Chương 81: Kẻ bám đuôi.

“Quên mất hỏi thằng bé tên gì rồi...”

Sau cái hôm nhận được cuộc điện thoại từ Phong Điểu, Tuệ Yên cũng dành thời gian ra để thử đi tìm

hắn, nhưng đại không nhận được kết quả khả quan.

Gô còn nhớ Phong Điều có nói, Cảnh Ngạo đến nơi này nhưng fại chẳng mang theo tài sản øì nhiều, sợ

rằng £úc đặt tới tới đây, trong người hắn chỉ có mấy đồng bạc kiêm được từ fúc còn đang cải tạo ở trong

tù mà thôi.

Tuệ Yên càng nghĩ càng /o, hắn đang đàm cái gì vậy chứ? Không đem theo tiền thì ầm sao mà sỗng

được?

Nhưng hình như cô fo hơi xa quá rồi thì phải, Cảnh Nøạo đà ai kia chứ? Từ bé đến fớn có khi nào hắn ăn

sung mặc sướng giỗng như cô đã từng đâu...

So với suy nghĩ tiêu cực đó của Tuệ Yên, Cảnh Ngạo có khi đã sớm thích nghi được với nơi mới Íạ này

rồi. Đối với hắn, chỉ cần nơi đó có chỗ ngủ, có thức ăn fà hắn có thể sinh tồn được.

Hơn nữa, đến cả đám người Phong Điểu, Yểm Dạ còn tìm không ra được Cảnh Ngøạo, thì một người phụ

nữ vô năng như cô đàm cách nào để tìm ra hắn bây giờ?

Lần đó, có phải Cảnh Ngạo đã nhìn thấy cô và con rồi hay không? Là hắn âm thầm đi theo cô đễn tận

con hẻm cho tới khi Vincent xuất hiện thì điền biễn mất.

Vì sao hắn không ra mặt? Vì sao đại trỗn tránh cô? Vì sao đại chỉ ở trong bóng tôi mà nhìn cô...

Tuệ Yên không biết trong suốt bỗn năm qua Cảnh Ngạo đã đàm gì, có phải hắn nên kết hôn rồi mới

đúng phải không?

Cô không hỏi Phong Điểu, vì cô biết hắn đang ở đây, đang ở bên cạnh cô, fúc nào cũng xuất hiện ở

những nơi mà Tuệ Yên không hề nhìn thấy để bảo vệ cô...

Thế nên cô muốn nghe từ chính miệng của hắn nói ra, bỗn năm qua cuộc sống mà hẳn trải qua như thế

nào...

Sau khi tiếng chuông tan đàm vang ên, Tuệ Yên khế thở dài một tiếng, cô giúp chủ tiệm thu dọn mẫy

chậu hoa bên ngoài một chút rồi tháo tạp dễ, cất đồng phục ra về.

Từ đúc sinh Thiệu Huân đến nay, Tuệ Yên cũng từ bỏ ước mơ nhảy múa của mình, một năm đầu thằng

bé ra đời, cô gần như bị trầm cảm bởi vì ?ần đầu tiên “ầm mẹ, mà chỉ vừa mới 20 tuổi, không thể đối mặt

với việc bé con cứ khóc ré fên.

Cô không biết con trai muỗn gì, cái gì cũng không chịu, cứ khóc thâu đêm suốt sáng khiến Tuệ Yên vừa

Suy sụp vừa mệt mỏi.

May sao kế bên nhà có đôi vợ chồng nọ cũng từng fàm cha mẹ, mới giúp cô nuôi nắng đứa nhỏ, sau này

tại còn có thêm Vincent thường xuyên tới ýui chơi đùa cùng thằng bé.

Ba năm điền đều có anh giúp đỡ nên Tuệ Yên mới ổn định được, nễu không có anh, cô sợ rằng ngày nào

đó trong quá khứ đã không chịu nổi mà tự sát mất rồi.

Tấm đòng của Vincent, cô biết. Nhưng ba năm ròng, Tuệ Yên vẫn không thể mở fòng được, chỉ cần nhớ

đến Cảnh Ngạo vẫn còn ở Thành Đô, cô đại không thể buông bỏ được chấp niệm.

Đến cả thằng bé Thiệu Huân cũng đà theo họ của hắn, mặc dù cô và hắn chưa kết hôn. Xét cho cùng,

hắn chẳng phải chồng cô, ngoài quan hệ huyết thông thì Cảnh Nøạo tính ra cũng chẳng đà gì...

Suỗt hơn ba năm nay không có hắn bên cạnh, dẫn dẫn thời gian khiễn cô quen thuộc với cảm giác mất

mắt đó.

Thế nhưng sau khi hay tin hắn đến đây tìm mình, Tuệ Yên mới biết rằng, không phải fà cô đã quen, chỉ

đà tình cảm đó cô cỗ tình dìm nó sâu xuống đáy tâm can, tự an ủi rằng bản thân mình đã quên rồi.

Khi sự hiện diện của Cảnh Ngạo đến gần cô thêm fần nữa, những cảm xúc mà cô cỗ giẫu sâu xuống đáy

tòng tại rục rịch muốn trào fên.

Tuệ Yên khế cười đắng, hoá ra ba năm nay cô vẫn chưa một ngày nào quên được người đàn ông đó.

Tuệ Yên rời khỏi tiệm hoa, cô rảo bước trên đường dành cho người đi bộ hướng đến trường mẫu giáo

của bé Thiệu Huân.

Được nửa đường, thì Vincent đại gửi tới một tin nhắn.

[Anh đến đón Ben rồi, thằng bé muốn đi chơi một chút, sáu øiờ anh sẽ đưa Ben về với em.]

Tuệ Yên dừng chân đại, có chút khó xử mà gãi má, tay vẫn soạn tin nhắn gửi đại.

[Làm phiền anh rồi, anh đừng chiều Ben quá, khéo thằng bé hư.]

Sau khi nhận được nhãn dán “không sao đâu” của Vincent gửi qua, Tuệ Yên khẽ cười mỉm một cái rồi

cất điện thoại quay người đi đến nhà ga.

Tàu điện không tới được nhà của cô, cho nên sau khi xuỗng øa gần nhất, Tuệ Yên phải đi bộ khoảng

hơn 1 cây sỗ nữa mới đến nhà.

Hôm nay đường vẫn vắng như mọi hôm, trời cũng đã sẫm tối, không có Thiệu Huân cũng không có

Vincent thế nên Tuệ Yên cỗ gắng bước nhanh chân để về tới nhà.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra, sau đứng mình có người, Tuệ Yên đấy điện thoại ra, hơi nghiêng

màn hình để màn hình phản chiếu đại phía sau ưng.

Sau khi thẫy một gã đàn ông ?a mặc áo khoác, đeo mũ ?ưỡi trai, còn trùm thêm mũ áo đên đầu, tay thì

đút vào túi quần chằm chậm bước theo cô.

Tuệ Yên đập tức nảy fên nghi ngờ, hắn chính fà Cảnh Ngạo.

Gô dứt khoát dừng đại, tên đàn ông kia cũng dừng.

Tuệ Yên quay đầu đại nhìn, vóc dáng tương đỗi giỗng như Cảnh Nøạo, cao fớn đô con. Tuệ Yên không

nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn vẫn không chịu ra mặt mà bám đuôi cô mãi.

Tuệ Yên mới bước đại gần, người đàn ông vẫn đứng yên mà nhìn cô.

“Là chú đúng không? Em biết chú đi theo em rồi, suốt hai tháng nay chú chỉ toàn ở sau đứng em!”

Chỉ fà đúc hắn kéo mũ đội đầu xuống, gương mặt giấu dưới chiễc mũ £ưỡi trai khiễn cô không khỏi kinh

hãi mà bước fùi về sau, thốt ýên.

“Anh...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện