là điện thoại di động của cô!

“Hiện giờ cô nghỉ ngơi được chưa?” Hà Nhật Dương không có chút cảm giác áy náy nào, bình tĩnh nhìn Tống Thanh: “Cũng không phải chưa từng ngủ chung một chỗ, làm bộ làm tịch cái gì?”

Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương xoay người đi về hướng phòng ngủ.

Tống Thanh thật sự muốn hóa đá!

Hắn... hắn đang nói cái gì vậy?

Sắp phát điên rồi! Cô thật sự sắp phát điên rồi!

Hắn dám ném điện thoại của cô vào bồn tắm?

Không đúng! Điện thoại kia cô tự mua sáu ngàn đó!

Tống Thanh quay người lao về phía bồn tắm, vớt điện thoại ra, ấn một cái...

Xong rồi! Điện thoại di động bị nước vào rồi!

Hiện giờ cô muốn gọi điện đặt xe cũng không được nữa.

Tống Thanh ủ rũ ngồi trên mặt đất, gương mặt tỏ vẻ không cam lòng.

Giọng nói của Hà Nhật Dương từ bên ngoài truyền vào: “Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ, nhưng tối nay cô có thể mặc tạm áo sơ mi của tôi.”

Tống Thanh không biết nói gì nữa.

Chẳng trách người ta đều nói Hà Nhật Dương là một con ác quỷ!

Mọi người đúng là đã quá khiêm tốn rồi!

Rõ ràng hắn ta là ma vương!

Thực sự khiến cho người ta tức chết mà!

Tống Thanh biết hôm nay cô không đi được, đành vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc áo sơ mi của Hà Nhật Dương, sau đó cô mới phát hiện ra điểm kì lạ...

Lần trước cô mặc áo sơ mi của hắn là ban ngày.

Mà bây giờ là buổi tối...

Hơn nữa hai người còn vừa tắm rửa xong...

Tống Thanh bỗng có linh cảm không tốt.

Hà Nhật Dương đã nằm trên giường, cầm một quyển sách lên đọc.

Tống Thanh run rẩy nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi ngủ ở phòng khách nhé. Ngủ ngon...”

Tống Thanh vừa quay người được hai bước, Hà Nhật Dương chậm rãi nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết mật mã của phòng khách sao?”

Tống Thanh suýt nữa ngã xuống đất!

Hắn có ý gì?

Tối nay hắn muốn ngủ chung?

Điên rồi hả?

Chẳng lẽ hắn không sợ cô sẽ giở trò với hắn sao?

Tống Thanh đau khổ nhìn Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, chuyện này không thích hợp lắm. Tôi... không thể ngủ ở đây được!”

“Vì sao không được?” Hà Nhật Dương dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn Tống Thanh: “Chúng ta đã ngủ chung hai lần rồi.”

Tống Thanh suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Hừ! Nói chuyện cho rõ ràng đi!

Cái gì gọi là chúng ta đã ngủ chung hai lần chứ?

Lần thứ nhất là anh ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế sofa!

Lần thứ hai tuy chúng ta ngủ chung trên giường nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả!

Cái gì cũng không có!

Hà Nhật Dương vẫn giữ bộ dạng bình thản, sau đó nhìn ngực Tống Thanh: “Nhỏ như vậy, không có hứng thú!”

Ầm! Một luồng máu nóng xông lên đỉnh đầu Tống Thanh!

Hắn nói cô... nhỏ?

Truyện convert hay : Long Thần Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện