“Ai đây ta?”

“…Ừm, ờ.”

Vài giờ trước khi kế hoạch được thực hiện.

Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Moriarty, tôi đang điều tra để tìm hiểu xem Công chúa Clay đang che giấu chúng tôi điều gì…

“Nếu tôi biết rằng yêu cầu kết thúc suôn sẻ như vậy thì tôi đã tính thêm phí cho cô Wilson rồi.”

Thật không may, tôi đã phải đối mặt với Charlotte Holmes, người nhận được yêu cầu tìm tôi từ Diana Wilson.

“Vậy thì tại sao anh lại lảng vảng quanh tiệm cầm đồ do gia đình khách hàng tôi điều hành?”

Nhìn vào vẻ ngoài của cô ấy, có vẻ cô ấy mới bắt đầu điều tra vụ án được giao.

‘…Đây là một cơ hội tốt.’

Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Đây là thời cơ tuyệt vời để giúp đỡ Charlotte Holmes, người đang đứng trước mặt tôi đây, đẩy nhanh sự phát triển của cô ấy.

Thành thật mà nói, việc tôi giúp đỡ cô ấy cũng có chút buồn cười, nhưng với hoàn cảnh hiện tại tôi thì không còn cách nào khác.

Trong bản gốc, Holmes đã giải quyết vụ án đầu tiên vào khoảng 3 năm sau tính từ độ tuổi này.

Và khoảng 20 năm sau, bằng cách sử dụng kinh nghiệm tích lũy được, anh mới tham gia vào một trận chiến khốc liệt với Moriarty và giành về chiến thắng gang tấc ở cuộc đối đầu cuối cùng.

Tuy nhiên, Charlotte, mặc dù có trí tuệ và khả năng suy luận tài tình nhưng cô lại thiếu kinh nghiệm và sự tín nhiệm như Holmes ban đầu.

Do đó cô đã phải đối mặt với một số thất bại trong trò chơi.

Một trong số đó là là sự kiện ‘Liên Minh Mana Đỏ’.

‘Mình cần phải giúp cô ấy.’

Tất nhiên, đây là một sự kiện sẽ giúp cô phát triển đáng kể về mặt tinh thần nhưng với tâm tình hiện tại của cô ấy…. có khả năng trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức.

Điều này cũng là do kẻ thù cô là Công chúa Joan Clay, người có trí thông minh và sức mạnh vượt trội dù mới ở giai đoạn đầu.

Không hiểu vì một lý do nào đó, có vẻ như bác sĩ Rachel Watson, người cộng sự quan trọng đã không đi cùng cô ấy ngay lúc này.

‘…Nếu mình cứ chăm chú vào việc phát triển Moriarty thì sẽ là vấn đề nan giải.’

Chỉ bằng cách tạo ra sự cân bằng hợp lý giữa hai thiên tài, hòa bình ở London mới có thể được duy trì.

Nhưng hiện tại, giáo sư Moriarty đang phát triển với tốc độ đáng báo động nhờ sự hỗ trợ hết mình của tôi.

Vì vậy, tại thời điểm này, khi sự cân bằng có thể bị phá vỡ, tôi nghĩ mình cần phải can thiệp.

Nếu vụ án trước đó là kịch bản mở đầu cho tội ác của giáo sư Moriarty thì vụ án này sẽ là giai đoạn trưởng thành của Charlotte Holmes.

“Thấy anh im lặng lâu như vậy, có vẻ anh khá bất ngờ nhỉ?”

“Cô Holmes.”

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tôi nói nhỏ với Holmes, người đang mỉm cười tự tin trước tôi.

“Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Tôi cũng đang điều tra vụ án này.”

“Anh đi điều tra sự mất tích của mình ư?”

“Cô Holmes, cô đã nhận ra rồi đúng không? Các manh mối phức tạp đằng sau vụ án này?”

Rồi cô hỏi tôi với nụ cười thích thú.

“Nhưng tại sao một trợ lí của nhà tư vấn tội phạm lại đi điều tra những điều đó?”

“Có vẻ như khách hàng của tôi đang giấu tôi điều gì đó. Vì thế tôi quyết định đi tìm hiểu.”

“Ừm, vậy sao…”

“Sẽ là một vấn đề lớn nếu vụ án này gặp bế tắc.”

Khoảnh khắc tôi định đề nghị với cô ấy, người đang hơi cau mày và nghiêng đầu, rằng chúng ta nên cùng nhau điều tra.

-Cạch!

Bất chợt, tôi cảm thấy kim loại lạnh lẽo chạm vào cổ tay mình.

“Được rồi, hãy cùng nhau điều tra nhé, Adler.”

Holmes đột ngột còng tay tôi, sau đó cũng còng tay cô ấy lại, tuyên bố những lời đó.

“Tôi đang thuê anh làm trợ lý của tôi trong ngày hôm nay.”

“…Thế cái còng tay này là sao?”

Tôi có chút vui mừng khi nhận được danh hiệu ‘trợ lý trong ngày hôm nay’ từ cô ấy, nhưng cái còng tay này rốt cuộc là có ý gì?

“Tôi đã có một đồng phạm trong vụ án này hoặc có thể là một nhân chứng quyết định. Tôi đã bắt được một người rất quan trọng.”

“Tôi sẽ không bao giờ bỏ chạy ngay cả khi cô không giám sát tôi. Mà chẳng phải thám tử không có thẩm quyền để bắt giữ ai đó sao?”

“Điều đó thì không thể biết được. Lỡ đâu anh lại tiếp tục để lại lá thư rồi bỏ trốn như lần trước thì sao.”

Cô ấy nói như vậy với một nụ cười tự mãn, còn tinh nghịch lắc cổ tay đang bị còng của chúng tôi.

“Về việc bắt giữ thì không có vấn đề gì. Nếu cần thiết thì tôi sẽ nói tôi bị một pháp sư mana đe dọa và bị bắt làm con tin.”

“Thật sự quá là dối trá đó, cô Holmes.”

“Vậy thì hãy bắt đầu điều tra nhé, trợ lý trong ngày hôm nay?”

Nói xong, Charlotte Holmes và tôi bắt đầu đi bộ xuống phố giữa thanh thiên bạch nhật khi cổ tay bị còng. Trên hết, mọi người ai ai cũng đều nhìn về phía chúng tôi.

[Người tạo ra nhân vật phản diện]

-Mô tả: Đáp ứng xác suất giáo sư Moriarty xuất hiện.

-Tiến độ: 15% -> 17%

 

“Cái quái gì thế?”

“Gì đấy?”

Tại sao tiến độ của nhiệm vụ chính lại tăng nhẹ mà không có lý do gì cả?

“Nhân tiện, tại sao cô Holmes lại đến tiệm cầm đồ?”

“Vì sao tôi ở đây á?”

Charlotte Holmes, người đang bước đi song song với Isaac Adler, mở miệng trả lời câu hỏi của anh.

“Tôi đến để tìm gặp cô Victoria Spaulding.”

“Sao lại gặp cô ta?”

“Có lẽ là vì lần trước khi tôi xông vào phòng phỏng vấn, tôi đã tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện của các người qua khe cửa?”

“Vậy là cô đã biết được gì rồi sao?”

“Ừm, cô ta nhìn trông khá quen mắt.”

Sau đó, cô lấy ra một tờ áp phích truy nã từ trong tay và vẫy nó.

“Joan Clay. Cô ta là người còn sống cuối cùng của gia đình công tước Clay, các thành viên trong gia đình cô ta đều bị tiêu diệt vì tội phản quốc cách đây vài năm trước.”

“…..”

“Cô ta hiện được biết đến là thủ lĩnh của một nhóm lên kế hoạch hồi sinh ma cà rồng - Liên Minh Mana Đỏ. Cô ta là một kẻ khá nguy hiểm.”

“Và?”

“Cô ta hiện đang cải trang thành một cô gái quê ngây thơ tên là Victoria Spaulding.”

Nghe những lời đó, Adler mở to mắt vì kinh ngạc.

“Quả thực, cô đúng là thiên tài của London. Rất ấn tượng.”

“Hừm.”

“Làm sao mà cô tìm ra vậy?”

Charlotte nhún vai và bắt đầu giải thích.

“Khi anh thường cải trang để giải quyết các vụ án, anh sẽ nhận ra được những đặc trưng nhất định. Đó là sự khác biệt giữa màu tóc tự nhiên và màu tóc được thay đổi nhờ mana. Cộng thêm cả sự lúng túng khi anh đang cố che giấu vóc dáng cơ thể ban đầu của mình.”

“Ra là vậy.”

“Và ở ngay phần trán mà cô ấy thường che bằng tóc mái của mình, ở đó không phải có một đốm trắng trông như bị bỏng hay sao?”

Khi Adler gật đầu, Holmes nói tiếp như thể biết rằng anh sẽ đồng ý với suy luận của cô.

“Tại sao một người như cô ấy lại phải làm việc ở tiệm cầm đồ với mức lương chỉ bằng một nửa lương cơ bản. Nó phải có gì đó kì lạ đằng sau đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì đó sẽ là do ngân hàng nằm ngay gần tiệm cầm đồ. Có thể ở đó cất giữ quỹ tiền của tổ chức cô ta hoặc có khi là di vật mà ma ca rồng đã thèm muốn qua nhiều thế hệ. Dù sao đó cũng là ngân hàng lớn nhất ở London nên có rất nhiều lý do để nhắm vào.”

Charlotte nói vậy rồi lấy ra một cây gậy phép từ túi áo khoác.

“Tôi đến để điều tra nhưng… tiệm cầm đồ đã đóng cửa rồi. Tôi không thể làm gì khác được.”

Sau đó, cô giơ cây gậy lên cao và lẩm bẩm.

“Nhưng, có một cách.”

Holmes bắt đầu gõ nhẹ cây xuống đất.

“Cô Holmes, cô đang làm gì vậy?”

“……..”

“Hình như cô không nghe thấy tiếng âm thanh vọng từ dưới đất phải không?”

Sau khi lặp lại hành động ấy một lúc, Adler hạ giọng hỏi cô rồi cô ngừng gõ cây gậy. Cô nghiêng đầu, lặng lẽ trừng mắt nhìn anh.

“Không có gì đâu.”

“Thật ra, việc gõ gậy xuống đất sẽ không nghe ra âm thanh gì đâu. Nếu bên trong trống rỗng thì có khi nó đã sập từ lâu rồi.”

“Có thể giữ cho nó tránh bị sập bằng đá mana mà.”

“Nếu thực sự đúng như vậy thì những viên đá mana cô Holmes mang theo đã phản ứng với nhau rồi đúng không?”

Nghe những lời đó, Holmes chăm chú nhìn Adler.

“Adler, hình như anh biết khá nhiều thì phải nhỉ?”

“Không, tôi chỉ đoán mò thôi. Như cô đã biết thì hầu như tôi luôn ở bên cạnh cô Wilson trong văn phòng nên cũng không rành lắm về các vụ án.”

“……”

Khi Adler tiếp tục bước đi, Holmes lặng lẽ đi theo anh và chìm đắm trong suy nghĩ.

‘Anh ta thật sự có vẻ không biết gì.’

Trên thực tế, lý do cô lấy gậy ra và gõ xuống đất là để xem Adler phản ứng ra sao.

Bởi không thể vào tiệm cầm đồ đã bị đóng cửa và cũng không thể vào tầng hầm ngân hàng nếu không có bằng chứng xác thực…

Nên cách duy nhất là xem phản ứng của Adler như thế nào.

“Giờ thì cô Holmes tính làm gì tiếp đây?”

Nhưng tất cả những gì Adler thể hiện chỉ là hỏi những câu hỏi với nụ cười ranh mãnh.

“Đừng nói cô định từ bỏ việc xác thực xem có tồn tại lối đi ngầm nào dưới đất hay chăng?”

Vẻ mặt và ánh mắt của Adler như đang chế nhạo cô.

“KHÔNG HỀ!”

“Đúng như dự đoán, một Charlotte Holmes vô cùng quyết đoán. Ngay cả trong tình huống này, cô vẫn có thể tìm ra thật sự có lối đi ngầm nào không.”

Holmes nhíu mày trước cái nhìn trịch thượng của anh, hạ ánh mắt xuống và chìm vào suy nghĩ.

“…Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị để chiến đấu với ma cà rồng.”

Nhìn Holmes trầm tư suy nghĩ trông đáng yêu như vậy, Adler liền hắng giọng và lẩm bẩm.

“Nếu khách hàng của tôi đang có âm mưu đáng ngờ nào đó, ta cần nghĩ ra cách để chống lại mana đỏ của ma cà rồng…”

“…Chính xác là như vậy!”

“Hả?”

Ngay lúc đó, đôi mắt Holmes bắt đầu lóe lên tia lửa.

“Mana của ma cà rồng mạnh hơn nhiều lần so với các loại mana khác. Tuy nhiên, họ không thể kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh đó. Đó là lý do tại sao rất dễ xác định tội ác do ma cà rồng gây ra.”

“Thế nên là?”

“Joan Clay bắt đầu làm việc bán thời gian ở đây chỉ một tháng trước. Do đó để hoàn thành lối đi ngầm thì cô ta chắc chắc đã dùng đến phép thuật.”

Vẻ mặt của Holmes dần tươi sáng hơn.

“Nhưng mà, bản chất của mana đỏ lại có vấn đề. Việc đào lối đi ngầm cần phải kiểm soát mana thật sự chính xác và nếu sử dụng một lượng mana lớn như vậy, dễ dàng khiến mặt đất sụp đổ phải không?’

“Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu sử dụng đá mana để ngăn cho nó không sụp?”

“Nếu đúng như vậy thì khi tôi gõ gậy xuống đất nó đã tạo ra tiếng vang rồi.”

Holmes kết thúc suy luận của mình với vẻ tự tin.

“Kết luận cuối cùng là không có lối đi ngầm nào cả, Adler.”

“Giỏi lắm, cô Holmes.”

Khi cô nhún vai, Adler bật cười - sau đó cậu vỗ nhẹ đầu cô và thì thầm khen cô bằng giọng dịu dàng.

“Vậy thì chúng ta hãy đi đến nơi tiếp theo thôi chứ?”

“Đi thôi, anh Adler.”

Charlotte Holmes đi theo anh với trái tim đang rung động sau khi nghe những lời khen đó.

‘…Chờ đã.’

Sau đó, cô sớm nhận ra mình đã được bàn tay Adler vỗ nhẹ nhàng vào đầu trước đó.

‘Anh ta nói là anh ta không biết gì về các vụ án mà.’

Hơn nữa việc anh khiêu khích cô và cố tình đưa ra những gợi ý bóng gió vừa nãy.

‘..Có lẽ anh ta không biết thật.’

Dù không biết có đúng hay không, nhưng theo lời khai của Wilson rói rằng Adler đã luôn bên cạnh cô ấy gần như cả ngày.

Nhưng làm sao anh lại biết trước cả cô là không có lối đi ngầm nào cả?

Chẳng lẽ anh đã suy luận nhanh hơn cô sao?

“Cô Holmes?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Adler truyền đến Holmes, người đang chăm chú nhìn vào tấm lưng của anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Cô đang làm gì vậy? Không tính đi tiếp à?”

“…..”

“Bí ẩn tiếp theo đang chờ chúng ta đấy.”

Adler vừa nói vừa mỉm cười rạng rỡ với cô.

-Thình thịch, thình thịch…

Trái tim của Charlotte đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

‘Anh ta có giống mình không?’

Ánh mắt của Isaac Adler, người coi vụ án là những ‘câu đố bí ẩn’ đang trần đầy niềm vui và sự mong đợi.

Và ánh mắt đó giống như ánh mắt của cô được phản chiếu bởi cửa sổ tòa nhà bên kia đường.

Vì vậy, dù mục tiêu của họ có thể khác nhau nhưng về cơ bản họ cùng một loại người.

“Cô Holmes?”

Một người mà cô chưa từng gặp trước đây, người mà cô không nghĩ rằng trên đời này có tồn tại – một cộng sự dành riêng cho cô.

Ứng cử viên hàng đầu cho vai trò đó đang mỉm cười trước mặt cô.

‘Kỹ năng của anh ta hình như ngang bằng với mình.’

Và người này lại là người thậm chí đánh bại cô ấy một lần.

‘…Có khi còn hơn cả mình.’

Không, thậm chí có khi còn hơn thế nữa.

Nếu không nhầm thì anh ta đã suy luận xong trước cả cô, giống như chị gái cô, và còn khéo léo đưa manh mối cho cô.

Tuy nhiên, không như người chị của cô, anh lại hỗ trợ một cách dịu dàng và nhẹ nhàng.

-Thình thịch, thình thịch…

Trái tim Charlotte càng đập mạnh hơn khi cô nghĩ về những điều đó.

Những cảm giác đó thật sự vẫn chưa chắc chắn, đó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc có khi nó sẽ dẫn đến thêm nhiều sự thất vọng hơn vì những suy luận tệ hại hơn ở điểm đến tiếp theo.

Nhưng nếu linh cảm cô là đúng, nhiều điều bí ẩn hơn sẽ mở ra trước mắt cô trong tương lai.

Những câu đố sẽ giải thoát cô khỏi ‘lời nguyền’ buồn chán khủng khiếp đã đeo bám cô từ khi còn nhỏ.

Những câu đố chỉ dành cho riêng cô với tư cách là một thám tử.

‘…Nhưng tại sao anh ta lại muốn làm trợ lý của một nhà tư vấn tội phạm?’

Charlotte, người lẳng lặng đi sau Adler và cúi đầu che giấu vẻ mặt, đột nhiên có suy nghĩ như vậy.

‘Adler dường như có bản chất rất tốt bụng.’

Ánh mắt cô hướng về bàn tay trái bị bỏng của Adler, một bí ẩn vẫn chưa được giải đáp.

‘…KHÔNG.’

Sau đó cô nhanh chóng lắc đầu.

‘Anh ta tất nhiên sẽ không làm vậy vì mình đâu.’

Chỉ có chị gái cô và Watson mới biệt được sự thật liên quan đến ‘lời nguyền’ của cô.

Vì vậy, không có cách nào để Isaac Adler biết về nó. Dù cậu có biết thì cũng không có lý do gì mà cậu phải phí sức hay hy sinh bản thân để giải quyết nó.

‘Có phải là vì giáo sư Moriarty không?’

Khi đó, hình ảnh một nữ giáo sư trẻ ngồi cạnh Adler trong văn phòng chợt hiện lên trong tâm trí Charlotte.

‘Có lẽ mình cần phải xem xét hồ sơ của vị giáo sư đó nữa.’

Holmes cay mày, nhớ lại tên giáo sư và lặng lẽ một mình.

[Người tạo ra nhân vật phản diện]

-Mô tả: Đáp ứng xác suất giáo sư Moriarty xuất hiện.

-Tiến độ: 17% -> 20%

“Chắc mình điên vì nhiệm vụ này mất thôi.”

“Anh nói gì?”

“…À, không có gì hết.”

Trong câu chuyện giữa chính và tà của Charlotte và Jane, một mối liên kết bí ẩn dần kết nối họ với nhau bởi một anh chàng lăng nhăng tóc vàng.

.

.

.

.

.

“Anh có ổn không đấy?”

“….À vâng, tôi cảm thấy hơi chóng mặt tí.”

Adler dừng lại một lúc và đổ mồ hôi lạnh trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không, mỉm cười trả lời Holmes.

“Anh ta kỳ lạ thật.”

Tuy nhiên, Holmes lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ vì thái độ không được thoải mái của Adler.

“……Ah.”

Sau đó, cô nhớ lại chuyện xảy ra vài giờ trước và lặng lẽ đưa tay vào túi.

“……..”

Thời gian trong chiếc đồng hồ cát cô lấy từ trong túi áo ra đã sắp hết, chỉ còn một lượng cát bằng cỡ ngón tay.

“Ừm thì, tôi muốn được đi vệ sinh tí.”

Adler, người đang ngơ ngác bỗng đột nhiên hỏi Holmes trong khi gãi đầu với vẻ mặt ngây thơ.

“Cô có thể cho tháo còng một lát được không?”

Holmes nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của anh một lúc lâu, rồi lên tiếng.

“….Đi cùng nhau đi.”

“Gì cơ?”

“Tôi cũng phải đi luôn mà.”

Đây là thời điểm mà nỗi ám ảnh lâu dài của cô với Isaac Adler bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện