“..Em vừa nói gì vậy?”

Đã được vài giờ kể từ khi tôi kiểm tra hệ thống nghiệp chướng mà tôi nhận được như phần thưởng cho việc giải quyết vụ án, và nhận ra mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm…

“Như những gì chị đã nghe đó, Quý cô Wilson…”

Tại một quán cà phê gần Học Viện August, tôi đang gặp Diana Wilson, nạn nhân của Liên Minh Mana Đỏ.

“Tôi không muốn liên quan gì đến chị nữa.”

Chính xác mà nói thì tôi gặp cô ấy vì muốn chia tay.

“Chúng ta hãy chia tay đi.”

Khi nghe những lời đí, Wilson nhìn tôi với vẻ mặt cực sốc.

“…….”

Ánh mắt trong quán đổ dồn về phía chúng tôi.

Hầu hết họ đều thờ ơ nhìn tôi như thể điều này đã quá quen, rồi họ lại quay đi không bận tâm nữa.

Nhìn phản ứng mọi người trong quán cà phê chẳng khác gì trong Học viện thì có lẽ Isaac Adler thực sự nổi tiếng với những trò đùa trong chuyện tình cảm.

“Tại sao vậy….ít nhất thì…”

“…..”

“Hãy cho chị biết lí do tại sao.”

Tôi khẽ thở dài khi Diana Wilson với khuôn mặt tái nhợt hỏi tôi vì sao.

“…Chị thật sự muốn biết lý do à?”

Thực ra, lý do thật sự rất đơn giản.

Vì tôi đã quá mệt mỏi với việc phải hoàn thành các nhiệm vụ nên không thể yêu đương gì nữa.

Và không ngoại lệ gì cô ấy, việc tỏ ra thân mật, yêu đương cũng được áp dụng lên những khách hàng của các yêu cầu về sau.

Chỉ riêng bộ truyện Sherlock Holmes gốc đã có tới 60 phần riêng: gồm 56 truyện ngắn và 4 tiểu thuyết. Tất cả sự kiện và nhiệm vụ cũng có liên quan mật thiết tới 60 phần đó.

Ngoài ra còn có thêm những tình tiết vô lý được bộ phận cốt truyện thêm vào trò chơi.

Việc giải quyết các nhân vật chính có liên quan tới nhiệm vụ chính đã đủ khiến tôi choáng ngợp, chưa nói đến việc duy trì mối quan hệ với những người có ảnh hưởng đến cốt truyện. Tôi không biết đến lúc nào thì bản thân tôi sẽ kiệt sức nếu như cứ tiếp tục những điều phi lý này.

Vì vậy, tôi cần đặt ra một quy tắc riêng.

Mỗi khi một vụ án hay yêu cầu nào kết thúc thì mối quan hệ của tôi cùng với những nhân vật phụ có liên quan sẽ chấm dứt theo.

Ngoại trừ những người như Nữ hoàng Bohemia hay Công chúa Joan Clay. Họ đều là công cụ hỗ trợ đắc lực để đảm bảo cho sự sống còn của tôi trong các sự kiện tiếp theo.

Cộng với độ tuổi nhân vật của tôi và các hiểm nguy khi đối đầu với các nhân vật chính có liên quan đến nhiệm vụ chính, thì chắc chắn không thể tránh khỏi cái chết kề cổ.

‘Việc dính líu tới mình cũng sẽ liên lụy tới mạng sống của họ.’

Hơn nữa, tất cả đều vì lợi ích của Diana Wilson và những người gắn bó với tôi trong tương lai không xa.

Tôi hiện đang bị đe dọa bởi thực thể không xác định – thứ mà ngay cả hệ thống cũng không biết được.

Vô số nguy hiểm sẽ ập tới tôi, mà gần đây nhất là vụ cháy ở dinh thự.

Tôi không muốn ai đó bị rước họa vào thân chỉ vì liên quan tới tôi.

Đặc biệt không phải cô gái trước mặt tôi, người vừa thoát khỏi chiếc đồng hồ cát đếm ngược sự sống và vẫn còn đang mông lung về tương lai của bản thân.

“Tôi chán phải giả vờ yêu chị rồi.”

Tôi nhắm chặt mắt lại, thốt ra những lời gay gắt với cô gái đang run rẩy phía đối diện tôi.

“Ngay từ đầu, chị chỉ là mồi nhử để tôi dụ Charlotte Holmes ra ngoài mà thôi.”

“Ý em là …”

“Người tôi quan tâm nhất chỉ là cô thám tử ấy mà thôi.”

Khi nghe những lời vô cảm vậy, cô hướng ánh mắt hoài nghi về tôi.

“Cảm ơn vì đã là cầu nối kết nối cho tôi và Holmes, Quý cô Diana Wilson.”

Đè nén cảm giác tội lỗi tột độ, tôi buộc lòng nói hết những gì cần nói. Một lúc sau, Diana Wilson đưa tay với tới cốc nước trên bàn.

-Oạch…!

Ngay tức khắc, cả người tôi ướt sũng trong làn nước lạnh như băng.

“Tôi đã hy vọng.. mình sẽ có một tình yêu đẹp cuối cùng trong đời với em.”

Cô đứng dậy, thì thầm và nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

“Tên đàn ông rác rưởi!”

Trút hết sự phẫn nộ, cô ngoảnh mặt quay đi.

“…Đi chết đi!”

Sau khi để lại lời nhận xét ngắn gọn nhưng miêu tả rõ nét về con người tôi, cô lặng lẽ rời khỏi quán cà phê.

“Bảo trọng nhé, cô Wilson.”

Tôi cười nhẹ, lẩm bẩm khi mọi người xung quanh lén nhìn về bàn tôi rồi họ quay đi ngay sau đó.

“Hãy chăm sóc bản thân và giữ an toàn.”

Tôi tự hỏi liệu cô Wilson có nhận được bức thư nặc danh mà tôi đã gửi, nó gợi ý manh mối để giải lời nguyền bấy lâu nay luôn dày vò cô ấy ở Romania không?

Nếu cô ấy sống ở đất nước được biết tới là vùng đất khởi sinh của ma cà rồng thì cô, người vốn là một ma cà rồng thuần chủng, có thể kéo dài thêm tuổi thọ.

“Tôi chân thành cầu nguyện mong rằng cô sẽ tìm được sự bình yên, hạnh phúc và tình yêu như cô mong muốn tại nơi đó, cô Wilson.”

.

.

.

.

.

“Xin chào anh Adler.”

“….?”

Ngay khi Adler chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một nam sinh tiến đến bắt chuyện với cậu.

Với vẻ mặt khó hiểu tự hỏi rằng không biết đây là ai, Adler nhận ra được người trước mặt rốt cuộc là ai sau khi nghe thấy lời thủ thỉ nhẹ nhàng bên tai.

“Cô y tá à, chúng ta từng bị trói với nhau rồi mà nhỉ?”

“…Là cô Holmes sao?”

Charlotte Holmes, người đang cải trang thành nam giới đáp lại với vẻ tự đắc rồi ngồi xuống bên cạnh Adler.

“Ừ…”

Đặc biệt là không phải ngồi đối diện cậu mà là ngay bên cạnh cậu.

“…Không, không phải vậy.”

Adler muốn hỏi lý do vì sao cô lại cải trang, nhưng bị đe dọa bởi ánh mắt sắc bén từ cô nên cậu đành nuốt câu hỏi đó xuống họng.

“Những gì anh vừa nói.. có phải là thật không?”

“Vâng?”

Sau khi nhìn Holmes một hồi lâu, Adler bối rối trước lời nói đều đều của cô.

“Lý do mà anh tán tỉnh Diana Wilson…”

“À.”

“..Thực sự là vì muốn được gặp tôi thôi sao?”

Tất nhiên, lý do Adler tán tỉnh Wilson không chỉ mỗi như vậy.

“…Đúng thật là vậy.”

Mặc dù lý do cũng có phần đúng nhưng vì một cảm giác nào đó, Adler cảm thấy cần phải đồng ý với câu hỏi này của cô.

“…..”

Khi nghe thấy câu trả lời đường đột đó từ Adler, Charlotte liền tránh ánh mắt với cậu, nhẹ nhàng dựa cằm vào tay và đung đưa chân tới lui dưới bàn.

“Anh đúng là tệ nhất.”

Trong thoáng chốc, khuôn mặt cô chợt đỏ bừng, nhưng Adler chỉ coi đó là bản thân cậu tưởng tượng.

“Vậy lý do cho việc anh không tiết lộ rằng chính anh đã hóa giải lời nguyền và cứu mạng cô ấy cũng là vì vậy luôn à?”

“Việc kết thúc một mối quan hệ nửa vời sau khi đạt được mục đích là điều đúng đắn mà, đúng không?”

“Tên cặn bã.”

“Cảm ơn vì lời khen chân thành đó.”

Adler dịu mắt và nhếch mép cười lạnh với Charlotte.

“Tôi đã tính gửi một bức điện tín tiết lộ sự thật cho cô ấy biết.”

“Sao cơ?”

Đột nhiên, Adler mở to mắt ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ của cô.

“Tôi không có thời gian để kể hết sự thật cho khách hàng của tôi – cô Wilson, khi mà cô ấy đã đến học viện vào ngày hôm trước và sự việc đã được coi như là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Rốt cuộc cô Holmes, cô tính nói về cái gì vậy?’

“Và bởi vì hôm nay cô ấy sẽ rời khỏi Anh nên tôi dự định gửi điện tín tới khách sạn ở Romania cho cô ấy để tiết lộ toàn bộ mọi chuyện.”

Khi nghe vậy, Adler bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Nếu tôi gửi nó thì cô Wilson sẽ biết hết mọi thứ khi cô ấy đến nơi đó, đúng chứ?”

“……”

“Người mà cô ấy vừa tạt nguyên ly nước vào mặt và chửi dữ dội, lại là người thay cô ấy lãnh hết lời nguyền ma cà rồng.”

Adler từ từ lên tiếng trong khi cố gắng giữ bình tĩnh.

“Tôi sẽ nói lại lần nữa là tôi không hề sống bằng thời gian vay mượn thông qua việc hút máu. Và dù sao đi nữa thì nó cũng sẽ không ảnh hưởng lên tôi.”

“Với sức khỏe suy yếu của cô Wilson thì sau khi cô ấy biết được tất cả, có lẽ cũng khó để cổ rời khỏi Romania.”

“……”

“Và điều gì sẽ xảy ra những kẻ được gọi là Liên Minh Mana Đỏ, bọn chúng đã từ chối hợp tác và tránh xa anh, lại âm thầm tiếp cận một cô Wilson yếu đuối như vậy?”

Holmes vẫn nở nụ cười khi tiếp tục tình huống giả định của cô.

“Romania – nơi được gọi là quê hương của ma cà rồng, lỡ đâu cô ấy có thể trở thành thủ lĩnh mới của tổ chức Liên Minh Mana đỏ đó và thậm chí chọn anh là mục tiêu trong suốt quãng đời còn lại thì sao.”

“Tôi không ngờ cô lại có tài năng của một tiểu thuyết gia đấy, cô Holmes.”

“Tôi không hề giỡn đâu. Đó là kịch bản có thể xảy ra trong tương lai không xa.”

Nói xong, Holmes tiến tới gần Adler với đôi mắt tối sầm, lạnh lẽo.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi gửi một bức điện tín đến khách sạn ở Romania ngay bây giờ nhỉ?”

“…Cô Holmes đang đe dọa tôi sao?”

“Anh có vẻ hiểu rồi đấy, Adler.”

Adler thở dài và hỏi.

“Cô muốn gì ở tôi?”

“Tôi cần anh đi với tôi đến một nơi.”

“Thật tiếc là hôm nay tôi khá bận.”

“Anh có chắc là không muốn đi không?”

Khi Adler kiên quyết từ chối, Holmes khẽ đưa người lại gần và thì thầm vào tai cậu.

“Người phụ nữ ở bàn kia nãy giờ luôn nhìn anh đấy.”

“Hả?

“Mấy tháng trước, cô ta đã dâng hiến cho anh tất cả. Sau đó lại bị anh vứt bỏ.”

Theo lời cô, Adler liếc nhẹ sang chiếc bàn mà cô chỉ và cậu bắt gặp một người phụ nữ ngồi trong góc đang nhìn cậu bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Không chỉ mỗi cô ta đâu, còn có hai người phụ nữ khác nữa. Lần lượt là bàn thứ hai bên phải và bàn

thứ ba bên trái.”

“Tên đó không phải là đàn ông.. mà là phụ nữ… Đó là..”

-Ssshhh…

Một người

phụ nữ với vẻ mặt khó chịu đang lẩm bẩm một mình gì đó về hai người. Có thêm cả một nữ sinh đang nhìn Adler với đôi mắt vô hồn trong khi nghịch ngợm con dao.

“Anh không nhận ra rằng họ đang theo dõi anh sao?”

“À, ờ thì…”

“Nhân tiện, người đang cầm tờ báo lén lút nhìn trộm hai ta là cô Gia Lestrade.”

“À, người phụ nữ đó thì tôi biết.”

Với cách cải trang độc lạ, Adler đã biết cậu bị Lestrade theo dõi từ lâu.

Trong khi Adler lẩm bẩm, Holmes lại lần nữa thì thầm khe khẽ vào tai anh.

“Nếu anh không đi theo tôi thì anh sẽ chết.”

「 (!) Cảnh báo

-Xác suất bị giết: 69% 」

Lúc đó, Adler mới nhận ra độ đáng tin của các xác suất mà cậu thấy vài giờ trước.

“Tôi đoán là không còn cách nào khác ngoài phải đi theo cô Holmes rồi.”

“Ừm.”

Khi cậu khoác tay Holmes, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lặng lẽ cười.

“Thế thì tôi sẽ không gửi bức điện tín đó cho cô Wilson vậy.”

Holmes không hề hay biết, Giáo sư Moriarty đã thực hiện kế hoạch tương tự như cô vừa nói với Adler.

「 (!) Cảnh báo

-Xác suất bị giam giữ: 36% -> 40%

-Xác suất bị bắt cóc: 21% -> 25% 」

Do đó, chỉ trong vài tháng nữa mà không ai hay thì một tổ chức bí mật trực thuộc Moriarty sẽ ra đời ở Romania.

“Chết tiệt, lại cái gì nữa thế?”

“Hửm?”

Đây là điều mà cả Adler, người vừa trở thành mục tiêu lẫn trở thành người được tổ chức bảo vệ, không hề hay biết gì cả.

.

.

.

.

.

“Chúng ta tới nơi rồi đây.”

“…Cô Holmes.”

Không lâu sau khi cắt đuôi những người phụ nữ điên cuồng thèm khát lấy mạng, và cả Gia Lestrade - người bám theo họ ra khỏi quán cà phê.

“Nơi này là...”

Tôi sững người nhìn vào biển hiệu tòa nhà khi đi theo Holmes.

Câu lạc bộ Diogenes

 

“Đây là nơi an toàn nhất nước Anh, cực phù hợp để ẩn náu đấy.”

Tôi đã cầu nguyện rằng những nghi ngờ của mình sẽ sai, nhưng những lời tiếp theo của Holmes lại dập tắt đi hi vọng đó.

“Xin trân trọng cho anh biết, bà chị lười biếng của tôi là chủ tịch ở nơi này.”

Có vẻ như tôi đã sẵn sàng để bước vào nơi được cho là nằm dưới quyền giám sát của chính phủ Anh.

「Mycrony Holmes đang quan sát bạn cực kỳ chặt chẽ.」

 

‘Xin hãy cứu tôi với, giáo sư Moriarty.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện