“Xin chào.”

“…..?”

Với vẻ mặt lo lắng, Nữ hoàng vốn đang đợi Holmes và Watson, quay đầu lại khi nghe giọng nói ai đó phát ra từ phía sau.

“Cậu, cậu là…!”

Và rồi đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên và sốc.

“Tôi đoán tôi có nên nói rằng đã lâu không gặp rồi nhỉ?”

Khi y tá trước mặt cô cởi bỏ bộ đồng phục và chải tóc ra sau, một bóng dáng đáng sợ khiến cơ thể cô run rẩy đã xuất hiện trước mặt cô.

“Isaac.”

Isaac Adler, một chàng trai để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Nữ hoàng giờ đang đứng ngay trước mặt cô.

“Sao, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi đã đuổi Holmes và trợ lý của cô ấy đi. Ý tôi là tôi muốn nói chuyện riêng với Người, chỉ hai chúng ta thôi.”

Adler vuốt ve tai mình một lúc như thể có gì đó vướng mắc, rồi ngồi xuống đối diện Nữ hoàng.

“….Gì?”

“Người nghĩ tôi sẽ không biết Người đang âm mưu gì à?”

Ánh mắt lạnh lùng của Adler nhìn xuyên qua Nữ hoàng.

“Cuối cùng, thưa Nữ hoàng, Người đã làm tôi thất vọng vô cùng.”

Nữ hoàng với vẻ mặt kinh hãi nhìn Adler.

“Tại sao, tại sao cậu làm làm điều này?”

Sau đó, với cả hai tay run rẩy, cô đặt câu hỏi với giọng điệu lấp bấp.

“Tại sao, tại sao.... cậu lại khiến tôi phải trải qua những thử thách khủng khiếp này?”

Phong thái trang nghiêm và duyên dáng của cô đã không còn thấy nữa.

“Tất cả điều đó khiến tôi đau đớn vô cùng….”

Người trước mặt cậu là một cô gái trẻ ở độ tuổi đôi mươi, một người rất ngây thơ với thế giới khắc nghiệt này, bị mắc vào cái bẫy bởi chính người đàn ông trước mặt đã tỉ mỉ giăng ra từ lâu.

“….Đơn giản thôi.”

Nếu Adler dù chỉ một chút mỉa mai hoặc áp bức cô vào lúc này, vương quốc Bohemia có lẽ sẽ mất đi Nữ hoàng của họ mãi mãi.

“Tôi làm thế vì ghen tị.”

Tuy nhiên, kì lạ thay, khác với thái độ xấu xa thường ngày, một lời nói khá thẳng thừng phát ra từ môi cậu khi cậu thờ ơ nhìn ra cửa sổ.

“….Sao cơ?”

Nữ hoàng với đôi mắt ngấn lệ, nghiêng đầu bối rối.

“Tôi chỉ muốn ngăn chặn cuộc hôn nhân của Nữ hoàng.” – Adler thú nhận với cô vào lúc đó.

“Nó thì có tác dụng gì…?”

“Như Người biết đấy, tôi đã từng có kinh nghiệm trải qua với rất nhiều phụ nữ trong đời mình.”

Adler bắt đầu nói trong khi chăm chú nhìn Nữ hoàng.

“Nhưng người duy nhất mà tôi thực sự yêu chỉ có Người thôi, Nữ hoàng à. Chỉ duy nhất một mình Người.”

“Cậu nói dối!”

“Tôi không nói dối, thưa Nữ hoàng.”

Sau đó, Isaac lấy ra thứ gì đó từ trong tay.

“Đó là lý do tại sao khi tôi nghe tin Người sắp đính hôn với nhị hoàng tử của Scandinavia, tôi không khỏi buồn bực.”

“……….”

“Nghĩ điều gì sẽ xảy ra với Người nếu Người kết hôn với kẻ già hơn 30 tuổi, nên tôi đã muốn làm gì đó ngăn lại.”

“Đó là vì lợi ích quốc gia thôi mà. Cậu thì biết gì…”

Lẩm bẩm như vậy, Nữ hoàng thờ ơ cầm lấy tài liệu mà Adler đưa cho và bắt đầu đọc lướt qua chúng. Thái độ của cô ngay lập tức cứng đờ khi cô nhìn vào nội dung bên trong.

“Tất cả những thứ….. này là gì?”

“Đây là những bằng chứng khó kiếm ghi lại những hành vi sai trái của nhị hoàng tử Scandinavia.”

Nữ hoàng xem xét kỹ lưỡng các tài liệu với vẻ mặt đầy hoài nghi.

“Theo những tài liệu này, hoàng tử đã sử dụng ma túy trên giường.”

“Đây chắc chắn là giả mạo. Cậu nghĩ tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi bằng chứng giả mạo này à…”

“Trên báo đã nói ông ta ly hôn ba lần và lý do của những cuộc ly hôn là do vợ ông ta nghiện ma túy, điều đó đã được chứng minh là thật.”

Với sự thật đó, ánh mắt cô dao động nhẹ.

“Nếu người bảo là đó là giả mạo, tôi sẽ không nói thêm bất cứ gì. Nhưng liệu Người có muốn kết hôn với ông già hơn Người tận 30 tuổi không?”

“Vì quốc gia…”

“Đừng nói với tôi về những thứ như lợi ích quốc gia. Hãy cho tôi nghe điều Người muốn thực sự là gì.”

Nghe vậy, Nữ hoàng không thể trả lời được ngay lập tức. Nhìn thấy sự do dự đó, Adler thở dài.

“Dù sao thì tôi nghĩ vai trò của mình đã xong rồi.”

“……”

“Chắc việc đe dọa Người bằng bức ảnh cũng nên kết thúc thôi.”

“….Gì cơ?”

Đột nhiên, Adler lấy từ trong túi ra một bức ảnh quen thuộc và đặt nó lên bàn.

“Ah..”

Khi nhìn thấy bức ảnh mình nằm dài ra như một con chó và bị dẫm đạp, Nữ hoàng nhanh chóng chộp lấy và ôm chặt vào ngực.

“Giờ tôi đã giao bức ảnh rồi nên chắc không còn gì để mà đe dọa Người nữa.”

“Cậu…..”

“Việc Người có muốn hủy bỏ hôn ước với những bằng chứng từ tài liệu đó hay không là tùy thuộc vào Người, nhưng làm ơn hãy xem thêm cái này nữa.”

Adler với nụ cười nhếch mép lặng lẽ hiện lên nét mặt cậu ta. Cậu lôi thứ gì đó ra từ bên người.

“Đó là…”

Từ vài năm trước, khi cô vẫn còn ngây thơ và non nớt, bản hợp đồng nô lệ mà cô viết bằng tay khi còn bên cạnh Adler, giờ được đặt lên bàn ngay trước mặt cô.

“Nữ hoàng, nếu Người đồng ý, Người có thể vui lòng ký hợp đồng này nữa được không?”

“Cậu gọi đó là một yêu cầu à?”

“Đó là mong muốn cuối cùng của tôi, thưa Nữ hoàng.”

Nghe được lời này, sắc mặt Nữ hoàng trở nên xám xịt. Nhưng khi cô hiểu được những gì cậu nói, vẻ mặt cô trở nên hoang mang.

“Như Người đã biết, tôi đã nỗ lực rất nhiều để thu thập bằng chứng để bảo vệ Người, nhưng nó lại khiến tôi bị vô số kẻ thù nhắm tới.”

“Điều đó… điều đó là thật ư?”

“Tôi nghĩ mình sẽ trụ được lâu nếu vào Học viện August. Vì vậy, trước khi quá muộn, tôi mong nhận được món quà cuối cùng từ người duy nhất tôi từng yêu.”

Nghe được lời nói của cậu, ánh mắt của Nữ hoàng lại bị dao động lần nữa.

“…Xét cho cùng, việc giả mạo chữ ký là hoàn toàn có thể, nhưng tôi mong Người có thể làm được điều đó vì tôi.”

Khi đó, Nữ hoàng mới thực sự chú ý đến những vết sẹo bỏng bao phủ toàn bộ cơ thể Adler.

“Ừm, nếu Người không muốn thì cũng không sao.”

“….”

“Ngay cả khi không được như vậy, việc Nữ hoàng Lilia yêu tôi sẽ tồn tại mãi mãi trên thế giới này.”

Tuy nhiên, khi Nữ hoàng vẫn còn do dự, Aler với nụ cười cay đắng liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu thì thầm với giọng điệu buồn bã.

“Đối với tôi thế là ổn rồi.”

“Wa… Chờ đã…”

“Nếu không có khoảng cách về địa vị của chúng ta thì tôi đã muốn dành cả cuộc đời cho mỗi Người.”

Adler lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi của mình.

“Này… Đợi một chút!”

Đúng lúc đó, giọng nói tuyệt vọng của Nữ hoàng vang lên trong sảnh bệnh viện.

“Đợi chút đã, Isaac!”

Nghe thấy giọng nói của cô, Isaac dừng bước trong giây lát và quay lại. Nữ hoàng, trong mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi, nhìn chằm chằm cậu và nói.

“Tôi có thứ này muốn cho cậu.”

Sau đó, Nữ hoàng lấy một cây bút ra và bắt đầu ký.

“….Tôi sẽ hủy hôn ước với tên hoàng tử đó.”

Khi trước, họ đã coi hợp đồng nô lệ đó như một trò đùa, nhưng giờ cô đã ký lên đó. Đến gần Adler, cô đưa lại hợp đồng và thì thầm.

“Isaac, sẽ thật tuyệt biết bao nếu chúng ta có địa vị giống nhau nhỉ?”

“……..”

“Nhưng với tư cách là Nữ hoàng một quốc gia, đây là điều duy nhất tôi có thế hỗ trợ cho cậu.”

Khi Adler cầm lấy hợp đồng, Nữ hoàng do dự một lúc trước khi ôm anh.

“Isaac, dù đây chỉ là hợp đồng mang tính biểu tượng nhưng tôi…”

Ngay khi cô ấy định lẩm bẩm gì đó với đôi mắt nhắm chặt…

“Quỳ xuống!”

Adler thì thầm một mệnh lệnh vào tai cô bằng giọng trầm.

“….Huh!?”

Gần như ngay lập tức, cô bắt đầu cảm thấy một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Trước khi kịp nhận ra, Nữ hoàng đã bất giác quỳ xuống dưới chân Adler.

“Cậu… cậu đã làm gì vậy?”

“Đơn giản thôi. Tôi đã đặt một câu thần chú vào hợp đồng.”

“Đó là cái gì….?”

“Bởi vì Người không biết lòng dạ con người sẽ luôn thay đổi như thế nào.”

Nữ hoàng đang run rẩy khi cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà phà vào người cô, mở to mắt khi nghe những lời đó.

“Trong thế giới tàn khốc này, nơi mà ngay cả một số ít pháp sư ở Châu Âu cũng phải đối mặt với các cuộc tấn công khủng bố mỗi ngày, ít nhất thì họ cũng phải thủ sẵn một số công cụ phòng thân đáng tin cậy chứ?”

Dấu ấn độc quyền của Adler hiện được khắc ở bụng dưới của Nữ hoàng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên sàn bệnh viện.

“Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, thưa Nữ hoàng.”

Nữ hoàng ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt, bắt đầu bật cười khi Adler vuốt ve đầu cô.

“Haha, hahaha…”

Đến bây giờ cô mới nhận ra nỗ lực trốn thoát khỏi cậu ta là vô ích.

Đúng hơn, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn trước. Nữ hoàng, người cai trị đáng lẽ phải có toàn bộ Bohemia dưới chân mình, giờ đây đã trở thành nô lệ vĩnh viễn của Isaac.

“Hahahaha…”

Nhưng bây giờ thì không sao nữa.

Với cảm giác tội lỗi khi không thể cho cậu bất cứ thứ gì ngoài bản hợp đồng vô nghĩa này giờ đã không còn, mặt cô đỏ bừng một cách kì lạ và tim cô thậm chí còn đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Dù tôi có cưới hoàng tử nào đi chăng nữa, con tôi cũng sẽ luôn có mái tóc vàng…”

Đó là lúc mà mặt trời của Bohemia đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

.

.

.

.

.

Gửi cô Charlotte Holmes.

Từ lúc cô cải trang thành một nữ tu trẻ để cứu tôi, ở một mức đó nào đó tôi đã nghi ngờ cô chính là quý cô Charlotte Holmes.

Hãy nghĩ thử xem, liệu ai sẽ cứu một kẻ cặn bã khét tiếng như tôi ở London? Chưa kể, tôi đã nhiều lần được những người xung quanh cảnh báo hãy cảnh giác với cô gái thiên tài London.

Vì vậy, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện vào sáng sớm, tôi quyết định tận mắt xác minh sự thật.

Thật dễ dàng để có được một bộ đồng phục y tá. Việc kéo dài và rút ngắn tóc của tôi cũng là chuyện dễ dàng với một người sử dụng mana.

Khi tôi cải trang thành y tá và bí mật đi xuống sảnh bệnh viện, tôi nhìn thấy một cô gái đang ngủ gật trên ghế sofa.

Chứng kiến tận mắt mình bị truy đuổi bởi bị thám tử tài năng nhất London, tôi nghĩ rằng mình không còn cách nào để thoát cả.

Vì vậy, từ giờ trở đi, tôi quyết định chuyển nơi ở của mình đến ký túc xá của Học viện August.

Ngay cả cô gái thiên tài của London, Charlotte Holmes, cũng không thể vào Học viện August nếu không có mana.

Tôi tính sẽ giao bức ảnh vốn là mục tiêu của tôi cho khách hàng của cô trước khi rời bệnh viện này.

Thực ra, tôi đã định sử dụng một phương pháp đáng tin cậy hơn.

Nhưng từ giờ trở đi, nó sẽ được sử dụng với mục đích phòng thân chứ không phải để đe dọa, dựa trên thỏa thuận chung.

Vì tôi đang bị thám tử giỏi nhất London nhắm đến, có lẽ tôi không nên vượt quá giới hạn nữa phải không?

Vậy thì chúc một ngày tốt lành, cô Holmes.

Sau khi đọc đi đọc lại lá thư của Adler, Holmes nhắm mắt lại rồi đặt nó lên bàn.

“Cậu ta thực sự là một chàng trai đặc biệt phải không?”

Bên cạnh cô, Nữ hoàng vẫn còn đỏ bừng mặt tiếp tục lẩm bẩm.

“Giá như hai chúng tôi có cùng địa vị, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có thể giữ cậu ấy ở bên cạnh.”

“Theo ý kiến của tôi, Adler dường như thuộc một tầng lớp khác với Nữ hoàng.”

“Thật vậy sao? Cô cũng cảm thấy như vậy à?”

Holmes nói một cách mỉa mai, nhưng Nữ hoàng lại đồng ý một cách nhiệt tình.

Nữ hoàng trông giống như một cô gái mới lớn đang yêu.

“Tớ tự hỏi, cuộc trò chuyện của cậu với tên Adler đó như thế nào lại khiến cậu phản ứng như vậy.”

“Đôi khi cậu không nên biết thì lại tốt hơn đó, Watson.”

Đáp lại câu hỏi lẩm bẩm của Watson, Holmes lặng lẽ trả lời rồi cúi đầu về phía Nữ hoàng.

“Chúng tôi rất xin lỗi vì không thể giải quyết thỏa đáng nhiệm vụ mà Người giao.”

“Không sao. Cô cũng đã cố gắng hết sức rồi mà.”

Tuy nhiên, Nữ hoàng lắc đầu kịch liệt, cố trấn an Holmes.

“Vậy giờ cô muốn tôi đền đáp bằng gì không?”

“…Đền đáp? Tôi không nghĩ mình có quyền được như vậy.”

“Cô đã làm việc hết sức mình vì tôi rồi. Và đó cũng là cái giá phải trả khi tôi yêu cầu cô im lặng về vấn đề này. Xin đừng cảm thấy áp lực và hãy nói cho tôi biết cô muốn gì.”

Nữ hoàng với nụ cười nhân hậu khi nói những lời đó, Holmes lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.

‘Mình không thể hiểu được.’

Theo bức thư, ngay từ đầu Isaac Adler đã biết danh tính của cô.

Một thám tử được Nữ hoàng thuê để cứu giúp khỏi việc bị đe dọa.

Một người đầy tài năng đến mức khiến anh ta phải chuyển nơi ở đến Học viện August.

Đối với anh ta, một người như cô sẽ rất khó chịu để chịu đựng và sẽ phải bị loại trừ khỏi cuộc sống của anh bằng mọi giá.

‘Tại sao lúc đó anh ta lại cứu mình?’

Tại sao anh lại liều mạng cứu một người như tôi.

Theo như những người hầu nói, đường đến phòng cô nằm cực kỳ nguy hiểm.

Nguy hiểm đến mức những người hầu đến cứu cô đã phải bỏ cuộc và quay lại để giữ mạng sống của bản thân.

Tuy nhiên, Isaac Adler đã chịu đựng ngọn lửa suốt 10 phút để giải cứu cô.

Nếu không tính những người hầu trốn thoát khỏi dinh thự với sự giúp đỡ của Isaac thì anh ấy là người đầu tiên làm điều đó.

Trừ khi Holmes là tài sản quý giá nhất của Adler, nếu không thì đó là một hành động không thể giải thích được.

‘Mình không thể hiểu được.’

Đó lần đầu tiên trong đời cô.

Cô tưởng rằng mọi chuyện xảy ra trên thế giới chỉ là những câu đố tiêu khiển cần được giải đáp, nhưng rồi một bí ẩn khó hiểu lại xuất hiện trước mặt cô.

“Nếu cô không thể quyết định thì chiếc nhẫn tôi đang đeo thì sao? Chiếc nhẫn này…”

“Người sở hữu thứ còn giá trị hơn chiếc nhẫn đó, thưa Nữ hoàng.”

Holmes, người đã mắc kẹt với một câu đố không thể giải được này một lúc, chống chất suy nghĩ này lên suy nghĩ khác.

“….Thứ gì?”

“Là bức ảnh đó.”

“Sao cơ?”

Sau đó, Holmes đột nhiên yêu cầu bức ảnh như một sự đền đáp.

“Cô mất trí rồi à? Tôi không thể chấp nhận yêu cầu như vậy.”

“Không phải Người đã nói Người có thể cho tôi một nửa vương quốc sao?”

“Đây là tài sản của tôi.”

Nhưng tất nhiên, nữ hoàng nhiệt thành từ chối.

“Có phải vì bức ảnh có Người trong đó đúng không?”

“Đúng vậy. Dù tôi có tin tưởng cô đến mấy nhưng đưa bức ảnh thì có một chút…”

“Thế thì chúng ta có thể làm như thế này.”

“…Huh?”

Trước khi Nữ hoàng kịp phản ứng, Holmes đã nhanh chóng giật lấy bức ảnh từ tay cô và không ngần ngại xé nó làm đôi.

“Tôi không cần phần này.”

“………..”

Holmes sau đó đã đưa lại Nữ hoàng phần bức ảnh chứa hình của cổ.

“Nếu tôi làm như vậy thì sẽ không sao cả.”

“Cô muốn bức ảnh của Adler à? Tôi có thể hỏi lý do tại sao không…?”

“Sở thích của Watson là viết tiểu thuyết và xuất bản về những vụ án mà chúng tôi giải quyết, thưa Nữ hoàng.”

“..À, tôi hiểu.”

Nữ hoàng trừng mắt nhìn Holmes với ánh mắt có phần khó chịu, hắng giọng trước những lời ẩn ý của Holmes và đứng dậy.

“Nếu đó là điều mà cô muốn…”

“Ngoài ra, tôi còn một yêu cầu cá nhân muốn nhờ Người.”

“….Yêu cầu cá nhân ư?”

Holmes cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói tiếp.

“Người có thể viết thư giới thiệu tôi vào Học viện August không?”

“Cậu đang nói gì thế, Holmes?”

Watson, người đang im lặng lắng nghe cuộc trờ chuyện, ngạc nhiên mở to mắt và hỏi Holmes.

“Vài tháng trước, cậu đã chỉ trích họ gay gắt đến mức nói rằng cậu sẽ không bao giờ kết giao với những người ở Học viện mà. Thế giờ tại sao cậu lại muốn đi đến nơi đó?”

Holmes trong khi đang dán mắt vào bức ảnh trên tay, trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng.

“Câu đố mà tớ muốn giải đáp đã chạy trốn đến chỗ đó rồi.”

Phản chiếu trong đôi mắt xám đen của cô là hình ảnh Isaac Adler đang nhìn xuống từ cửa sổ trong bức ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện