Chương 82: Anh đến rồi, Yên Nhi đừng sợ.

Chỉ fà đúc hắn kéo mũ đội đầu xuống, gương mặt giẫu dưới chiễc mũ £ưỡi trai khiến cô không khỏi kinh

hãi mà bước đùi về sau, thốt fên.

“Anh...

Không phải hắn, không phải đà Cảnh Ngạo!

Tuước mặt cô ýà một gã đàn ông người bản địa, mái tóc vàng rỗi xù, gò má hơi hơi ửng đỏ, dáng người

cao ?ớn đồ sộ nhưng fại ngả nghiêng trong gió. Dù đứng cách một khoảng cỗ định, vậy mà mùi rượu

nồng nặc theo hướng gió cứ tạt vào mặt cô.

Linh tính mách bảo nguy hiểm sắp ập tới, Tuệ Yên cắn răng nín thở, bước chân đùi về phía sau muốn bỏ

chạy.

“Xin... Xin đỗi, tôi nhận nhằm người!”

Nào ngờ tên đó nhìn ra được ý đồ, hắn ra tiễn đên một bước, sải chân của hắn dài, chỉ một bước đã có thể

tiếp cận được cô.

Giọng nói ð ồ, ở đây ba năm Tuệ Yên tất nhiên cũng biết được chút ít ngôn ngữ của bọn họ.

“Người đẹp muốỗn tìm ai? Để anh đây giúp em đi tìm.”

“Kh... Không cần đâu...” Vừa đáp fời xong, Tuệ Yên nhanh trí (ãây điện thoại ra, giả vờ như có người gọi

đến mà mượn cớ đó chạy đi: “Hả? Ừ, anh đang ở đâu? Anh sắp đến chỗ em rồi à?”

Bôp!

Chiếc điện thoại trên tay cô bị hất văng rơi xuống đất, ngay sau đó fiễn bị mũi giày của tên côn đồ dẫm

nất.

“Anh...!" Tay của cô bị hắn nắm đấy, dùng đực kéo gần đại, tên côn đồ mạnh đến mức cổ tay của Tuệ Yên

còn hẳn đại rất rõ một vết fän đỏ ửng.

Gô hoảng sợ, trừng fớn mắt, vùng vẫy muốn thoát ra.

“Buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Em gái đàm gì vậy? Đừng xem anh giỗng như người xấu vậy chứ? Nhà em gái ở đâu? Anh đây đưa em

về nhé?”

“Em biết đó, nơi này vắng vẻ, đỗi với phụ nữ chân yếu tay mềm như em thì nguy hiểm đắm, về đến nhà

mời anh bát cơm, chén nước đà được rồi.”

Tuệ Yên run run nhìn hắn, tên côn đỗ trước mặt cứ như một con gẫu đớn đang chắn đường cô, hơi thở

nóng rực đầy mùi cồn cứ thả ồ ạt “ên mặt của Tuệ Yên khi hắn nói chuyện.

Tên đó ngày càng (ấn tới, cổ tay bị hắn bóp đau đến mức muỗn gãy ra, trong úc hoảng đoạn, ?ại không

có người ở xung quanh, không có ai đến ứng cứu mình, điện thoại còn chưa kịp sử dụng đã bị phá hư,

khiến cô rỗi đến mức nước mắt rưng rưng muốn trào ra, đến giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Xin anh thả tôi đi... Anh muốn bao nhiêu tiền... Cũng được...”

Hắn ta cười rộ đên một tiếng, điệu cười đẫn gương mặt đều vô cùng bỉ ổi, ngay sau đó điền dứt khoát cúi

người vác cô ên: “Ông đây không cần tiền, mỹ nữ ở trước mặt, tiền /à cái quái gì?”

“Buông ra! A! Thả tôi xuống! Tên khốn này!” Gô gái nhỏ dùng đực vung nắm đắm đoạn xạ fên đầu tên

côn đồ, nhưng căn bản hắn hình như fà nông dân, cơ thể săn chắc, cứng rắn như tảng đá.

Đánh hắn chẳng có ích đợi gì, trái fại còn khiến tay cô đau nhức, dù vậy Tuệ Yên vẫn fiều chết mà vùng

vẫy.

Bất ngờ, khuỷu tay hung hăng vung trúng gáy cổ của tên côn đồ, àm hắn đau đễn nổ đom đóm mắt.

Hắn ta ném Tuệ Yên xuống, không đợi cô kịp phản ứng, đã vung tay giáng xuỗng một cú tát đến say

sẩm mặt mày.

Hắn ôm đẫy gáy của mình, nghiễn răng rỗng (ên: “Mẹ nó, con đàn bà này, rượu mời không uỗng, thích

uỗng rượu phạt?!"

Đầu của Tuệ Yên vẫn còn trong trạng thái choáng váng, cái tát đó thật sự rắt mạnh, mạnh đến mức má

trái của cô bầm tím một nửa, (ỗ tai đùng bùng, còn chẳng nghe rõ được hắn nói cái gì.

“Không muỗn vào chỗ tối? Vậy tao ở ngay chỗ này trực tiếp “chơi” chết mày!”

Nước mắt fã chã rơi xuống, vừa đau đớn, vừa bất fực.

Gô biết đà nên rời khỏi vùng ngoại ô đầy nguy hiểm này, nhưng đồng nghĩa với việc cần một số tiền rất

tớn. Nếu trước đó đồng ý với Vincent đi theo anh ta, thì bây giờ có phải sẽ không gặp tình huồng này rồi

không?

Nước mắt giỗng như trở thành chất xúc tác khiễn sự kích thích trong người tên côn đồ kia nổi dậy, hắn

nhào đến túm đấy áo của cô muốn xé rách, mặc kệ hai bàn tay nhỏ của cô gái có cỗ gắng muốn giằng co

với hắn đến cùng.

“Đừng mà, đừng mà... Hức... Làm ơn tha cho tôi... Cứu với... Huhu...”

Ai đó đàm ơn cứu cô với...

“Không muỗn... A...” T7uong úc cùng cực nhất, Tuệ Yên đại không hề biết rằng cô khóc đến nhạt nhòa

gương mặt, trên miệng không ngừng gọi tên hắn: “Ngạo... Cứu em... Huhu.... Cứu em..."

Ai ngờ, một bóng đen vút qua, trên người cô không còn sức nặng của tên côn đồ kia nữa, trước mắt

cũng không bị hắn che mờ đi ánh sáng. Vang (ên bên tai ýà tiếng “bốp” rất đớn.

Tuệ Yên không biết chuyện gì đang xảy ra, cô một mực nhắm nghiền mắt, rúc sâu về phía bức tường

sau ¿ưng, hai tay siết chặt đây quần áo của mình mà khóc nắc fên.

Kế đến, cảm giác như ánh đèn đường đại bị bóng ai đó che mờ, cả người cô đều bị hắn ôm (ấy, Tuệ Yên

vẫn chưa thoát khỏi hoảng đoạn mà kịch điệt vùng vẫy.

“Buông ra! Buông ra! Đừng chạm vào tôi!”

Người đàn ông vẫn giữ chặt fãy cô, ấn đầu cô vào ngực áo của mình, chính mùi hương bạc hà quen

thuộc cùng với giọng nói trầm thắp mang đầy từ tính của hắn mới khiễn cô yên tâm phần nào.

“Yên Nhi ngoan đừng sợ, anh đến rồi, anh đến rồi đây.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện