“Cậu đã xong việc chưa, trợ lí thân yêu?”

Khi tôi rời khỏi sảnh bệnh viện và đi đến quán cà phê nơi giáo sư Moriarty đang ngồi, cô ấy chào tôi sau khi nhấp một ngụm cà phê mới pha.

“Cậu đã trải qua rất nhiều thứ rồi. Giờ thì cảm thấy thế nào khi biến Nữ hoàng thành nô lệ của mình?”

Đột nhiên, cô ấy dừng nói, cau mày và lục lọi trong túi.

“….Cà phê đắng quá!”

Sau đó, giáo sư Moriarty xé gói đường tiện lợi mà cô lấy ra từ trong túi và đổ vào ly cà phê một cách không thương tiếc.

“Adler, cậu có biết đường và tội phạm có điểm gì chung không?”

Khi tôi ngây người nhìn cô ấy, cô hỏi câu hỏi đó trong khi xé gói đường thứ hai.

“Tôi không biết lắm.”

“Cả hai đều kích thích trung tâm khoái cảm của não, khiến dopamine được giải phóng như một phần thưởng.”

Nói xong, giáo sư Moriarty nhấp một ngụm cà phê đã được pha chế lại bởi cô, bày tỏ vẻ mặt vui vẻ khi đung đưa đầu từ bên này sang bên kia.

“Hmm…. Cậu có muốn thử loại thuốc kích thích tự nhiên này không?”

Hình ảnh bình thường và dễ thương của một người phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi sau khi cô ăn thứ gì đó ngọt nào và liếm môi. Trông cô ấy chẳng khác gì những người khác.

“Vậy ý giáo sư là khi cô phạm tội, cô sẽ cảm thấy như bây giờ à?”

“Thực tế thì nó còn hơn gấp mấy lần nữa. Một cơn rùng mình cực khoái chạy khắp cơ thể tôi đến mức khiến tôi thậm chí không thể kiềm chế được bản thân.”

Tuy vậy, dù trông cô có đáng yêu đến mấy thì Moriarty vẫn là Moriarty. Một hiện thân của cái ác thuần khiết, không tì vết.

“Nhưng dạo gần đây, tôi dường như mất đi cảm giác đó rồi. Ngay cả khi tôi cho 12 viên đường vào cà phê thì cũng không thấy vui vẻ gì trong cuộc sống cả.”

Rồi cô đặt tách cà phê xuống một bên và bắt đầu nhìn tôi chăm chú.

“Và cậu đã xuất hiện trước mặt tôi vào những lúc như vậy. Chỉ cần nhìn thấy cậu là cũng đã kích thích trung tâm khoái cảm của tôi.”

Cái nhìn của cô sâu thẳm hơn. Thật khó để giải thích, nhưng nếu tôi phải diễn đạt thì nó thật đen tối.

“Đó thực sự là một cảm giác mà tôi đã không cảm nhận được trong một thời gian dài.”

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhất có thể.

Giáo sư lẩm bẩm, gõ ngón tay lên bàn.

“Thật ra, dù tôi không hề tự mình khuất phục Nữ hoàng hay bắt cô ấy quỳ xuống. Thế mà tim tôi vẫn đập thình thịch thế này.”

Giọng cô ấy vẫn háo hức như lần đầu chúng tôi gặp nhau.

“Mặc dù nó không phải là những tội nghiêm trọng như giết người, bắt cóc hay giam giữ… Điều đó thật sự đáng kinh ngạc đấy.”

“Không phải việc bắt Nữ hoàng của một vương quốc làm nô lệ là tội cực kỳ nghiêm trọng sao?”

“Vậy sao? Thì ra đây chính là sức hấp dẫn của việc tư vấn phạm tội. Giờ tôi đã hiểu được một chút rồi.”

Cảm giác làm vấy bẩn Moriarty, người vẫn còn thế hiện thái độ có phần vụng về như một người mới trong giới tội phạm, bằng đôi tay mình vẫn thật sự đặc biệt kỳ lạ.

Không đến mức cảm thấy tự hào nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như thể bị cuốn theo một dòng hải lưu chảy xiết cực mạnh…cùng cô.

"Giáo sư Moriarty.”

Tôi nhắm mắt lại một lúc vì một cảm giác không thể giải thích được, nhưng rồi lại mở miệng để chuyển chủ đề.

“Cô không sợ tăng cân khi cho nhiều đường vào như vậy à.”

Cô ấy nghiêng đầu tận hưởng khi nhấp một ngụm cà phê, rồi chợt cứng người lại khi nghe những lời đó.

“Trông tôi bây giờ thực sự có vẻ nhìn trông tăng cân lắm à?”

Thực sự thì trông cô ấy chẳng hề tăng cân chút nào.

Với thói quen ăn uống thường xuyên như vậy của cô ấy thì có vẻ như toàn bộ lượng đường mà cô ăn sẽ đi hết vào ngực thay vì dạ dày.

“…Có một chút thì phải?”

Tuy nhiên, thế giới sẽ sụp đổ nếu sức khỏe cô ấy sa sút và gục ngã trước khi cô kịp trở thành Boss cuối. Vì vậy khi tôi nói những lời đó, Giáo sư Moriarty bắt đầu suy ngẫm với vẻ nghiêm túc.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ giảm số lượng đi một gói.”

Sau đó cô ấy đứng dậy, tuyên bố điều đó với vẻ mặt hơi ủ rũ.

"Giờ thì chúng ta có nên rút khỏi hiện trường vụ án không?”

Như cô ấy đã nói, đã đến lúc rời khỏi nơi này. Bởi vì Holmes vẫn còn ở gần đây. Nếu giáo sư và Holmes gặp nhau lúc này thì mọi chuyên sẽ trở nên tồi tệ.

“Vậy hôm nay công việc tư vấn tội phạm của tôi thế nào?”

Khi tôi đứng dậy và đi dạo trên đường phố London với Moriarty, cô ấy đặt ra một câu hỏi cho tôi.

“Cô muốn tôi đưa ra đánh giá à?”

Thế là tôi hỏi lại cô ấy và cô tỏ ra rất tò mò.

“Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó đánh giá đấy."

“Trước hết, tôi có một câu hỏi muốn hỏi.”

Khi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mong đợi, tôi hỏi một câu.

“Chính xác thì trong tài liệu đó có gì vậy?”

Giáo sư Moriarty đã liên lạc với tôi vào rạng sáng hôm nay.

Ngay trước khi Nữ hoàng đến, cô đã kịp hối lộ thành công một ý tá và giao cho tôi tài liệu kể chi tiết những hành vi sai trái khác nhau của nhị hoàng tử, người sẽ có hôn ước với Nữ hoàng Bohemia.

Làm thế quái nào mà giáo sư lại có được đống tài liệu đóng vai trò quan trọng trong việc khuất phục Nữ hoàng.

“Đó thật ra là tài liệu mà tôi đã bịa đặt một cách đại khái.”

“Sao cơ?

“Cho dù tôi có là ai đi chăng nữa thì cũng khó mà có những tài liệu được pháp luật công nhận về mặt pháp lý chỉ trong vài giờ.”

Câu trả lời mà giáo sư Moriarty đưa ra khá sốc.

“Nhưng kể từ lúc này, những gì trong tài liệu đó sẽ thành sự thật.”

“Vì sao?”

“Có lẽ lúc này, nhị hoàng tử của Scandivia chắc hẳn đã rời khỏi thế giới này sau khi bị đầu độc bởi một loại mana không xác định từ một bức thư nặc danh.”

“……….”

“Cái chết của tên đó có thể sẽ được công bố là do sử dụng ma túy quá liều. Bằng chứng do Nữ hoàng đưa ra sẽ được chấp nhận là sự thật. Suy cho cùng, người chết không thể bác bỏ được những lập luận giả mạo được áp đặt lên chính họ.”

Nói tóm lại, cô đã giết và bịt miệng anh ta.

Có lẽ nào giáo sư Moriarty cũng là một người sử dụng mana?

“Thấy sao nào, cậu Adler? Tội ác hoàn hảo này tôi thiết kế đặc biệt dành cho cậu, trợ lý thân yêu của tôi.”

Khi tôi đang lặng lẽ suy nghĩ, giáo sư hỏi tôi một câu với vẻ mặt mong đợi.

“Vậy thang điểm của buổi diễn tập này là…”

Nếu tôi muốn biến cô ấy thành trùm cuối, tôi cần phải kiên quyết nghiêm khắc với cô ấy hơn ngay lúc này.

“Chỉ 50/100 thôi, thưa Giáo sư.”

“Hả, tại sao?”

“Cô nghĩ lý do là gì?”

“…Vì đã giết một người xấu chăng?”

Đối với cô ấy, người dường như có lối suy nghĩ khác, tôi bắt đầu nói với giọng điệu như thể tôi đang khiển trách một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

“Đó là bởi vì giáo sư đã trực tiếp nhúng tay vào vụ án.”

“À….”

“Vì lời nguyền đó của cô, chẳng phải mọi tội ác sẽ đều trở thành tội ác hoàn hảo sao. Nếu cứ lạm dụng nó quá nhiều, cuối cùng cô sẽ cảm thấy nhàm chán.”

‘Tôi hiểu rồi. Cậu nói đúng.”

Cô gật đầu đồng ý với vẻ đã hiểu.

“Nhưng tôi không thể không trực tiếp làm vậy vì cậu Adler có vẻ sẽ gặp nguy hiểm.”

“…….”

“Tôi không thể để ‘viên đường nhỏ’ của mình tan chảy dễ dàng như vậy được, đúng chứ?”

Nghe những lời như vậy của cô ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài ngậm miệng lại.

“Sao vậy, Adler? Cậu bị ốm à?”

“KHÔNG HỀ!”

“Ngạc nhiên thật đấy, tôi không ngờ một người như cậu – kẻ có thể lên giường với bất kì cô gái nào nếu cậu cảm thấy yêu thích cô gái ấy khi đang đi trên đường. Thế mà giờ lại phản ứng như vậy trước lời nói của tôi.

“Xin đừng quấy rồi tình dục tôi nữa, Giáo sư.”

“Hahaha….”

Cô ấy ngả người ra sau với một cái nghiêng đầu rồi nhẹ nhàng hỏi tôi, sau đó cô liền bật cười không kiểm soát trước lời nói của tôi.

Tôi tự hỏi có chuyện gì mà phải cười khoái chí đến thế.

“Giáo sư, tuy tôi đã nói là 50 điểm nhưng thực tế là không có gì đáng phải đáng chê cả.”

“….Thật vậy sao?”

“Những lời cô hướng dẫn tôi và cô còn nắm bắt tâm lý của Nữ hoàng khi biết Người vẫn còn có tôi trong tim, tất cả đều chính xác. Chỉ là sau này cô đừng nên trực tiếp nhúng tay vào nữa.”

“Vậy, tôi nên làm gì nếu những chuyện như này xảy ra lần nữa?”

Khi nghe những lời tôi nói xong, cô ấy đột nhiên quay lại và đặt câu hỏi.

“Tôi không muốn bị trừ điểm thêm nữa.”

Tôi mỉm cười rồi suy nghĩ một lúc về điều cô ấy hỏi, trầm giọng trả lời.

“Hãy bắt đầu từ việc giăng lưới ở những còn hẻm phía sau London.”

“Giăng lưới?”

Người ta cho rằng trùm cuối mạnh mẽ sẽ có những thuộc hạ đáng tin cậy.

“Dù sao thì chúng ta cũng là văn phòng tư vấn tội phạm. Chúng ta cần một vài thuộc hạ để thay ta dính máu.”

“…….”

“Hãy thành lập một tổ chức thế giới ngầm sẽ nhấn chìm London vào bóng tối trong tương lai không xa, thưa Giáo sư.”

Sau khi nghe những lời đó, đôi mắt của giáo sư Moriarty bắt đầu tối sẫm lại.

“Quả thực đúng như mong đợi, cậu đúng là trợ lý đáng tin cậy nhất.”

Không biết liệu có phải là một dấu hiệu tốt hay xấu khi mà tôi dần quen với đôi mắt sâu thẳm bóng đêm đó không nhỉ?

.

.

.

.

Vài ngày sau khi ‘Vụ bê bối của Nữ hoàng Bohemia’ kết thúc.

{Đây là cây chuyện về một vụ bê bối làm rung chuyển vương quốc Bohemia và kế hoạch thông minh của Charlotte Holmes đã bị một người đàn ông phá hỏng một cách tàn nhẫn.}

Tại nhà trọ số 212B Phố Baker, Rachel Watson đang chăm chú gõ máy chữ.

{Holmes thường chế giễu đàn ông vì sự thiếu khôn ngoan với nụ cười kiêu ngạo đặc trưng của mình. Tuy nhiên, kể từ khi vụ việc này xảy ra, người ta đã không còn nghe thấy cô ấy thốt ra những lời nhận xét như vậy nữa.}

Khi viết đến phần đó, cô mím môi để nhịn cười và tiếp tục viết.

-Và bất cứ khi nào nhắc đến chủ đề Isaac Adler hay nửa bức ảnh đó, Holmes luôn nhắc đến cậu ta với danh hiệu danh giá là ‘người đàn ông đó’….

“Nhìn này, Watson.”

“Ah!”

Đột nhiên, từ phía sau cô, giọng nói vô cảm của Holmes vang lên.

“Ừm, cậu tới đây khi nào vậy?”

“Nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu đã hứa với Nữ hoàng rồi sao? Không xuất bản vụ việc đó trong tiểu thuyết.”

“Tớ viết nó chỉ để cho vui thôi. Có thể con cháu sau này có cơ hội đọc được thì sao.”

“…Cậu thực sự phải viết nó à?”

Holmes cau mày hỏi Watson, người đáp lại bằng nụ cười tinh nghịch.

“Đó là câu chuyện về mối tình đầu của Holmes mà, tất nhiên phải ghi lại chứ.”

“Tớ nghĩ cậu hiểu lầm gì rồi. Tớ không hề yêu anh ta. Anh ta chỉ là một câu đố chưa có lời giải mà thôi….”

“Được rồi, được rồi, thế hãy gọi nó là <Câu chuyện về sự thất bại đầu tiên của Charlotte Holmes> nhé.”

Holmes khi nghe những lời đó liền nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Watson.”

“Hả?”

“Tớ vẫn chưa thua.”

Và rồi một sự im lặng nặng nề diễn ra.

“Tớ vừa nhận được tờ giấy nhập học của học viện. Có lẽ tớ sẽ đăng ký trong vài tuần nữa. Vì vậy, nếu tớ vào đó và gặp được người đã chạy trốn khỏi tầm tay của tớ… thì….”

Holmes ngừng nói, khéo léo tránh ánh mắt sang một bên. Watson chăm chú quan sát cô ấy, liếm môi và lẩm bẩm.

“Vậy là Holmes cũng có mặt dễ thương này cơ à.”

Cô gái thiên tài kiêu ngạo, ngay từ lần gặp đầu tiên đã chỉ trích người sáng lập Học viện August – Dupin là một người phụ nữ ngu ngốc.

Và như để chứng minh lời nói của cô không hề sai, cô đã tự mình giải quyết vô số vụ án chỉ trong vài ngày và giao phần lớn công lao cho cảnh sát như thể là một món quà từ bản thân cô cho những thế lực vô tích sự ở London.

Với vóc dáng và độ tuổi không phù hợp với cách nói chuyện trưởng thành của cô, cùng với đôi mắt uể oải, mệt mỏi dường như nhìn rõ mọi thứ. Cô thực sự là một nhân vật không thể chạm tới đối với Watson… cho đến vài ngày trước.

“…Nếu tớ làm vậy thì ít nhất sẽ là trận hòa. Cậu hiểu không?”

Tuy nhiên, đứa trẻ luôn tỏ ra mệt mỏi với thế giới này lại nói chuyện một cách giận dữ đầy hăng say, gần giống như một cô gái vị thành niên đang bước vào tuổi dậy thì.

‘Mình thấy thật nhẹ nhõm.’

Holmes khi không có vụ án nào cần giải quyết thì sẽ luôn bơ phờ. Những lúc như vậy, Holmes sẽ luôn tiếp tục những thí nghiệm mana nguy hiểm mặc cho Watson luôn phản đối.

Nhưng gần đây, Watson không còn nhìn thấy khía cạnh đó nữa.

Holmes hiện tại đang bùng cháy nhờ Isaac Adler – người đầu tiên đánh bại được cô.

‘…Nhưng tên đó rất nguy hiểm.’

Mặt khác, Watson lại lo lắng cho Holmes.

Đúng là trong vụ án gần đây, cô đã chứng kiến những hành động bất ngờ của tên Isaac Adler, nhưng hắn ta chắc chắn vẫn là tên vô lại và rác rưởi nhất của thành phố London này.

“Và tớ tới học viện không chỉ vì mỗi anh ta thôi đâu.”

“Là sao?

“Gần đây có tin đồn rằng những sự kiện đáng ngờ đã xảy ra trong học viện. Vì vậy, tớ nghĩ tớ sẽ điều tra khi tới đó…”

“Đúng vậy, Holmes. Cậu nói rất đúng.”

Vì vậy, Watson tuy có một chút lo lắng nhìn Holmes nhưng rất nhanh liền cười rảnh mãnh và tạo dáng động viên.

“Cố lên!”

Bây giờ là lúc để cô tin tưởng Holmes.

Dù có thể còn hơi non nớt nhưng cô ấy vẫn là thám tử giỏi nhất ở London này.

“Hừm.”

Holmes nheo mắt nhìn Watson, đã một lần nữa chứng minh điều đó.

“Bây giờ không lúc để chế nhạo tớ đâu, Watson.”

“….Huh?”

“Đó là bởi cậu đã yêu một ai đó rồi, còn tớ thì chưa.”

Khi nghe những lời đó, Watson sững người, tay vẫn cứng đờ khi đặt tay lên máy đánh chứ.

“Cái, cái… cậu đang nói gì vậy, Charlotte?”

“Nếu cậu bí mật gặp một người đàn ông thì cậu cần cẩn thận hơn, Watson thân mến à. Việc cậu vội vã rời đi lúc nửa đêm, nói rằng có một bệnh nhân cấp cứu ở bệnh viện thì cậu sẽ không cần phải xịt nước hoa đâu phải không?”

“Ừm, việc đó à? Đó là vì nước hoa tớ dùng ngày hôm đó có mùi nồng quá….”

“Và tớ nghĩ rằng sẽ có một bó hoa nào thò ra từ túi y tế thay chiếc ống nghe đâu.”

“………”

“Nếu tình trạng đó tiếp diễn trong nhiều tuần thì ngay cả thanh tra Lestrade đần độn đó cũng sẽ nhận ra chứ không chỉ riêng tớ.”

“Cái gì, cậu nói về cái gì thế?”

Holmes càng tiếp tục nói, mặt Watson càng đỏ hơn. Ngay sau đó, cô liền đứng dậy và đẩy Holmes từ phía sau.

“Nào, đã đến lúc cậu phải đi rồi sao. Không phải cậu cần mặc đồng phục Học viện hay sao?”

“Tớ vừa mặc rồi.”

“Vậy thì đi dùng bữa ở tầng dưới đi. Bà Hudson đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi đấy.”

Nói xong Watson đẩy Holmes đang gãi đầu ra khỏi phòng.

“Chúng tớ thậm chí còn không hẹn hò…”

Dừng lại để nhìn xung quanh, Watson với khuôn mặt đỏ bừng bắt đầu gõ chữ để nhắn tin cho ai đó.

<Đã được một thời gian rồi chúng ta chưa gặp nhau phải không?>

“Tuy nhiên, mình không thể nào không lo lắng cho Holmes.”

Chuyển chế độ từ gõ tin nhắn sang nhận tin nhắn, cô lẩm bẩm khi nhét một viên pha lê cấp thấp vào.

“…Sẽ tuyệt biết bao nếu tên Isaac Adler đó cũng tốt bụng và ngây thơ như cậu ấy.”

.

.

.

.

.

“Có chuyện gì với cậu thế?”

“……..”

Khi tôi chuẩn bị bước vào Học viện August cùng giáo sư Moriarty thì điều bất ngờ xảy ra.

<Đã được một thời gian rồi chúng ta chưa gặp nhau phải không?>

Bất giác nhắc bàn tay đang ngứa ran của mình lên, tôi nhìn thấy dòng tin nhắn vừa xuất hiện.

<Vào tối ngày 21. Hãy gặp nhau ở địa điểm như thường lệ lúc 7 giờ tối nhé.>

Tôi nhanh chóng cảm thấy choáng váng và nhắm chặt mắt lại.

“….Lại là tên quái nào nữa đây, chết tiệt.”

Tôi đã quên mất rằng trong bản gốc, Irene Adler đã có một người chồng chưa cưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện