Chương 4101
Nhưng khác với Lưu Khánh, tuy khí thế của Dương Chấn mạnh nhưng lại mang tới cảm giác mơ hồ, khiến người ta không biết được cảnh giới của anh.
“Hừ!”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn Lưu Khánh, lập tức bay lên không trung trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lưu Khánh cắn răng, lập tức lấy phù bay lượn ra, sức nâng mạnh mẽ xuất hiện dưới chân hắn, hắn cũng dần bay lên cao.
Dương Chấn im lặng nhìn đối phương, lập tức cầm kiếm chém vào không trung.
“Rầm!”
Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bóng mờ khổng lồ của Thiên Tử Kiếm lao vút lên trời, tạo thành tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra, trên trời bỗng xuất hiện một khe nứt dài dằng dặc.
Cùng lúc đó, linh khí nồng đậm cũng chảy từ khe nứt đó vào thế tục.
Bàn tay cầm kiếm của Lưu Khánh cứng đờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, người hắn không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
“Chém rách kết giới bằng một nhát kiếm?”
Hắn run rẩy nói câu này.
Người bên dưới cũng tròn mắt.
Nhất là cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ, họ hiểu rõ việc phá kết giới khó khăn tới mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc có thể xé rách kết giới, nhưng Dương Chấn lại làm được.
“Rầm rầm rầm!”
Tinh nhuệ bên chiến vực Trung Châu liên tục đột phá, có người còn dẫn thiên kiếp tới.
Nồng độ linh khí bỗng tăng vọt khiến cao thủ thế tục như bước vào thánh địa tu luyện.
Sau khi phá vỡ kết giới, Dương Chấn mới nhìn Lưu Khánh, lúc này Lưu Khánh đâu tự tin như hồi nãy nữa?
Hắn đứng giữa không trung, thậm chí quên cả thở.
Trong lúc hắn không biết làm thế nào, Dương Chấn chợt nói: “Anh muốn đánh với tôi à?”
Mọi người bỗng nhìn về phía Lưu Khánh.
Sắc mặt Lưu Khánh tái mét, hắn định dùng trận chiến này để vớt vát danh dự của mình, nào ngờ Dương Chấn lại mạnh đến thế, khiến hắn không dám đánh lại anh.
Phá vỡ kết giới bằng một nhát kiếm, nếu nhát kiếm đó giáng lên người hắn, chắc hắn đã tan biến rồi nhỉ?
Nhưng nếu không đánh, có lẽ hắn sẽ trở thành trò cười của cả Trung Giới giới Cổ Võ.
Mặt Lưu Khánh tái nhợt, hắn là thiên tài của Thiên Hải Tông nhưng lại bị một thanh niên thế tục trấn áp, một khi chuyện này được lan truyền ở Trung Giới giới Cổ Võ, hắn sẽ mất hết thể diện.
Nhưng nếu hắn đánh với Dương Chấn, có lẽ sẽ không có phần thắng, thậm chí còn mất mạng.
Sống nhục còn hơn chết vinh!
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của Lưu Khánh dần tan biến, hắn nghiêm nghị nhìn Dương Chấn, nói: “So với cả Trung Giới giới Cổ Võ, cậu cũng là thiên tài số một, tôi không phải đối thủ của cậu”.