Trước lời nhận xét bất ngờ của nam sinh tóc vàng trước mặt, Moriarty, người đang nghiêng đầu, chợt dừng lại và nhìn thẳng vào cậu ta, rồi trầm ngâm suy nghĩ.

‘Thật thú vị.’

Thực sự đã lâu lắm rồi.

Trong thế giới nhàm chán này, nơi mà ngay cả việc phạm tội cũng trở thành công việc tẻ nhạt, cậu ấy là một sự hiện diện khiến cô cảm thấy thích thú…

‘Mục đích của cậu ta có thể là gì?’

Lần đầu tiên trong đời, một sinh vật đã thoát khỏi cái chết mà cô đã dàn dựng. Để xem phản ứng của cậu ta, cô đã phạm tội giết người ngoài ý muốn.

Đó là một quyết định khá ngẫu hứng, nhưng vì nạn nhân là Trưởng khoa, một tên luôn khó chịu với cô nên vụ giết người này cũng khiến cô hài lòng.

‘Có vẻ cậu ta cũng không hoàn toàn là một người không hề biết sợ hãi.’

Ánh mắt của cậu khi lần đầu tiên nhìn thấy xác chết đã thể hiện rõ nỗi sợ.

Từ cái nhìn đó, cô cảm thấy cậu chắc chắn không phải là người cùng loại với cô.

Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu khi đang loay hoay với bộ ngưng tụ mana trên bàn lại có biểu cảm điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên.

Nó giống như vẻ ngoài nghiệp dư nhưng lại mang phong thái hiểu biết, chuyên nghiệp và cả hai điều đó cùng tồn tại bên trong cơ thể của chàng trai bí ẩn này.

Đối với Moriarty, điều đó cũng thật thú vị.

“Chúng ta sẽ phải trò chuyện nhiều hơn một chút.”

Mục đích của cậu là gì, cậu đang nghĩ gì trong đầu – ngay cả với tư cách giáo sư, cô cũng không có cách nào biết được.

Tuy nhiên, lúc này, cô đang là người chiếm thế thượng phong. Để hiểu rõ cậu trai trước mặt, cô phải tận dụng tối đa ưu thế đó.

“Tại sao lại là tôi?”

“Vâng?”

Moriarty lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên, nhìn cậu thật sâu, rồi đặt ra câu hỏi.

“Tại sao tôi phải chấp nhận cậu?”

“Thì là…”

“Tôi có thể đoán đại khái những lợi ích mà cậu sẽ đạt được khi tốt nghiệp dưới sự hướng dẫn của tôi. Nhưng, tôi sẽ đạt được lợi ích gì khi chấp nhận cậu?”

Những gì cô nói thực tế là quan điểm rất đơn giản.

Các học sinh tốt nghiệp là nguồn lực tuyệt vời cho các giáo sư. Nhưng trong trường hợp của Moriarty, cô cảm thấy không cần phải có học sinh nào dưới sự hướng dẫn của cô.

Vì mang trong mình dòng máu của một tên tội phạm nên cô đã luôn đơn độc cho tới tận bây giờ.

Cô thậm chí chưa nghĩ đến việc có ai đó bên cạnh mình.

“Nếu cậu không thể nêu rõ được vì sao…”

Cô nhìn chằm chằm vào cậu học sinh trước mặt và định nhấn mạnh.

“….Hmmm”.

Nhưng rồi cô đột nhiên ngừng nói, đôi mắt sáng lên như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Cậu ta đã nhìn cái gì từ nãy giờ vậy?”

Kể từ khi cậu tuyên bố mong muốn trở thành học sinh dưới trướng cô, ánh mắt của cậu không dán vào cô mà là vào khoảng không phía trước.

Lúc đầu, cô nghĩ có thể cậu đang cố tình tránh ánh mắt của cô.

Tuy nhiên, đồng tử của cậu đang co lại và giãn ra theo chu kỳ, cùng với xen lẫn một chút bối rối không thể nhầm đi đâu được trong biểu hiện của cậu.

Có vẻ như cậu đang đọc thứ gì đó từ khoảng không trước mặt.

“Cậu học sinh, có gì để đọc trong không khí không?”

“À, không?”

“Vậy tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào khoảng không?”

“…Chắc là cô đã nhìn nhầm thôi, thưa giáo sư.”

Nghe thấy giọng nói bối rối của cậu trước câu hỏi, cô lặng lẽ nhíu mày.

‘Mình không nên chấp nhận cậu ta quá sớm.’

Cô đã tìm thấy một ốc đảo trên sa mạc cằn cỗi. Ít nhất cho đến khi cơn khát được giải tỏa, cô muốn đắm mình vào đó.

“Thành thật mà nói, thật khó để tôi chấp nhận lời đề nghị của cậu lúc này.”

“Thật vậy sao?”

“Tuy nhiên, nếu cậu giải quyết được vấn đề nan giải của tôi thì tôi có thể cân nhắc lại về nó."

Trước khi đắm mình vào đó thì cô cần coi xem thực thể trước mặt cô là ốc đảo hay ảo ảnh.

“Vấn đề đó là gì?”

“Đơn giản lắm. Vậy từ bây giờ cậu hãy cho tôi biết tôi nên làm gì?”

Để giải quyết vấn đề, Giáo sư Moriarty bắt đầu bày tỏ những lo lắng bấy lâu nay của cô với cậu học sinh trước mặt.

“Nhờ tài năng giống như lời nguyền trú ngụ trong tôi, mọi tội ác tôi gây ra đều trở thành tội ác hoàn hảo.”

Bóng tối sâu thẳm bắt đầu hình thành trong đôi mắt xám của cô.

“Ban đầu thì khá vui. Cảm giác mọi thứ đều nằm trong bàn tay tôi.”

“….”

“Nhưng theo thời gian, niềm vui dần nhạt đi. Cảm giác như tôi đang gian lận để giành chiến thằng trong trò chơi vậy.

“Cô đã bao giờ nghĩ đến việc phá bỏ lời nguyền đó chưa.”

“Tất nhiên là tôi đã cố gắng. Tôi đã thực hiện nhiều biện pháp khác nhau để phá bỏ lời nguyền và gặp rất nhiều người. Nhưng vẫn không có ai có thể phá bỏ lời nguyền này.”

Trong đôi mắt tràn ngập bóng tối đó, xuất hiện hình ảnh phản chiếu của cậu thanh niên tóc vàng trước mặt cô.”

“Ngoại trừ một mình cậu.”

Khi nghe những lời cô nói, bàn tay đang cầm bình ngưng tụ mana của cậu hơi co giật.

“Thành thật mà nói, tôi mong cậu sẽ đối đầu với tôi.”

“………”

“Thế mà vì lý do nào đó, cậu thay vì chống lại tôi thì lại muốn phục vụ dưới trướng tôi.”

Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dâng trào dữ dội.

“Vì thế, tôi đã mất đi ý chí chiến đấu.”

“Điều đó thật sự đáng tiếc.”

“Vậy tôi hỏi cậu lần nữa.”

Giáo sư đặt ra một câu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng với cậu học sinh tóc vàng, người đang kín đáo lau mồ hôi đang chảy ròng ròng.

“Làm sao để tôi có thể làm dịu đi cơn khát cháy bỏng này?”

Tùy thuộc vào câu trả lời của cậu mà đây có thể sẽ là câu hỏi cuối cùng trong ngày.

“………”

Sau khi Moriarty nói xong và chăm chú nhìn cậu, sự im lặng lạnh lẽo dần tràn ngập căn phòng.

“Vậy…. nếu theo những gì tôi hiểu, thì giáo sư cô đang muốn tham gia vào một cuộc đấu trí căng thẳng với một thám tử .”

“Đúng vậy.”

"Nhưng vì lời nguyền khiến mọi tội ác mà cô phạm phải đều trở thành ‘tội ác hoàn hảo’, nên có thể nói, một kịch bản đấu trí như vậy không thể thành hiện thực được, đó là vấn đề nan giải của cô phải không?”

“Chính xác.”

Khi cậu phá vỡ sự im lặng và bắt đầu nói, Moriarty bắt đầu nghiêng đầu với vẻ mặt mong đợi.

“Ừm…..”

‘Có lẽ cậu ta không thể giải quyết được vấn đề này.’

Tuy nhiên, khi cậu không nói trong giây lát, sự mong đợi của cô dần tan biến.

‘…Chắc mình đã phấn khích bất thường quá rồi.’

Do lần đầu tiên cô gặp một sinh vật lạ như vậy nên cô đã bị kích động bất thường.

Nhưng khi bình tĩnh lại và nhìn lại, tất cả những gì cô thấy trước mặt là một học sinh vừa mới vào học viện.

Xét đến việc cậu ấy muốn trở thành trợ lý của cô hơn là một thám tử, thì có vẻ cậu ấy cũng không thể giải quyết được vấn đề tồn tại bấy lâu của cô.

“Vấn đề này nó đơn giản thôi.”

Cô đã nghĩ như vậy.

“Hãy mở văn phòng cung cấp dịch vụ tư vấn tội phạm.”

“…Tư vấn tội phạm sao?”

Sau một lúc trầm ngâm, câu nói kiên quyết thốt ra từ miệng cậu.

“Nếu vấn đề nảy sinh khi đích thân cô phạm tội, thưa giáo sư, nếu thủ phạm gây án không phải là cô mà là một người khác thì sao?”

Theo cô, đó là lời giải rất hấp dẫn và thuyết phục.

“Cung cấp lời khuyên gây án bằng kiến thức của cô cho những người cần gây ra ‘tội ác hoàn hảo’.”

“…..”

“Cách duy nhất để làm dịu cơn khát của cô, thưa giáo sư, là ở chỗ đó.”

Nói xong, cậu mỉm cười rồi nói thêm như vừa nhớ ra gì đó.

“Đó là lý do vì sao cô cần có tôi, thưa giáo sư.”

Nghe những lời đó, Moriarty bật cười lớn – việc cô đã không làm trong một thời gian dài.

“Giống như thám tử cần trợ lý, thì các nhà tư vấn tội phạm cũng cần phải có trợ lý của riêng họ.”

“Ha,hahahaha.”

“Đúng không, thưa giáo sư?”

“Ahahahahaha!!”

Có vẻ cô không chỉ khám phá ra một ốc đảo mà là một vùng biển rộng lớn.

“Thật tiếc khi tôi không thể ngay lập tức biến cậu từ một học sinh năm nhất thành một học sinh tốt nghiệp được. Nó sẽ trái với quy định.”

“Đúng vậy.”

Sau khi cười sảng khoái một lúc, giáo sư Moriarty lại bắt đầu nói, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.

“Nhưng hãy ghi nhớ điều này.”

Vẻ mặt đẫm máu của cô tỏ ra trìu mến.

“Kể từ lúc này, cậu là trợ lý của nhà tư vấn tội phạm Moriarty.”

Khoảnh khắc Moriarty nói xong rồi cô nhàn nhã tựa vào ghế.

[Người tạo ra nhân vật phản diện]

-Mô tả: Đáp ứng xác suất giáo sư Moriarty xuất hiện

-Tiến độ: 10%

Một tin nhắn không xác định khác xuất hiện trước mặt tôi.

“Ha…”

Nhìn vào dòng tin nhắn, tôi không khỏi bật cười.

Bạn là biến số của thế giới này.

Mạo hiểm mạng sống của bạn để lấp đầy những sự thiếu hụt của xác suất và ngăn chặn thế giới sụp đổ.

‘Những tên khốn chết tiệt.’

Có phải vì nó nguy hiểm đến mức mà chúng đe dọa bằng tính mạng tôi để ngăn sụp đổ.

Tôi ngay lúc này đã trở thành biến số của thế giới trò chơi mà mình từng nghiên cứu.

[Danh sách nhiệm vụ]

-Kẻ tạo phản diện: Đáp ứng xác suất xuất hiện của giáo sư Moriarty.

-Mối quan hệ yêu-ghét: Trở thành ‘người đàn ông đó’ của Holmes.

-Quý cô London: Hoàn thành cuộc hôn nhân giả tạo với Watson.

-Freeze: Nhận lời thổ lộ từ thanh tra Lestrade.

-Kho báu của tên trộm bóng ma: Bị bắt cóc bởi tên trộm bóng ma Lupin.

 (…thu gọn..)

Danh sách nhiệm vụ dài đáng kể ở phía dưới đã chứng tỏ điều đó.

Tôi không biết đến khi nào tôi mới có thể hoàn thành tất cả những nhiệm vụ này.

Chẳng bao lâu sau, tôi lặng lẽ gãi đầu khi lướt qua danh sách…

“…Hửm?”

Một câu hỏi cụ thể hiện lên trong đầu tôi.

‘Tại sao Irene Adler lại mất tích?’

Một trong số ít người khiến thám tử Holmes nếm mùi thất bại trong những câu chuyện gốc. Hơn nữa, người phụ nữ duy nhất mà Holmes từng công nhận. Do đó, trong các tác phẩm về sau, cô là nhân vật được nhiều người gắn liền với anh.

Trong khi tất cả những người nổi tiếng đều có mặt trong nhiệm vụ, vì một lý do nào đó, tên của cô ta lại vắng bóng.

‘Liệu có thể là?’

“À, cậu”.

Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi với cảm giác bất an thì giọng nói của giáo sư Moriarty đột ngột vang lên.

‘Đúng rồi, giờ mình đang ngồi trước mặt người này.’

Mặc dù cô ấy mới trở thành đồng minh nhưng không thể phủ nhận cô ấy là người cần phải cảnh giác.

“Nếu cậu định mang theo bức ảnh quan trọng bên mình, hãy nhớ giữ cẩn thận để tránh rước họa trong tương lai.”

Cảm thấy căng thẳng, khi tôi đứng thẳng dậy, cô ấy lấy ra một bức ảnh và đưa cho tôi.

“….!?!?”

Tôi nhận lấy nó từ tay cô ấy và ngay lập tức chết lặng tại chỗ.

“Đây, đây là…”

Một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, đội vương miện trên đầu, đang nằm như một con chó bị xích.

Và người đứng bên cạnh cô ấy, giẫm lên tóc cô ấy là chàng trai tóc vàng, chủ nhân của cơ thể mà tôi đang chiếm hữu.

“Người đàn ông mà có thể xích nữ hoàng của vương quốc Bohemia và đưa cô ấy đi dạo có lẽ chỉ có mỗi cậu.”

“....Vâng?”

Trong khi tôi nhìn chằm chằm vì sốc, giáo sư Moriarty nói với giọng pha chút thích thú.

“Phải không, cậu Adler?”

Đợi đã, cô ấy vừa gọi mình là gì?

“Ah.”

Tôi toát mồ hôi lạnh với cảm giác tuyệt vọng, tôi đọc dòng cuối cùng của tin nhắn hiện ra trước mắt và khổ sở nhắm chặt mắt lại… thật chặt…

Chúc may mắn, Isaac Adler.

 

Tôi đang trong cơ thể của Irene Adler ở thế giới này.

“Nhưng cậu hãy nhớ điều này.”

“……”

“Một con chó khi bị dồn vào chân tường thì cũng sẽ cắn lại chủ của nó.”

Trong tâm trạng choáng váng, lời cảnh báo của giáo sư Moriarty vang vọng bên tai tôi.

.

.

.

.

Trong lúc đó, khi đường phố London chìm trong ánh hoàng hôn mờ nhạt.

-Tap, tap…

Một người phụ nữ với vóc dáng bị che giấu bởi chiếc áo choàng đen kèm với chiếc mặt nạ nhưng không thể che đi khí chất thanh lịch, quý tộc trên người, đang vội vã bước đi.

221B Phố Baker

Ngôi nhà trọ cũ trên phố Baker dần hiện ra trước mắt cô.

######################################################################

Góc giải đáp: Thay vì note thì mình sẽ giải thích luôn do nó dài thật.

1) Đáp ứng xác suất xuất hiện của giáo sư Moriarty: Về cái nhiệm vụ này mà main làm không phải là biến bản thân thành giáo sư Moriarty (có mấy ae đã nhầm lẫn như này nên mình mới giải đáp). Main có sứ mệnh là dẫn dắt Moriarty trở thành Boss cuối của thế giới theo một cách hợp lý và ý nghĩa nhất có thể. Ae nào đã đọc qua chương 2 thì sẽ biết trong trò chơi, giáo sư Moriarty đã xuất hiện đúng 1 lần ở thác, việc xuất hiện 1 lần chẳng có tí ý nghĩa nào khiến main rất bức xúc nên nhiệm vụ nó mới định hướng main trở thành người dẫn lối cho Moriarty (cụ thể là với tư cách trợ lý).

2) Về Irene Adler thì đây là nhân vật nữ trong tiểu thuyết Sherlock Holmes. Và trong game thì hình như đã trở thành nhân vật nam (chắc do sự thay đổi giới tính của trò chơi) nên main đã nhập hồn vào nhân vật này. Nên ae đừng thắc mắc sao main không phải là nữ trong khi nhập xác và bà Irene này.

Tất cả những điều trên là do mình tham khảo từ các nguồn và cũng có vài ý kiến cá nhân trong đó.

Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện