Chương 4130
Mà đi trên con đường ở Trung Giới giới Cổ Võ, những người mà Dương Chấn nhìn thấy đều mặc quần áo cổ trang vô cùng giản dị, thậm chí ngay cả nhà ở cũng theo phong cách cổ đại.
Dương Chấn như có ảo giác bản thân như đang xuyên đến cổ đại vậy.
Nhưng anh có thể hiểu được, giới cổ võ vốn tách biệt với giới thế tục mấy trăm năm, mà giới cổ võ tôn thờ võ đạo, căn bản không phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại.
Lại nói, giới cổ võ vốn nhỏ hơn nhiều so với giới thế tục, lại không có kết nối với giới thế tục, phát triển như vậy cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì lại có rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật từ giới thế tục.
Dương Chấn thầm đoán trong lòng, Cổ Võ Thượng Giới và Trung Giới giới Cổ Võ có lẽ cũng không khác nhau lắm.
“Bọn họ đều là người bình thường?”
Đối với những người bình thường gặp được trên đường, Dương Chấn có chút hiếu kỳ hỏi.
Trên đường đi đến, anh phát hiện có rất nhiều người bình thường không tu luyện võ đạo, đương nhiên đây chỉ là một phần rất ít, đại đa số người đi đường đều có tu vi võ đạo.
Nhưng về cơ bản thì đều trong phạm vi Thiên Cảnh tam phẩm, võ giả hơn Thiên Cảnh tam phẩm thì không thấy nhiều.
Lúc trước anh còn nghĩ ở Trung Giới giới Cổ Võ, đâu đâu cũng có thể gặp được võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm, bây giờ xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi.
Lưu Khánh nói: “Cho dù ở nơi này thì cũng có người bình thường không có linh căn, đương nhiên, cũng có đủ các nguyên do, mất đi căn cơ võ đạo, những người bình thường mà cậu Dương gặp, về cơ bản từ nhỏ đều không thể tu hành”.
Nghe thấy Lưu Khánh nói, Dương Chấn khẽ gật đầu, quả đúng là vậy, giống như ở giới thế tục, sau khi kết giới Hạ Giới giới Cổ Võ biến mất, có rất nhiều người bình thường thức tỉnh thiên phú võ đạo, nhưng vẫn có một phần lớn người bình thường không thể tu luyện.
Mười phút sau, nhóm người cuối cùng cũng đã đến Thiên Hải Tông.
“Hơi thở võ đạo mạnh thật!”
Trong lòng Dương Chấn vô cùng kinh ngạc, vừa bước vào Thiên Hải Tông, anh đã cảm nhận được vô số hơi thở cao thủ.
Còn có mười mấy luồng khí mạnh mẽ đã khóa chặt anh ngay khi anh vừa đặt chân vào Thiên Hải Tông.
Chủ nhân những luồng khí này, Dương Chấn đoán ít nhất cũng là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ.
“Chào Lưu sư huynh!”
“Lưu sư huynh, mọi người quay về rồi?”
“Lưu sư huynh, anh lại đưa tiểu sư đệ mới từ bên ngoài về tông môn à?”
Trên đường, các võ giả khắp nơi đều chủ động chào hỏi với Lưu Khánh.
Rõ ràng, địa vị của Lưu Khánh ở Thiên Hải Tông rất cao, các võ giả chào hỏi với hắn thậm chí có người đã năm sáu mươi tuổi.
Mà Lưu Khánh trông cũng chỉ chưa đến bốn mươi.
Ngay lúc này, một nhóm người đi đến, một người trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi dẫn đầu.
Sau lưng hắn có sáu võ giả đi theo, võ giả nào cũng trẻ tuổi, cơ bản đều từ ba mươi đến bốn mươi.
Nhìn thấy mấy người họ, Lưu Khánh khẽ nhíu mày.
“Lưu sư huynh, nghe nói anh đưa một thiên tài võ đạo từ giới thế tục về tông môn, chắc không phải là vị bên cạnh anh chứ?”
Người trẻ tuổi dẫn đầu cười ha ha nói.