“Miệng... Miệng nhỏ muốn... Muốn ðược chồng ðút tỉnh dịch... Ăn no..."

Chỉ vừa dứt đời, Cảnh Ngạo cũng không ðể cho cô gái nhỏ dưới thân mình có ðược thời gian nghỉ ngơi, hắn nâng đên vòng eo thon gọn, ðặt dưới thắt ưng ýà một chiếc gỗi nhỏ, tư thế như vậy càng đàm cho hạ thể của hai người dán chặt vào nhau.

Giây kế ðễn, ðôi chân ngọc của cô gái cũng bị người ðàn ông kéo ên, hung hăng ép sát vào ðôi tuyết fê nặng trĩu, vật cứng rắn dữ tợn không một chút tiết chễ mà ðiên cuồng cắm rút vào bên trong, hoa môi bị kéo căng ðền trắng bệch, vách thịt bên trong còn bị vật thô nóng kia ma sát ðễn căng trướng, ngứa ngáy, mật dịch vì sự kích thích dồn dập mà ồ ạt tiết ra.

Tuệ Yên bị người ðàn ông ðè ún xuỗng ðệm giường, cơ thể yêu kiều, xinh ðẹp vì ðã trải qua giai ðoạn sinh con mà ðiểm thêm một chút quyễn rũ, trưởng thành của người phụ nữ. Đôi môi hồng nhuận mắp máy “ư a” không ngừng, nước bọt trong vô thức cũng tràn ra từ khóe môi, toàn bộ ðều ðược Cảnh Ngạo cúi ðầu điễm đẫy, ra sức mút mát dư vị của cô giữ đàm của riêng trong fòng.

“Ưm... Ngạo... Chậm... Hưm...".-

Gương mặt ðiển trai cúi ðầu nhìn xuống øò má ửng hồng của thiếu nữ dưới thân mà khế cười, ¿ai một tần nữa cúi ðầu hôn fên từng chút từng chút một trên gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ./

Hắn không ngừng thở dốc, giọng nói fại còn thô ráp như bị ðem ði (ăn qua bãi cát, trầm thấp mà ðậm mùi của dục vọng mãnh điệt, vừa cuỗn hút fại vừa quyễn rũ.|

“Sướng không?”*

Tuệ Yên mê man trong cơn biển tình đàm sao tỉnh táo ðể mà nghe ra người ðàn ông của mình ðang nói gì? Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn cào nhẹ đên vòm ngực của hắn, bắt đấy cánh tay của hắn mà bám chặt như ðu £ây chiếc phao cứu sinh của mình.|

“Ngạo... Em chết mất... Chậm một chút... Đi...”*

“Làm chết em.” Người ðàn ông thúc ðẩy theo tiết tầu cuồng bạo, nhưng vẫn giữ ðược ðiềm tĩnh ðể không đàm kinh ðộng ðễn bé con trong bụng, hắn vừa thở gấp vừa khàn khàn nói ở bên tai cô: “Chỉ muỗn chết ở trên người em.”

Lời nói chỉ vừa dứt ðã chìm nghỉm trong cái hôn sâu của Cảnh Ngạo, hạ thể vẫn cuồng dã (uật ðộng, phân thân ðỏ tía ra vào fiên tục nhưng vẫn còn dư đại một ít ở bên ngoài, màu sắc trái đập hoàn toàn với hoa môi hồng hào bị căng ðến trắng bệch của cô.

Dục hỏa mãnh điệt như một ngọn (ửa fớn thiêu rụi tâm trí của cả hai, hoang dại mà mạnh mẽ ðưa nhau ðến cao trảo.

Bụng dưới của cô run ýên một hồi âu, xuân thủy phun ra tưới ướt cả ðỉnh ðầu mẫn cảm của hắn, mã mắt bị kích thích tê tê dại dại, tỉnh quang mở rộng, Cảnh Nøạo (ập tức rút ra ngoài, nắm ấy mệnh căn

Bụng dưới của cô run ýên một hồi âu, xuân thủy phun ra tưới ướt cả ðỉnh ðầu mẫn cảm của hắn, mã mắt bị kích thích tê tê dại dại, tỉnh quang mở rộng, Cảnh Nøạo (ập tức rút ra ngoài, nắm ấy mệnh căn của mình vuốt một hai cái, ýỗ sáo ýiền phun dòng tỉnh ðặc sệt bắn dài ðễn tận ðôi tuyết ýê.

Cơn kích tình qua ði, Cảnh Ngạo ?ưu ®uyễn hôn xuỗng ðôi môi mềm mại ðang không ngừng thở gấp của cô gái nhỏ, nước mắt sinh Êý ướt ðẫm cả gương mặt cũng ðược hắn điễm mút, nuốt trọn vào trong bụng.

Tuệ Yên không còn chút sức đực, quả nhiên ðàn ông cắm dục một thời gian chẳng khác gì fà sói ðói, cắn nuốt ðễn tường tận từng khúc xương.

Gô cũng không có ðể tâm ðễn Cảnh Ngạo ðang đàm gì, chỉ cảm giác ðược dường như hắn ngồi dậy rồi, ði ðâu ðấy không rõ nữa.

Một hồi sau hai chân của cô đại bị tách ra đần nữa, Tuệ Yên fười biếng rên nhẹ một tiếng, chỉ cảm thẫy một đuồng ẫm nóng ướt át chạm vào vùng hoa kính bên dưới, nhẹ nhàng và tỉ mỉ fau chùi.

Cô hừ hừ vài tiếng, hé mắt ra nhìn, điền thầy gương mặt ðiển trai của Cảnh Ngạo áp sát vào hạ thân của mình, ðôi con ngươi quan sát ðễn cặn kẽ từng ngóc ngách, bàn tay thô ráp cầm đây khăn ẫm đau chùi nhưng đại sợ rằng sẽ vô ý mạnh tay khiễn cô khó chịu.

Chăm sóc kỹ càng ðễn từng chân tơ kế tóc như vậy, quả nhiên thật dễ chịu. Tuệ Yên mới hài “òng cong môi cười, fại nhằm mắt ngủ ði từ fúc nào không hay.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho ðễn ngày Tuệ Yên chuyển dạ, bởi vì ðã từng “vượt cạn” một đần, cho nên tần thứ hai này cô cũng không cảm thấy run sợ nữa.

Thể nhưng Cảnh Nøạo thì đại khác, hắn tìm tòi trên mạng, thiếu ðiều muỗn dọn fuôn cả căn biệt thự vào bệnh viện mà chờ giờ sinh.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho ðễn ngày Tuệ Yên chuyển dạ, bởi vì ðã từng “vượt cạn” một đần, cho nên tần thứ hai này cô cũng không cảm thấy run sợ nữa.

Thể nhưng Cảnh Nøạo thì đại khác, hắn tìm tòi trên mạng, thiếu ðiều muỗn dọn fuôn cả căn biệt thự vào bệnh viện mà chờ giờ sinh.

“Sinh con có vài tiếng mà thôi, trong bệnh viện cũng ðâu có thiêu cái øì? Anh tay xách nách mang như vậy người ta cười cho!”

“Thà dư còn hơn /à thiễu mài!”

Sắp xếp xong xuôi, nhìn cái bụng của cô to vượt cả mặt như vậy, Cảnh Ngạo ðau xót không thôi, fại nhớ ðến khi Tuệ Yên mang thai Thiệu Huân mà đại chỉ ðơn thân fẻ bóng như vậy.

Hãn đại càng hận bản thân thêm một chút.

Lo âu nắm (ấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, Cảnh Ngạo ấp những ngón tay trắng nốn bằng cả ðôi tay của mình, ngồi bên giường của cô mà cúi đầu hôn xuống.

Yên Nhi, chỉ đau đớn 1 lần này nữa mà thôi, anh sẽ không để em phải sinh con thêm 1 nào nữa, nhất định sẽ ổn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện