Chương 4102
Hắn nói rồi chậm rãi đáp xuống đất.
Cao thủ Thiên Hải Tông đều sững sờ, Lưu Khánh vốn ngạo mạn đang nhận thua ư?
Tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều reo hò, ai cũng vô cùng kích động.
“Ha ha, tốt quá!”
Diệp Chiến Quốc kích động nắm chặt tay, cười lớn: “Cho dù là lúc nào, tứ trưởng lão cũng chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng, thiên tài của tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ thì sao? Cũng chẳng là gì so với tứ trưởng lão!”
Mạnh Thiên Lan cũng kích động gật đầu: “Chú nói đúng, cậu ấy chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng, cho dù là ở thế tục, Hạ Giới giới Cổ Võ hay Trung Giới giới Cổ Võ, cậu ấy vẫn luôn là thiên tài áp đảo cả thế hệ”.
Hạ Hà cũng bớt lo, nụ cười của cô ta xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng.
Ở chỗ Thủ Hộ Minh, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn khó coi tới cực điểm, lão ta cứ tưởng sẽ được thấy cảnh Dương Chấn đánh với cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm trung kỳ của Trung Giới giới Cổ Võ, từ đó áng chừng được sức chiến đấu của Dương Chấn bây giờ.
Nào ngờ Lưu Khánh còn không dám đánh.
Thấy Lưu Khánh không đánh nữa, Dương Chấn cũng chậm rãi đáp xuống đất, bình thản nhìn về phía Lưu Khánh: “Tôi biết kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và thế tục đang biến mất, không lâu nữa, Trung Giới giới Cổ Võ cũng sẽ hòa làm một với thế tục, trở thành thế giới mới, như Hạ Giới giới Cổ Võ trước kia”.
“Các thế lực Trung Giới giới Cổ Võ đều muốn tiến vào thế tục, kéo chiến tranh tới thế tục, tôi không cần biết sau này thế nào, tôi chỉ biết là ở thế tục, mọi chuyện đều phải theo quy định”.
“Nếu có ai định phá hỏng quy định của thế tục, tôi sẽ đánh với người đó, hoặc tuân thủ quy định, hoặc giết chết tôi, nếu không giết được tôi, tôi vẫn sẽ cố gắng tu luyện, chỉ cần tôi còn sống, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến tất cả mọi người phải làm theo quy định của thế tục”.
Anh vừa dứt lời, tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ lập tức reo hò, vỗ tay.
Ai cũng nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt sáng rực.
Trước hai mươi mấy thiên tài tới từ tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, Dương Chấn vẫn dám nói những lời “ngông cuồng” như thế, đúng là không khác gì vị thần bảo vệ thế tục.
Khác với tinh nhuệ của thế tục, sắc mặt của cao thủ Thiên Hải Tông vô cùng khó coi, như vừa nuốt phải ruồi.
Họ rất muốn dạy dỗ Dương Chấn, nhưng ngay cả Lưu Khánh mạnh nhất trong số họ cũng nhận thua, họ không bằng người ta, không làm gì được Dương Chấn cả.
Cho dù họ thấy uất ức thì cũng phải chịu.
Lưu Khánh nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Chúng tôi chỉ là đệ tử Thiên Hải Tông, ở Trung Giới giới Cổ Võ, không riêng gì Thiên Hải Tông mà vẫn còn rất nhiều thế lực hàng đầu, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng thế tục chỉ có mình cậu thôi”.
“Tôi đề nghị cậu hợp tác với Thiên Hải Tông, tuy việc hợp tác với chúng tôi vẫn không ngăn được thế lực hàng đầu khác, nhưng có thể giảm bớt đa số phiền phức rồi”.
“Nếu cậu đồng ý, giờ tôi sẽ bàn chuyện hợp tác với cậu thay mặt Thiên Hải Tông”.
Dương Chấn chăm chú nhìn Lưu Khánh, tuy nhân phẩm không ra gì nhưng phải nói rằng đối phương rất khôn ngoan.
Đúng như Lưu Khánh nói, Trung Giới giới Cổ Võ không chỉ có mình Thiên Hải Tông, hôm nay anh ngăn được thiên tài của Thiên Hải Tông, có lẽ mai sẽ có cao thủ từ thế lực khác tiến vào thế tục.
Dương Chấn thoáng im lặng rồi hỏi: “Anh muốn hợp tác thế nào?”
Lưu Khánh lập tức vui mừng, nhìn quanh rồi nói: “Chúng ta nói chuyện riêng nhé?”
Dương Chấn gật đầu.