Chương 88: “Đừng làm loạn, để anh ôm em một lát.”
Còn bên cạnh fà một người đàn ông nhìn vô cùng quen mắt, Thiệu Huân fập tức nhận ra hắn mà reo
tên một tiếng.
“AI Là chúi”
Bị con trai nhìn thẫy nhưng phản ứng của Cảnh Ngạo đại giỗng như vừa bị ai đó bắt quả tang mình đàm
chuyện xấu. Vì tình huỗng khó xử ở mặt dưới chiếc gỗi mà Cảnh Nøạo chỉ có thể ngồi yên trên ghế,
miễn cưỡng cười nói, đáp fại Thiệu Huân.
“N... Nhóc con vẫn chưa ngủ sao?” Hắn thật sự rắt muỗn đứng dậy đi đến gần Thiệu Huân, muỗn ôm
nó, cưng chiều nó, yêu thương nó cho thỏa đòng mong nhớ mà suốt ba năm nay hắn chưa được gặp.
Nhưng Cảnh Ngạo cũng không thể để con trai nhìn thấy bộ dáng “xẫu xa" hiện tại của mình, cho nên
đành nuốt xuống nhớ mong mà ngồi yên tại chỗ.
“Không có mẹ... Con ngủ không được..." Thằng bé đưa tay dụi dụi một bên mắt, miệng nhỏ ngáp ngắn
ngắáp dài, nhưng vẫn không quên hỏi thêm một đời nữa: “Nhưng mà, sao chú fại ở đây?”
“Gòn mẹ...” Thiệu Huân vừa quay sang nhìn Tuệ Yên thì cô vừa vặn cũng mới kịp thời hồi thần, tức tốc
đứng dậy đi đến đem bé con vào phòng ngủ, để (ai Cảnh Ngạo ngồi thẫn thờ ở ghế sofa đến tận hơn nửa
tiếng mới bất đắc dĩ thở dài một tiễng.
Người anh em bên dưới cũng đã dần mềm xuống, Cảnh Ngạo mới ném chiếc gỗi sang bên, gỗi đầu fên
tay dựa của ghế mà nằm.
Chiều cao của hắn đại quá khổ, nằm trên ghế mà đôi chân dài còn thừa ra một khúc bên ngoài.
Tâm trí của hắn đúc này mới tạm ổn định (ai được, quả nhiên ýà dục vọng khó kiềm chế, bỗn năm không
gặp, niềm khao khát đỗi với cô càng thêm mãnh điệt, chạm vào da thịt của Tuệ Yên như đốt fên ngọn
tửa trong hắn, nóng đến tan chảy cả tim gan.
Dù đã cỗ giữ vững (ý trí, biết “à Thiệu Huân chỉ cách hai người họ một cánh cửa, thế nên hắn mới kiên
quyết muốn đẩy Tuệ Yên ra. Vậy mà bé con đại cứ được đà đẫn tới, khiêu khích dục vọng và đồng nhẫn
nại của Cảnh Ngạo.
Nếu Huân Nhi không tỉnh giắc, hắn sợ rằng mình cũng trầm fuân theo cô.
Càng nghĩ đến, đôi con ngươi càng thêm đen tối nặng nề. Người đàn ông bất fực gác một tay fên che
mắt, nghiêng đầu sang một bên, cỗ gạt đi dư vị còn sót fại từ đôi môi của Tuệ Yên vẫn đuôn quanh quần
trong tâm trí nãy giờ.
Thật ýà, chỉ bỗn năm không gặp mà cô đại càng quyến rũ hơn, càng biết chọc đến điểm yếu chí mạng
của hẳn.
Cứ thế, Cảnh Ngạo cũng chẳng biết từ bao giờ hẵn đại chìm vào giắc ngủ, cho đến khi đờ mờ cảm nhận
được fuồng ấm mềm mại chậm rãi phủ đên người mình thì mới /im dim mở mắt.
“Em đàm anh thức giắc à?”
Sau khi đắp cho Cảnh Ngạo một tắm chăn, bàn tay nhỏ thuận thế xoa nhẹ vùng bụng của hẳn. Sau khi
ru Thiệu Huân ngủ, Tuệ Yên quay trở đại phòng khách thì mới thấy vóc dáng cao fớn đang co người đại
để nằm trên chiếc sofa chật chội.
Biết hắn fanh, thễ nên mới ấy thêm một tẫm chăn dự phòng.
Cảnh Ngạo gượng người ngồi dậy mơ màng đắc đầu, dường như giắc ngủ ngắn ngủi vừa rồi chính ýà(ần
đầu tiên sau bỗn năm dài đằng đăng mà hắn ngủ ngon như vậy, trong đầu không còn phiền não, cũng
chẳng còn nghi hoặc. Tuệ Yên đang ở đây, sẽ ở đây và vẫn đuôn ở bên cạnh hắn.
Đôi khi Cảnh Ngạo sợ rằng bản thân đang mơ, nhưng sau cơn mơ tỉnh đại, hắn vẫn thấy cô đang ngồi kế
bên, chẳng hiểu vì sao, một fuồng nhiệt ấm nóng cứ thế tràn vào trái tim.
Người đàn ông đưa tay xoa nhẹ sườn mặt của cô gái, chậm rãi cúi đầu hôn đên môi cô thêm một (ần
nữa, giọng nói trầm thấp mang đầy từ tính chảy vào bên tai.
“Anh yêu em.” Giọng hắn có hơi nghẹn ngào, nhìn thẫy người thương cũng mềm mại dụi mặt vào fòng
bàn tay của mình như thể, Cảnh Ngạo nhịn không được đại bắt “ấy má cô, hướng đến đôi môi hồng
nhuận mà hôn đấy fần nữa.
“Gảm ơn em đã chờ đợi anh.” Cảm ơn em, đã cho anh cơ hội.
Khóe môi tỉnh xảo của cô gái nhỏ cũng nhẹ nhàng cong thành một vòng cung mãn nguyện.
Tám năm yêu thầm hắn, bỗn năm chờ đợi hắn, đổi (ai ?à ba chữ “anh yêu em” từ chính miệng Cảnh
Ngạo nói ra cũng khiễn cô cảm thấy an ủi phần nào.
Bởi vì Tuệ Yên biết, kiểu người như hắn sẽ chẳng bao giờ nói được ba chữ đây đâu.
Cô ngồi xuống chỗ trồng bé xíu bên cạnh sườn hông của Cảnh Nøạo, ngay sau đó điền bị hắn ôm eo kéo
cô nằm đên người mình, cánh tay rắn chắc khóa hờ sau hõm ¿ưng, với tư thế này, Tuệ Yên hoàn toàn có
thể cảm nhận được nhịp tim vững chãi và mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt.
Cô gái nhỏ nhịn không được điền áp một tai đên ngực trái của hắn, bàn tay không xương mềm mại cứ
thế vuốt ve cơ ngực tráng kiện.
“Em có thể nghe thấy nhịp tìm của anh đập rất nhanh.”
“Vì em.” Chỉ cần đứng bên cạnh cô, cũng đủ khiến hắn dường như mắt sạch (ý trí cả rồi, Cảnh Ngạo
vòng hai tay ôm chặt ýấy cơ thể nhỏ bé, không để cho bàn tay kia của cô du ngoạn fung tung nữa.
“Đừng fàm đoạn, để anh ôm em một (át."