“Giáo sư, thật lòng xin lỗi nhưng tôi đang rất mệt.”

Một lúc sau, dưới cái nhìn chằm chằm của giáo sư Moriarty, tôi từ từ mở miệng.

“Và hình như cô cũng đang uống rượu thì phải, thưa Giáo sư.”

“….”

“Nên tôi nghĩ là ta có thể hoãn việc trả lời câu hỏi của cô và cả báo cáo vụ án này vào lần sau được không?”

Tôi không chắc là cô ấy sẽ chấp nhận lời đề nghị này nhưng tôi cứ phải câu giờ trước đã, chết tiệt!

Nếu tôi phạm sai lầm trong lời nói và vô tình lộ ra sự sợ hãi thì tôi chết chắc.

Mệt mỏi bởi nhiều sự việc mới xảy ra nên chỉ cần lỡ lời một tí là cuộc đời tôi chấm hết liền.

Vì vậy tôi cần có thêm thời gian để nghĩ ra cách ứng phó.

“Ờ, thế thì cậu không phải lo đâu.”

Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng hiện trên môi giáo sư Moriarty, tôi chỉ còn cách từ bỏ suy nghĩ vừa nãy.

“Tôi luôn mang thuốc thú tội bên người nên cậu có thể vừa ngủ vừa nói chuyện với tôi mà.”

“..Mẹ kiếp!”

Giờ không có cơ hội thứ hai cho tôi nữa.

Nếu tôi đáp lại quá chậm thì tôi sẽ tạm biệt thế giới này mãi mãi.

‘Mình vẫn còn nhớ ma thuật đó.’

Ngay tức khắc, tôi dồn hết sức lực để tập trung mana vào mắt, nhớ lại vòng tròn ma thuật mà tôi vừa nghĩ ra gần đây.

“Nếu giáo sư đã tò mò đến thế thì tôi sẽ giải thích cho cô nghe bây giờ.”

“Cân nhắc tốt đấy, Adler.”

Tôi bước tới chỗ Moriarty và trầm tĩnh nói.

“Thành thật mà nói thì nó cũng không tới mức để gọi là một lời giải thích.”

Đã đến lúc phải hành động cứng rắn để quyết định số phận của thế giới này rồi.

.

.

.

.

.

“Cô là tất cả đối với tôi, thưa Giáo sư.”

Adler tiếp tục bài phát biểu trong khi đặt tay lên bàn của giáo sư Moriarty.

“Nguyên tắc cốt lõi duy nhất của tôi chỉ dành cho người đặc biệt nhất và không thể thay thế được là Giáo sư Jane Moriarty.”

Giọng nói chân thành của cậu lọt vào tai cô.

“Tôi muốn biến London thành một Vương quốc tội phạm dành cho giáo sư. Tôi muốn thấy cô ngồi lên ngai vàng của vương quốc đó.”

“Vì sao lại là tôi?”

“Bởi vì cô là người phù hợp nhất cho vị trí đó kể từ khi tôi nhìn thấy cô, thưa Giáo sư.”

Con ngươi trong mắt Isaac Adler phản chiếu ánh sáng mờ ảo của căn phòng.

“Và, với suy nghĩ đó, giáo sư biết đấy…”

Giáo sư nghiêng đầu tò mò vẫn nhìn Adler chăm chú khi cậu dụi mắt.

“Mục tiêu cao cả đó sẽ không bao giờ bị lung lay, dù chỉ một lần.”

Một lúc sau, Adler ngầng đầu lên, đôi mắt vốn màu xanh lam của cậu giờ thành màu xám u ám.

“…Hiện tượng ăn mòn mana. Tôi nghĩ như này là đủ chứng minh rồi nhỉ.”

Cùng lúc đó, Adler chỉ vào mái tóc xám bạc của giáo sư Moriarty và mắt cậu.

“Tôi đã bị cô làm vấy bẩn rồi, thưa Giáo sư.”

Nghe vậy, Moriarty im lặng nhìn Adler.

Ngay cả khi nghe xong bài phát biểu đầy cảm xúc như vậy thì thái độ của cô vẫn không hề thay đổi.

Dù đứng trước mặt cô có là Charlotte thì cũng khó mà hiểu được cảm xúc sâu kín bên trong Moriarty thật sự là gì.

“Cậu cũng có ‘lời nguyền’ à?”

“À thì, tôi sẽ không trả lời để khiến cô hứng thú hơn nữa, thưa Giáo sư. Nhưng quan trọng nhất là tôi làm tất cả đều vì cô.”

Khi nghe thấy câu hỏi tò mò từ Giáo sư, Adler cảm nhận được một chút niềm hy vọng sống sót và tiếp tục phát biểu.

“Chẳng hạn như việc tôi bảo vệ Công chúa Joan Clay hay việc sở hữu sức mạnh ma cà rồng, tất cả những điều đó cũng là một phần trong kế hoạch xây dựng tổ chức cho cô, thưa Giáo sư.”

“…….”

“Dù hơi nguy hiểm nhưng tôi sẽ không chết được. Ít nhất là tới khi biến cô thành Napoléon của giới tội phạm mà tôi từng đề cập.”

Lông mày giáo sư Moriarty hơi co giật khi nghe vậy.

“Những sự kiện có liên quan tới Charlotte Holmes cũng vì cô thôi, thưa Giáo sư. Cô gái trẻ đó có tiềm năng trở thành kẻ thù không đội trời chung của giáo sư.”

“…..”

“Cô nhóc còn non nớt đó sao?”

Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Moriarty, Adler đáp lại.

“Cô gái đó chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta. Cô ấy vừa là niềm hy vọng của London, vừa là người có thể giải tỏa sự nhàm chán cho Giáo sư. Đó chính là mục đích duy nhất của Charlotte Holmes.”

“Có vẻ như cậu đánh giá cô ta cao quá nhỉ.”

“Nếu giáo sư quan sát vụ án này từ xa thì cô sẽ hiểu được tài năng thiên bẩm của cô ấy.”

Giáo sư Moriarty trả lời lại với nụ cười thích thú.

“Tôi có quan sát thấy rồi. Cô ta quả thực rất ấn tượng nhưng vẫn còn là một ‘quả sống’. Để trở thành một ‘quả chín’ hẳn thì mất khá nhiều thời gian đấy.”

“Giáo sư nói đúng rồi đấy ạ.”

“Vậy cậu đang chăm sóc và tưới nước để cso thể nhanh chóng thu hoạch à?”

“Nói chính xác hơn thì phải là cô chứ không phải tôi, thưa Giáo sư. Có lẽ vụ án này đã góp phần rút ngắn thời gian thu hoạch hơn rất nhiều.”

Dừng lại một lát để lấy hơi, Adler vui tươi nhìn Giáo sư và nói tiếp.

“Giáo sư đã hiểu hết chưa?”

“…….”

“Tôi chỉ thuộc quyền sở hữu của cô và mọi thứ tôi làm đều luôn vì cô, thưa Giáo sư.”

Sau đó bầu không khí im lặng kéo dài một lúc, trước khi Moriarty lên tiếng.

“Tôi nghe rõ hết những gì cậu muốn nói rồi, Adler.”

Moriarty nâng chiếc ly rượu cô đang lặng lẽ xoay trong tay lên.

“Uống một ly chứ?

“Giáo sư, cô đang mời rượu một học sinh ư?”

“Tôi muốn thấy bản chất cậu khi cậu đang say rượu.”

Và rồi cô nở nụ cười rạng rõ thường ngày với cậu.

“Biết đâu khi say thì cậu có thể nói khác những điều lúc nãy thì sao.”

“Giáo sư, tôi…”

“Nhưng mà bây giờ, tôi sẽ chọn tin lời cậu.”

Trước khi Adler kịp nói bất cứ gì, Giáo sư Moriarty tiếp tục với vẻ mặt vui vẻ.

“Tôi nhắc lại là tôi chọn tin vào lời của cậu. Dù gì đi nữa thì cậu cũng là trợ lý đáng yêu của tôi mà.”

Adler gượng cười khi cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu, như thể bản thân đang nằm dưới cùng chuỗi thức ăn và bị một con thú to lớn hăm he ăn thịt.

“À, tất nhiên tôi đã ghi âm những gì cậu đã nói.”

“…Vâng?”

Nụ cười của Moriarty rạng rỡ hơn khi cô nói tiếp.

“Tôi khá thích những gì cậu nói với tôi.”

“….”

“Tôi sẽ giữ nó như một bằng chứng đề phòng cậu dám thất hứa.”

Moriarty cười nhẹ, hỏi cậu.

“Vậy thì Adler, cậu là tài sản thuộc sở hữu của ai?”

“…Tôi là vật sở hữu của Giáo sư.”

Adler vô thức đáp lại câu hỏi vui tươi của Moriarty.

“Thế thì tại sao cậu lại dám tự ý rút cạn tuổi thọ của cậu mà không có sự đồng ý của tôi vậy?”

Giọng cô đột ngột trở nên gay gắt và chói tai khi nói về yêu cầu gần đây.

“Thưa giáo sư, đó là…”

“Tuổi thọ và mạng sống còn lại của cậu, tất cả đều là của tôi. Thỏa thuận của chúng ta đã nêu rõ vậy mà.”

“Như tôi đã nói lúc nãy, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi nên cô không cần phải lo lắng…”

“Đó không phải là ý chính mà tôi muốn nói đến.”

Adler vội ngậm miệng lại và Moriarty lặng lẽ tiếp lời.

“Việc một phút hoặc một giây tuổi thọ của cậu, thứ đáng lẽ thuộc về quyền sở hữu của tôi, lại bị sử dụng cho người khác khiến tôi cực kỳ khó chịu và bực bội.”

“……”

“Hơn hết là nó lại bị lãng phí vào tay cô nhóc thám tử lém lĩnh, đen tối và mưu mô đó. Thật sự việc đó rất đáng phẫn nộ.”

Moriarty sau khi trút hết bực dọc ra liền nở lại nụ cười ranh mãnh với cậu.

“Thế nên đừng bao giờ làm bất cứ điều gì tương tự như vậy nữa.”

“…Vâng, thưa Giáo sư.”

Adler gật đầu đồng ý với vẻ mặt mỏi. Moriarty ra hiệu cho cậu lại gần.

“Cậu Adler, hãy lại đây ngồi cạnh tôi đi.”

“Sao cơ?”

Dù khá bối rối nhưng Adler vẫn kéo ghế đến cạnh cô và ngồi xuống theo lệnh cô. Sau đó, Moriarty thì thầm với cậu bằng một giọng nhẹ nhàng.

“Chỉ cần ngồi cạnh tôi thôi là được rồi.”

“…Ngồi đến khi nào ạ?”

“Cho đến khi cậu xem hết tất cả báo cáo này.”

Khi cô đưa toàn bộ báo cáo đến trước mắt Adler, ánh mắt cậu lộ vẻ mệt mỏi.

“Cô đùa tôi sao, Giáo sư?”

“Cho đến khi cậu xử lý xong hết thì cánh cửa văn phòng sẽ không bao giờ mở ra.”

Thực sự chẳng khác gì một thử thách địa ngục vô tận với Adler.

“Cậu Adler?”

“…Hửm? Gì ạ?”

Adler theo phản xạ đáp lại giọng nói của Moriarty từ bên cạnh, khi cậu đang nửa mơ màng với các báo cáo trước mặt.

“Nhanh chóng kết thúc tất cả quan hệ của cậu với Diana Wilson.”

“…Tôi cũng đang tính làm vậy, thưa Giáo sư.”

Adler nhìn Moriarty với đôi mắt ngáy ngủ và nói.

“Chúng ta vẫn còn rất nhiều yêu cầu đang chờ ta trong tương lai. Thế nên tôi không thể có mối quan hệ lãng mạn yêu đương với mọi khách hàng được, phải không ạ?”

“….”

“Ngoại trừ những trường hợp ngoại lệ có thể mang lại lợi ích cho tổ chức chúng ta như Nữ hoàng Bohemia hay Công chúa Clay, tôi dự định sẽ chấm dứt mọi mối quan hệ sau mỗi yêu cầu.”

“Cậu khôn ngoan hơn rồi đấy. Nếu không thì tôi lại phải giết người lần nữa mất.”

“…Giáo sư…”

Trước lời nói đầy sát khí của Moriarty, Adler thở dài.

Sau đó, cậu nhìn thẳng vào mắt cô và bình tĩnh nói.

“Tôi không biết cô đang ám chỉ sẽ giết ai, nhưng nếu là tôi thì đó không phải là việc đáng bận tâm.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đối với tôi, chết dưới tay Giáo sư thì chẳng khác nào một vinh dự cả.”

Jane Moriarty, người vẫn giữ thái độ vô cảm cho đến lúc này, bắt đầu nhìn chăm chú cậu và khuôn mặt cô hơi thay đổi.

“Nếu giáo sư thực sự muốn đe dọa tôi, cô nên nói rằng sẽ phá vỡ khế ước giữa chúng ta và vứt bỏ tôi.”

Adler tiếp tục với giọng điệu buồn ngủ khi đang duỗi người, và dường như không để ý thấy phản ứng của cô.

“Nhân tiện…tôi thực sự đã đến giới hạn của mình rồi...”

Đầu Adler dần gục xuống bàn.

“Giáo sư…tôi rất xin lỗi nhưng...”

“Cậu Adler?”

“Tôi cần ngủ một chút…”

Bởi vì nguyên một ngày phải chạy đi giải quyết tất cả, chốc lát sau Adler đã chìm vào giấc ngủ.

“…..”

Một bấu không khí im lặng có thể cảm nhận được diễn ra ngay sau đó.

-Soạt….

Giữa sự im lặng tĩnh mịch đó, Jane Moriarty dịu dàng vạch con mắt của Adler đang say ngủ ra.

“Quả thực, khi nhìn kỹ thì chúng rõ ràng có màu xám...”

Cô tiếp tục chăm chú nhìn vào mắt Adler cho tới bình minh. Ngay trước khi rời khỏi phòng để đi giảng dạy, cô thì thầm với giọng nhẹ nhàng.

“…ngoại trừ việc có những đốm đen lẫn vào đó.”

Hình ảnh một thám tử với mái tóc đen ngắn, bước chân vào giữa cô và Adler, hiện lên trong tâm trí Moriarty.

「 [Người tạo ra nhân vật phản diện]

-Tiến độ: 51% -> 75% 」

.

.

.

.

.

「 [Người tạo ra nhân vật phản diện]

-Tiến độ: 51% -> 75% 」

“….Này là sự thật sao?”

Vào sáng sớm, khi thức dậy trong văn phòng của Giáo sư Moriarty, tôi nhận thấy tiến độ nhiệm vụ chính lại tăng lên một cách đáng kể.

<Bên ngoài lạnh lắm. Nhớ chú ý chăm sóc bản thân.>

Ngay sau đó, tôi thấy tin nhắn của Giáo sư Moriarty đã để lại trong lòng bàn tay tôi và chiếc áo khoác của cô thì được khoác lên người tôi.

“Như này thì thật xấu hổ chết mất.”

-Đinh!

Tôi nghe thấy một âm thanh vui vẻ vang lên trước mặt khi đang lẩm bẩm và dụi đôi mắt vừa tỉnh dậy.

「 (!) Bạn có muốn kiểm tra nghiệp chướng hiện tại của bạn?

CÓ/KHÔNG



 

Hôm qua vì bị giáo sư gọi nên tôi đã không kịp xem. Tôi ngơ ngác nhìn chốc lát rồi đưa tay nhấn CÓ.

‘Kiểm tra một chút thì chắc cũng không có hại gì đâu.’

Lẽ ra cũng không có gì đáng lo lắm nhưng rốt cuộc, đó chỉ là sự khởi đầu.

.

.

.

.

.

「 (!) Nghiệp chướng

(..Thu gọn..)

-Gia Lestrade đang lần theo dấu vết của bạn.

-Mycrony Holmes đang để mắt tới bạn.

-Tên trộm bóng ma Lupin biết đến sự tồn tại của bạn.

-??? cảm thấy có ác cảm mạnh mẽ với bạn. 」

 

「 (!) Cảnh báo

-Xác suất bị giam cầm: 36%

-Xác suất bị bắt cóc: 21%

-Xác suất bị giết: 69%

-Xác suất dính vào tội phạm: 99% 」

 

“…Đống này rốt cuộc là cái quái gì đây trời, nghiêm túc thật sao?”

Đáng ra tôi không nên kiểm tra cái thứ nghiệp chướng khốn kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện