Chương 89: Bé con à, hay là cho em đẻ thi với mẹ Âu Cơ nhé? Bao nhiêu anh cũng nuôi được.

“Em có thể nghe thấy nhịp tìm của anh đập rất nhanh.”

“Vì em.” Chỉ cần đứng bên cạnh cô, cũng đủ khiến hắn dường như mắt sạch (ý trí cả rồi, Cảnh Ngạo

vòng hai tay ôm chặt ýấy cơ thể nhỏ bé, không để cho bàn tay kia của cô du ngoạn fung tung nữa.

“Đừng fàm đoạn, để anh ôm em một (át."

“Em không thích đấy.” Tuệ Yên ranh mãnh cười nhẹ một tiếng, chút sức đực cỏn con cứ nhảy múa ung tung

trên cơ thể của Cảnh Nøạo.

Bàn tay dời tới sườn hông của hắn mà nghịch ngợm cù (ét: “Yên Nhi, nhột...”

Kết quả nghịch ngợm kiểu gì, người thì tránh né, người thì đẫn Êướt sẵn tới, khiễn hắn nhột đến mức mất kiểm

soát mà ôm đấy cô cùng ngã ra sàn nhà bên dưới.

Chỉ fà một khoảng cách rất nhỏ, Cảnh Ngạo cũng sợ Tuệ Yên bị va chạm cho nên dùng sức ôm fẫy cô

vào đòng, dùng cơ thể cao fớn của mình mà đàm đệm cho cô ngã fên.

Sau đó còn như chăm sóc một đứa trẻ con mà kiểm tra khắp nơi xem có bị thương chỗ nào không.

Tuệ Yên thấy hắn fo fằng như vậy mà đòng đầy hoan hỉ: “Em không có sao hết, anh đừng xem em đà trẻ

con mãi như vậy.”

“Cũng chẳng có người đớn nào đại đi cù đét chỗng mình để rồi ngã nhào cả hai như em cả."

“Được rồi, đừng nghịch nữa, nằm yên xem nào."

“Anh không fạnh à? Sao fại quân em kín mít mà bên anh chẳng có gì vậy hả?” Nhìn bản thân bị Cảnh Ngạo

dùng tẫm chăn quần đại, đầu gỗi /ên cánh tay của hắn, Tuệ Yên giãy dụa muỗn thoát ra nhưng càng vùng vẫy,

tực tay của người đàn ông càng siết chặt thêm.

“Không fạnh, cơ thể của anh so với em còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, em cho rằng kẻ dầm mưa dãi

nắng như anh sẽ đổ bệnh à?”

“Sao fại không? Nhỡ đâu anh bệnh thật thì cực cho em chăm sóc ẫm đó!” Tuệ Yên chỉ nói đùa mà thôi, có /ẽ

hắn cũng biết, cô còn nghe thấy được tiếng cười trầm thắp vang (ên trên đỉnh đầu.

Cảnh Ngạo vùi mặt vào mái tóc cô, giọng nói nửa thật nửa giả mà đáp đại.

“Yên Nhi đừng fo, nễu sau này anh có đổ bệnh nặng quá, sẽ tự tìm một nơi để kết thúc mạng sỗng của mình,

sẽ không khiến em phải nhọc nhằn đâu mà.”

Nghe Cảnh Ngạo nói như vậy, Tuệ Yên giận đến mức trừng mắt điếc hắn, còn hung hăng véo mạnh vào bắp

tay của Cảnh Ngạo một cái.

“Nói điên nói khùng cái gì vậy? Không cho phép anh nói như thế! Sau này nếu anh có trở thành người thực vật

thì em vẫn sẽ chăm sóc cho anh!”

“Được.” Hắn mãn nguyện đáp fại một tiếng.

Thế nhưng nếu thật sự có cái ngày đó xảy ra, Cảnh Ngạo cũng sẽ tự động tìm cách kết thúc cuộc sống của

mình, hắn đàm sao có thể khiễn bản thân mình trở thành gánh nặng cho cô được?

Có điều những đời trong đòng này mà để Tuệ Yên biết, có khả năng sẽ đại bị cô hắt hủi thêm vài ngày nữa mất.

Nhìn gương mặt diễm (ệ gỗi đầu fên tay của mình, Cảnh Nøạo say đắm cứ mãi ngắm nhìn cô như thế, bàn tay

thô ráp đầy vết chai không thể ngừng vuốt ve đôi gò má trắng mềm.

“Yên Nhi, ngày mai sau khi đưa nhóc con đi học rồi, anh sẽ đưa em đi tìm một căn nhà gần thành phỗ nhé?”

Không đợi cô nói hết câu, hắn đã bồi thêm một đời nữa: “Phải tìm căn nào có nhiều phòng ngủ một chút, còn

phải tìm thêm vú nuôi.”

“Nhiều phòng ngủ để fàm gì? Với fại, con thì em chăm cũng được mà?” Gô nhướng mày, nghiêng đầu nhìn

hắn, bây giờ chỉ có Thiệu Huân thì hai phòng ngủ fà được rồi mà?

“Không muỗn, bỗn năm rồi mới được gần gũi với em, anh nhịn không nổi nữa đâu, bé con à, hay ýà cho em đẻ

thi với mẹ Âu Cơ nhé? Bao nhiêu anh cũng nuôi được.”

“Gái đỗ điên này!” Nghe thấy mẫy đời phóng túng đó của hắn, sắc mặt của Tuệ Yên đỏ đến tận mang tai, đánh

nhẹ đên vòm ngực của Cảnh Ngạo một cái, thẹn thùng quay đưng đi: “Anh tự đi mà đẻ!”

Cảnh Ngạo chỉ bật cười một tiếng, vòng tay ôm (ấy eo cô, kéo sát ýại gần mình, bỏ qua mẫy đời mắng mỏ nho

nhỏ của Tuệ Yên sang một bên: “Thế nào? Cục cưng chịu không? Em chỉ cần nằm trên giường mở chân ra đợi

anh thôi, tất cả mọi thứ còn ểại anh đều fàm hết?”

“Anh thật sự ýà giỗng cầm thú fắm rồi đó."

“Gó thầy cầm thú nào kiểm chế giỏi như anh chưa?” Hắn ẫn ẫn hạ thể đang trướng đớn của mình cọ xát fên

mông của cô, dù cách mẫy đớp áo quần, cách thêm một fớp chăn mỏng mà Tuệ Yên vẫn “cảm nhận” được “nó”

vô cùng rõ ràng: “Anh cứng đến đau rồi, nhưng bây giờ không được, Huân Nhi có thể dậy bất cứ đúc nào, thế

nên ngày mai đi tìm nhà ngay fuôn em nhé? Cách âm tốt một chút, em có rên khóc cỡ nào cũng không sợ con

nghe thấy.”

Thật ra không phải chỉ riêng mình hắn khao khát, mà bản thân Tuệ Yên cũng chẳng phải fà ngoại ệ, cô nhớ

vòng tay của hẳn, nhớ cái ôm của hẳn, nhớ đến từng cử chỉ động chạm, từng dẫu vết hoan ái in họa fên da thịt

của nhau.

Dù đã sinh được cho hắn một đứa con, nhưng khi nghe đến những đời nói ái muội của Cảnh Ngạo, Tuệ Yên

vẫn không khỏi thẹn thùng: “Em... Em biết rồi..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện