“Cô Holmes, phải làm tới mức này luôn à?”

Adler bước ra khỏi phòng vệ sinh và thở dài phàn nàn với Holmes.

“Tôi không muốn nói về điều này nhưng cô Holmes đây chẳng phải giống như là quấy rối tình dục sao?”

“Đi theo tôi mau.”

“Ờ.”

Tuy nhiên, Holmes lại bắt đầu kiên quyết bước xuống phố, dẫn anh đi không chút do dự.

“Ồ, là cô Holmes.”

“Còn có Adler nữa kìa. Hình như đã bắt được hắn rồi phải không?”

“Không phải hai người đó vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng nhau sao?”

Khi nghe thấy mọi người thì thầm bàn tán xung quanh, Adler mỉm cười cay đắng và thì thầm vào tai Holmes.

“Nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì sẽ có tin đồn không hay lan truyền đó, cô Holmes.”

“Tin đồn không hay ư?”

“Tin đồn ở London lan truyền nhanh một cách chóng mặt đấy…”

“Tôi không biết anh đang muốn nói về điều gì, Adler.”

Tuy nhiên, Holmes, người đang đi phía trước cố tình giả vờ như không nghe thấy gì, thấp giọng hỏi anh một câu.

“Nhân tiện, anh cảm thấy không khỏe à?”

“Sao?”

“Mặt anh trông khá nhợt nhạt.”

Sau đó Adler sờ lên mặt mình và nghiêng đầu bối rối.

“Thực sự trông tôi vậy à?”

“Nếu so sánh cậu với bức ảnh chụp ở dinh thự vài năm trước thì không khác lắm, nhưng với bức ảnh chụp vài tháng trước thì lại khác biệt rõ rệt.”

“…..”

“Điều gì khiến cậu phải suy nhược như vậy trong vài tháng qua?”

Đáp lại câu hỏi sắc bén của Holmes, Adler nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“…Cô Holmes đã xem ảnh của tôi à?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao?”

Sau đó, Adler tiếp tục hỏi lại Holmes.

“À thì là, bởi….”

Holmes, người đang cố gắng trả lời với ánh mắt tại sao lại thắc mắc một điều như vậy, chợt nghẹn lời.

“Bức ảnh chụp ở dinh thự cách đây vài năm, làm thế nào cô Holmes lại có nó?”

“……..”

Adler lại hỏi cô thêm một câu, sau đó nói bằng giọng nhẹ nhàng như thể đang khuyên nhủ cô.

“Cô Holmes, tò mò là một tội ác.”

“…Không phải vậy đâu.”

“Ừm, lần sau đừng làm vậy nữa nhé, được không?”

“Tôi đã nói là tôi không hề mà.”

Holmes né tránh bàn tay Adler đang cố xoa đầu cô, rồi lẩm bẩm một mình.

‘Anh ta lại thay đổi chủ đề.’

Mặc dù rất khó nhìn ra phản ứng của anh ta vì anh quá ranh mãnh, nhưng rõ ràng anh đang cố tình tránh nói về tình trạng sức khỏe của bản thân.

Quả nhiên, chắc chắn có điều gì đó không ổn với cơ thể của Adler.

“…….”

Holmes chợt nhớ đến chiếc đồng hồ cát mà cô đã nhìn thấy trước đó và im lặng cắn môi.

‘Một chiếc đồng hồ cát không rõ nguồn gốc. Không, nó không thể nào là sự thật được…’

“Cô Holmes, chúng ta đã đến nơi rồi.”

Trước lời nói của Adler, Holmes đột nhiên tỉnh táo lại.

“Chỗ này là…”

Cửa vào Ngân hàng Ngoại ô thành phố hiện ra trước mặt họ.

“…Tôi tính đến đây sau vài giờ nữa cơ.”

Holmes chợt nhận ra bản thân cô đang bị Adler dẫn tới đây, cô cau mày nói.

“Hiện tại chúng ta không thể lấy được thông tin gì ở đây. Chỉ sau khi mà ta thu thập đủ bằng chứng xác thực thì mới tiến vào tầng hầm…”

“Ra là vậy.”

Holmes đột nhiên ngừng nói.

“Hmm….”

Vì lý do nào đó, Adler dang nhìn cô với ánh mắt thất vọng.

‘…Tại sao lại?’

Vào lúc đó, Charlotte bắt đầu đổ mồ hôi.

‘Mình đã bỏ lỡ gì sao?’

Lẽ ra cô mới là người phải đánh giá và thất vọng trước câu đố mà Adler đã chuẩn bị cho cô.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng đó của Adler, cô nhận ra điều gì đó……

…Rằng cô không phải là người duy nhất có thể thất vọng.

“Nếu cô Holmes đã nói thế thì chúng ta sẽ đến đây sau vậy…”

Adler, người đặt ra câu đố bí ẩn cho cô, có vẻ khá thất vọng về cô khi không được như kỳ vọng.

“Không được.”

“Vâng?”

“Đúng là chỗ này.”

Khi cô đang suy nghĩ đến đó, một giọng nói bất chợt phát ra từ môi Charlotte.

“Tôi đang định đến đây.”

“À, được rồi.”

Cô đã buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ gì cả.

Nhưng cô không có thời gian để hối tiếc.

Một khi đã nói thì cô phải thực hiện theo dù có thế nào đi chăng nữa.

“…….”

Cô nhắm mắt lại một lúc, đồng tử đảo quanh sau mí mắt cô, rồi cô nhìn chằm chằm vào Adler sau khi mở mắt ra.

“…Adler, anh hiện là trợ lý của tôi.”

“Chính xác hơn là trợ lí trong ngày hôm nay, mà cứ cho là như vậy đi.”

Đôi mắt cô sáng lên như thể cô đã tìm ra câu trả lời trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

“Vậy khi tôi ra hiệu thì hãy nhớ giúp tôi.”

“….Cái gì?”

“Đến lúc đó thì anh sẽ biết thôi.”

Nói xong, Holmes bắt đầu bước đến quầy, giấu cánh tay bị còng ra sau lưng.

“Tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

“Tôi muốn gửi một thứ vào ngân hàng.”

Nhân viên tại quầy nghe vậy liền mỉm cười hỏi.

“Quý cô muốn gửi gì vào vào ngân hàng vậy ạ?”

-Sột soạt..

Holmes sau đó cởi chiếc nhẫn mà cô đang đeo và đưa ra.

“Wao, chiếc nhẫn của quý cô thật đẹp…”

“Tôi không phải là gửi chiếc nhẫn này.”

“Vâng?”

Holmes thì thầm với người nhân viên đang kiểm tra chiếc nhẫn từ mọi góc độ.

“Nó chỉ là biểu tượng để chứng minh người đại diện của tôi là ai mà thôi.”

Vẻ mặt của người nhân viên khi đang nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng chiếc nhẫn nhanh chóng cứng đờ lại.

“Chiếc nhẫn này là…”

Nhân viên ở ngân hàng lớn nhất London đã từng làm việc với nhiều người cấp cao, không thể không nhận ra biểu tượng của Hoàng gia Bohemia.

“Không cần lo lắng về việc giả mạo đâu. Vì tôi đã lộ mặt ở đây rồi nên nếu có nói dối đi chăng nữa, chắc chắn tôi sẽ lãnh án tử hình ngay tức thì.”

Nữ hoàng Bohemia lúc đầu đã chấp nhận đưa Holmes nửa bức ảnh, nhưng vì lo cô ấy sẽ đi loan tin về vụ án nên Nữ hoàng liền đưa thêm chiếc nhẫn như một khoản tiền để cô im lặng.

“Nhân tiện, ngân hàng này có nội quy quy định là có thể thô lỗ với khách hàng chỉ vì trông họ có vẻ còn trẻ không?”

Holmes giơ chiếc nhẫn có đính viên đá quý ma thuật để gây áp lực với nhân viên ngân hàng trong khi nở nụ cười tự mãn.

“Thưa Quý cô, tôi thành thật xin lỗi...nhưng chỉ như vậy thì thật khó để xác minh danh tính cô.”

Người nhân viên vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ xác thực mặc dù mồ hồi đầm đìa.

“Ít nhất phải thêm tài liệu có đóng con dấu nữa…”

“Thế này có được không?”

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của nhân viên, Adler lấy từ trong túi ra tập tài liệu được gấp lại với nội dung bị che khuất.

“Tôi không thể cho xem nội dung tài liệu vì nó là tuyệt mật. Đó là con dấu của Nữ hoàng được bảo vệ bằng phép thuật.”

“À, vâng...”

“Tôi nghĩ như vậy chắc là đủ xác minh danh tính rồi chứ nhỉ?”

Nhìn thấy con dấu của Nữ hoàng, người nhân viên hoàn toàn ngơ ngác chết lặng.

“Ừm thì, tôi sẽ đi gọi ngài giám đốc ngân hàng liền đây…”

Sau đó nhân viên nhanh chóng cúi đầu rồi vội vã đi vào trong.

“Ôi chà, xin chào các vị khách quý.”

Một lúc sau đó…

“Xin lỗi vì sự chậm trễ. Hah.. hah…”

Sau khi nhận được cuộc gọi, giám đốc ngân hàng vội vàng chạy tới, thở dốc chào Holmes và Adler với nụ cười rạng rỡ.

“Vậy hai vị khách quý muốn giao phó thứ gì vậy ạ?”

“Tôi nghe nói ngân hàng này có một tầng hầm ngầm.”

“…..!”

“Tôi cũng nghe rằng không phải ai cũng có thể vào. Ít nhất phải thuộc dòng dõi Hoàng gia thì mới có thể.”

Nghe vậy, giám đốc ngân hàng mở to mắt ngạc nhiên và đặt câu hỏi.

“Làm sao Quý cô đây lại biết được chuyện này...?”

“Đừng đánh giá thấp trí thông minh của người đã thuê chúng tôi.”

“À, vâng. Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì bọn tôi có thể đi vào trong đó được không?”

Giám đốc ngân hàng vừa hắng giọng vừa trả lời trong khi xoa hai tay vào nhau.

“Tôi sẽ kiểm tra danh sách chờ ngay bây giờ. Xin hãy vui lòng đợi trong giây lát.”

Holmes nghe thấy vậy, lặng lẽ mỉm cười và thì thầm với Adler.

“Nếu chúng ta không thể vào tầng hầm thì ít nhất ta có thể trở thành khách hàng.”

“Đúng vậy.”

“Sau khi cất giữ những vật có giá trị bên trong, ta có thể đến coi bất cứ lúc nào và vào trong để điều tra.”

“Cô làm tốt lắm, cô Holmes.”

Adler lại xoa đầu cô một lần nữa.

“…Đây chỉ là những điều cơ bản mà thôi.”

Đẩy tay Adler ra, Holmes lẩm bẩm. Tim cô vẫn đang đập thình thịch.

‘Nó thật sự rất vui.’

Cuộc điều tra với Adler hoàn toàn khác với những vụ án trước. Cảm giác như cô đang tham gia một cuộc phiêu lưu – một vụ án được dàn dựng khéo léo.

Đặc biệt là trong tình thế căng thẳng vừa rồi, cảm giác thỏa mãn sau khi giải quyết khiến toàn thân cô khẽ run lên.

Hưng phấn đến nỗi khiến cô quên mất mình đang được Adler vỗ đầu khen ngợi.

“Hmm, thưa khách quý, tôi có tin tốt đây.”

Giám đốc ngân hàng quay trở lại, bắt đầu nói.

“Hiện tại không có ai đang sử dụng tầng hầm nên hai vị có thể có không gian riêng tư cho bản thân.”

“Sao?”

“Sẽ không có vụ trộm cắp nào đâu. Mọi an ninh sẽ tập trung vào bảo vệ đồ đạc của hai vị.”

“Đợi đã.”

Trong khi nghe câu chuyện, Holmes đặt một câu hỏi với vẻ ngơ ngác.

“Ý ông là bây giờ không có bất cứ thứ gì cả?”

“Vâng, nó hoàn toàn trống rỗng.”

Những lời nói của giám đốc văng vẳng bên tai cô.

‘..Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?’

Charlotte suy luận rằng mục tiêu mà Joan Clay hướng tới là một thứ gì đó được giấu dưới tầng hầm.

Làm việc bán thời gian tại một tiệm cầm đồ gần ngân hàng, không thể nào vô lý như vậy.

Lúc cô bí mật đến gần văn phòng, trước khi phép ngăn cản nhận thức kịp kích hoạt thì cô đã kịp nghe lén rằng Clay mong muốn cướp ngân hàng lớn nhất London và lấy được di vật có thể dẫn dắt ma cà rồng đến thời đại mới.

Sự thật là ở tầng hầm ký túc xá Học viện, nơi có tọa độ gần như tương tự, việc khách hàng của Holmes

– cô Wilson đang khắc những công thức phức tạp của vòng tròn ma thuật ở tại đó.

Tổng hợp tất cả những điều đó lại, cô chỉ có thể cho rằng mục tiêu của Clay chính là tầng hầm của ngân hàng này.

“Cô Holmes, cô không thể lấy được bất cứ thứ gì ở một tầng hầm trống rỗng.”

Tuy nhiên, lập luận đó vừa bị bác bỏ bởi những gì cô vừa khám phá được.

“Cô cần biết điều này, kế hoạch mà Joan Clay đã kể với tôi cũng có một phần liên quan đến việc đột nhập vào tầng hầm ngân hàng này.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Adler vang lên bên cạnh đã chứng tỏ sự thật đó càng trở nên rõ ràng.

“Manh mối chính của chúng ta hình như đã bị ngắt quãng rồi.”

.

.

.

.

.

“Cô Holmes.”

Adler bắt đầu nói chuyện với Charlotte khi họ bước ra khỏi ngân hàng.

“Có vẻ như một câu đố bí ẩn mới đã xuất hiện.”

Nghe những lời đó, Holmes chăm chú nhìn Adler.

“Cô Holmes, có lẽ cô sẽ biết câu trả lời của câu đố này, phải chứ?”

“…Còn anh thì sao, Adler?”

Sau đó, cô hỏi Adler, cậu nhún vai và nói.

“Chà, làm sao tôi có thể biết được câu trả lời mà ngay cả cô Holmes cũng không biết?”

“Anh nói dối.”

Charlotte mỉm cười và mở miệng.

“Anh có lẽ đã biết rồi phải không, Adler?”

“…….”

“Sự thật đằng sau vụ án này.”

Đôi mắt Adler bắt đầu sáng lên lặng lẽ khi nghe như vậy.

“Vậy thì, tôi muốn hỏi…”

Lời nói khi thốt ra từ miệng Adler khiến trái tim Charlotte đập theo phản xạ.

“Hah.”

Trong khoảnh khắc, một tiếng cười ngắn mỉa mai vang lên từ cô.

“Tại sao cô lại cười như vậy?”

“Không có gì hết cả, anh Adler.”

Vài năm trước.

Không, nếu Charlotte của vài tháng trước nhìn lại cô ấy của hiện tại.

…Cô ấy sẽ nghĩ gì?

Có thể cổ sẽ nghĩ rằng con người hiện tại của cô đã bị đánh thuốc. Hoặc có khi tự tay bóp chết luôn con người hiện tại của cô.

Nhưng bây giờ cô không còn cách nào thừa nhận điều đó.

“Mục đích thực sự của Joan Clay là gì, cô Holmes?”

Cô yêu thích những câu đố được đặt ra bởi chàng trai trước mặt cô.

“…Mục tiêu của Joan Clay không phải là cướp ngân hàng.”

Và bản thân cô lại cảm thấy thật tuyệt khi được trả lời những câu đố đó.

“Diana Wilson, bản thân cô ấy đã là mục tiêu thực sự từ ban đầu.”

Cô hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của Adler rạng rỡ sau khi nghe cô nói vậy.

“Ngay từ đầu, Joan Clay đã để mắt đến Diana Wilson.”

“Cô thực sự rất tuyệt vời, cô Holmes.”

Cô thích thú với những lời khen ngợi chân thành của anh.

“Đúng như mong đợi, cô là giỏi nhất.”

Cô tận hưởng cảm giác đang mang lại sự kích thích nhiều hơn bất kì vụ án nào mà cô từng giải quyết trước đây.

‘Nếu mình không cẩn thận…’

Cô biết rõ tác dụng phụ của đá mana, thuốc lá và ma túy hơn ai hết.

‘….mình sẽ nghiện cảm giác này mất thôi.’

Nếu cô dần quá bị phụ thuộc niềm vui mới, cô chắc chắn sẽ đi theo con đường không thể quay lại được nữa.

‘Chà, việc đó không thành vấn đề.’

Nhưng cô cũng không thực sự quan lắm.

Bởi điều đó cũng tương tự với Adler.

Rõ ràng nếu bản thân cô có ‘lời nguyền’ thì anh nhất định cũng có ‘lời nguyền’ của riêng mình.

Và hai người họ sẽ hóa giải cho nhau những lời nguyền đó bằng niềm vui, giải trí với nhau.

Chẳng phải thật mỉa mai khi tìm thấy hạnh phúc bằng cách hủy hoại lẫn nhau sao?

“Vậy giờ chúng ta nên đi đâu tiếp đây, cô Holmes?”

“Tới Học viện August thôi.”

Holmes, người lặng lẽ mỉm cười khi suy nghĩ như vậy, đáp lại câu hỏi của Adler theo phản xạ.

“Chính xác thì phải là tầng hầm ký túc xá Học viện.”

“…Tôi không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Cô thật tuyệt vời, cô Holmes.”

Charlotte, người đi theo sau Adler, thầm nghĩ.

‘Liệu ba người có thể sống trong một nhà trọ được không nhỉ.’

Nếu hoàn cảnh cho phép, sẽ không phải là ý tồi nếu để anh ta trở thành trợ lý trước khi chúng ta hủy hoại lẫn nhau.

.

.

.

.

.

Charlotte Holmes đi theo sau tôi, nở một nụ cười khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

“À, tôi nên nói với cô điều này trước.”

“…….?”

Khi vụ án gần đi đến hồi kết, tôi thì thầm với cô ấy bằng giọng trầm.

“Như cô đã biết, vai trò của thám tử là điều tra và giải quyết vụ án.”

“Tôi biết mà.”

Một bài học mà cô ấy cần phải biết…

“Nhưng, cô biết đấy, vai trò của một trợ lý là phải đảm bảo sự an toàn của thám tử.”

Để chắc chắn rằng cô ấy sẽ không liều mình dấn thân vào nguy hiểm và đảm đương trách nhiệm kết thúc trò chơi trong tương lai.

“Nếu mọi chuyện trở nên thực sự nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá, cô Holmes.”

Tôi đã thề rằng tôi phải bảo vệ cô ấy cho tới khi chúng tôi đi đến hồi kết của vụ án.

“Cô hiểu mà, phải không?”

Holmes hẳn đã hiểu ý tôi nên cô đã lặng lẽ gật đầu mà không làm ầm ĩ lên.

“……..?”

Nhân tiện, chiếc đồng hồ cát mà cô ấy đang cầm trên tay là sao vậy?

“…Adler.”

Khi tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, Charlotte lặng lẽ hỏi tôi.

“Những gì anh vừa nói đó thực sự là nghiêm túc phải không?”

Vẻ mặt hoài nghi, khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Charlotte khi cô hỏi vậy.

“Đúng vậy.”

“………”

Tại sao cô ấy lại đột nhiên hành động kỳ lạ vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện