Vài chục phúc trước, trước khi một người phụ nữ không rõ danh tính gõ cửa nhà trọ.

“Xin chào, bà Hudson.”

“Cô Watson. Hôm nay cô về khá sớm đấy.”

Bác sĩ Rachel Watson, người vừa trở về nhà sớm hơn thường lệ, đang gãi đầu và trả lời những câu hỏi của bà quản gia – bà Hudson.

“Vâng. Hôm nay ở bệnh viện cháu không có quá nhiều người bệnh.”

“Không biết phải nên vui hay buồn khi nghe vậy đây.”

“Ahaha…”

Watson bật cười trước câu nói đùa nhẹ nhàng của bà Hudson khi cô dần đi về phòng.

-Bang! Bùm!

Cô hơi cau mày khi nghe tiếng súng vang lên từ phía phòng.

“Cậu ấy lại đang làm gì nữa vậy?”

Thông thường, nếu bạn nghe thấy tiếng súng thì phản ứng đầu tiên sẽ là hoảng sợ hoặc báo cảnh sát.

Nhưng tại nhà trọ số 221B Phố Baker, nơi cô đang ở, lẽ thường đó không được áp dụng.

“Holmes, cậu đang làm cái quái gì nữa thế?”

Một người lập dị nhất toàn bộ London. Lý do khiến lẽ thường bị phá vỡ là vì bạn cùng phòng của cô – Holmes, người lớn hơn Watson đáng kể về mặt tuổi, cũng đang sống ở đây.

“…Watson à? Hôm nay cậu về sớm đấy.”

Watson mở cửa, hỏi với vẻ mặt khó hiểu… Một người phụ nữ trẻ, nằm dài như xác chết trên ghế bành với chiếc áo choàng trắng buông thõng quanh người, cầm điếu thuốc trên tay và vẫy tay chào.

“Muốn thử ít thuốc lá Arcadia không, Watson?”

Nhìn cô, Watson lặng lẽ thở dài mệt mỏi.

Thông thường, đôi mắt xám sắc sảo của người bạn cô sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhưng giờ đây chúng mờ mịt và u ám. Tương tự, mái tóc đen óng ả giờ đây đã mất đi độ bóng và trở nên khô, dễ gãy.

Ngay cả khi Holmes đưa cô một điếu thuốc với nụ cười đen tối trên khuôn mặt, người ta vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí quyến rũ và bí ẩn không thể phủ nhận trên người cô.

“Vừa nãy cậu đang làm gì thế?”

“Như cậu thấy đấy, tớ đang trang trí căn phòng.”

“Ah”

Nếu cô ấy không bắn súng vào bức tường có hình dạng giống bộ phận sinh dục của đàn ông thì có lẽ sẽ khá quyến rũ.

“Sao cậu lại bỏ cách nói chuyện thường ngày và lại làm những điều ngu ngốc vậy?”

“Chà, đôi khi nói chuyện dịu dàng, nhẹ nhàng như này chẳng phải rất hay sao.”

Watson nhìn Holmes với ánh mắt khinh thường, lắc đầu không tin nổi và thở dài.

Càng không có vụ án nào để Holmes giải quyết thì cô ấy sẽ càng trở nên ngớ ngẩn.

“Đợi đã, cậu lại đang thử nghiệm đá mana à?”

Watson đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình với ý nghĩ đó thì phát hiện dấu vết của một thí nghiệm trên chiếc bàn ở góc phòng. Cô cau mày, lên tiếng.

“Tớ chắc chắn đã khuyên cậu đừng nên thử nghiệm quá mức vì nó có thể gây ngộ độc mana.”

“Không sao đâu, Watson.”

Holmes ném khẩu súng lục lên ghế sofa phía xa, đáp lại với vẻ mặt uể oải.

“Vì sự tiến bộ của khoa học điều tra tội phạm, rủi ro như vậy chỉ là chuyện nhỏ. Trên thực tế, tớ đã tiến hành thí nghiệm này một cách rất là an toàn…”

“Holmes, tớ từng là sĩ quan quân đội. Còn giờ thì tớ là một bác sĩ. Cậu có nghĩ rằng tớ không thể nhận ra các triệu chứng ngộ độc mana khi nó ở ngay trước mặt tớ không?”

Giọng nói lạnh lùng của Watson vang lên, Holmes liền ngừng nói và lặng lẽ nhìn đi nơi khác.

“Cậu giả vờ không nghe cũng chẳng ích gì đâu. Dù cậu có tài giỏi tới đâu thì trong việc này, cậu vẫn phải nghe lời tớ.”

“Nghe tớ nói này Watson.”

Trước lời tuyên bố của Watson, Holmes thở dài, đứng dậy và than thở.

“Nếu tớ không làm thí nghiệm với đá mana thì tớ sẽ chết vì buồn chán mất thôi.”

“Thế thì hãy nhận một vụ án...”

“Một vụ án? Chính xác là không có vụ án nào cả. Không một vụ án nào ở London có thể làm tớ hài lòng cả, Watson.”

Holmes lẩm bẩm, nhặt tờ báo lên, đưa cho Watson với đôi tay hơi run.

“Trong vài tháng qua, không có vụ việc nào đáng kể. Một số sự việc kỳ lạ xảy ra hầu như đều là hiện tượng tự nhiên. Những vụ án đến nay hay những vụ được báo chí đưa tin đều là chuyện nhỏ nhặt.”

“Ừm…”

“Có cảm giác như não tớ đang dần đông cứng lại vì không được sử dụng nhiều. Có khí nó đang thực sự đông cứng lại. Thật sự là điều đáng buồn quá mà.”

Holmes phàn nàn một lúc rồi lại ngã xuống ghế bành, có lẽ vì mỏi chân.

“Watson, tớ sẽ trở nên như thế nào khi những sự việc kỳ lạ xảy ra trên khắp thế giới?”

“Cậu sẽ tràn đầy sức sống và cực kì hứng thú với nó. Cậu thậm chí sẽ không thèm liếc nhìn đến những công cụ thí nghiệm gây ngộ độc mana đó.”

Sau khi đáp lại câu hỏi của Holmes, Watson nhìn cô với đôi mắt hơi buồn.

“Đúng vậy. Tớ nghĩ tớ nếu không cầu nguyện cho những sự cố xảy ra hằng đêm, những vụ án quan trọng đó xuất hiện sẽ khiến tim tớ đập mạnh.”

Holmes, người vẫn tiếp tục lời nói của cô trong khi bơ phờ nhìn vào đôi mắt của Watson, cuối cùng lặng lẽ hướng mắt ra cửa sổ.

“Nhưng Watson, tớ cảm thấy như thể mình đang sống trong thế giới của những kẻ ngốc.”

Trước khi họ kịp nhận ra, đường phố London đã bị bao phủ trong sương mù dày đặc.

“Đã nhiều tháng nay, đêm nào cũng vậy, sương mù không rõ từ đâu ra đã bao phủ khắp đường phố nhưng vẫn chưa xuất hiện tội phạm nào lợi dụng tình trạng này. Những tên tội phạm ở London thực sự là….”

Holmes trong khi đang ngơ ngác nhìn ra ngoài và lẩm bẩm với giọng nói thờ ơ, đột nhiên ngừng nói.

“Có chuyện gì thế, Holmes?”

Một lúc sau, nhìn thấy nụ cười hiện lên trên đôi môi cứng đờ trước đó của Holmes, Watson nghiêng đầu hỏi về phản ứng đột ngột đó của cô.

“Cậu thấy một tội ác hay sự việc kỳ quái gì rồi à?”

“Không, không hẳn…”

Có thể thấy sức sống trở lại đôi mắt bơ phờ trước đây của Holmes khi cô trả lời câu hỏi.

“…Tuy nhiên, từ giờ trở đi tớ sẽ chứng kiến nó một cách gián tiếp.”

Điều này là do một người phụ nữ không rõ danh tính, đang gõ cửa nhà trọ, đã lọt vào tầm mắt của Holmes.

.

.

.

.

“Mời vào!”

Một lúc sau, khi có tiếng gõ cửa, thái độ thờ ơ trước đó của Holmes đã hoàn toàn biến mất, cô nói với giọng the thé vui vẻ.

-Két….

Sau đó, cánh cửa thận trọng mở ra, lộ ra một vị khách mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ.

Do dự một lúc trước cử chỉ của Holmes, người phụ nữ ngồi xuống ghế sofa và cởi áo choàng và để lộ bộ quần áo xa hoa cùng thân hình gợi cảm.

“Ai trong số hai người là Charlotte Holmes?”

Người phụ nữ lặng lẽ đặt câu hỏi với Holmes và Watson, những người đang chăm chú quan sát.

“Tôi là Charlotte Holmes.”

“….Tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Tôi thành thật xin lỗi bạn của cô nhưng liệu cô ấy có thể vui lòng rời đi một lát được không?”

Watson đang định đứng dậy rời đi khi nghe những lời đó thì Holmes đã đưa tay ngăn cô lại và nói.

“Nếu cậu ấy không nghe thì tôi cũng sẽ không nghe.”

“Hmm..”

Người phụ nữ suy nghĩ, cắn môi.

Vì lý do nào đó, khuôn mặt của cô hơi lộ ra dưới chiếc mặt nạ bắt đầu nhợt nhạt, xanh xao.

Ngay cả Watson cũng có thể dễ dàng suy ra cảm xúc ẩn trên khuôn mặt được che bởi mặt nạ.

“Được rồi, nhưng hãy hứa với tôi rằng cô sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai, ít nhất cho tới khi tôi chết. Đây là vấn đề nghiêm trọng đến mức có thể làm đảo lộn toàn bộ hoàng gia châu Âu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Rồi cô bắt đầu nói với giọng hơi run.

“Nó là vấn đề nghiêm trọng liên quan đến một gia đình hoàng gia châu Âu.”

“Gia tộc Ormstein của Vương quốc Bohemia, đúng vậy không?”

“Vâng, đúng rồi, Mặc dù tôi ở đây với tư cách là người đại diện và không thể tiết lộ nó cho cô…”

Nhưng người phụ nữ đã khựng lại trước khi nói hết câu, nhìn chằm chằm vào Holmes.

“Cô vừa nói gì…”

“Nữ hoàng, nếu muốn che giấu thân phận thì Người không nên mặc trang phục xa hoa như vậy.”

Khi nghe những lời của Holmes, đôi mắt người phụ nữ mở to đầy kinh ngạc.

“Ngay từ đầu, đó đã là sai lầm khi một người phụ nữ nổi tiếng khắp thế giới cố gắng đánh lừa tôi.”

Một sự im lặng nhất thời bao trùm cả căn phòng.

“…Cô nói đúng rồi.”

Người phụ nữ hơi run rẩy khi nhìn Holmes, ngay sau đó đã tháo mặt nạ và nói với vẻ cam chịu.

“Tôi là Nữ hoàng của Vương quốc Bohemia.”

“Vâng, thưa nữ hoàng. Tôi đã biết ngay từ lúc Người bước vào ngôi nhà trọ bình dân của chúng tôi rằng Người là Lilia Goetzreich Sigismund von Ormstein.”

“Tôi xin lỗi vì đã thô lỗ như vậy, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác…”

“Chà, trên thế giới này có những điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, Người có thể vui lòng cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra khiến Người cần gặp tôi được không?”

Ngắt lời cô, Holmes bắt đầu nói với vẻ lịch sự nhất có thể.

“Tóm tắt ngắn gọn là như thế này…”

Nữ hoàng trong giây lát cau mày, bắt đầu câu chuyện trong khi hai tay che mặt.

“Isaac Adler. Tôi đang trên bờ vực sụp đổ bởi vì chàng trai nổi tiếng đó. Cô có biết cậu ta không?”

“Watson, hãy tìm kiếm thông tin người đó trong hồ sơ.”

Holmes chỉ vào một tập hồ sơ chứa thông tin của nhiều cá nhân. Tuy nhiên, Watson lắc đầu đáp lại cử chỉ đó trước khi nói.

“Không cần phải làm vậy đâu, tớ biết rõ tên đó.”

“Kẻ bất lương nhất ở London. Một kẻ quyến rũ đã mê hoặc vô số phụ nữ. Một kẻ hèn hạ thích hủy hoại những người phụ nữ mà hắn ta có quan hệ, kể cả về thể xác lẫn tinh thần.”

“Có vẻ cậu biết khá nhiều về anh ta nhỉ?”

“Các bệnh nhân ở nơi tớ làm việc đều là nạn nhân của hắn.”

Holmes liếc nhìn Watson, người đang có khuôn mặt giận dữ, nhanh chóng chuyển sang Nữ hoàng và đặt câu hỏi.

“Vậy, Isaac Adler đã làm gì Người?”

“Một bản viết tay… ừm… đó là… không, hợp đồng nô lệ…”

Nữ hoàng lắp bắp với vẻ mặt bối rối, xấu hổ.

“Cậu ta có thứ gì đó giống như bức thư tình từ tôi.”

Khi cô tránh giao tiếp ánh mắt và có sự lúng túng trong lời nói thì Holmes, người đang gãi đầu, bắt đầu đặt ra một câu hỏi khác.

“Người đã bí mật kết hôn với cậu trai đó à? Hay đã kí vào hợp đồng pháp lý nào với cậu ta?”

“Không phải vậy đâu.”

“Vậy thì tôi không thấy không có vấn đề gì. Chữ viết tay có thể bắt chước bao nhiêu tùy thích, thậm chí nếu có con dấu hay tem, chúng ta vẫn có thể khẳng định nó là đồ giả mạo.”

Nữ hoàng đáp lại, lặng lẽ cúi đầu xuống.

“Cậu ta có một bức ảnh.”

“Bất kỳ bức ảnh nào của Nữ hoàng thì ai cũng có thể lấy được.”

“Cậu ta có một bức ảnh chụp hai chúng tôi cùng nhau.”

“Thật sao… Chính xác thì trong bức ảnh có chuyện gì vậy, thưa Nữ hoàng..?”

Nữ hoàng, lúc này đã đỏ bừng mặt, do dự một lúc trước khi tiếp tục nói với giọng ấp úng.

“Nói chính xác thì… tôi… tôi đang nằm úp mặt xuống sàn với một chiếc vòng quanh cổ.. và cậu ta dẫm lên đầu tôi…”

“…….”

Holmes và Watson nhìn cô với vẻ mặt sửng sốt.

“Tại sao Người lại làm một việc như vậy?”

“Tôi… lúc đó đã mất trí rồi. Tôi vẫn còn trẻ. Dù tôi là công chúa của một đất nước nhưng tôi nghĩ mình có thể trao tất cả cho cậu ấy.”

“Tôi thực sự không thể hiểu nổi tình huống này.”

“Bây giờ nhìn lại, tôi cũng không thể hiểu tôi lúc ấy. Nhưng chắc chắn đó là thật, và kể từ hôm qua, Isaac bắt đầu lấy bức ảnh này để tống tiền tôi.”

Nữ hoàng, đôi tai giờ đã đỏ hoe, phàn nàn với Holmes như thể đang cầu xin.

“Thực ra, tôi không còn thời gian để thảo luận về việc này nữa. Đám cưới của tôi đã được ấn định vào ngày mốt. Nếu cậu ta công bố bức ảnh đó… thì cuộc đời của tôi sẽ kết thúc.”

“Ừm.”

“Vì vậy, tôi cần sự giúp đỡ của cô. Tôi biết đây là một yêu cầu khó khăn nhưng vui lòng hãy lấy lại bức ảnh trong vòng 36 giờ.”

“Người định cho thù lao thế nào?”

“Nếu cô muốn, tôi có thể cho cô một nửa vương quốc của tôi.”

“Còn những chi phí cần thiết trước mắt cho yêu cầu thì sao?”

Khi Holmes nhướng mày tò mò, Nữ hoàng lấy ra một chiếc túi nặng.

“Tôi sẽ trả trước 300 bảng tiền vàng và 700 bảng tiền giấy làm tiền đặt cọc.”

“Chấp nhận yêu cầu.”

Holmes xé một trang trong cuốn sổ tay của mình để viết biên nhận và đưa nó cho Nữ hoàng với nụ cười hài lòng.

“Hãy viết địa chỉ của cậu ta vào đây. Còn Nữ hoàng hãy cứ nghỉ ngơi đi.”

“Ý cô là sao?”

“Chúng tôi sẽ sớm mang đến tin tốt cho Người.”

Chỉ sau đó, Nữ hoàng mới nhẹ nhõm, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

“…Xin hãy cẩn thận.”

Khi đeo lại mặt nạ và khoác áo choàng, cô cảnh báo Holmes bằng giọng nhẹ nhàng, bất chấp sự tự tin của cô ấy.

“Mặc dù cậu ta trông có vẻ ngây thơ và có khuôn mặt trong sáng nhưng bên trong Isaac lại có một con quỷ ẩn nấp.”

Nói xong, Nữ hoàng lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Dù sao đi nữa, tớ vẫn không thể hiểu được.”

Holmes, người đã ngồi im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm đứng dậy khỏi ghế.

“Những người bị dao động bởi thứ cảm xúc vô dụng được gọi là tình yêu và để rồi bị nó ảnh hưởng đến mức tự tay hủy hoại mọi thứ.”

Sau đó, Holmes đột nhiên nhìn Watson và nói.

“Tớ đoán là tớ sẽ không thể hiểu được những người như vậy cho tới khi tớ chết, Watson.”

Lúc này, giọng điệu của cô đã trở lại như thường lệ.

Xét đến độ tuổi của Holmes thì cách nói chuyện trước đây của cô ấy vẫn tự nhiên hơn.

“Chà, ít nhất yêu cầu này cũng là một cách để giết thời gian.”

“Nhưng chẳng phải thời gian còn lại để chuẩn bị rất eo hẹp sao? Cậu tính làm gì trong 2 ngày?”

Khi Holmes chuẩn bị vội vã rời đi, cô trả lời câu hỏi của Watson với đôi mắt sáng ngời.

“Tớ đã có một kế hoạch hoàn hảo trong đầu rồi.”

.

.

.

.

Một ngày sau cuộc gặp gỡ với Giáo sư Moriarty -

Vào cuối tuần, trong khi tôi đang trên đường đến nơi sẽ là nhà của tôi ở thế giới này.

“Này, thằng kia. Đứng lại đó.”

“Hãy đưa tao tất cả mọi thứ và tao sẽ tha cho cái mạng của mày.”

Khi tôi bước vào một con hẻm gần đó, một nhóm người lang thang bất ngờ bao vây và đe dọa tôi.

“NÀY!”

Tôi bối rối nhìn những tên lang thang đang chuẩn bị vung gậy và dao vào người tôi, đột nhiên một giọng nói vang lên từ xa.

“Hãy dừng lại ngay!”

Một cô nữ tu trẻ có vẻ yếu đuối tiến lại gần phía tôi và những người lang thang.

‘Người này là…’

Lúc đó tôi mới hiểu được toàn bộ tình hình đang xảy ra.

‘….Đây chắc chắn là Holmes 100%.’

Cứ như thể diễn biến của ‘Vụ bê bối ở Bohemia’ đang được tái hiện lại trước mắt tôi.

Mặc dù Holmes đã ăn mặc như một nữ tu thay vì một linh mục trong bản gốc.

‘…Chết tiệt.’

Là một người hâm mộ cuồng nhiệt bộ truyện Sherlock Holmes, đây thực sự là khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn đối với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện