Một sáng nọ, trên đường đến trường.
Tiếng trò chuyện, chào hỏi ồn ã của những học sinh khi đi ngang qua cổng trường.
Giữa khung cảnh thường nhật ấy… Một cô gái xuất hiện, khiến bầu không khí thay đổi.
“Kamishiro-san vẫn dễ thương như mọi ngày…”
“Ừ… Xinh phải gọi là nhất trường luôn.”
Mái tóc vàng tuyệt đẹp, và đôi mắt như lam ngọc.
Sự pha trộn giữa vẻ đáng yêu ngây thơ và trưởng thành tạo nên nét đẹp của cô.
Làn da trắng mịn màng, tay chân thì nuột nà.
Dáng người hơi thấp, nhưng phần trên bộ đồng phục làm nổi bật lên từng đường nét nữ tính.
Kamishiro Airi.
Mỹ nhân mang nét đẹp vô song, được các nam sinh mệnh danh là “Tiên nữ”.
“…Mày nghĩ tao có cửa không? Nếu tao mời nhỏ đi chơi, có khi lại được đồng ý thì sao…”
“Còn lâu, không có chuyện đó đâu. Chắc chắn là không. Bỏ cuộc đi mày.”
Có người bị quyến rũ, có người lại ghen tị, có những ánh mắt thèm muốn nhìn vào cô, và có những lời thì thầm bàn tán.
“Tại sao?! Khoan đã, chả lẽ nhỏ… có bạn trai rồi à?”
“Bingo. Nhìn kỹ xem. Thấy ai đi cạnh nhỏ không? Trông ngon zai hơn mày nhiều.”
Đúng thật, có một cậu trai đang sánh bước cùng Airi.
Một cậu trai khá cao ráo có vẻ trầm tính.
Từ nãy đến giờ Airi đã vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện với cậu ấy rồi.
Như thể cô không có hứng thú với bất cứ tên nào khác vậy.
“…Chờ đã, tên đó á? Thật luôn? Bạn trai nhỏ đó sao!?”
“…Mày chưa nghe chuyện à? Họ nổi tiếng lắm đấy. Như một cặp vợ chồng ngốc luôn.”
“Chết tiệt, ra là hoa đã có chủ… Nếu mà tao hành động sớm hơn…! Tao đã thích nhỏ từ hồi khai giảng rồi.”
“Tê quá rồi. Họ là bạn thuở nhỏ đấy. Sinh cùng ngày cùng viện luôn.”
“Chết tiệt… Bất công quá đi mà. Thế thì sao mà thắng nổi…”
Cùng lúc đó, một người trong cặp “vợ chồng ngốc” kia, Airi, cúi đầu ngượng ngùng lẩm bẩn, “Mình đã bảo chỉ là bạn thuở nhỏ thôi… Sao họ cứ hiểu nhầm thế nhỉ?”
※
Bạn thuở nhỏ của tôi, Kamishiro Airi nói. Cô bĩu môi làm mặt bất mãn.
“Gì nữa đây? ‘Cặp vợ chồng ngốc’? Bọn mình đâu có ngốc, cũng đâu có kết hôn, mà cũng chả phải một cặp nữa…” Airi khó chịu nói.
Cơ mà “là một cặp” với
“kết hôn” cũng có hơi trùng nhau nhỉ?
Dường như cô không vui với những lời bàn tán về chúng tôi – là một cặp vợ chồng ngốc.
Và tôi đây, Kazami Ibuki, cũng cảm thấy vậy.
“Chúng ta chỉ cùng nhau đến trường thôi mà.”
“Thật luôn đấy. Chẳng bao giờ có chuyện tớ hẹn hò với một người như cậu đâu Ibuki-kun.”
…”Người như cậu”?
“’Người như cậu’ là có ý gì đây?”
Airi cười toe toét khi nghe tôi phàn nàn.
“Oh…? Ibuki-kun, chẳng lẽ thực ra cậu thấy ổn à? Ừ thì, cũng phải thôi nếu cậu hiểu nhầm mình là bạn trai của một cô gái đáng yêu như tớ.”
“…Đừng có ngang nhiên tự bảo mình dễ thương thế.” Trái với phản ứng của tôi, Airi điềm tĩnh đáp.
“Ừ thì vì đó là sự thật mà.”
Hẳn là nhỏ phải tin từ tận đáy lòng rằng mình rất dễ thương. Tệ hại làm sao.
“Không may thay, tớ không muốn bị hiểu nhầm là bạn trai của một đứa tự yêu bản thân thái quá đâu.”
“Cậu lại nói vậy rồi. Chứ thật ra đang vui lắm phải không nè?”
Có vẻ như nhỏ coi đó là một lời khen.
Cái tôi của Airi càng ngày càng lớn, cô cười nhăn nhở thúc cùi trỏ vào người tôi.
…Nếu bị trêu nhiều thế này, thì đương nhiên tôi cũng bắt đầu cảm thấy bực rồi.
“Cậu cũng có khác gì đâu. Cũng đang mở cờ trong bụng chứ gì?”
Airi thoáng ngạc nhiên trước đòn đáp trả của tôi, rồi ngay lập tức lấy lại biểu cảm của mình.
“Gì đây? Hy vọng của Ibuki-kun đấy à? Nhưng xin lỗi nhé, tớ chỉ xem cậu là một đứa em trai thôi. Tớ còn chẳng coi cậu là một người đàn ông nữa mà…”
“Từ đã, thế ai là người sáng nào cũng đến gọi tớ đi cùng? Nếu không muốn bị hiểu nhầm là một cặp, thì tớ nghĩ chúng ta không nên đến trường cùng nhau chứ nhỉ?”
“C-Chuyện đó…”
Nghe tôi nói xong, Airi trở nên bối rối và bắt đầu lắp bắp.
“T-Tớ chỉ đến để chắc rằng Ibuki-kun không ngủ quên rồi đi trễ thôi… Chẳng có gì khác cả. Đừng có hiểu nhầm vớ vẩn đấy được chưa?”
“Nhưng nếu tớ đi trước thì cậu lại nổi đáo lên.”
“B-Bởi vì, cậu biết mà, lúc nào tớ cũng chờ cậu…”
Giọng nhỏ như mất đi sức lực.
Tôi luôn biết mà.
Dù bên ngoài trông có như thế nào, thì thực tế Airi là một người khá cô đơn.
Tôi không biết thực sự cô nghĩ thế nào khi bọn tôi bị hiểu nhầm là một cặp, nhưng chắc chắn rằng cô không thích việc không thể đến trường cùng nhau.
“V-Với lại chính Ibuki-kun là người bảo tớ đi cùng mà, nhớ không?”
“…Huh? Tớ không nhớ mình có nói vậy…”
Thấy tôi cau mày, gương mặt Airi như bừng sáng.
“Ai là người đến khóc lóc với tớ năm đầu tiểu học ấy ta…?
“Chuyện xưa như trái đất rồi vẫn còn đào lên được hửm? Tớ đang nói về hiện tại.”
Đúng là năm đầu tiểu học, có lần tôi đã than vãn và khóc lóc về việc đi học một mình cô đơn thế nào rồi.
Tôi thừa nhận, nó có thật. Nhưng đã rất rất lâu rồi.
Rõ ràng là, tôi hoàn toàn có thể tự mình đến trường như một học sinh cao trung bình thường được.
Cũng phải nói, chỉ có vài cơ hội để tôi có thể đi một mình thôi.
“Với lại, không chỉ đến trường, cậu còn muốn về cùng nhau nữa mà phải chứ? Như là, mới hôm qua thôi cậu còn chờ đến khi tớ xong việc mà. Ibuki-kun, cậu mới là người muốn ở cạnh tớ phải chứ?”
“C-Cái đó…”
Chuyện tôi luôn đi về cùng Airi cũng đúng luôn.
Tôi thường đợi cho đến khi Airi xong hết việc, và cũng thường đi đường vòng với cô nữa.
Chỉ vì chuyện là thế thôi. Tôi luôn đi về cùng Airi, chứ không phải tôi muốn vậy.
Nó kiểu như một thói quen, chứ chẳng có lí do sâu xa gì ở đây cả.
Nhưng điều đó cũng chẳng dùng để phản bác lại Airi được.
“Uh-oh. Sao thế? Hay là… tớ nói trúng tim đen rồi ha?”
Dường như đã lấy lại được bình tĩnh, Airi nhếch mép và bắt đầu chọc tôi tiếp.
Phiền rồi đây.
“…Không phải tớ đợi cậu vì tớ muốn thế đâu.”
“Oh? Oh, thật sao? Thế thì cứ việc về trước đi.”
“Xem cái đứa lúc nào cũng nổi cáu nếu tớ về trước nói gì kia.”
“B-Bởi vì… Sáng nào tớ cũng đợi cậu rồi, nên đến chiều tối cậu cũng phải đợi tớ chứ…”
“Chứ không phải là do ai đó sợ đi một mình trong đêm à?” tôi cười. Đúng vậy, Airi không thích mấy chỗ tối lắm.
Đó là lí do mà chúng tôi luôn về nhà cùng nhau, đặc biệt là vào buổi tối. Tôi mới nhớ ra điều đó.
“…Giờ thì tớ ổn rồi. Với lại, thời điểm này trong năm trời cũng không tối đến thế phải chứ?” Airi cật lực phản đối.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Tớ lo lắng về việc để cậu đi một mình. Vả lại, bố mẹ cậu cũng nhờ tớ để mắt đến cậu nữa.”
“Bố mẹ cậu cũng bảo… tớ chăm sóc Ibuki-kun mà.”
Tôi lườm Airi.
Chẳng hề chịu thua kém, Airi cũng lườm tôi.
“…Họ hơi nhiều chuyện rồi đấy. Tớ nào phải em trai cậu đâu…”
“Câu đó phải tớ nói mới đúng, tớ làm gì phải em gái Ibuki-kun đâu.”
…Và thế là, rốt cuộc chúng tôi đã đứng lại cãi nhau.
Tôi nhận thấy những ánh nhìn tò mò, và tiếng mọi người thì thầm kiểu “Người yêu cãi nhau à” hay “Chuyện thường ngày ở huyện”… nhưng tôi không có thời gian mà bận tâm đến họ.
Trước hết, nếu tôi không chỉnh lại đứa bạn thuở nhỏ cứng đầu này, tôi sẽ không chịu được mất!
Và Airi, đáng buồn thay cũng nghĩ vậy. Bọn tôi cứ thế cãi vã rồi khiêu khích nhau, hoàn toàn mặc kệ xung quanh.
Khi tôi vẫn đang đáp trả thì…
“Ah, lại một cặp tình nhân nữa cãi nhau à?”
“Mấy cậu lúc nào cũng thể hiện ra hết nhỉ?”
Bạn bè tôi chen vào.
Không cần suy nghĩ, tôi phủ nhận ngay tắp lự.
““Bọn tớ không phải một cặp! Chỉ là bạn thuở nhỏ thôI!””
Giọng hai đứa như hòa làm một.
Tôi… Kazami Ibuki, và Kamishiro Airi là bạn thuở nhỏ.
Chúng tôi ở cùng khu sơ sinh trong bệnh viện.
Phụ huynh hai đứa là bạn thân, và nhà cũng ngay cạnh nhau nữa.
Khi một trong hai nhà có việc bạn, sẽ để chúng tôi ở bên nhà còn lại.
Hồi ấy hai đứa còn chơi cùng một cũi.
Đương nhiên là tôi không nhớ gì cả rồi, nhưng mà hẳn là đã có những “bằng chứng” được ghi lại, nên hẳn là đúng thôi. Cơ bản, bọn tôi từ lúc sinh ra đã như một cặp song sinh rồi. Và chuyện vẫn như vậy khi hai đứa lớn lên.
Bọn tôi dành thời gian chơi ở nhà nhau, trong vườn, rồi ngoài công viên.
Hai đứa chơi đồ hàng, nghịch đất cát, chơi khối xây dựng và đủ loại trò chơi với nhau.
Và đương nhiên, đi học mẫu giáo hay tiểu học thì điều đó vẫn không thay đổi.
Khi hai đứa bắt đầu phát triển khác nhau, tôi thì dần cứng cáp hơn, còn Airi trở nên nữ tính hơn, bọn tôi vẫn như anh em một nhà.
Vậy cũng có nghĩa là bọn tôi sẽ dừng động chạm vào nhau, như là không tắm chung như đã từng…
Dù vậy, mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Qua sơ trung, rồi đến cao trung chúng tôi vẫn là đôi bạn thuở nhỏ thân thiết như vậy.
Thứ thay đổi là cách mọi người nhìn vào chúng tôi.
Vì quá gần gũi với nhau, mọi người không thể tránh khỏi việc xem bọn tôi hơn cả là bạn thuở nhỏ, khi thấy hàng ngày hai đứa gắn bó với nhau như thế nào.
Đến những năm cuối tiểu học, bọn tôi bắt đầu bị trêu chọc.
Lên sơ trung, hai đứa bị xem là người yêu của nhau, và lời đồn bắt đầu bén rễ.
Dù thế, cách bọn tôi nhìn mọi thứ xung quanh giờ cũng khác.
Với tôi, Airi là bạn thân nhất, là một phần trong gia đình, là một đứa em gái, và là một người như máu mủ của mình.
Thật khó để có những cảm xúc nam nữ nào với một người giống như em gái, chứ đừng nói tới người tôi đã coi như người nhà.
Chắc chắn giữa hai đứa không có chút cảm xúc lãng mạn nào hết.
Tôi tin tưởng cô hơn bất cứ ai, và tôi biết rõ cô hơn bất cứ ai khác trên thế giới này.
Và trên hết, ở cạnh cô ấy rất vui.
Tôi muốn dành thời gian bên cạnh cô, nên kiếm cớ để đi học và về cùng nhau.
…Chắc rằng, có những lúc tôi đã thấy bối rối sau khi nhận ra sự quyến rũ của cô.
Nhưng chắc chắn không có chút tình cảm nam nữ nào ở đây hết.
…Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Đúng thế, tôi đã luôn nghĩ vậy đấy.
Nhưng bước ngoặt trong mối quan hệ này…
Chỉ vì một câu nói mà Airi đã buột miệng khi hai đứa cãi nhau.
Sao chúng ta không… thử hôn nhỉ?
※
“…Này, Airi.”
“…Gì?”
“Sáng nay… tớ có hơi quá lời. Xin lỗi.”
Vẫn là hôm ấy, trong lớp học sau giờ tan trường.
“Ừ… Tớ cũng vậy, xin lỗi nhé.” Airi đáp lại.
Cuộc chiến của bọn tôi thường sẽ kết thúc trong ngày như thế này.
Hôm nay tốn tận nửa ngày để hai đứa làm lành, phải nói là khá lâu đấy.
Vì mọi khi, bọn tôi luôn có thể hòa thuận lại với nhau ngay lập tức.
Với chúng tôi, người kia như thể nửa còn lại của mình vậy.
Vì vậy, tiếp tục cãi nhau còn khó chịu hơn cả chuyện thắng thua.
“…Giờ nghĩ lại thì, sao phải quan tâm mọi người nhìn chúng ta thế nào nhỉ?”
“Ừ. Chúng ta là chính mình thôi, nên cứ mặc kệ là được.”
Sẽ thật ngu ngốc nếu phải thay đổi mối quan hệ này chỉ bởi những gì mọi người nói.
Kết luận là thế,
“Nhưng mà… Sao mọi người lại xem chúng ta là một cặp chỉ vì cùng đi về nhỉ?”
“Không phải vì lúc nào mình cũng gần gũi quá sao? Nhưng mà, kiểu, vì không có tình cảm với nhau nên mới có thể gần gũi đến vậy ấy. Trái ngược hoàn toàn luôn.”
“Cậu nói đúng. Tớ biết Ibuki-kun là con trai, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ bị cậu hấp dẫn.”
“Không đời nào tớ lại có hứng với cậu đâu.”
“Nếu có thì lại rắc rối đấy, vì tớ không thể đáp lại những cảm xúc đó đâu. Tớ không hề nhìn Ibuki-kun như một người đàn ông, không hề.”
“Tớ cũng không có chút hứng thú nào với cậu hết, nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy mặt mình như căng ra, và Airi cũng vậy.
“…Cho dủ có nói kiểu nào đi nữa, cậu không nghĩ vậy có hơi thô lỗ à?”
“Tớ mới là người phải nói câu đó.”
Tôi không có tình cảm lãng mạn với Airi, nhưng mà… Nếu cô ấy nói rằng không hề nhìn tôi là một người đàn ông, thì rõ ràng tôi sẽ thấy khó chịu rồi.
Dù có thể tôi không xem Airi là phụ nữ, nhưng khi nhỏ không cảm thấy gì về tôi… Không thể được.
Điều đó khiến tôi muốn nhỏ đừng có nói dối nữa.
“Tớ khá là nổi tiếng đấy, và tớ cũng xinh nữa… Sẽ là nói dối nếu cậu bảo không có hứng thú với tớ nhỉ?”
Ừ, tôi nói dối đấy.
Có thể là tôi nói dối, nhưng nếu thừa nhận rằng Airi có hấp dẫn, dù chỉ một chút thôi, thì cô bạn thuở nhỏ tinh nghịch này chắc chắn sẽ làm ầm lên nhưu vừa hạ gục chúa quỷ luôn.
Và chắc chắn sẽ nhai đi nhai lại chuyện này cả tuần trời.
“Chẳng phải người ta có câu ‘phụ nữ đẹp 3 ngày cũng chán’ sao? Chúng ta quen nhau 16 năm rồi đấy biết chứ?”
Với mối đe dọa bị trêu liên tục trong một tuần này, tôi mạnh mẽ phủ nhận lời Airi.
Ít nhất, tôi sẽ không thừa nhận trừ khi Airi là người nhận sai trước, hay ít nhất nhận rằng mình có nhìn tôi là một người đàn ông, dù chỉ một chút thôi.
Thế nhưng, trái với câu trả lời của tôi, Airi gật gù.
“Đúng thật là chúng ta quen nhau đã lâu rồi… Oh, đúng rồi. Ibuki-kun này, nhớ hồi chúng ta đi bể bơi năm ba sơ trung không. Hồi ấy cậu còn không dám nhìn vào mắt tớ cơ… Tại sao thế nhỉ?”
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Tiếp tục thừa nhận, hồi đó tim tôi đã đập thình thịch trước Airi trong bộ đồ bơi.
Tôi đã bối rối trước làn da trắng ngần, bộ ngực lớn đến bất ngờ, và sự quyến rũ của cô bạn thuở nhỏ, những điều mà thường tôi không chú ý đến.
Chẳng hiểu sao, cảm giác như tôi đang nhìn vào thứ không được phép vậy, và khi đó tôi quá xấu hổ để chạm mắt nhỏ.
Sự thật là thế, nhưng… nếu đào cả chuyện đó lên, thì tôi cũng có điều phải nói.
“Sao, hay cậu muốn tớ phải nhìn chằm chằm à?... Cậu còn đụng chạm tay và lưng tớ nhiều lắm cơ. Nói thật này, khá là ghê đấy, nhưng chờ đã… chẳng lẽ cậu thấy hứng thú à?
Đúng rồi đấy. Airi, người đang toàn lực tấn công tôi lúc này, lâu nay toàn động chạm khắp người tôi thôi.
Cô đan tay vào tay tôi, chạm vào lưng và ngực tôi hết lần này đến lần khác.
“K-Không phải thế…” Airi ngay lập tức ngập ngừng.
Có vẻ tôi chọc chúng chỗ đau rồi.
Dường như bị lay động, mắt nhỏ bắt đầu đảo xung quanh.
…Quả nhiên, Airi thực sự có những cảm giác ấy mà.
Tôi thấy nhẹ nhõm, và cảm thấy khá hơn từng chút một.
“Người ta gọi đó là biến thái ngầm đấy, biết không?”
“N-Ngầm… B-Bậy nha! K-Không phải thế! T-T-Tớ không hứng thú với c-cậu chút nào cả…” Airi hét lên phủ nhận.
Nhìn kỹ hơn, má cô cũng bắt đầu nhuộm đỏ. “Thế giải thích coi?”
“À-À thì, đó chỉ là… s-sở thích khám phá thôi… không phải tớ quan tâm đến cơ bắp của cậu hay gì đâu.” Airi nói trong khi đảo mắt ngượng ngùng.
Nghe những lời ấy, tôi không kiềm nổi nụ cười.
“Tớ nhắc đến cơ bắp khi nào ấy nhỉ?”
Bị tôi chỉ ra, Airi đỏ bừng mặt.
Có vẻ như nhỏ có fetish đó thật, và nhỏ cũng ấn tượng về thể hình của tôi nữa.
Dường như quá xấu hổ khi bị phát hiện ra fetish của mình, Airi chỉ biết liên tục há hốc rồi ngậm miệng lại.
“Thực ra Ibuki-kun mới là người để ý quá mức ấy… Nói mới nhớ, cậu là người bảo chúng ta không nên nắm tay nhau nữa phải chứ? Hồi lớp hai ấy… Tớ tự hỏi liệu có phải cậu cảm thấy như thế về tớ bấy lâu nay không? Dậy thì sớm quá ha.”
Rõ ràng cô đã nhận ra rằng đào thêm vào vụ bể bơi sẽ như đào hố chôn mình thôi.
Và rồi cô đào chuyện cũ còn sâu hơn nữa, cố đáng trống lảng.
“Rồi, nếu nói về hồi tiểu học thì – khi chúng ta diễn vở Lọ Lem và tớ trong vai hoàng tử, cậu còn không nói nổi thoại Lọ Lem cơ, nhớ không? Lúc đó xấu hổ quá hay sao?”
Khi chuyện không theo ý mình, Airi sẽ lôi chuyện cũ ra nói.
Nhưng… Nếu Airi muốn đào bới quá khứ, thì tôi cũng có cách của riêng mình.
Nếu Airi kể về quá khứ đen tối của tôi, thì tôi hoàn toàn có thể làm điều tương tự.
“Đ-Đừng có nhầm lẫn giữa thực tế và diễn xuất! Đ-Đó chắc chắn không phải do tớ đã từng ước mình là công chúa như Lọ Lem hay gì cả...”
“Tớ đã nói gì về điều ước của cậu đâu nhỉ?”
“Ah… Không… Đ-Đó chỉ là… m-một cách nói thôi.”
“Sao thế Airi? Mặt cậu đỏ lắm đấy.”
Nhỏ lại tự đào hố chôn mình rồi?
Ngay khi tôi nói vậy, mặt Airi còn đỏ hơn nữa, cô lườm tôi sắc lẹm.
“N-Nếu là thế! I-Ibuki-kun cũng…”
“Hồi đó, cậu còn-“
“Dạo nay-“
“Nhắc mới nhớ, hôm qua-“
“Hồi còn học mẫu giáo-“
“Lúc chúng ta chơi đồ hàng-“
Bọn tôi tiếp tục cãi lộn, đào hết quá khứ lên.
“Dù sao thì, tớ chưa bao giờ có hứng thú với cậu, Ibuki-kun! Một chút cũng không!”
“Đây cũng vây! Bất kể nhìn đâu đi nữa, hay những gì chúng ta làm, hay cậu đã làm gì với tớ… Tớ chắc chắn khônggggg có chút hứng thú nào với cậu!”
“Vậy thì, sao chúng ta không thử nhỉ?” Airi đôt nhiên hỏi.
Tôi cau mày.
“…Ý cậu thử là sao?”
“…Để xem nào.”
Cô im lặng như ngẫm nghĩ câu đáp của tôi, và nở nụ cười.
Rồi nhỏ chầm chậm tiếp cận tôi.
“G-Gì thế?”
Nhỏ đưa ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh lên môi… Rồi nói-
Sao chúng ta không… thử hôn nhỉ?
Tiếng trò chuyện, chào hỏi ồn ã của những học sinh khi đi ngang qua cổng trường.
Giữa khung cảnh thường nhật ấy… Một cô gái xuất hiện, khiến bầu không khí thay đổi.
“Kamishiro-san vẫn dễ thương như mọi ngày…”
“Ừ… Xinh phải gọi là nhất trường luôn.”
Mái tóc vàng tuyệt đẹp, và đôi mắt như lam ngọc.
Sự pha trộn giữa vẻ đáng yêu ngây thơ và trưởng thành tạo nên nét đẹp của cô.
Làn da trắng mịn màng, tay chân thì nuột nà.
Dáng người hơi thấp, nhưng phần trên bộ đồng phục làm nổi bật lên từng đường nét nữ tính.
Kamishiro Airi.
Mỹ nhân mang nét đẹp vô song, được các nam sinh mệnh danh là “Tiên nữ”.
“…Mày nghĩ tao có cửa không? Nếu tao mời nhỏ đi chơi, có khi lại được đồng ý thì sao…”
“Còn lâu, không có chuyện đó đâu. Chắc chắn là không. Bỏ cuộc đi mày.”
Có người bị quyến rũ, có người lại ghen tị, có những ánh mắt thèm muốn nhìn vào cô, và có những lời thì thầm bàn tán.
“Tại sao?! Khoan đã, chả lẽ nhỏ… có bạn trai rồi à?”
“Bingo. Nhìn kỹ xem. Thấy ai đi cạnh nhỏ không? Trông ngon zai hơn mày nhiều.”
Đúng thật, có một cậu trai đang sánh bước cùng Airi.
Một cậu trai khá cao ráo có vẻ trầm tính.
Từ nãy đến giờ Airi đã vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện với cậu ấy rồi.
Như thể cô không có hứng thú với bất cứ tên nào khác vậy.
“…Chờ đã, tên đó á? Thật luôn? Bạn trai nhỏ đó sao!?”
“…Mày chưa nghe chuyện à? Họ nổi tiếng lắm đấy. Như một cặp vợ chồng ngốc luôn.”
“Chết tiệt, ra là hoa đã có chủ… Nếu mà tao hành động sớm hơn…! Tao đã thích nhỏ từ hồi khai giảng rồi.”
“Tê quá rồi. Họ là bạn thuở nhỏ đấy. Sinh cùng ngày cùng viện luôn.”
“Chết tiệt… Bất công quá đi mà. Thế thì sao mà thắng nổi…”
Cùng lúc đó, một người trong cặp “vợ chồng ngốc” kia, Airi, cúi đầu ngượng ngùng lẩm bẩn, “Mình đã bảo chỉ là bạn thuở nhỏ thôi… Sao họ cứ hiểu nhầm thế nhỉ?”
※
Bạn thuở nhỏ của tôi, Kamishiro Airi nói. Cô bĩu môi làm mặt bất mãn.
“Gì nữa đây? ‘Cặp vợ chồng ngốc’? Bọn mình đâu có ngốc, cũng đâu có kết hôn, mà cũng chả phải một cặp nữa…” Airi khó chịu nói.
Cơ mà “là một cặp” với
“kết hôn” cũng có hơi trùng nhau nhỉ?
Dường như cô không vui với những lời bàn tán về chúng tôi – là một cặp vợ chồng ngốc.
Và tôi đây, Kazami Ibuki, cũng cảm thấy vậy.
“Chúng ta chỉ cùng nhau đến trường thôi mà.”
“Thật luôn đấy. Chẳng bao giờ có chuyện tớ hẹn hò với một người như cậu đâu Ibuki-kun.”
…”Người như cậu”?
“’Người như cậu’ là có ý gì đây?”
Airi cười toe toét khi nghe tôi phàn nàn.
“Oh…? Ibuki-kun, chẳng lẽ thực ra cậu thấy ổn à? Ừ thì, cũng phải thôi nếu cậu hiểu nhầm mình là bạn trai của một cô gái đáng yêu như tớ.”
“…Đừng có ngang nhiên tự bảo mình dễ thương thế.” Trái với phản ứng của tôi, Airi điềm tĩnh đáp.
“Ừ thì vì đó là sự thật mà.”
Hẳn là nhỏ phải tin từ tận đáy lòng rằng mình rất dễ thương. Tệ hại làm sao.
“Không may thay, tớ không muốn bị hiểu nhầm là bạn trai của một đứa tự yêu bản thân thái quá đâu.”
“Cậu lại nói vậy rồi. Chứ thật ra đang vui lắm phải không nè?”
Có vẻ như nhỏ coi đó là một lời khen.
Cái tôi của Airi càng ngày càng lớn, cô cười nhăn nhở thúc cùi trỏ vào người tôi.
…Nếu bị trêu nhiều thế này, thì đương nhiên tôi cũng bắt đầu cảm thấy bực rồi.
“Cậu cũng có khác gì đâu. Cũng đang mở cờ trong bụng chứ gì?”
Airi thoáng ngạc nhiên trước đòn đáp trả của tôi, rồi ngay lập tức lấy lại biểu cảm của mình.
“Gì đây? Hy vọng của Ibuki-kun đấy à? Nhưng xin lỗi nhé, tớ chỉ xem cậu là một đứa em trai thôi. Tớ còn chẳng coi cậu là một người đàn ông nữa mà…”
“Từ đã, thế ai là người sáng nào cũng đến gọi tớ đi cùng? Nếu không muốn bị hiểu nhầm là một cặp, thì tớ nghĩ chúng ta không nên đến trường cùng nhau chứ nhỉ?”
“C-Chuyện đó…”
Nghe tôi nói xong, Airi trở nên bối rối và bắt đầu lắp bắp.
“T-Tớ chỉ đến để chắc rằng Ibuki-kun không ngủ quên rồi đi trễ thôi… Chẳng có gì khác cả. Đừng có hiểu nhầm vớ vẩn đấy được chưa?”
“Nhưng nếu tớ đi trước thì cậu lại nổi đáo lên.”
“B-Bởi vì, cậu biết mà, lúc nào tớ cũng chờ cậu…”
Giọng nhỏ như mất đi sức lực.
Tôi luôn biết mà.
Dù bên ngoài trông có như thế nào, thì thực tế Airi là một người khá cô đơn.
Tôi không biết thực sự cô nghĩ thế nào khi bọn tôi bị hiểu nhầm là một cặp, nhưng chắc chắn rằng cô không thích việc không thể đến trường cùng nhau.
“V-Với lại chính Ibuki-kun là người bảo tớ đi cùng mà, nhớ không?”
“…Huh? Tớ không nhớ mình có nói vậy…”
Thấy tôi cau mày, gương mặt Airi như bừng sáng.
“Ai là người đến khóc lóc với tớ năm đầu tiểu học ấy ta…?
“Chuyện xưa như trái đất rồi vẫn còn đào lên được hửm? Tớ đang nói về hiện tại.”
Đúng là năm đầu tiểu học, có lần tôi đã than vãn và khóc lóc về việc đi học một mình cô đơn thế nào rồi.
Tôi thừa nhận, nó có thật. Nhưng đã rất rất lâu rồi.
Rõ ràng là, tôi hoàn toàn có thể tự mình đến trường như một học sinh cao trung bình thường được.
Cũng phải nói, chỉ có vài cơ hội để tôi có thể đi một mình thôi.
“Với lại, không chỉ đến trường, cậu còn muốn về cùng nhau nữa mà phải chứ? Như là, mới hôm qua thôi cậu còn chờ đến khi tớ xong việc mà. Ibuki-kun, cậu mới là người muốn ở cạnh tớ phải chứ?”
“C-Cái đó…”
Chuyện tôi luôn đi về cùng Airi cũng đúng luôn.
Tôi thường đợi cho đến khi Airi xong hết việc, và cũng thường đi đường vòng với cô nữa.
Chỉ vì chuyện là thế thôi. Tôi luôn đi về cùng Airi, chứ không phải tôi muốn vậy.
Nó kiểu như một thói quen, chứ chẳng có lí do sâu xa gì ở đây cả.
Nhưng điều đó cũng chẳng dùng để phản bác lại Airi được.
“Uh-oh. Sao thế? Hay là… tớ nói trúng tim đen rồi ha?”
Dường như đã lấy lại được bình tĩnh, Airi nhếch mép và bắt đầu chọc tôi tiếp.
Phiền rồi đây.
“…Không phải tớ đợi cậu vì tớ muốn thế đâu.”
“Oh? Oh, thật sao? Thế thì cứ việc về trước đi.”
“Xem cái đứa lúc nào cũng nổi cáu nếu tớ về trước nói gì kia.”
“B-Bởi vì… Sáng nào tớ cũng đợi cậu rồi, nên đến chiều tối cậu cũng phải đợi tớ chứ…”
“Chứ không phải là do ai đó sợ đi một mình trong đêm à?” tôi cười. Đúng vậy, Airi không thích mấy chỗ tối lắm.
Đó là lí do mà chúng tôi luôn về nhà cùng nhau, đặc biệt là vào buổi tối. Tôi mới nhớ ra điều đó.
“…Giờ thì tớ ổn rồi. Với lại, thời điểm này trong năm trời cũng không tối đến thế phải chứ?” Airi cật lực phản đối.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Tớ lo lắng về việc để cậu đi một mình. Vả lại, bố mẹ cậu cũng nhờ tớ để mắt đến cậu nữa.”
“Bố mẹ cậu cũng bảo… tớ chăm sóc Ibuki-kun mà.”
Tôi lườm Airi.
Chẳng hề chịu thua kém, Airi cũng lườm tôi.
“…Họ hơi nhiều chuyện rồi đấy. Tớ nào phải em trai cậu đâu…”
“Câu đó phải tớ nói mới đúng, tớ làm gì phải em gái Ibuki-kun đâu.”
…Và thế là, rốt cuộc chúng tôi đã đứng lại cãi nhau.
Tôi nhận thấy những ánh nhìn tò mò, và tiếng mọi người thì thầm kiểu “Người yêu cãi nhau à” hay “Chuyện thường ngày ở huyện”… nhưng tôi không có thời gian mà bận tâm đến họ.
Trước hết, nếu tôi không chỉnh lại đứa bạn thuở nhỏ cứng đầu này, tôi sẽ không chịu được mất!
Và Airi, đáng buồn thay cũng nghĩ vậy. Bọn tôi cứ thế cãi vã rồi khiêu khích nhau, hoàn toàn mặc kệ xung quanh.
Khi tôi vẫn đang đáp trả thì…
“Ah, lại một cặp tình nhân nữa cãi nhau à?”
“Mấy cậu lúc nào cũng thể hiện ra hết nhỉ?”
Bạn bè tôi chen vào.
Không cần suy nghĩ, tôi phủ nhận ngay tắp lự.
““Bọn tớ không phải một cặp! Chỉ là bạn thuở nhỏ thôI!””
Giọng hai đứa như hòa làm một.
Tôi… Kazami Ibuki, và Kamishiro Airi là bạn thuở nhỏ.
Chúng tôi ở cùng khu sơ sinh trong bệnh viện.
Phụ huynh hai đứa là bạn thân, và nhà cũng ngay cạnh nhau nữa.
Khi một trong hai nhà có việc bạn, sẽ để chúng tôi ở bên nhà còn lại.
Hồi ấy hai đứa còn chơi cùng một cũi.
Đương nhiên là tôi không nhớ gì cả rồi, nhưng mà hẳn là đã có những “bằng chứng” được ghi lại, nên hẳn là đúng thôi. Cơ bản, bọn tôi từ lúc sinh ra đã như một cặp song sinh rồi. Và chuyện vẫn như vậy khi hai đứa lớn lên.
Bọn tôi dành thời gian chơi ở nhà nhau, trong vườn, rồi ngoài công viên.
Hai đứa chơi đồ hàng, nghịch đất cát, chơi khối xây dựng và đủ loại trò chơi với nhau.
Và đương nhiên, đi học mẫu giáo hay tiểu học thì điều đó vẫn không thay đổi.
Khi hai đứa bắt đầu phát triển khác nhau, tôi thì dần cứng cáp hơn, còn Airi trở nên nữ tính hơn, bọn tôi vẫn như anh em một nhà.
Vậy cũng có nghĩa là bọn tôi sẽ dừng động chạm vào nhau, như là không tắm chung như đã từng…
Dù vậy, mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Qua sơ trung, rồi đến cao trung chúng tôi vẫn là đôi bạn thuở nhỏ thân thiết như vậy.
Thứ thay đổi là cách mọi người nhìn vào chúng tôi.
Vì quá gần gũi với nhau, mọi người không thể tránh khỏi việc xem bọn tôi hơn cả là bạn thuở nhỏ, khi thấy hàng ngày hai đứa gắn bó với nhau như thế nào.
Đến những năm cuối tiểu học, bọn tôi bắt đầu bị trêu chọc.
Lên sơ trung, hai đứa bị xem là người yêu của nhau, và lời đồn bắt đầu bén rễ.
Dù thế, cách bọn tôi nhìn mọi thứ xung quanh giờ cũng khác.
Với tôi, Airi là bạn thân nhất, là một phần trong gia đình, là một đứa em gái, và là một người như máu mủ của mình.
Thật khó để có những cảm xúc nam nữ nào với một người giống như em gái, chứ đừng nói tới người tôi đã coi như người nhà.
Chắc chắn giữa hai đứa không có chút cảm xúc lãng mạn nào hết.
Tôi tin tưởng cô hơn bất cứ ai, và tôi biết rõ cô hơn bất cứ ai khác trên thế giới này.
Và trên hết, ở cạnh cô ấy rất vui.
Tôi muốn dành thời gian bên cạnh cô, nên kiếm cớ để đi học và về cùng nhau.
…Chắc rằng, có những lúc tôi đã thấy bối rối sau khi nhận ra sự quyến rũ của cô.
Nhưng chắc chắn không có chút tình cảm nam nữ nào ở đây hết.
…Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Đúng thế, tôi đã luôn nghĩ vậy đấy.
Nhưng bước ngoặt trong mối quan hệ này…
Chỉ vì một câu nói mà Airi đã buột miệng khi hai đứa cãi nhau.
Sao chúng ta không… thử hôn nhỉ?
※
“…Này, Airi.”
“…Gì?”
“Sáng nay… tớ có hơi quá lời. Xin lỗi.”
Vẫn là hôm ấy, trong lớp học sau giờ tan trường.
“Ừ… Tớ cũng vậy, xin lỗi nhé.” Airi đáp lại.
Cuộc chiến của bọn tôi thường sẽ kết thúc trong ngày như thế này.
Hôm nay tốn tận nửa ngày để hai đứa làm lành, phải nói là khá lâu đấy.
Vì mọi khi, bọn tôi luôn có thể hòa thuận lại với nhau ngay lập tức.
Với chúng tôi, người kia như thể nửa còn lại của mình vậy.
Vì vậy, tiếp tục cãi nhau còn khó chịu hơn cả chuyện thắng thua.
“…Giờ nghĩ lại thì, sao phải quan tâm mọi người nhìn chúng ta thế nào nhỉ?”
“Ừ. Chúng ta là chính mình thôi, nên cứ mặc kệ là được.”
Sẽ thật ngu ngốc nếu phải thay đổi mối quan hệ này chỉ bởi những gì mọi người nói.
Kết luận là thế,
“Nhưng mà… Sao mọi người lại xem chúng ta là một cặp chỉ vì cùng đi về nhỉ?”
“Không phải vì lúc nào mình cũng gần gũi quá sao? Nhưng mà, kiểu, vì không có tình cảm với nhau nên mới có thể gần gũi đến vậy ấy. Trái ngược hoàn toàn luôn.”
“Cậu nói đúng. Tớ biết Ibuki-kun là con trai, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ bị cậu hấp dẫn.”
“Không đời nào tớ lại có hứng với cậu đâu.”
“Nếu có thì lại rắc rối đấy, vì tớ không thể đáp lại những cảm xúc đó đâu. Tớ không hề nhìn Ibuki-kun như một người đàn ông, không hề.”
“Tớ cũng không có chút hứng thú nào với cậu hết, nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy mặt mình như căng ra, và Airi cũng vậy.
“…Cho dủ có nói kiểu nào đi nữa, cậu không nghĩ vậy có hơi thô lỗ à?”
“Tớ mới là người phải nói câu đó.”
Tôi không có tình cảm lãng mạn với Airi, nhưng mà… Nếu cô ấy nói rằng không hề nhìn tôi là một người đàn ông, thì rõ ràng tôi sẽ thấy khó chịu rồi.
Dù có thể tôi không xem Airi là phụ nữ, nhưng khi nhỏ không cảm thấy gì về tôi… Không thể được.
Điều đó khiến tôi muốn nhỏ đừng có nói dối nữa.
“Tớ khá là nổi tiếng đấy, và tớ cũng xinh nữa… Sẽ là nói dối nếu cậu bảo không có hứng thú với tớ nhỉ?”
Ừ, tôi nói dối đấy.
Có thể là tôi nói dối, nhưng nếu thừa nhận rằng Airi có hấp dẫn, dù chỉ một chút thôi, thì cô bạn thuở nhỏ tinh nghịch này chắc chắn sẽ làm ầm lên nhưu vừa hạ gục chúa quỷ luôn.
Và chắc chắn sẽ nhai đi nhai lại chuyện này cả tuần trời.
“Chẳng phải người ta có câu ‘phụ nữ đẹp 3 ngày cũng chán’ sao? Chúng ta quen nhau 16 năm rồi đấy biết chứ?”
Với mối đe dọa bị trêu liên tục trong một tuần này, tôi mạnh mẽ phủ nhận lời Airi.
Ít nhất, tôi sẽ không thừa nhận trừ khi Airi là người nhận sai trước, hay ít nhất nhận rằng mình có nhìn tôi là một người đàn ông, dù chỉ một chút thôi.
Thế nhưng, trái với câu trả lời của tôi, Airi gật gù.
“Đúng thật là chúng ta quen nhau đã lâu rồi… Oh, đúng rồi. Ibuki-kun này, nhớ hồi chúng ta đi bể bơi năm ba sơ trung không. Hồi ấy cậu còn không dám nhìn vào mắt tớ cơ… Tại sao thế nhỉ?”
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Tiếp tục thừa nhận, hồi đó tim tôi đã đập thình thịch trước Airi trong bộ đồ bơi.
Tôi đã bối rối trước làn da trắng ngần, bộ ngực lớn đến bất ngờ, và sự quyến rũ của cô bạn thuở nhỏ, những điều mà thường tôi không chú ý đến.
Chẳng hiểu sao, cảm giác như tôi đang nhìn vào thứ không được phép vậy, và khi đó tôi quá xấu hổ để chạm mắt nhỏ.
Sự thật là thế, nhưng… nếu đào cả chuyện đó lên, thì tôi cũng có điều phải nói.
“Sao, hay cậu muốn tớ phải nhìn chằm chằm à?... Cậu còn đụng chạm tay và lưng tớ nhiều lắm cơ. Nói thật này, khá là ghê đấy, nhưng chờ đã… chẳng lẽ cậu thấy hứng thú à?
Đúng rồi đấy. Airi, người đang toàn lực tấn công tôi lúc này, lâu nay toàn động chạm khắp người tôi thôi.
Cô đan tay vào tay tôi, chạm vào lưng và ngực tôi hết lần này đến lần khác.
“K-Không phải thế…” Airi ngay lập tức ngập ngừng.
Có vẻ tôi chọc chúng chỗ đau rồi.
Dường như bị lay động, mắt nhỏ bắt đầu đảo xung quanh.
…Quả nhiên, Airi thực sự có những cảm giác ấy mà.
Tôi thấy nhẹ nhõm, và cảm thấy khá hơn từng chút một.
“Người ta gọi đó là biến thái ngầm đấy, biết không?”
“N-Ngầm… B-Bậy nha! K-Không phải thế! T-T-Tớ không hứng thú với c-cậu chút nào cả…” Airi hét lên phủ nhận.
Nhìn kỹ hơn, má cô cũng bắt đầu nhuộm đỏ. “Thế giải thích coi?”
“À-À thì, đó chỉ là… s-sở thích khám phá thôi… không phải tớ quan tâm đến cơ bắp của cậu hay gì đâu.” Airi nói trong khi đảo mắt ngượng ngùng.
Nghe những lời ấy, tôi không kiềm nổi nụ cười.
“Tớ nhắc đến cơ bắp khi nào ấy nhỉ?”
Bị tôi chỉ ra, Airi đỏ bừng mặt.
Có vẻ như nhỏ có fetish đó thật, và nhỏ cũng ấn tượng về thể hình của tôi nữa.
Dường như quá xấu hổ khi bị phát hiện ra fetish của mình, Airi chỉ biết liên tục há hốc rồi ngậm miệng lại.
“Thực ra Ibuki-kun mới là người để ý quá mức ấy… Nói mới nhớ, cậu là người bảo chúng ta không nên nắm tay nhau nữa phải chứ? Hồi lớp hai ấy… Tớ tự hỏi liệu có phải cậu cảm thấy như thế về tớ bấy lâu nay không? Dậy thì sớm quá ha.”
Rõ ràng cô đã nhận ra rằng đào thêm vào vụ bể bơi sẽ như đào hố chôn mình thôi.
Và rồi cô đào chuyện cũ còn sâu hơn nữa, cố đáng trống lảng.
“Rồi, nếu nói về hồi tiểu học thì – khi chúng ta diễn vở Lọ Lem và tớ trong vai hoàng tử, cậu còn không nói nổi thoại Lọ Lem cơ, nhớ không? Lúc đó xấu hổ quá hay sao?”
Khi chuyện không theo ý mình, Airi sẽ lôi chuyện cũ ra nói.
Nhưng… Nếu Airi muốn đào bới quá khứ, thì tôi cũng có cách của riêng mình.
Nếu Airi kể về quá khứ đen tối của tôi, thì tôi hoàn toàn có thể làm điều tương tự.
“Đ-Đừng có nhầm lẫn giữa thực tế và diễn xuất! Đ-Đó chắc chắn không phải do tớ đã từng ước mình là công chúa như Lọ Lem hay gì cả...”
“Tớ đã nói gì về điều ước của cậu đâu nhỉ?”
“Ah… Không… Đ-Đó chỉ là… m-một cách nói thôi.”
“Sao thế Airi? Mặt cậu đỏ lắm đấy.”
Nhỏ lại tự đào hố chôn mình rồi?
Ngay khi tôi nói vậy, mặt Airi còn đỏ hơn nữa, cô lườm tôi sắc lẹm.
“N-Nếu là thế! I-Ibuki-kun cũng…”
“Hồi đó, cậu còn-“
“Dạo nay-“
“Nhắc mới nhớ, hôm qua-“
“Hồi còn học mẫu giáo-“
“Lúc chúng ta chơi đồ hàng-“
Bọn tôi tiếp tục cãi lộn, đào hết quá khứ lên.
“Dù sao thì, tớ chưa bao giờ có hứng thú với cậu, Ibuki-kun! Một chút cũng không!”
“Đây cũng vây! Bất kể nhìn đâu đi nữa, hay những gì chúng ta làm, hay cậu đã làm gì với tớ… Tớ chắc chắn khônggggg có chút hứng thú nào với cậu!”
“Vậy thì, sao chúng ta không thử nhỉ?” Airi đôt nhiên hỏi.
Tôi cau mày.
“…Ý cậu thử là sao?”
“…Để xem nào.”
Cô im lặng như ngẫm nghĩ câu đáp của tôi, và nở nụ cười.
Rồi nhỏ chầm chậm tiếp cận tôi.
“G-Gì thế?”
Nhỏ đưa ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh lên môi… Rồi nói-
Sao chúng ta không… thử hôn nhỉ?
Danh sách chương