Một ngày sau khi Isaac Adler biến mất cùng với Phu nhân Roylott.

“….”

Giáo sư Moriarty đến cổng trước của dinh thự nơi Phu nhân Roylott ở, cô xuống xe ngựa và bước vào sân vườn dinh thự.

-Grrr…

-Ghhh…

Khi cô bước vào, tiếng kêu gầm gừ ồn ào của những con thú hoang hung dữ vang lên từ mọi phía.

Dinh thự này được mọi người xung quanh coi là khu vực nguy hiểm, đồng thời được đồn thổi là không chỉ chứa những loại thú hoang dã quý hiếm mà còn có cả những sinh vật thần thoại.

“Yên lặng mau.”

Tuy nhiên, khi giáo sư Moriarty nhẹ nhàng thì thầm với luồng mana xám tỏa ra xung quanh, cả sân vườn ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

-Soạt, soạt…

Vào ngay lúc cô chuẩn bị đi tiếp sau khi cả sân vườn trở nên im ắng…

“Ah, chúng ta có ai ở đây vậy nhỉ?”

Một giọng nói vang lên trước mặt cô, giọng nói mà Moriarty đã quá quen thuộc.

“Cô giáo sư đây mất trí rồi à! không phải giờ cô đang bận rộn chuẩn bị hồ sơ kiểm toán cho bên hội đồng chấm luận văn hay sao? Điều gì đã khiến cô phải tới tận đây vậy?”

“…..”

Biểu cảm Moriarty trở nên lạnh lùng hơn khi cô thấy sự có mặt của Charlotte, người nãy giờ đã đi lang thang xung quanh dinh thự, thêm cả Rachel Watson đang đi đầy thận trọng bên cạnh Holmes.

“…Một thám tử như cô đang làm gì ở đây?”

“Tôi đến để giải quyết vụ án mà kẻ nào đó đã tạo ra do sự ghen tỵ của chính họ.”

Charlotte nở nụ cười ranh mãnh khi nói những lời đó, rồi nhìn thẳng vào mắt Moriarty và tiếp tục nói thêm.

“Nhưng, khá bất ngờ nhỉ? Ý tôi là việc cô có mặt tại hiện trường ấy. Vì sao cô lại mạo hiểm tới đây trong khi chính cô là người dàn dựng nên tất cả điều này?”

“Có vẻ như cô Holmes đây vẫn còn đang bị ngộ độc mana vô cùng nghiêm trọng thì phải?”

Moriarty thì thầm dịu dàng khi cô bắt gặp ánh mắt của Charlotte.

“Tôi đơn giản chỉ là một giáo sư bình thường mới được bổ nhiệm gần đây vào Học Viện thám tử mà thôi. Không hơn không kém là bao.”

“Một người ở độ tuổi trẻ như này đã gây chấn động toàn bộ giới học thuật chỉ bằng việc xuất bản một bài báo về Định lý nhị thức. Tôi không hiểu tại sao giáo sư đây lại tự nhận bản thân chỉ là một người bình thường.”

“Tôi không muốn giải thích cho cô lý do tại sao tôi được mọi người xung quanh đối xử đầy lịch sự và tôn trọng. Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là sự ảo tưởng của cô về việc tôi chủ mưu tất cả là chính xác đâu.”

“Có câu nói ‘Hung thủ luôn quay lại hiện trường gây án’ đấy, Giáo sư.”

“Tôi ở đây chỉ để giải cứu một cậu học sinh của tôi, người mà đã tự ý vi phạm các điều khoản trong hợp đồng. Đây đơn thuần chỉ là một hành động hợp pháp và chính đáng.”

Cuộc trò chuyện càng kéo dài, biểu cảm lẫn ngữ điệu của hai người càng lạnh lùng và gai góc hơn.

“Lúc mà tôi xem lại những hồ sơ về các vụ án tại Học viện trong những năm vừa qua, tôi nhận thấy giáo sư luôn có liên quan tới dù trực tiếp hay gián tiếp, kể cả những vụ án nhỏ hay lớn.”

“Bởi vì tôi nắm giữ một chức vụ đặc biệt là làm giáo sư tại Học viện August thôi.”

“Hoặc có lẽ là, cô biết đó…. Cô chính là thủ phạm đứng đằng sau tất cả vụ án và sự cố đó.”

“Nếu cô cứ tiếp tục khăng khăng những ảo tưởng vô căn cứ như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khởi kiện.”

“Cô nghĩ cô có thể thắng được tôi sao, Giáo sư?”

“Chà, nếu cô vẫn cứ tiếp tục ảo tưởng như vậy kể cả khi đã đi tư vấn và tâm lý trị liệu thì tôi có thể xem xét làm theo cách đó.”

Khi cuộc trò chuyện dường như chuẩn bị bùng nổ, Moriarty tránh mắt đi và từ từ bước tiếp. Sau đó, cô thì thầm bằng giọng dịu dàng và trầm lắng hơn ban nãy.

“...Adler có thể sẽ thất vọng về cô lắm đấy, cô biết chứ.”

Nghe thấy giọng điệu sâu lắng nhưng giễu cợt đó, Charlotte Holmes đứng lặng tại chỗ.

“Thế là đủ rồi đấy!”

“Đằng đó có phải là Watson không nhỉ? Cộng sự của cô hình như không được khỏe lắm….”

“Isaac Adler gặp nguy hiểm cũng tại vì chính cô cố gắng dàn dựng các vụ án để nhằm đánh bại tôi…”

Giáo sư Moriarty quay sang bắt chuyện với Watson, người nãy giờ đang run rẩy bên cạnh Charlotte do sự căng thẳng mà hai người phụ nữ tạo ra. Đột ngột, Moriarty im bặt trước câu trả lời sắc bén của Charlotte.

“Đừng giả bộ như thể cô thân thiết với anh ấy ngay lúc này!”

“…Hở, Holmes?”

Watson sửng sốt trước diện mạo hiện tại của Charlotte, người phát ra một làn khói đen mờ nhạt xung quanh cơ thể khi cô ấy đi ngang qua cô.

“Tôi đang tính thăm phu nhân Roylott một lần nữa. Nếu giáo sư muốn, cô có thể đi chung.”

“…..”

Sau đó, bầu không khí trở nên im ắng hoàn toàn.

‘…Khó chịu thật.’

Giữa bầu không khí đó, Moriarty bước dần về phía trước với khóe miệng nhếch lên lặng lẽ.

‘Chính Adler đã phớt lờ cảnh báo của mình và liều lĩnh đưa bản thân vào nguy hiểm.’

Sở dĩ giáo sư Moriarty mạo hiểm xuất hiện tại hiện trường là vô cùng dễ hiểu.

Tất nhiên là vì Adler, người tự nguyện để bản thân bị phu nhân Roylott bắt đi.

-Zzz…

Thành thực mà nói, tâm trạng của Moriarty giờ đang khá tồi tệ.

Mọi khi cô ấy sẽ rất nuông chiều Isaac Adler. Nhưng tùy thuộc vào tình huống hiện tại diễn ra như thế nào, cô cũng đã sẵn sàng để trừng phạt cậu.

‘…Mình phải cho cậu ta thấm nhuần tư tưởng việc cậu ta thật sự thuộc về ai.’

Và có lẽ, Moriarty thậm chí sẽ làm điều gì đó đáng sợ hơn nếu như mọi thứ đi quá giới hạn.

“Có khách à? Hãy ngồi lên phía trước đó đi.”

Tuy nhiên, mọi quyết tâm của Moriarty đã sụp đổ ngay thời điểm mà phu nhân Roylott, người đã không phàn nàn gì cả khi Holmes lục soát khắp dinh thự hàng giờ, cho phép họ bước vào phòng khách.

-Liếm…

“Giỏi lắm.”

Bởi Adler với một chiếc vòng cổ quấn quanh, đang quỳ và liếm cốc sữa trên tay của phu nhân Roylott. [note58309]

“”……..””

Nhìn thấy mana của phu nhân Roylott thấm một chút vào cơ thể cậu, Giáo sư Moriarty và Charlotte Holmes đều có chung một suy nghĩ giống nhau.

‘Mình phải nhốt cậu ta lại.’

‘Nhất định phải nhốt anh ta lại.’

.

.

.

.

.

“Ta đoán là các cô muốn nói vài điều với thú cưng của ta thì phải.”

Phu nhân Roylott kiêu ngạo dựa lưng vào ghế và bắt chéo chân, mỉm cười nhìn Charlotte và Giáo sư Moriarty khi họ cũng đang nhìn bà ta bằng ánh mắt đen tối đầy lạnh lẽo.

“Chà, ta có thể cho phép các người một chút thời gian.”

Adler rúc sát vào bên cạnh phu nhân Roylott, nhắm tịt mắt lại khi bà ta dùng tay xoa má cậu.

“Nếu các người dám hành động ngu ngốc, ta sẽ khiến các người thành ra như này.”

Phu nhân Roylott nhẹ nhàng xoa đầu Adler và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Điều đó càng khiến biểu hiện của Charlotte lẫn Moriarty trở nên u ám hơn.

-Keekekekeee…

Phu nhân Roylott dùng lực nắm của bàn tay, dần bẻ cong vẹo cái cờ lê sắt nằm bên cạnh ghế của bà ta, ngay trước mặt họ.

-Keng…

Không lâu sau, bà thả cái cờ lê nhàu nát xuống bàn, vuốt nhẹ cằm Adler rồi rời khỏi phòng.

“”…….””

Sự im lặng bao trùm một lúc.

-Keekekekeeee..keeeekkeeee..

Giữa sự im lặng đó, cái cờ lê bị uốn cong trước đó đột nhiên rung lắc và bay lên không trung.

-Kekekeeee…keekeee…

Sau khi rung lên được một lúc, cái cờ lê bị bao bọc bởi hai luồng mana xám và đen cuối cùng cũng tách làm hai mảnh riêng biệt.

“Cái… Cái gì vậy?”

Watson kinh ngạc nhìn hiện tượng kỳ lạ đó. Còn Adler, không biết vì một lý do nào đó, cậu vẫn tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh, không hề bối rối chút gì cả.

“Adler!”

Trong số hai người phụ nữ chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt đầy đen tối, Charlotte là người đầu tiên mở lời.

“Tôi đã tìm ra sự thật rồi.”

Nói đến đây, cô nghiêng người về phía trước.

“Thế nên, giờ anh hãy dừng lại hành động đó liền đi.”

Tuy nhiên, Adler chỉ đáp lại cô bằng cái lắc đầu.

“…Có vẻ như tôi phải nói ra những suy luận của mình thì anh mới chịu thay đổi suy nghĩ.”

Charlotte nghiến răng trước cái lắc đầu của cậu, hít một hơi thật sâu và bắt đầu khẽ giải thích.

“Lý do Helen Stoner, con gái riêng của phu nhân Roylott, đâm anh là vì bị phu nhân Roylott tẩy não.”

“Sao cô Holmes lại nghĩ vậy?”

Adler đáp lại suy luận đó của cô bằng một câu hỏi.

“Điều cuối cùng mà cô Stoner nhớ được trước khi chìm vào giấc ngủ là một tiếng thổi còi loáng thoáng bên tai và một dải băng lốm đốm.”

Charlotte do dự một lúc trước câu hỏi của cậu, từ từ giải thích lý do vì sao với đôi mắt lóe sáng.

“Tôi đã thử cân nhắc xem những thứ mà cô Stoner thấy đó rốt cuộc là gì vào lúc tôi bước vào phòng ngủ của phu nhân Roylott. Tôi nhìn thấy một cái két sắt nhỏ và ở trên đó là một cái đĩa đựng đầy sữa.”

“……”

“Quá kỳ lạ phải không? Làm sao mà những con báo hay những loài động vật kỳ lạ bà ta nuôi lại có thể no bụng chỉ với một đĩa sữa nhỏ như vậy?”

Adler vẫn quan sát cô, cậu cẩn thận lau vết sữa trên khóe miệng và ngoan ngoãn gật đầu.

“…Đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất thôi đâu. Dinh thự này còn có hệ thống thông gió vô cùng kỳ lạ.”

Charlotte thoáng chốc tỏ ra bối rối trước dáng vẻ gật đầu ngoan ngoãn và xấu hổ của cậu, cô nhắm chặt lại và tiếp tục nói.

“Có vẻ như nó mới được hoàn thành xong gần đây. Nhưng vấn đề là nó không được dùng với mục đích như một hệ thống thông gió.”

“Tại sao?”

“Hệ thống thông gió đó chỉ kết nối phòng của phu nhân Roylott với phòng của cô Stoner lại với nhau. Thế nên, nó không thể hoạt động như để thông gió được.”

Một lúc lâu sau khi nghe thấy câu trả lời đó, Adler dần dần nheo mắt lại.

“Ngoài ra, còn có cả một sợi dây dài ở đầu ra của hệ thống thông gió đó. Đến ngay cả chiếc giường nằm gần đó cũng bị cố định tại chỗ khiến ta khó có thể xê dịch đi đâu được.”

“…..”

“Quý cô Stoner nói rằng mỗi khi tỉnh dậy, cô ấy luôn có một cảm giác khó chịu và tồi tệ. Cô ấy còn nói đã thấy thứ gì đó giống như một sợi dây luôn rút vào trong hệ thống thông gió.”

Trông thấy phản ứng kỳ lạ của Adler khi cậu đã giữ im lặng kể từ lúc cô giải thích, Charlotte nhẹ nghiêng đầu thắc mắc.

Sau đó ngay lập tức, cô liền đập tay lên bàn, nói bằng giọng kiên quyết với vẻ mặt nghiêm túc.

“Khi căn cứ vào những manh mối đó, chỉ có một câu trả lời duy nhất.”

Một khoảng im lặng bao trùm căn phòng.

“Phu nhân Roylott lấy một con rắn được nuôi từ bên trong két sắt ra, để nó đi vào phòng của con gái bà ta thông qua hệ thống thông gió sau khi đã cho con rắn uống sữa. Bà ta đã khiến con rắn cắn chính con gái mình.”

Giọng nói tự tin của Charlotte vang vọng khắp phòng trong bầu không khí im lặng đó.

“Chính Watson đã khám cho quý cô Stoner và cậu ấy chẩn đoán ra cô ấy đang bị ảo giác ở mức độ cao, có thể là do nọc độc của con rắn đã gây ảo giác. Đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng kỳ lạ của cô ấy.”

“Vậy ý cô Holmes là quý cô Stoner, người mà rất căm ghét tôi, đã bị rắn cắn, để rồi dẫn tới ảo giác. Và kết quả là phạm tội.”

“Đúng vậy.”

Với lời đồng ý chắc nịch đó, Charlotte bắt chéo chân và nói thêm.

“Phu nhân Roylott dù gì cũng là một người huấn luyện động vật và cũng là một chuyên gia về các loài động vật kỳ lạ, do đó việc điều khiển một con rắn bằng còi cũng rất dễ dàng với bà ta.”

“Ừm.”

“Adler, anh không có ý kiến gì nữa chứ? Bí mật của dải băng lốm đốm chỉ là một con rắn với nọc độc gây ảo giác mà thôi.”

“Vậy động cơ để bà ta gây án là gì?”

“Có thể là bằng một cách thần kì nào đó… phu nhân Roylott đã phát hiện anh là một ma cà rồng. Sau đó, bà ta dàn dựng nên tất cả để hòng có được anh.”

Charlotte thoáng liếc nhìn về phía Giáo sư Moriarty trong lúc đang nói.

“Bà ta cố tình làm vậy là nhằm khiến anh lầm tưởng anh đang ở trong một tình huống nguy hiểm, dễ bị tấn công mọi lúc và khiến anh phải phụ thuộc vào bà ta bởi chuyên môn của bà ta là về các loài động vật kỳ lạ.”

“……”

“Tuy nhiên, Adler, anh nên biết điều này…”

Cô nói với Adler bằng giọng điệu nghiêm túc rõ rệt.

“Người có thể bảo vệ anh không phải bà ta, mà chính là – “

“Quá thất vọng.”

“…Sao cơ?”

Nhưng bất ngờ thay, những từ ngữ lạ lùng lại phát ra từ miệng Adler khiến Charlotte sững sờ.

“Cô sai rồi, cô Holmes.”

“…Tôi sai ư?”

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt không tin nổi, hỏi lại lần nữa cho chắc…

“…Sai quá sai.”

Ngay lúc đó, giáo sư Moriarty đang lặng lẽ ngồi cạnh họ, lộ ra vẻ hài lòng.

“Hãy ra bên ngoài và xem xét lại từ đầu. Chắc hẳn cô đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.”

“Tôi hiểu rồi…”

“Cô Holmes, đừng khiến tôi thất vọng thêm nữa.”

Khi Charlotte đang ngập ngừng lưỡng lự, khóe miệng Moriarty đã cong lên thành một nụ cười xảo quyệt.

“Nếu cô Holmes không phát hiện ra được chuyện gì đã xảy ra… tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấm dứt mối quan hệ của hai ta.”

“…Tôi sẽ điều tra lại lần nữa.”

Giữa lúc Adler đưa ra lời cảnh báo cuối cùng, Charlotte vội vàng rời khỏi.

“Đi thôi, Watson.”

“Huh? Ừ ờ…”

Cô nắm lấy cánh tay Watson, người nãy giờ ngồi ngây ra đó và dẫn đi. Trên vẻ mặt Charlotte ánh lên sự bối rối, như thể cô đang trên bờ vực tuyệt vọng.

“Chẳng phải bây giờ nên kết thúc được rồi sao, cậu Adler?”

Nhìn bóng dáng Charlotte rời đi, Giáo sư Moriarty mở miệng nói.

“Cậu đã nói cô nhóc đó là kẻ thù của tôi. Nhưng thành thật mà nói, mỗi khi nhìn thấy cô ta, tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu.”

“…..”

“Tôi không biết tại sao…”

Với một nụ cười tinh tế trên môi, cô đưa tay về phía Adler.

“…Mà tôi cũng đại khái nắm được ý định của cậu. Chắc là để kiểm tra con nhóc xấc xược đó.”

“……”

“Được rồi, giờ cậu hãy đi cùng với tôi nhanh…”

Tuy nhiên…

“…Cậu Adler?”

Vì lý do nào đó, Isaac Adler lùi lại, tránh xa bàn tay Moriarty.

“Tại sao vậy…?”

“…Tôi xin lỗi cô, Giáo sư.”

Giáo sư Moriarty nhìn cậu với vẻ mặt bối rối, chợt cứng người lại khi nghe những lời tiếp theo phát ra từ cậu.

“Cô cũng đã phạm phải một sai lầm chết người.”

Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không? Ánh mắt Adler nhìn cô có vẻ hơi lạnh lùng.

“Cậu đang đùa thôi phải không…? Adler?”

“Tôi không hề đùa đâu, thưa Giáo sư.”

Trước thái độ lần đầu tiên cô nhìn thấy đó của Adler, Moriarty chớp mắt ngạc nhiên và nghiêng đầu.

“Thật sự rất đáng khen ngợi việc giáo sư đã tự mình tiếp cận khách hàng và nhận yêu cầu trong lúc tôi bất tỉnh ở bệnh viện.”

“……”

“Và cũng đáng khen thêm ở chỗ, cô không tiết lộ tình tiết quan trọng nhất cho Charlotte Holmes.”

Adler thì thầm với cô bằng giọng trầm.

“Thế mà, cuối cùng giáo sư lại mắc sai lầm tương tự như cô Holmes.”

Nghe vậy, Giáo sư Moriarty ngừng nghiêng đầu và ngơ ngác nhìn cậu.

“Tôi thất vọng về cô lắm, thưa Giáo sư.”

Những lời nói đó của Isaac Adler như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô.

“Holmes dù gì cũng là một cô gái còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nên tôi có thể thông cảm được. Nhưng,

ngay cả Giáo sư cũng như vậy sao…?”

“…Cậu Adler.”

“Được rồi, tôi không muốn nói thêm gì nữa.”

Bàn tay của giáo sư Moriarty vươn ra về khoảng không khi Adler đứng dậy khỏi ghế.

“Có lẽ tôi đã đánh giá sai một vài người rồi.”

Khoảnh khắc khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Adler lọt vào đôi mắt xám của cô –

-Adler, cuộc trò chuyện đã kết thúc chưa?

Giọng nói nhẹ nhàng của phu nhân Roylott vang lên từ ngoài cửa.

“….Vâng, đã xong rồi, thưa phu nhân.”

Đáp lại giọng nói đó, Adler trả lời bằng giọng nhẹ nhàng tương tự.

“Tôi xin phép rời đi, thưa Giáo sư Moriarty.”

Như thể đang chào tạm biệt cô, cậu nhìn cô một lúc rồi bước đi.

“…Nếu cậu dám rời đi, cậu sẽ chết đấy.”

“Tôi không phiền đâu.”

Giáo sư Moriarty cảnh cáo Adler bằng một giọng thản nhiên, nhưng ngay sau đó, cậu liền đáp lại không do dự.

“Càng thất vọng, tôi càng ít phải ôm hận hơn.”

“Đợi đã…”

“Làm ơn, khi giết tôi, Giáo sư hãy sử dụng một thủ đoạn khéo léo.”

Adler đặt tay lên tay nắm cửa, lặng lẽ nói thêm…

“Hoặc thì thầm với tôi rằng đó chỉ là một trò đùa cũng được.”

“……”

“…Không thể nào một người như giáo sư Moriarty lại biết được một điều đơn giản như vậy đâu, phải không?”

Nói xong, Adler mỉm cười một lúc và rời khỏi tầm mắt cô. Chẳng mấy chốc, dây vòng cổ của cậu đã được cầm trong tay phu nhân Roylott.

“…..”

Cứ như vậy, Jane Moriarty bị bỏ lại một mình trong phòng.

“…Isaac.”

Ngây người ngồi đó, tiếng lẩm bẩm tên Adler của cô vang vọng khắp phòng.

.

.

.

.

.

‘…Có vẻ thế này là đủ rồi.’

Để ngăn chặn thế giới sụp đổ, tôi đã nói bóng gió với Holmes và Giáo sư Moriarty rằng có một lỗ hổng sai lầm trong vụ án.

Mặc dù tôi rất muốn nói cho họ biết chính xác sai lầm đó là gì, nhưng lại không thể nói được bởi vì hệ thống cảnh báo rằng tốc độ xói mòn sẽ tăng thêm.

Tất nhiên, không cần phải lo lắng. Một khi họ nhận ra được vấn đề, họ sẽ nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn rác rưởi đó, những thứ mà ban bộ phận cốt truyện đã thêm vào khiến logic vụ án bị phá hỏng.

Bây giờ tôi cũng cảm thấy yên tâm và thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

“…Này Adler.”

“Vâng phu nhân.”

Ngay khi nỗi lo lắng trước mắt biến mất, tôi dần dần nhận ra điều gì đó không ổn.

“Ta có một giấc mơ là lấp đầy dinh thự này với những ma cà rồng làm người hầu.”

“…Sao cơ?”

Bất kể những gì tôi đã làm suốt bấy lâu chỉ để cứu cái thế giới này…

“Chúng ta hãy đi xuống tầng hầm thôi.”

「 (!) Cảnh báo!

-Xác suất của ???: 10% ➝15% 」

Liệu tôi có thể giải quyết được những hậu quả đi kèm theo hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện