“Hmm?”

Trước mắt tôi là một trần nhà xa lạ.

“…..?”

Không, nhìn trông có phần khá quen thuộc…

Một căn phòng mà hình như tôi đã từng tới một lần hiện ra trước mắt tôi.

“Giờ anh tỉnh rồi đấy à?”

Khi tôi vẫn đang ngơ ngác, một giọng nói phát ra từ bên cạnh khiến tôi quay đầu qua nhìn và cứng đờ tại chỗ.

“Anh đã bất tỉnh được vài ngày từ lúc bị đâm.”

“Ah…”

“Chúng tôi còn nghi ngờ về việc não bộ của anh có bị ảnh hưởng gì không từ những hành động kỳ lạ cuối cùng trước khi anh bất tỉnh. Nhưng may mắn là không sao cả.”

Lý do mà tôi đứng hình là vì Rachel Watson, người bạn thân nhất của Charlotte, đang ngồi cạnh giường tôi trong khi chống cằm lên tay.

“Holmes đang tích cực điều tra vì cậu ấy nghĩ rằng anh bị thương nặng. Vả lại, nếu không nhờ cậu ấy yêu cầu thì chúng ta sẽ không có cơ hội được vào phòng bệnh VIP này đâu…”

“Bác sĩ Watson?”

“…Anh biết tên tôi sao? Chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải…”

Tôi chợt lẩm bẩm tên cô ấy trong lúc đang ngây người nhìn cô, Watson liền nheo mắt lại và thắc mắc.

“Tôi nhìn thấy bảng tên trên chiếc áo bác sĩ của cô.”

“Chiếc áo đang được treo ngay cửa nên anh không thể nào mà biết được.”

“Đầu ngón tay cô có mùi thuốc khử trùng, trên cổ cô thì có in hằn vết của việc đeo ống nghe y tế thường xuyên. Hơn hết là tôi còn thoáng thấy được vết thương do đạn bắn trên vai cô.”

“…Hmmm.”

“Ngoài ra, trên chiếc áo bác sĩ của cô còn có Huân chương danh dự. Tổng hợp tất cả những đặc điểm này lại, sẽ dễ dàng biết được đó là cô, bác sĩ Watson, người được mô tả trong các hồ sơ vụ án gần đây.”

Sau khi lắng nghe lời giải thích của tôi, Watson ngồi suy ngẫm trong giây lát, làm vẻ mặt như đã hiểu và lặng lẽ gãi đầu.

Chỉ sau đó, vẻ ngoài của cô ấy mới lọt vào mắt tôi… Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy thực sự là hình ảnh thu nhỏ của một Quý cô London chính hiệu. Vẻ ngoài toát lên sự đoan trang và gọn gàng, mái tóc ngắn màu nâu pha chút cam làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Không những vậy, cô

ấy lại có nét cứng rắn đến không ngờ, không hổ danh cô từng là một sỹ quan quân đội.

Đó thực sự là Rachel Watson như tôi đã nghĩ, thậm chí tôi còn từng nhìn qua phác thảo của cô trong giai đoạn phát triển trò chơi.

“Phong cách suy luận đó của anh tôi đã được thấy nhiều lần rồi…”

Cô hắng giọng và nói.

“Đó là phong cách của một người mà tôi được xem đi xem lại rất nhiều. Tôi còn thích nó đến nỗi cố gắng bắt chước một phần nào đó.”

Thực chất, tôi chỉ trích dẫn lại những lời thoại từ một trò chơi, nhưng tôi không thể nói điều đó cho cô ấy biết.

“Anh…”

Sau đó, ánh mắt Watson trở nên sắc lạnh.

“Nói cho tôi nghe sự thật đi.”

“…Vâng?”

“Ý định thực sự của anh khi tiếp cận Charlotte rốt cuộc là gì?”

Cô ấy khoanh tay lại, bắt chéo chân nhìn tôi và hỏi. Điều đó thực sự không phù hợp với hình ảnh của một Quý cô London.

“Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì?”

“Chà, anh đúng là tên cặn bã. Anh…”

Kèm với đó là một lời nhận xét khá đau đớn.

“Thật sự lời nhận xét đó của cô hơi khó nghe đấy.”

“Chẳng phải nó nói đúng về việc một tên khốn như anh tiếp cận những người phụ nữ dễ bị tổn thương, khiến họ dần lệ thuộc vào anh và rồi rời bỏ họ mà không thèm nhìn lại hay sao?”

“….”

“Hơn nữa, anh còn rất thích thú quan sát những người phụ nữ mà anh đã gài bẫy bị dày vò trong đau khổ khi anh bỏ rơi họ.”

Vấn đề ở đây là… nếu nhìn từ góc nhìn của Rachel Watson, đó thực sự đều là sự thật.

“Một tên rác rưởi…”

“….”

“Mau đi chết đi.”

“…Một bác sĩ sẽ nói như vậy với bệnh nhân sao?”

“Anh đáng lẽ nên rơi vào trạng thái sống thực vật từ vụ tai nạn luôn cho rồi.”

Nghe lời nguyền rủa lạnh lùng như vậy từ người phụ nữ chuẩn mực nhất London thì thực sự khá là kỳ lạ.

“…..”

“Thật xin lỗi, nhưng cái bộ mặt tỏ vẻ đáng thương đó của anh không có tác dụng với tôi đâu.

Khi tôi lặng lẽ gãi đầu và nhìn Watson với ánh mắt ủ rũ, cô ấy lắc lắc ngón tay từ bên này sang bên kia.

“Tôi đã có người để trao trọn trái tim rồi.”

Cô ấy nói vậy rồi nhìn tôi đầy tự tin, một chiếc răng nanh thậm chí còn nhô ra từ khóe miệng cô.

“Đáng tiếc thay, cô cũng không phải là gu của tôi đâu.”

“Hmm, anh cũng khá giỏi ăn nói đấy. Nhưng với tôi, người đã trải qua một khóa học ưu tú và cũng chưa từng thua ai…”

“Nếu cô kết hôn với một tên cờ bạc đã tiêu một nửa số tiền lương hưu vào đua ngựa, một lúc nào đó cô sẽ bị bắt cóc để trừ nợ thay cho tên đó.”

Sau khi tiết lộ một cách đầy ẩn ý về bản thân cô ấy dựa trên câu chuyện Sherlock Holmes gốc, Watson nhìn tôi với vẻ giật mình.

“S-Sao anh lại biết…”

“Nhìn vào thời gian trên phiếu cá cược bị thò ra khỏi túi của cô, tôi cũng đủ để hiểu đó là một buổi tối cuối tuần lãng mạn. Mà hình như cô thích đua ngựa hơn là tận hưởng tình yêu lãng mạn đó nhỉ.”

“Không, không phải vậy…”

“Hoặc có lẽ, cô có sở thích ngầm là tự hành hạ bản thân chăng?”

“Hãy yên lặng đi!”

Watson hét lên với khuôn mặt đỏ bừng, cô tràn ngập cảm giác xấu hổ. Tôi nhìn cô ấy và nhẹ nhàng thì thầm.

“Tôi có nên hủy hoại cô luôn không, bác sĩ Watson?”

“A-Anh đang đe dọa tôi sao?”

“Nếu hai ta bí mật lén lút sau lưng Holmes những lúc mà có cô ấy ở gần… Nó chẳng phải sẽ rất hồi hộp hay sao?”

Nghe những lời đó, Watson run rẩy đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Khi Charlotte bỏ hút thuốc và các thí nghiệm mana, tôi đã có một chút nghi ngờ… Đúng như dự đoán, anh thực sự đúng là rác rưởi.”

“Cảm ơn vì cô đã khen.”

“Đủ rồi. Anh còn là một tên bất lịch sự nữa.”

Vậy là tôi thực sự phải trải qua một cuộc hôn nhân giả tạovới người phụ nữ ngay thẳng và chính trực này thật ư?

“Nếu anh thật lòng yêu Charlotte Holmes dù chỉ một chút trong trái tim đen tối và xấu xí đó của anh, anh hãy nên buông tha cho cậu ấy và biến mất mãi mãi đi.”

Ngay khi tầm nhìn của tôi tối sầm lại vì hoàn cảnh vô lý lúc này, tôi nghe thấy giọng nói băng giá của Watson vang lên bên tai.

“Và hãy ghi nhớ điều này.”

“……”

“Tôi sẽ không bao giờ mắc bẫy của anh đâu.”

Vào đúng thời điểm đó.

-Bang!!!

“Ah!?

Cánh cửa của phòng bệnh VIP đột ngột mở tung ra, một người phụ nữ to lớn bước vào.

“….”

Bà ta chỉ cần liếc thôi cũng đủ khiến những nữ y tá đi phía sau sợ hãi. Ngay khi bà ta bước vào phòng, tôi cũng cảm thấy vô cùng ớn lạnh.

“Vậy thì…”

Bà ta cũng là người mà tôi biết khá rõ.

“Ở đây ai tên là Holmes?”

Thủ phạm đằng sau vụ án Bí mật của dải băng lốm đốm – Phu nhân Grace Roylott, người đang trừng mắt nhìn luân phiên Watson và tôi.

.

.

.

.

.

Trang phục của bà ta không phù hợp với London ở thế kỷ 19. Bà ta nhìn không khác gì Nữ vương của người Amazon với làn da rám nắng, cùng cơ bắp cuồn cuộn đầy săn chắc.

“Ta không muốn nói lại lần hai đâu.”

Trên tay bà ta cầm chiếc roi dùng để đi săn, quanh chân thì được bọc những tấm da thú. Bà ta hỏi lại một lần nữa với chất giọng đầy đe dọa hướng về hai người.

“Trong số hai người, ai là Charlotte Holmes…”

Phu nhân Roylott chầm chậm bước lại gần chúng tôi, khuôn mặt nở nụ cười man rợ đầy hoang dã.

“Quên câu ta vừa hỏi đi. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có mỗi một người là phụ nữ.”

“B-Bà tính làm gì…”

Ngay khi Watson dần lùi lại, đổ mồ hôi lạnh trong bầu không khí áp đảo đó….

“Là tôi.”

Adler giơ tay lên và nói với một nụ cười nhẹ.

“Tôi mới là Charlotte Holmes.”

“….Dù ta có nhìn thế nào đi chăng nữa, cô trông giống như một người đàn ông vậy.”

“Như bà thấy đó, khi tôi còn nhỏ thì tôi khá là yếu đuối. Cha mẹ tôi đã cố thay đổi nó bằng cách đặt tôi một cái tên giống nữ.”

Giải thích xong, Adler nhẹ giọng thì thầm khi nhìn qua Watson.

“Còn người này chỉ là trợ lý của tôi thôi, cô ấy là bác sĩ Watson. Thật xin lỗi, nhưng cô có thể đi ra ngoài một tí được không, Watson.”

“…Gì cơ?”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với vị khách đến tìm tôi tí mà.”

Nghe được đề nghị đó, Watson do dự một hồi. Nhưng nhìn thấy cử chỉ tay của Adler muốn cô rời khỏi, cô liền rời đi, trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“…….”

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Phu nhân Roylott và Adler, tràn ngập sự yên tĩnh đáng sợ.

-Chát!!

“Nói mau.”

Thứ phá vỡ sự yên tĩnh đó không gì khác là tiếng tát của Phu nhân Roylott, người đã tát vào mặt Adler bằng tất cả sức lực.

“Con gái của ta giờ ở đâu rồi?”

Roylott ngay lập tức nắm lấy cổ áo Adler, hung dữ gặng hỏi Adler. Cậu không hề tỏ ra bối rối trước hành động bạo lực đó của bà và bình thản nói.

“Bà đang hỏi về Helen Stoner, người mà đã gây ra sự náo loạn trên đường phố bằng dao vài ngày trước đấy à?”

“Con gái tao đã nói cái gì với mày.”

“Thời tiết gần đây có vẻ lạnh nhỉ, phu nhân Roylott.”

“Mày nghĩ mày có thể che giấu được sao?”

Sau đó xảy ra một cuộc giằng co đầy căng thẳng giữa hai người.

“…Ừm.”

“Holmes, một con chó của bọn cảnh sát London.”

Sự căng thẳng tiếp tục tăng cao khi Phu nhân Roylott, người vẫn đang nắm chặt cổ áo Adler và trèo lên giường, bắt đầu bóp cổ của cậu.

“Ư…”

Vào lúc Adler sắp bất tỉnh vì ngạt thở…

-Xoẹt…

“…Hửm?”

Những dòng chữ xám xuất hiện trên tay Phu nhân Roylott.

<Người này không phải là Holmes đâu, Roylott.>

“…Hmm.”

Nhìn vào dòng tin nhắn có vẻ như được viết rất vội vàng, Roylott với vẻ mặt không còn hứng thú dần thả lỏng và buông cổ Adler ra.

“Thật là phí công.”

Nói xong, bà xoay khớp cổ tay và bước xuống giường.

“Cậu có phải là cộng sự của Holmes không?”

“….”

“Nếu đúng là vậy thì hãy truyền đạt cho con ả đó điều này…”

Đúng lúc đó, một dòng thông báo từ hệ thống hiện ra trước mặt Adler.

“Hãy nhanh chóng rút lui khỏi vụ án và…”

“…Điều này đáng lẽ không thể xảy ra được.”

“Sao?”

Đọc xong dòng thông báo, vẻ mặt Adler lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Tên khốn, khi ai đó đang nói chuyện thì…!”

“Thưa phu nhân.”

Ngay khi Phu nhân Roylott chuẩn bị bộc phát cơn giận dữ mà bà kìm nén nãy giờ, Adler vẫn im lặng và suy nghĩ đầy trầm ngâm một lúc…

“Tôi có chuyện muốn yêu cầu.”

Đột nhiên, ánh mắt Adler lóe sáng lên và cậu liền đứng dậy khỏi giường

“Cái gì…”

-Xoẹt…

Phu nhân Roylot nghiêng đầu trước thái độ kì lạ của Adler, sau đó đôi mắt bà dần mở to khi thấy màu mắt của Adler chuyển sang đỏ.

“…Xin hãy biến tôi thành một phần trong bộ sưu tập của phu nhân.”

Adler thì thầm những lời đó rồi để lộ ra hình dạng ma cà rồng thuần chủng, cậu nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi từ bên này sang bên kia.

.

.

.

.

.

[Rachel Watson]

[Charlotte Holmes]

[Giáo sư Moriarty ]

Ngay khi tôi đưa ra những tuyên bố đó, hàng loạt thông báo xuất hiện.

「 (!) Xác suất lỗi!

Xác suất Vụ án Bí mật của dải băng lốm đốm đang bị thiếu hụt trầm trọng! 」

Vào thời điểm quan trọng lúc này, khi số phận của thê giới này đang sắp đi đến hồi kết, tôi không có thời gian để ý những tin nhắn lặt vặt như vậy.

「 Nếu xác suất không được tiếp tục duy trì, tốc độ xói mòn của thế giới sẽ tiếp tục tăng.

Tiến độ vụ án hiện tại: 56% 」

「 (!) Cảnh báo!

Tỷ lệ xói mòn: 5% 」

Việc tốc độ xói mòn tăng lên là cực kỳ nguy hiểm.

Do tôi bị một con dao đâm và phải nằm việc vài ngày đã khiến kế hoạch mà tôi dự tính bị ảnh hưởng. Thế nên không còn cách nào khác, tôi đành phải can thiệp trực tiếp vào vụ án hiện tại.

“…Một ma cà rồng sao?”

“Đúng hơn là một ma cà rồng thuần chủng, thưa phu nhân.”

Thừa hưởng tính cách giống mạch chuyện gốc, Phu nhân Roylott là một nhà sưu tầm và huấn luyện thú hàng đầu ở London. Bà ta sẽ trở nên mất trí trước những loài động vật quý hiếm và các quái thú ma thuật.

Bà ta chắc chắn sẽ bị mê hoặc khi nhìn thấy hình dạng thật sự của tôi.

“Cậu đang âm mưu cái gì?”

Khi tôi vẫy đuôi một cách háo hức, bà ta hỏi tôi với ánh mắt lấp lánh.

“Tôi nhận thấy bản thân mình đang ở trong một tình huống khá là nguy hiểm.”

Bà ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, người khẽ run khi nghe những lời tôi nói.

“…Thế nên, tôi mong có thể được phu nhân nuôi dưỡng bí mật.”

Khi tôi vừa dứt câu, những dòng chữ tin nhắn xám và đen xuất hiện và gây ngứa ran trong lòng bàn tay tôi.

“Được rồi.”

Tuy nhiên, tôi không có thời gian để đọc nó.

-Cạch…

Bởi Phu nhân Roylott đã đem chiếc vòng cổ đốm từ chiếc túi du lịch mà bà đem theo, buộc nó quanh cổ tôi khi bà ta đang khẽ thì thầm.

“Mau chui vào túi đi.”

“…Được thôi.”

Tôi bước vào trong túi trong khi cảm thấy luồng mana u ám của bà ta lan khắp cổ tôi.

“…..?”

Khóa kéo dần đóng lại, ánh đèn phòng rọi vào túi cũng tắt hẳn. Tôi nghiêng đầu trước dòng thông báo bất ngờ hiện ra.

「 (!) Cảnh báo!

-Xác suất của ???: 10% 」

Cái này có nghĩa là gì? Tôi tự hỏi trong bóng tối lạnh lẽo và yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện