Chương 1415

Mọi người đều nhìn Trình Kiêu giống như gặp quỷ, sắc mặt hoảng sợ.

“Nếu không còn, vậy kết thúc đi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói xong, bóng dáng lóe lên, nhanh chóng xông về phía trong năm mươi người của quân võ đạo tư nhân.

Đặng nhị gia sốt ruột quát một tiếng: “Tấn công!”

“Tuyệt đối đừng để cậu ta tới gần người!”

Nhưng… tốc độ của Trình Kiêu quá nhanh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ, sau đó còn chưa kịp bản súng, đã bị một quyền của Trình Kiêu đánh bay ra ngoài.

Cho dù có người vội vàng phát động công kích, những viên đạn hỏa tiễn kia căn bản không bắn trúng được Trình Kiêu, ngược lại còn rơi vào người khác bên cạnh, có vài võ giả không tránh kịp, bị nổ thành tàn phế.

Năm mươi người của quân võ đạo tư nhân đại khái không đỡ nổi một đòn của Trình Kiêu.

Một phút sau, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất.

Vẻ mặt Đặng nhị gia nghiêm trọng, nhìn chắm chăm vào Trình Kiêu: “Quá mạnh mẽ, cho dù là tôi cũng không có cách nào đánh ngã năm mươi người trong quân tư nhân do võ giả tạo thành trong thời gian ngần như vậy!”

“Thằng nhóc này cuối cùng có thực lực thế nào?”

Trong hầm trú ẩn dưới lòng đất yên tính như tờ.

Ba con nhà họ Đặng còn có đám người Ứng Đông Lai đều kinh ngạc nhìn vào màn hình theo dõi, thật lâu không nói nên lời.

“Quá chấn động, quá mạnh rš “Năm mươi người của quân võ đạo tư nhân được trang bị vũ khí nóng, bị Trình đại sư giải quyết trong một phút!”

Trình đại sư rốt cuộc là thực lực gì? Tông Sư đỉnh phong à? Hay là Thần cảnh trong truyền thuyết?

“Không tốt, ông hai gặp nguy hiểm!” Vẻ mặt Đặng Dục Nhân đột nhiên nghiêm trọng, quát.

Trên quảng trường, chỉ còn lại Trình Kiêu và Đặng nhị gia vẫn đứng.

Trên mặt đất ngổn ngang, rất nhiều võ giả đều đang kêu rên.

“Tới phiên ông.” Trình Kiêu nhìn Đặng nhị gia thản nhiên nói.

Vẻ mặt Đặng nhị gia nghiêm trọng: “Thăng nhóc, cậu làm tôi thật sự kinh ngạc đấy. Có lẽ tôi tu luyện quá lâu, không ngờ trên thế gian này xuất hiện thiếu niên thiên tài như vậy cũng không biết!”

“Nhưng… tôi tu luyện mấy chục năm nay, cũng có chút lĩnh ngộ.

Bây giờ, để tôi biết thêm về thực lực chân chính của cậu đi!”

Đặng nhị gia nói xong, ném tất cả vũ khí trên người xuống đất, một quyền đánh tới.

Đây mới là võ giả chân chính mà lai thuần túy.

Trình Kiêu cũng một quyền nghênh đón. Đặng nhị gia chỉ là một Tông Sư cảnh giới tiểu thành, không phải là đối thủ của Trình Kiêu.

Một quyền, bị đánh bay ra ngoài.

Nếu không phải Trình Kiêu nương tay, một quyền này đủ để đánh gãy tâm mạch của ông hai Đặng.

“Trình đại sư, quả nhiên lợi hại! Tôi thua, muốn chém muốn giết tùy cậu xử lý!” Đặng nhị gia ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Trình Kiêu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giết ông ta. Thật ra ông ta đã quá lớn tuổi rồi, cho dù không giết ông ta, ông ta cũng chẳng sống được mấy năm nữa.

“Ông đi đị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện