“C-Cậu đang nói cái quái gì thế!?” Tôi vô thức hét lên.
Mặt khác, Airi lại nở nụ cười đắc thắng.
“…Chúng ta cứ thử hôn xem. Nếu cậu không xem tớ là một người phụ nữ thì… sẽ không sao đâu ha?”
“…Cái logic quái gì thế?”
Chẳng phải là hôn ai đó vì thích người đó sao? Lí do của Airi thì hoàn toàn trái ngược với điều đó.
“Tớ nói là ‘hôn’, nhưng cũng chỉ là chạm môi nhau thôi mà, phải chứ? Nếu không có tình cảm với người kia, thì cậu có thể làm vậy một cách máy móc mà chẳng hề xấu hổ, đúng chứ?”
“K-Không, tớ không bảo chính xác là cậu sai… nhưng chắc chắn đó không phải việc cậu có thể làm một cách bình thường đâu… Cậu không nghĩ vậy sao?”
Tôi chưa bao giờ hôn môi người khác.
Theo như tôi biết thì Airi cũng thế.
Quên tôi đi, với Airi, một cô gái, nụ hôn đầu sẽ là điều gì đó đặc biệt.
Làm như vậy có thực sự ổn không?
Khi tôi đang chìm vào dòng suy nghĩ-
“Tớ không phiền đâu. Hồi còn bé chắc hẳn bố mẹ tớ cũng hôn suốt rồi. Vả lại, nếu là với Ibuki-kun, thì tớ chẳng có vấn đề gì cả.”
Cô bình thản nói vậy…
Trong khi nở nụ cười quyến rũ.
“…Hay lẽ nào Ibuki-kun là kiểu người sẽ dành nụ hôn đầu cho mối tình đầu của mình luôn? Cậu cũng lãng mạn ra phết nhỉ?”
Airi nhìn tôi chằm chằm, cười giễu cợt.
Cái thái độ đấy khiến tôi phát cáu.
Tớ nói thế vì lo lắng cho cậu đấy, Airi à!
“Đùa thôi, cậu nói đúng. Rõ ràng là Ibuki-kun không thể hôn tớ rồi. Ibuki-kun là một cậu trai tân nhút nhát mà.”
Bây giờ tôi đã nắm bắt được ý định của cô rồi.
Không phải cô không muốn trân trọng nụ hôn đầu của mình hay nghĩ đó chỉ là chuyện cỏn con.
Mà nhỏ hoàn toàn tin rằng sẽ không bao giờ có chuyện tôi hôn nhỏ, hay để nhỏ hôn đâu, thế nên mới tự tin như thế.
Nhận ra điều đó rồi, thì phần còn lại đơn giản lắm.
“Không. Tớ thấy ổn đấy, triển thôi.” Tôi đồng ý với Airi.
“…Eh?”
…Đóng băng tại chỗ, mắt Airi mở to.
Tôi cười khúc khích trước phản ứng dễ đoán ấy.
“Tớ nói rồi đấy, hôn thôi.”
Khi tôi nói rõ ra, biểu cảm Airi bắt đầu vụn vỡ.
Quả nhiên, thái độ nãy giờ chỉ là bịp thôi.
Tôi không kiềm nổi nụ cười, rồi nhìn thẳng vào mặt Airi.
“Cậu thấy ổn chứ?”
“K-Không… À-À thì…” Airi lẩm nhẩm, mắt hoảng loạn đảo liên hồi.
Có lẽ cô đang cố tuyệt vòng tìm một lối thoát.
“Ah… không, tớ không phiền đâu. Nếu cậu thấy xấu hổ quá thì tớ không ép. Vả lại, cậu là người đã đề nghị chuyện này mà.”
Nếu bọn tôi không xem nhau là người khác giới, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Chính Airi là người nói thế mà, phải chứ?
Và chắc chắn Airi đã xem tôi là một người đàn ông rồi.
Nên cô mới quá xấu hổ để hôn tôi.
Tôi đã tin rằng phần thắng nằm trong tay mình, nhưng…
“…Không! Được thôi, triển nào.” Airi nói, nhìn tôi đầy thách thức.
Phản ứng đó khiến tôi mất cảnh giác, nên tôi đáp trả, “…Cậu không cần cố ép mình đâu.”
“Tớ không có ép uổng gì cả nhé? Hay là… nãy giờ cậu chỉ đang xạo ke thôi?” Airi nở nụ cười gan góc.
Nhìn kỹ, đôi tay kia đang run lên vì căng thẳng.
Rõ ràng là nhỏ đang cố bày ra gương mặt dũng cảm.
“Rồi, nếu cậu thấy được thì, ok thôi.”
Nói rồi tôi đứng dậy đối diện với Airi.
Không chịu thua kém, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Airi.
Hàng mi dài, đôi mắt lấp lánh, sống mũi cân dối, làn da trắng sứ… và đôi môi đỏ mềm mại.
Tôi sắp hôn… vào môi cô gái này. Chẳng hiểu sao, đột nhiên nhịp tim tôi tăng mạnh.
Đây là lo lắng, phấn khích, hay là…
“Này, đừng nhìn… chằm chằm tớ như thế chứ…”
Khi tôi nhìn Airi… cô cau mày, cúi mặt ngượng ngùng.
Đôi má kia có hơi đỏ lên.
Tôi vẫn không muốn Airi nghĩ rằng tôi “coi cô là một người phụ nữ’”, nên tôi bình tâm đáp lại, “Cậu đang quá tự để ý ròi đấy. Tớ vẫn nhìn cậu bình thường mà… Vậy giờ, chúng ta làm như nào đây? Ai là người sẽ tiến tới?”
“…Mà, tớ là người đầu têu mà, nên tớ sẽ làm.”
Nói rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi.
Chầm chậm, từng bước một, cô tiến lại gần rồi đặt tay lên vai tôi.
“Ừm, tớ làm đây. Nhắm mắt lại đi.” Airi xấu hổ nói, mặt ửng đỏ.
“Được rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đôi môi Airi tiến tới.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Lạ thật, khoảng thời gian chờ đợi này cứ như vô tận vậy.
“…Airi.”
“G-Gì thế!?”
“Ừm… Tớ đã đợi được một lúc rồi đấy…” tôi mở mắt.
Mặt Airi đỏ rực, cô đứng đơ tại chỗ, bám chặt lấy vai tôi.
Có lẽ là do lo lắng, hoặc đang phải kiễng lên nên chân cô hơi run.
“T-Tớ đang chuẩn bị đây!”
Cô cãi như một đứa con gái đang dỗi mẹ.
Tôi bật cười.
“Tớ biết cậu không làm dược mà.”
“T-Tớ làm được! C-Chờ chút… Đây là lần đầu, nên tớ chỉ hơi lo lắng chút thôi…”
Airi bối rối viện cớ.
Nhưng càng nhiều cớ thì càng bớt đáng tin.
“N-Nếu cậu cứ làm như thể mình giỏi thế, v-vậy thì, Ibuki-kun, c-cậu làm cho tớ coi! Đ-Đương nhiên là cậu làm được mà, phải chứ?”
“Ừ, tớ làm được. Chống mắt ra mà xem.” Tôi nhanh chóng chấp thuận rồi gật đầu sau khi thấy gương mặt đỏ bừng kia.
Airi khẽ nhăn mặt.
Nhưng rồi, cô bình tĩnh lại ngay lập tức, rồi tiếp tục lườm tôi. “V-Vậy sao? T-Thế thì, triển đê tớ xem nào?”
“Được rồi…”
Tôi khẽ đặt tay lên vai Airi, cố kiềm lại sự lo lắng.
Airi run rẩy.
“C-Chờ chút…!”
“…Sao? Cậu sợ à?” Tôi vừa hỏi vừa kéo Airi lại gần hơn.
“K-Không! Ừ-Ừm… tớ nên làm gì đây?”
Airi quay mặt đi, chỉ dám nhìn tôi qua khóe mắt.
Tôi nghĩ một chút… rồi đặt tay lên cằm Airi.
“Huh, ah, chờ chút… C-Cái này là phạm luật…”
“Nâng cằm lên. Thế sẽ dễ hơn.”
Tôi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, giữ chặt lấy để cô không thể thoát.
Airi nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt, mỉm cười không sợ hãi.
“H-Huh… Đ-Đây là Akogui sao… Cậu chỉ là trai tân thôi, học đâu ra trò này thế? N-Nói cho mà biết nhá, c-chừng này… k-không là gì với tớ đâu…”[note51073]
“…’Akogui’?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“…N-Nếu cậu không biết thì thôi.”
“…Ah, được thôi?”
Không chắc lắm, nhưng có vẻ chuyện này gây cho Airi được chút sát thương tâm lý rồi.
Cách tôi nâng cằm cô hẳn đã khuấy động điều gì đó trong tim cô.
Được, vừa tầm rồi đấy. Cứ thế mà làm thôi.
Nghĩ vậy… tôi vòng tay còn lại qua lưng Airi, kéo cô lại sát mình.
“Ah…” Airi khẽ thốt lên rồi ôm lấy tôi.
Phấn ngực mềm mại của cô ép vào ngực tôi.
Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt truyền qua lớp vải.
“…Được rồi, tớ làm đây nhé?”
Sẵn sàng chưa? Câu hỏi ấy dành cho cả Airi và chính tôi. “C-Chờ chút… M-Một điều nữa… T-Tớ có nên nhắm mắt không?”
“…Cứ làm bất cứ thứ gì cậu muốn.”
“Được rồi… vậy tớ sẽ mở mắt.”
Airi mở to mắt nhìn thẳng vào tôi.
Không lui bước, tôi cũng nhìn cô… rồi ghé sát mặt mình lại gần.
Airi nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cũng nhắm chặt mắt lại.
Nói thế mà rốt cuộc cũng nhắm mắt hửm.
Tôi dướn người lên, và…
Áp môi mình lên môi Airi.
Cảm giác mềm mại lan khắp môi tôi.
Như thể đang trôi nổi trong cõi vô tận, chẳng còn gì khác ngoài tiếng nhịp đập của tim hai đứa như đang đếm thời gian.
Dùng chút sức lực còn lại, tôi chạm rãi lui về. Hai đứa tách ra, hơi thở của Airi lướt qua môi tôi. “Ha…”
Trước mặt tôi, Airi đang choáng váng, mắt nhắm hờ như thể đang say.
Thấu biểu cảm ấy khiến bên trong tôi nóng rực lên, khoái cảm như trào dâng.
Tôi không thể khônghá hốc trước cô bạn thuở nhỏ quyến rũ của mình.
“N-Này…”
Trong khi tôi đang nhìn ngắm cô, Airi mất thăng bằng rồi khuỵu xuống.
Tôi vội ôm lấy Airi vào lòng.
Cô vùi mặt vào ngực tôi, thở nặng nhọc.
Đôi tai thấp thoáng sau mái tóc giờ đỏ rực. “C-Cậu không sao chứ…?”
Sau một thoáng im lặng, Airi đáp lời, “…Không sao cả.”
Cô nói như thể chẳng có chuyện gì, rồi loạng choạng rời ra khỏi tôi.
“Quả nhiên là, tớ không thể nào có hứng thú với người như Ibuki-kun mà.” Má vẫn ửng đỏ, Airi khẽ khịt mũi.
Có vẻ như nhỏ vẫn đang khăng khăng ràng không có cảm xúc gì với tôi cả.
“…Còn cậu thì sao, Ibuki-kun?” Airi hỏi ngược lại.
Mắt tôi vô thức hướng về bờ môi nơi mà tôi vừa mới nãy chạm vào.
“Tớ… chả thấy gì đặc biệt cả.” Tôi đáp lời, nhưng cảm giác mềm mại từ đôi môi cô vẫn quay cuồng trong đầu tôi.
Biểu cảm quyến rũ của Airi lần đầu tôi được thấy, lởn vởn trong tâm trí tôi. Để rũ bỏ cảm xúc ấy, tôi lặp lại.
“Tớ biết mà… Sẽ chẳng có chuyện tớ cảm thấy gì khi hôn bạn thuở nhỏ của mình đâu.” Tôi nói như thể đang thuyết phục bản thân.
“Hừm-“
Mặt khác, Airi trông có vẻ hơi khó chịu với câu trả lời ấy.
Cô nhìn tôi nghi hoặc.
“Cậu thực sự không cảm thấy gì sao?”
“Không, thế còn… cậu?”
Tôi ném lại câu hỏi về phía cô, và Airi run lên.
Má cô lại bắt đầu đỏ ửng.
“Không có gì mà… tớ mới nói còn gì?”
“Thật không? Cậu còn không đứng vững nổi cở mà??”
Nghe tôi nói Airi đưa tay chạm lên môi.
Cô xấu hổ đáp lại, “T-Tớ chỉ hơi lo lắng chút… rồi mất tập trung thôi. Đ-Đừng có hiểu nhầm!”
“Vậy là cậu thừa nhận rằng mình có lo nhỉ.”
“C-Cái đó…!”
Airi run lẩy bẩy, tôi nói tiếp, “Mà… tớ cũng hồi hộp chứ.” Ừ, không nghi ngờ gì nữa. Tôi cũng lo y hệt Airi vậy.
Ừ thì, là do tôi có xu hướng trở nên lo lắng mỗi khi làm việc mình không quen thôi.
Đó là lí do tôi bắt đầu thấy hứng thú với những việc kỳ lạ.
“Đ-Đúng vậy. T-Thấy chưa? Đó chỉ là do tớ bồn chồn thôi… thế thôi.”
“Thì dù sao cũng là lần đầu mà… Vậy cũng phải.” Airi lẩm bẩm, và tôi đồng ý với cô.
Có lẽ tốt nhất nên kết thúc mọi chuyện ở đây.
Nên là vậy.
“À-À thì… Dù không cảm thấy gì, nhưng hôn không phải việc chúng ta nên tùy tiện làm vậy.”
“C-Cậu nói phải. Chuyện này khá là không hợp quy chuẩn. Chúng ta bất cẩn quá.” Cuộc trò chuyện kết thúc có hơi đột ngột. Sau một khoảng im lặng…
“…Bọn mình nên về thôi.”
“…Ừm.”
Hai đứa quyết định về nhà. Khi rảo bước trong im lặng…
“Này, Ibuki-kun, tớ nắm tay cậu được chứ?” Airi đột nhiên hỏi.
“S-Sao… đột nhiên lại thế.”
Tôi cảm giác mình vừa bị ném vào một vòng lặp.
Về nhà. Tay trong tay. Như một cặp đôi…
“…Tớ đang thấy hoài niệm thôi. Chúng ta cũng đã từng nắm tay mà, phải chứ?”
“C-Chắc vậy…”
Quả thật là ngày xưa bọn tôi có nắm tay đi với nhau.
Và dừng lại vì tôi bảo cô làm vậy.
…Tôi đã thấy xấu hổ khi bị mọi người trêu chọc.
Vả lại, Airi cứ luôn kéo tay tôi đi như thể tôi là em trai nhỏ ấy… Thú thực, tôi cũng không thích điều đó.
Hơn hết, dù là bạn thuở nhỏ đi nữa, nắm tay một cô gái vẫn khá xấu hổ… Tôi đã cảm thấy vậy đấy.
“…Hmm, cậu vẫn lo về điều đó sao?”
Airi cười với biểu cảm như muốn nói ‘Đúng là nhóc con mà.”
Tôi cau mày… rồi túm lấy tay Airi.
“…Thế này dược chưa?”
“…Ừm, ổn rồi đấy.”
Airi gật đầu thỏa mãn.
Bọn tôi cùng bước đi dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay như những ngày thơ ấu.
※
Khi tôi, Kamishiro AIri, đến trước cửa nhà mình, tôi thả bàn tay người bạn thuở nhỏ ra.
Rồi quay lại nhìn Ibuki-kun.
“Mai gặp lại nhé Ibuki-kun.”
“Ừ, mai gặp lại.”
Tôi vẫy nhẹ tay chào Ibuki-kun, đi vào nhà và đóng cửa lại.
Đặt tay mình lên ngực, tim tôi đang dập loạn xạ hết cả lên.
Rồi tôi đưa tay lên môi. Cảm giác từ nụ hôn vẫn còn đấy.
“…Không, chỉ là tưởng tượng của mình thôi, phải chứ?” Tôi lẩm bẩm, cố thuyết phục bản thân.
※
『...Anh yêu em.』
『Em cũng vậy…』
Nụ hôn đầu của tôi mang vị ngọt đắng.
“Hừm-“
Tôi, Kamishiro Airi, đóng cuốn shoujo manga với đoạn độc thoại sáo rỗng rồi nằm phịch xuống giường.
Tôi vô thức đưa tay chạm lên môi.
“Cũng chẳng phải ngọt hay đắng gì…”
Chỉ mới vài giờ trước thôi, tôi đã… hôn bạn thuở nhỏ của mình, Ibuki-kun, trong một phút bốc đồng.
Cứ nhớ lại khoảnh khắc đó khiến mặt tôi nóng bừng lên.
“…Tóm lại là chẳng có vị gì cả.”
Chẳng có thứ hương vị đặc biệt nảo sất.
Chỉ là môi chạm môi, và chút nước bọt mà thôi.
Không có gì to tát cả...
“Vậy tại sao mình…”
Tôi bất giác cuộn người lại trên giường. Một tay đưa lên môi, tay còn lại ấn vào bụng.
Cảm giác đôi môi ấy, sự hứng khởi nóng bỏng trào dâng từ trong lồng ngực lại trỗi dậy trong tâm trí tôi.
“…Cũng tuyệt đấy chứ, chắc vậy.”
Với tôi, cậu trai tên Kazami Ibuki như một đứa em trai vậy.
Chắc chắn không phải anh trai nhé!
Tôi đã hôn em trai của mình, vượt qua một ranh giới không được phép đấy.
Đối mặt với sự thật ấy, tôi cảm thấy có chút tội lỗi… nhưng lại xen lẫn sự phấn khích.
Cảm giác ngọt ngào khiến tôi rùng mình.
Đúng là… lúc đầu tôi đã rất ngạc nhiên trước cảm giác ấy, gối khuỵu xuống. “Gục ngã chỉ bởi việc hôn thôi, mình yếu thế á?...”
Yếu nhớt à, hôn một cái đã mất hết sức lực rồi.
Tôi như nghe được Ibuki-kun nói vậy bên tai, rồi lắc đầu liên tục theo phản xạ như để rũ bỏ nó đi.
“K-Không… Mình không yếu. Đó là lần đầu… là trải nghiệm đầu tiên… nên mình chỉ thấy một chút kỳ lạ mà thôi. H-Hơn nữa…“
Không phải vì người đó là Ibuki-kun.
Sẽ không bao giờ có chuyện tôi có cảm xúc gì đặc biệt dành cho cậu em trai cũng là bạn thuở nhỏ ấy.
“Ah… trời ạ. Khốn thật mà.”
Tôi thở dài, đổ lỗi cho sự lo lắng khiến mình đổ gục.
Cái cớ này nghe ổn đấy, tôi nghĩ vậy.
Nhưng dù Ibuki-kun có tin đi nữa, thì sự thật vẫn là tôi đã để lộ mặt yếu đuối của mình cho cậu ấy.
“Mình… được ôm thật chặt bởi người như Ibuki-kun…”
Ngạc nhiên thay… Cơ thể người bạn thuở nhỏ của tôi cứng cáp hơn tôi nhớ.
Tôi có thể cảm nhận được phần cơ bắp cứng cáp ấy.
Nó đem lại cảm giác mạnh mẽ và an toàn, nhưng đồng thời, nếu cậu ấy mà ép buộc tôi, thì tôi cũng đành bó tay chịu chết.
“Ah, m-mình đang nghĩ gì vậy trời…!”
Tôi rũ bỏ thứ ảo tưởng đang thoáng qua tâm trí mình.
Ibuki-kun sẽ không đời nào làm thế đâu.
Không, thực ra nghĩ về bạn thuở nhỏ của mình kiểu đó đã vớ vẩn lắm rồi.
“…Mới hôn thôi mà mình đã nghĩ cả đống thứ kỳ quặc rồi.” Tôi sẽ không bao giờ hôn cậu ấy lần thứ hai đâu. Không, không bao giờ.
“…Sẽ không có lần sau đâu,” tôi lẩm bẩm, cố thuyết phục bản thân.
※
Không lâu sau, trong lúc ăn tối…
“Này, Airi-chan, gần đây con mới hôn Ibuki-kun đấy hả?”
“Khụ…”
Câu hỏi đột ngột của mẹ khiến tôi phát nghẹn.
Sao mẹ biết?
Không đời nào, chẳng lẽ Ibuki-kun nói sao?
Cậu ấy kể với mẹ rằng tôi đã mất hết sức lực vì nụ hôn đó à?
“M-Mẹ nghe đâu ra thế…”
“Oh! Thế là hai đứa hôn thật rồi hả!? Có tiến triển rồi ha?”
Mẹ tôi vỗ tay vui vẻ.
Đến lúc nhận ra mình bị bẫy thì đã quá muộn rồi.
“A-ah, không… B-Bọn con không có hôn hay… gì cả…”
Mặt tôi nóng bừng lên.
“Không cần phải giấu đâu. Người yêu hôn nhau là chuyện bình thường mà… Con chỉ làm việc cần phải làm thôi. Mẹ nhẹ nhõm hẳn ra đấy.”
Đúng vậy, mẹ tôi tin rằng tôi và Ibuki-kun đang yêu nhau.
Và không chỉ mình mẹ.
Cả bố cũng thế… và phụ huynh Ibuki-kun cũng vậy.
…Rắc rối to rồi đây.
“Dừng lại đi. Không bao giờ có chuyện con… làm việc đó… với người như Ibuki-kun đâu. Bọn con còn không hề hẹn hò với nhau… Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc thế nữa.” Tôi lạnh lùng nói tỏ vẻ mình đang giận.
Tuy nhiên, mẹ lại khẽ thở dài, như thể chẳng thèm bận tâm tôi có bực hay không.
“Trời ạ, Airi-chan… con không có đối xử với Ibuki-kun thế này đâu nhỉ? Nếu con cứ thế thì cậu ấy sẽ bị người khác lấy đi mất đấy?”
“…Ai lấy đi cơ?”
“Bởi một cô gái khác, rõ ràng rồi. Con biết mà… Dạo nay Ibuki-kun càng ngày càng đẹp trai. Cậu ấy cao lớn, thông minh, mọi người làm sao để cậu ấy một mình được đúng chứ?”
“À-À thì…”
Cậu ấy yếu ớt, mít ướt.
Cậu ấy tinh tế nhưng nhút nhát.
Cậu ấy sẽ không thể làm được gì nếu không có tôi ở bên. Cậu ấy luôn luôn theo sau tôi. Dù hai đứa có làm gì, cậu ấy cũng không rời tôi nửa bước.
…Dù đó chỉ là chuyện quá khứ.
Trước cả khi tôi nhận ra, Ibuki-kun đã cao hơn tôi rồi.
Cậu ấy trở nên nam tính và mạnh mẽ hơn.
Gương mặt nữ tính giờ mang nét đàn ông trang nhã.
Còn đầu óc thì… cậu ấy đã luôn là một người sáng dạ rồi.
Tôi biết rằng không ít cô gái có tình cảm với Ibuki-kun.
…Nhưng mọi người nghĩ cậu ấy là bạn trai tôi, nên đã không thể hiện ra.
Tôi biết rõ hơn ai hết rằng Ibuki-kun là một chàng trai rất hấp dẫn.
Trên đời này không cô gái nào hiểu Ibuki-kun hơn tôi đâu.
Dù thế…
“Mà sao cũng được, Ibuki-kun nào phải của con đâu.”
Ibuki-kun quyết định hẹn hò với ai là quyền của cậu ấy.
Tôi không có quyền gì cả, và cũng chẳng thể can dự vào.
“Với con, Ibuki-kun chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Cậu ấy hẹn hò với ai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con cả.”
Nói vậy, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Ibuki-kun sánh bước cùng ai khác ngoài tôi.
Vả lại, cậu ấy sẽ không thể nảo bỏ rơi một cô gái dễ thương như tôi để hẹn hò với người khác đâu…
“Con không thể thật lòng được nhỉ?”
Mẹ tôi có vẻ quan ngại khi nghe tôi nói vậy.
Và rồi, cả bố tôi, người đọc báo nãy giờ cũng nhìn lên.
Ông cau mày nhìn tôi hoài nghi.
“Airi… Có điều gì con không ưa ở Ibuki-kun à? Không có nhiều đứa con trai tốt thế đâu đấy?”
“…Con không có gì để phàn nàn cả.”
Với tôi, Ibuki-kun là người tuyệt vời nhất thế giới này.
Và tôi không nghĩ có ai khác sẽ khiến tôi vui như ở cạnh cậu ấy.
Dù thi thoảng có cãi vã… nhưng tôi cũng không ghét việc cãi nhau với cậu ấy.
Nói thật, tôi nghĩ nó còn khá vui cơ.
Chẳng ai khác ngoài cậu ấy có thể đôi co ngang hàng với tôi đâu. Nên tôi chẳng có gì để phàn nàn về mối quan hệ này cũng như việc bọn tôi gần gũi như nào. “Thế nên cứ thế này là ổn rồi.”
Nếu bọn tôi trở thành một cặp… Mối quan hệ như lúc này sẽ sụp đổ.
Điều đó khiến tôi lo lắng.
Nhưng trên tất cả…
“…Mà, nếu Ibuki-kun là người muốn con hẹn hò với cậu ấy… Thì lại là chuyện khác nhé?”
Sẽ không bao giờ có chuyện tôi là người mở lời, và chắc chắn rằng cũng sẽ không có chuyện tôi rơi vào lưới tình với Ibuki-kun trước đâu.
Nếu một trong chúng tôi phải thú nhận, thì đó là Ibuki-kun.
Làm ơn, Airi. Hãy hẹn hò với tớ!
Nếu cậu chịu hạ mình cầu xin tôi như thế…
Nếu là vậy, có lẽ mình sẽ đồng ý chăng? Cậu ấy sẽ tội nghiệp lắm nếu bị từ chối ngay khi có dũng khí để tỏ tình.
Mà cũng không phải là tôi không muốn…
“Con không thực sự thích Ibuki-kun đến thế… Mà con cũng chẳng biết cậu ấy nghĩ về mình như thế nào nữa.”
Khi những lời ấy thốt lên-
““Haizz…””
Cả bố và mẹ đều thở dài nặng nhọc.
※
Sau bữa tối…
“…Đúng vậy, không phải mình thích Ibuki-kun hay gì cả.” Tôi quay về phòng lẩm bẩm. Tôi thích Ibuki-kun á? Có khướt.
Gì đây? Tôi sắp trở thành nữ chính shoujo manga à…
Tim tôi sẽ bắt đầu đập liên hồi bất kể nơi đâu?
Khao khát một nụ hôn?
Ghen tỵ với những cô gái khác?
Và rồi thành một đứa bạn thuở nhỏ nhõng nhẽo?
“Không đời nào.”
Nếu Ibuki-kun là người muốn có được tôi, thì lại là chuyện khác…
“Chỉ là tưởng tượng, mình đang bị tẩy não thôi, chỉ là hiểu lầm thôi mà… mình chỉ đang hơi lo lắng thôi, không có gì nữa hết.”
Tôi khẽ chạm vào môi mình cho đến khi thân nhiệt và nhịp tim ổn định trở lại.
Và rồi tiếp tục lẩm bẩm lần nữa, và lần nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
---Thời gian còn lại cho đến khi cặp đôi ngốc hạnh phúc tiến tới hôn nhân: 6 năm.
Họ còn cả chặng đường dàiiiii để đi đấy.
----------
Hết chương 1.
Mặt khác, Airi lại nở nụ cười đắc thắng.
“…Chúng ta cứ thử hôn xem. Nếu cậu không xem tớ là một người phụ nữ thì… sẽ không sao đâu ha?”
“…Cái logic quái gì thế?”
Chẳng phải là hôn ai đó vì thích người đó sao? Lí do của Airi thì hoàn toàn trái ngược với điều đó.
“Tớ nói là ‘hôn’, nhưng cũng chỉ là chạm môi nhau thôi mà, phải chứ? Nếu không có tình cảm với người kia, thì cậu có thể làm vậy một cách máy móc mà chẳng hề xấu hổ, đúng chứ?”
“K-Không, tớ không bảo chính xác là cậu sai… nhưng chắc chắn đó không phải việc cậu có thể làm một cách bình thường đâu… Cậu không nghĩ vậy sao?”
Tôi chưa bao giờ hôn môi người khác.
Theo như tôi biết thì Airi cũng thế.
Quên tôi đi, với Airi, một cô gái, nụ hôn đầu sẽ là điều gì đó đặc biệt.
Làm như vậy có thực sự ổn không?
Khi tôi đang chìm vào dòng suy nghĩ-
“Tớ không phiền đâu. Hồi còn bé chắc hẳn bố mẹ tớ cũng hôn suốt rồi. Vả lại, nếu là với Ibuki-kun, thì tớ chẳng có vấn đề gì cả.”
Cô bình thản nói vậy…
Trong khi nở nụ cười quyến rũ.
“…Hay lẽ nào Ibuki-kun là kiểu người sẽ dành nụ hôn đầu cho mối tình đầu của mình luôn? Cậu cũng lãng mạn ra phết nhỉ?”
Airi nhìn tôi chằm chằm, cười giễu cợt.
Cái thái độ đấy khiến tôi phát cáu.
Tớ nói thế vì lo lắng cho cậu đấy, Airi à!
“Đùa thôi, cậu nói đúng. Rõ ràng là Ibuki-kun không thể hôn tớ rồi. Ibuki-kun là một cậu trai tân nhút nhát mà.”
Bây giờ tôi đã nắm bắt được ý định của cô rồi.
Không phải cô không muốn trân trọng nụ hôn đầu của mình hay nghĩ đó chỉ là chuyện cỏn con.
Mà nhỏ hoàn toàn tin rằng sẽ không bao giờ có chuyện tôi hôn nhỏ, hay để nhỏ hôn đâu, thế nên mới tự tin như thế.
Nhận ra điều đó rồi, thì phần còn lại đơn giản lắm.
“Không. Tớ thấy ổn đấy, triển thôi.” Tôi đồng ý với Airi.
“…Eh?”
…Đóng băng tại chỗ, mắt Airi mở to.
Tôi cười khúc khích trước phản ứng dễ đoán ấy.
“Tớ nói rồi đấy, hôn thôi.”
Khi tôi nói rõ ra, biểu cảm Airi bắt đầu vụn vỡ.
Quả nhiên, thái độ nãy giờ chỉ là bịp thôi.
Tôi không kiềm nổi nụ cười, rồi nhìn thẳng vào mặt Airi.
“Cậu thấy ổn chứ?”
“K-Không… À-À thì…” Airi lẩm nhẩm, mắt hoảng loạn đảo liên hồi.
Có lẽ cô đang cố tuyệt vòng tìm một lối thoát.
“Ah… không, tớ không phiền đâu. Nếu cậu thấy xấu hổ quá thì tớ không ép. Vả lại, cậu là người đã đề nghị chuyện này mà.”
Nếu bọn tôi không xem nhau là người khác giới, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Chính Airi là người nói thế mà, phải chứ?
Và chắc chắn Airi đã xem tôi là một người đàn ông rồi.
Nên cô mới quá xấu hổ để hôn tôi.
Tôi đã tin rằng phần thắng nằm trong tay mình, nhưng…
“…Không! Được thôi, triển nào.” Airi nói, nhìn tôi đầy thách thức.
Phản ứng đó khiến tôi mất cảnh giác, nên tôi đáp trả, “…Cậu không cần cố ép mình đâu.”
“Tớ không có ép uổng gì cả nhé? Hay là… nãy giờ cậu chỉ đang xạo ke thôi?” Airi nở nụ cười gan góc.
Nhìn kỹ, đôi tay kia đang run lên vì căng thẳng.
Rõ ràng là nhỏ đang cố bày ra gương mặt dũng cảm.
“Rồi, nếu cậu thấy được thì, ok thôi.”
Nói rồi tôi đứng dậy đối diện với Airi.
Không chịu thua kém, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Airi.
Hàng mi dài, đôi mắt lấp lánh, sống mũi cân dối, làn da trắng sứ… và đôi môi đỏ mềm mại.
Tôi sắp hôn… vào môi cô gái này. Chẳng hiểu sao, đột nhiên nhịp tim tôi tăng mạnh.
Đây là lo lắng, phấn khích, hay là…
“Này, đừng nhìn… chằm chằm tớ như thế chứ…”
Khi tôi nhìn Airi… cô cau mày, cúi mặt ngượng ngùng.
Đôi má kia có hơi đỏ lên.
Tôi vẫn không muốn Airi nghĩ rằng tôi “coi cô là một người phụ nữ’”, nên tôi bình tâm đáp lại, “Cậu đang quá tự để ý ròi đấy. Tớ vẫn nhìn cậu bình thường mà… Vậy giờ, chúng ta làm như nào đây? Ai là người sẽ tiến tới?”
“…Mà, tớ là người đầu têu mà, nên tớ sẽ làm.”
Nói rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi.
Chầm chậm, từng bước một, cô tiến lại gần rồi đặt tay lên vai tôi.
“Ừm, tớ làm đây. Nhắm mắt lại đi.” Airi xấu hổ nói, mặt ửng đỏ.
“Được rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đôi môi Airi tiến tới.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Lạ thật, khoảng thời gian chờ đợi này cứ như vô tận vậy.
“…Airi.”
“G-Gì thế!?”
“Ừm… Tớ đã đợi được một lúc rồi đấy…” tôi mở mắt.
Mặt Airi đỏ rực, cô đứng đơ tại chỗ, bám chặt lấy vai tôi.
Có lẽ là do lo lắng, hoặc đang phải kiễng lên nên chân cô hơi run.
“T-Tớ đang chuẩn bị đây!”
Cô cãi như một đứa con gái đang dỗi mẹ.
Tôi bật cười.
“Tớ biết cậu không làm dược mà.”
“T-Tớ làm được! C-Chờ chút… Đây là lần đầu, nên tớ chỉ hơi lo lắng chút thôi…”
Airi bối rối viện cớ.
Nhưng càng nhiều cớ thì càng bớt đáng tin.
“N-Nếu cậu cứ làm như thể mình giỏi thế, v-vậy thì, Ibuki-kun, c-cậu làm cho tớ coi! Đ-Đương nhiên là cậu làm được mà, phải chứ?”
“Ừ, tớ làm được. Chống mắt ra mà xem.” Tôi nhanh chóng chấp thuận rồi gật đầu sau khi thấy gương mặt đỏ bừng kia.
Airi khẽ nhăn mặt.
Nhưng rồi, cô bình tĩnh lại ngay lập tức, rồi tiếp tục lườm tôi. “V-Vậy sao? T-Thế thì, triển đê tớ xem nào?”
“Được rồi…”
Tôi khẽ đặt tay lên vai Airi, cố kiềm lại sự lo lắng.
Airi run rẩy.
“C-Chờ chút…!”
“…Sao? Cậu sợ à?” Tôi vừa hỏi vừa kéo Airi lại gần hơn.
“K-Không! Ừ-Ừm… tớ nên làm gì đây?”
Airi quay mặt đi, chỉ dám nhìn tôi qua khóe mắt.
Tôi nghĩ một chút… rồi đặt tay lên cằm Airi.
“Huh, ah, chờ chút… C-Cái này là phạm luật…”
“Nâng cằm lên. Thế sẽ dễ hơn.”
Tôi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, giữ chặt lấy để cô không thể thoát.
Airi nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt, mỉm cười không sợ hãi.
“H-Huh… Đ-Đây là Akogui sao… Cậu chỉ là trai tân thôi, học đâu ra trò này thế? N-Nói cho mà biết nhá, c-chừng này… k-không là gì với tớ đâu…”[note51073]
“…’Akogui’?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“…N-Nếu cậu không biết thì thôi.”
“…Ah, được thôi?”
Không chắc lắm, nhưng có vẻ chuyện này gây cho Airi được chút sát thương tâm lý rồi.
Cách tôi nâng cằm cô hẳn đã khuấy động điều gì đó trong tim cô.
Được, vừa tầm rồi đấy. Cứ thế mà làm thôi.
Nghĩ vậy… tôi vòng tay còn lại qua lưng Airi, kéo cô lại sát mình.
“Ah…” Airi khẽ thốt lên rồi ôm lấy tôi.
Phấn ngực mềm mại của cô ép vào ngực tôi.
Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt truyền qua lớp vải.
“…Được rồi, tớ làm đây nhé?”
Sẵn sàng chưa? Câu hỏi ấy dành cho cả Airi và chính tôi. “C-Chờ chút… M-Một điều nữa… T-Tớ có nên nhắm mắt không?”
“…Cứ làm bất cứ thứ gì cậu muốn.”
“Được rồi… vậy tớ sẽ mở mắt.”
Airi mở to mắt nhìn thẳng vào tôi.
Không lui bước, tôi cũng nhìn cô… rồi ghé sát mặt mình lại gần.
Airi nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cũng nhắm chặt mắt lại.
Nói thế mà rốt cuộc cũng nhắm mắt hửm.
Tôi dướn người lên, và…
Áp môi mình lên môi Airi.
Cảm giác mềm mại lan khắp môi tôi.
Như thể đang trôi nổi trong cõi vô tận, chẳng còn gì khác ngoài tiếng nhịp đập của tim hai đứa như đang đếm thời gian.
Dùng chút sức lực còn lại, tôi chạm rãi lui về. Hai đứa tách ra, hơi thở của Airi lướt qua môi tôi. “Ha…”
Trước mặt tôi, Airi đang choáng váng, mắt nhắm hờ như thể đang say.
Thấu biểu cảm ấy khiến bên trong tôi nóng rực lên, khoái cảm như trào dâng.
Tôi không thể khônghá hốc trước cô bạn thuở nhỏ quyến rũ của mình.
“N-Này…”
Trong khi tôi đang nhìn ngắm cô, Airi mất thăng bằng rồi khuỵu xuống.
Tôi vội ôm lấy Airi vào lòng.
Cô vùi mặt vào ngực tôi, thở nặng nhọc.
Đôi tai thấp thoáng sau mái tóc giờ đỏ rực. “C-Cậu không sao chứ…?”
Sau một thoáng im lặng, Airi đáp lời, “…Không sao cả.”
Cô nói như thể chẳng có chuyện gì, rồi loạng choạng rời ra khỏi tôi.
“Quả nhiên là, tớ không thể nào có hứng thú với người như Ibuki-kun mà.” Má vẫn ửng đỏ, Airi khẽ khịt mũi.
Có vẻ như nhỏ vẫn đang khăng khăng ràng không có cảm xúc gì với tôi cả.
“…Còn cậu thì sao, Ibuki-kun?” Airi hỏi ngược lại.
Mắt tôi vô thức hướng về bờ môi nơi mà tôi vừa mới nãy chạm vào.
“Tớ… chả thấy gì đặc biệt cả.” Tôi đáp lời, nhưng cảm giác mềm mại từ đôi môi cô vẫn quay cuồng trong đầu tôi.
Biểu cảm quyến rũ của Airi lần đầu tôi được thấy, lởn vởn trong tâm trí tôi. Để rũ bỏ cảm xúc ấy, tôi lặp lại.
“Tớ biết mà… Sẽ chẳng có chuyện tớ cảm thấy gì khi hôn bạn thuở nhỏ của mình đâu.” Tôi nói như thể đang thuyết phục bản thân.
“Hừm-“
Mặt khác, Airi trông có vẻ hơi khó chịu với câu trả lời ấy.
Cô nhìn tôi nghi hoặc.
“Cậu thực sự không cảm thấy gì sao?”
“Không, thế còn… cậu?”
Tôi ném lại câu hỏi về phía cô, và Airi run lên.
Má cô lại bắt đầu đỏ ửng.
“Không có gì mà… tớ mới nói còn gì?”
“Thật không? Cậu còn không đứng vững nổi cở mà??”
Nghe tôi nói Airi đưa tay chạm lên môi.
Cô xấu hổ đáp lại, “T-Tớ chỉ hơi lo lắng chút… rồi mất tập trung thôi. Đ-Đừng có hiểu nhầm!”
“Vậy là cậu thừa nhận rằng mình có lo nhỉ.”
“C-Cái đó…!”
Airi run lẩy bẩy, tôi nói tiếp, “Mà… tớ cũng hồi hộp chứ.” Ừ, không nghi ngờ gì nữa. Tôi cũng lo y hệt Airi vậy.
Ừ thì, là do tôi có xu hướng trở nên lo lắng mỗi khi làm việc mình không quen thôi.
Đó là lí do tôi bắt đầu thấy hứng thú với những việc kỳ lạ.
“Đ-Đúng vậy. T-Thấy chưa? Đó chỉ là do tớ bồn chồn thôi… thế thôi.”
“Thì dù sao cũng là lần đầu mà… Vậy cũng phải.” Airi lẩm bẩm, và tôi đồng ý với cô.
Có lẽ tốt nhất nên kết thúc mọi chuyện ở đây.
Nên là vậy.
“À-À thì… Dù không cảm thấy gì, nhưng hôn không phải việc chúng ta nên tùy tiện làm vậy.”
“C-Cậu nói phải. Chuyện này khá là không hợp quy chuẩn. Chúng ta bất cẩn quá.” Cuộc trò chuyện kết thúc có hơi đột ngột. Sau một khoảng im lặng…
“…Bọn mình nên về thôi.”
“…Ừm.”
Hai đứa quyết định về nhà. Khi rảo bước trong im lặng…
“Này, Ibuki-kun, tớ nắm tay cậu được chứ?” Airi đột nhiên hỏi.
“S-Sao… đột nhiên lại thế.”
Tôi cảm giác mình vừa bị ném vào một vòng lặp.
Về nhà. Tay trong tay. Như một cặp đôi…
“…Tớ đang thấy hoài niệm thôi. Chúng ta cũng đã từng nắm tay mà, phải chứ?”
“C-Chắc vậy…”
Quả thật là ngày xưa bọn tôi có nắm tay đi với nhau.
Và dừng lại vì tôi bảo cô làm vậy.
…Tôi đã thấy xấu hổ khi bị mọi người trêu chọc.
Vả lại, Airi cứ luôn kéo tay tôi đi như thể tôi là em trai nhỏ ấy… Thú thực, tôi cũng không thích điều đó.
Hơn hết, dù là bạn thuở nhỏ đi nữa, nắm tay một cô gái vẫn khá xấu hổ… Tôi đã cảm thấy vậy đấy.
“…Hmm, cậu vẫn lo về điều đó sao?”
Airi cười với biểu cảm như muốn nói ‘Đúng là nhóc con mà.”
Tôi cau mày… rồi túm lấy tay Airi.
“…Thế này dược chưa?”
“…Ừm, ổn rồi đấy.”
Airi gật đầu thỏa mãn.
Bọn tôi cùng bước đi dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay như những ngày thơ ấu.
※
Khi tôi, Kamishiro AIri, đến trước cửa nhà mình, tôi thả bàn tay người bạn thuở nhỏ ra.
Rồi quay lại nhìn Ibuki-kun.
“Mai gặp lại nhé Ibuki-kun.”
“Ừ, mai gặp lại.”
Tôi vẫy nhẹ tay chào Ibuki-kun, đi vào nhà và đóng cửa lại.
Đặt tay mình lên ngực, tim tôi đang dập loạn xạ hết cả lên.
Rồi tôi đưa tay lên môi. Cảm giác từ nụ hôn vẫn còn đấy.
“…Không, chỉ là tưởng tượng của mình thôi, phải chứ?” Tôi lẩm bẩm, cố thuyết phục bản thân.
※
『...Anh yêu em.』
『Em cũng vậy…』
Nụ hôn đầu của tôi mang vị ngọt đắng.
“Hừm-“
Tôi, Kamishiro Airi, đóng cuốn shoujo manga với đoạn độc thoại sáo rỗng rồi nằm phịch xuống giường.
Tôi vô thức đưa tay chạm lên môi.
“Cũng chẳng phải ngọt hay đắng gì…”
Chỉ mới vài giờ trước thôi, tôi đã… hôn bạn thuở nhỏ của mình, Ibuki-kun, trong một phút bốc đồng.
Cứ nhớ lại khoảnh khắc đó khiến mặt tôi nóng bừng lên.
“…Tóm lại là chẳng có vị gì cả.”
Chẳng có thứ hương vị đặc biệt nảo sất.
Chỉ là môi chạm môi, và chút nước bọt mà thôi.
Không có gì to tát cả...
“Vậy tại sao mình…”
Tôi bất giác cuộn người lại trên giường. Một tay đưa lên môi, tay còn lại ấn vào bụng.
Cảm giác đôi môi ấy, sự hứng khởi nóng bỏng trào dâng từ trong lồng ngực lại trỗi dậy trong tâm trí tôi.
“…Cũng tuyệt đấy chứ, chắc vậy.”
Với tôi, cậu trai tên Kazami Ibuki như một đứa em trai vậy.
Chắc chắn không phải anh trai nhé!
Tôi đã hôn em trai của mình, vượt qua một ranh giới không được phép đấy.
Đối mặt với sự thật ấy, tôi cảm thấy có chút tội lỗi… nhưng lại xen lẫn sự phấn khích.
Cảm giác ngọt ngào khiến tôi rùng mình.
Đúng là… lúc đầu tôi đã rất ngạc nhiên trước cảm giác ấy, gối khuỵu xuống. “Gục ngã chỉ bởi việc hôn thôi, mình yếu thế á?...”
Yếu nhớt à, hôn một cái đã mất hết sức lực rồi.
Tôi như nghe được Ibuki-kun nói vậy bên tai, rồi lắc đầu liên tục theo phản xạ như để rũ bỏ nó đi.
“K-Không… Mình không yếu. Đó là lần đầu… là trải nghiệm đầu tiên… nên mình chỉ thấy một chút kỳ lạ mà thôi. H-Hơn nữa…“
Không phải vì người đó là Ibuki-kun.
Sẽ không bao giờ có chuyện tôi có cảm xúc gì đặc biệt dành cho cậu em trai cũng là bạn thuở nhỏ ấy.
“Ah… trời ạ. Khốn thật mà.”
Tôi thở dài, đổ lỗi cho sự lo lắng khiến mình đổ gục.
Cái cớ này nghe ổn đấy, tôi nghĩ vậy.
Nhưng dù Ibuki-kun có tin đi nữa, thì sự thật vẫn là tôi đã để lộ mặt yếu đuối của mình cho cậu ấy.
“Mình… được ôm thật chặt bởi người như Ibuki-kun…”
Ngạc nhiên thay… Cơ thể người bạn thuở nhỏ của tôi cứng cáp hơn tôi nhớ.
Tôi có thể cảm nhận được phần cơ bắp cứng cáp ấy.
Nó đem lại cảm giác mạnh mẽ và an toàn, nhưng đồng thời, nếu cậu ấy mà ép buộc tôi, thì tôi cũng đành bó tay chịu chết.
“Ah, m-mình đang nghĩ gì vậy trời…!”
Tôi rũ bỏ thứ ảo tưởng đang thoáng qua tâm trí mình.
Ibuki-kun sẽ không đời nào làm thế đâu.
Không, thực ra nghĩ về bạn thuở nhỏ của mình kiểu đó đã vớ vẩn lắm rồi.
“…Mới hôn thôi mà mình đã nghĩ cả đống thứ kỳ quặc rồi.” Tôi sẽ không bao giờ hôn cậu ấy lần thứ hai đâu. Không, không bao giờ.
“…Sẽ không có lần sau đâu,” tôi lẩm bẩm, cố thuyết phục bản thân.
※
Không lâu sau, trong lúc ăn tối…
“Này, Airi-chan, gần đây con mới hôn Ibuki-kun đấy hả?”
“Khụ…”
Câu hỏi đột ngột của mẹ khiến tôi phát nghẹn.
Sao mẹ biết?
Không đời nào, chẳng lẽ Ibuki-kun nói sao?
Cậu ấy kể với mẹ rằng tôi đã mất hết sức lực vì nụ hôn đó à?
“M-Mẹ nghe đâu ra thế…”
“Oh! Thế là hai đứa hôn thật rồi hả!? Có tiến triển rồi ha?”
Mẹ tôi vỗ tay vui vẻ.
Đến lúc nhận ra mình bị bẫy thì đã quá muộn rồi.
“A-ah, không… B-Bọn con không có hôn hay… gì cả…”
Mặt tôi nóng bừng lên.
“Không cần phải giấu đâu. Người yêu hôn nhau là chuyện bình thường mà… Con chỉ làm việc cần phải làm thôi. Mẹ nhẹ nhõm hẳn ra đấy.”
Đúng vậy, mẹ tôi tin rằng tôi và Ibuki-kun đang yêu nhau.
Và không chỉ mình mẹ.
Cả bố cũng thế… và phụ huynh Ibuki-kun cũng vậy.
…Rắc rối to rồi đây.
“Dừng lại đi. Không bao giờ có chuyện con… làm việc đó… với người như Ibuki-kun đâu. Bọn con còn không hề hẹn hò với nhau… Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc thế nữa.” Tôi lạnh lùng nói tỏ vẻ mình đang giận.
Tuy nhiên, mẹ lại khẽ thở dài, như thể chẳng thèm bận tâm tôi có bực hay không.
“Trời ạ, Airi-chan… con không có đối xử với Ibuki-kun thế này đâu nhỉ? Nếu con cứ thế thì cậu ấy sẽ bị người khác lấy đi mất đấy?”
“…Ai lấy đi cơ?”
“Bởi một cô gái khác, rõ ràng rồi. Con biết mà… Dạo nay Ibuki-kun càng ngày càng đẹp trai. Cậu ấy cao lớn, thông minh, mọi người làm sao để cậu ấy một mình được đúng chứ?”
“À-À thì…”
Cậu ấy yếu ớt, mít ướt.
Cậu ấy tinh tế nhưng nhút nhát.
Cậu ấy sẽ không thể làm được gì nếu không có tôi ở bên. Cậu ấy luôn luôn theo sau tôi. Dù hai đứa có làm gì, cậu ấy cũng không rời tôi nửa bước.
…Dù đó chỉ là chuyện quá khứ.
Trước cả khi tôi nhận ra, Ibuki-kun đã cao hơn tôi rồi.
Cậu ấy trở nên nam tính và mạnh mẽ hơn.
Gương mặt nữ tính giờ mang nét đàn ông trang nhã.
Còn đầu óc thì… cậu ấy đã luôn là một người sáng dạ rồi.
Tôi biết rằng không ít cô gái có tình cảm với Ibuki-kun.
…Nhưng mọi người nghĩ cậu ấy là bạn trai tôi, nên đã không thể hiện ra.
Tôi biết rõ hơn ai hết rằng Ibuki-kun là một chàng trai rất hấp dẫn.
Trên đời này không cô gái nào hiểu Ibuki-kun hơn tôi đâu.
Dù thế…
“Mà sao cũng được, Ibuki-kun nào phải của con đâu.”
Ibuki-kun quyết định hẹn hò với ai là quyền của cậu ấy.
Tôi không có quyền gì cả, và cũng chẳng thể can dự vào.
“Với con, Ibuki-kun chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Cậu ấy hẹn hò với ai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con cả.”
Nói vậy, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Ibuki-kun sánh bước cùng ai khác ngoài tôi.
Vả lại, cậu ấy sẽ không thể nảo bỏ rơi một cô gái dễ thương như tôi để hẹn hò với người khác đâu…
“Con không thể thật lòng được nhỉ?”
Mẹ tôi có vẻ quan ngại khi nghe tôi nói vậy.
Và rồi, cả bố tôi, người đọc báo nãy giờ cũng nhìn lên.
Ông cau mày nhìn tôi hoài nghi.
“Airi… Có điều gì con không ưa ở Ibuki-kun à? Không có nhiều đứa con trai tốt thế đâu đấy?”
“…Con không có gì để phàn nàn cả.”
Với tôi, Ibuki-kun là người tuyệt vời nhất thế giới này.
Và tôi không nghĩ có ai khác sẽ khiến tôi vui như ở cạnh cậu ấy.
Dù thi thoảng có cãi vã… nhưng tôi cũng không ghét việc cãi nhau với cậu ấy.
Nói thật, tôi nghĩ nó còn khá vui cơ.
Chẳng ai khác ngoài cậu ấy có thể đôi co ngang hàng với tôi đâu. Nên tôi chẳng có gì để phàn nàn về mối quan hệ này cũng như việc bọn tôi gần gũi như nào. “Thế nên cứ thế này là ổn rồi.”
Nếu bọn tôi trở thành một cặp… Mối quan hệ như lúc này sẽ sụp đổ.
Điều đó khiến tôi lo lắng.
Nhưng trên tất cả…
“…Mà, nếu Ibuki-kun là người muốn con hẹn hò với cậu ấy… Thì lại là chuyện khác nhé?”
Sẽ không bao giờ có chuyện tôi là người mở lời, và chắc chắn rằng cũng sẽ không có chuyện tôi rơi vào lưới tình với Ibuki-kun trước đâu.
Nếu một trong chúng tôi phải thú nhận, thì đó là Ibuki-kun.
Làm ơn, Airi. Hãy hẹn hò với tớ!
Nếu cậu chịu hạ mình cầu xin tôi như thế…
Nếu là vậy, có lẽ mình sẽ đồng ý chăng? Cậu ấy sẽ tội nghiệp lắm nếu bị từ chối ngay khi có dũng khí để tỏ tình.
Mà cũng không phải là tôi không muốn…
“Con không thực sự thích Ibuki-kun đến thế… Mà con cũng chẳng biết cậu ấy nghĩ về mình như thế nào nữa.”
Khi những lời ấy thốt lên-
““Haizz…””
Cả bố và mẹ đều thở dài nặng nhọc.
※
Sau bữa tối…
“…Đúng vậy, không phải mình thích Ibuki-kun hay gì cả.” Tôi quay về phòng lẩm bẩm. Tôi thích Ibuki-kun á? Có khướt.
Gì đây? Tôi sắp trở thành nữ chính shoujo manga à…
Tim tôi sẽ bắt đầu đập liên hồi bất kể nơi đâu?
Khao khát một nụ hôn?
Ghen tỵ với những cô gái khác?
Và rồi thành một đứa bạn thuở nhỏ nhõng nhẽo?
“Không đời nào.”
Nếu Ibuki-kun là người muốn có được tôi, thì lại là chuyện khác…
“Chỉ là tưởng tượng, mình đang bị tẩy não thôi, chỉ là hiểu lầm thôi mà… mình chỉ đang hơi lo lắng thôi, không có gì nữa hết.”
Tôi khẽ chạm vào môi mình cho đến khi thân nhiệt và nhịp tim ổn định trở lại.
Và rồi tiếp tục lẩm bẩm lần nữa, và lần nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
---Thời gian còn lại cho đến khi cặp đôi ngốc hạnh phúc tiến tới hôn nhân: 6 năm.
Họ còn cả chặng đường dàiiiii để đi đấy.
----------
Hết chương 1.
Danh sách chương