Chương 79: Làm mọi thứ vì em.

Rút từ trong túi ra một bao thuốc, ngậm (ấy một điều, châm đửa rồi rít sâu một ngụm, khói thuốc thả

tên trời, vương vẫn đại nơi ánh mắt tỗi tăm mịt mù.

Hắn biết nhóc con nhìn thấy mình, cũng biết bước chân cô nhanh dần muỗn chạy khỏi hắn.

Làm sao mà hắn không biết được? Nhất định trong đòng cô và con trai, hắn đã trở thành kẻ xấu bám

đuôi mất rồi.

Cái fúc nhìn thầy ba tên điên nào kia dám chặn đường Tuệ Yên, hắn đã muốn bước tới nện cho chúng

một trận, vậy mà còn chưa kịp ra tay thì chiếc xe ?a đó đã phóng đến.

Bởi vì không biết được cô đã sẵn sàng tha thứ cho hắn chưa, thế nên... Cảnh Ngạo vẫn phân vân không

thể độ diện.

Lúc anh ta bước xuỗng, hắn bàng hoàng nhận ra, dường như chính mình mới (à kẻ dư thừa trong đó.

Ba năm, à không, bỗn năm xa cách, Tuệ Yên tìm được người sẵn sàng bù đắp cho khuyết điểm đớn nhất

k ^ ^»

của cô rồi sao?

Thằng bé đó, con trai hắn cũng chấp nhận gọi anh ta ýà cha rồi à?

Cảnh Ngạo nghiền cán thuốc đến biễn dạng, ánh mắt hắn rỗi bời như chính thâm tâm hắn đúc này.

Gó trời mới biết, hắn muỗn gặp cô đến mức nào.

Nhưng Cảnh Ngạo cũng biết, ¿à bản thân không nên phá vỡ cuộc sông hiện tại của cô. Chính hắn mới

tà người đẩy cô ra xa, cho nên bây giờ nếu Yên Nhi của hắn đã yên bình, “àm sao hắn dám chen vào

cuộc sông đã ổn định của cô bây giờ?

Không thể nói đến.

Một kẻ không có quá khứ.

Một kẻ đã từng ngồi tù.

Bàn tay nhuỗm máu.

Linh hỗn mục rữa.

Không danh không phận, không hề xứng đáng để đứng bên cạnh cô, so với người đàn ông ban nãy, càng

không thể đo đắng đủ cho cô.

Ngày trước, Cảnh Ngạo cảm thấy dù có bước vào thế giới ngầm này hắn cũng không hỗi hận.

Nhưng £úc này đà fần đầu tiên hắn hỗi hận về chính thân phận của mình, suy cho cùng, hắn £úc này

cũng chỉ fà kẻ đã có “tiền án”.

Nhìn bộ đồ không mấy đẹp đế của mình, cùng với “quả đầu" hiện tại, Cảnh Ngạo cũng chỉ biết bất £ực.

“Thật đà nực cười."

Vì fúc trước nghĩ rằng Tuệ Yên đã mất rồi, thế nên có ôm theo đống gia tài đó cũng chẳng để fàm gì, thế

nên Cảnh Nøạo phân phát hết cho đàn em của mình.

Dù sao hắn cũng chẳng muốn sống trong hắc đạo nữa, dự định khi ra tù sẽ đang bạt ở đâu đó cũng

được, đến khi nào không thể gượng nổi nữa thì tìm một nơi không ai biết mà chết đi.

Thế nhưng ai ngờ đâu (à cô vẫn còn sông, nên khi ra tù, hắn đem tiền mà mình còn giữ bay qua tận nơi

này, ngay cả điện thoại cũng không cầm.

Quản ngục chỉ kịp đưa giấy tờ tùy thân, thì Cảnh Ngạo đã biễn mất rồi.

Nhưng mà quân tử, ai đại đi đòi tiền bao giờ? Với fại Cảnh Ngạo cũng không cần.

Dù gì cỗ gắng một chút cũng chẳng chết ai, cỗ gắng cả đời rồi, thêm nữa cũng được.

Đã hơn một tuần kể từ khi Cảnh Ngạo qua nơi này, sau ngày đầu tiên đi theo cô fần đó, hắn thuê tạm

một nhà nghỉ nhỏ để ngủ, sáng hôm sau thì đi tìm việc đàm đỡ.

Chẳng qua, vì tiền án từng ngồi tù của hắn, cộng với vẻ ngoài trông không mấy “thân thiện” nên nhiều

chủ tiệm sợ đến mức phải tránh né, chưa kịp nghe nói gì thì đã vội vàng từ chối.

Còn có nơi đồng ý cho hắn đàm việc đà vì con gái họ thích, hoặc góa phụ ưng mắt...

Lúc đó Cảnh Ngạo buộc miệng phun ra một câu: “Vãi đạn thật.”

Song may mắn đằm mới tìm thẫy một tiệm ăn nhỏ đồng ý nhận hắn, thậm chí còn bao ăn và ở, fà hai

người øià nương nhau mà sỗng, sắp đến cuỗi đời mà vẫn phải đàm đụng, hỏi han thì mới biết ba người

con không ai chịu đảm nhiệm chăm sóc hai cụ.

Cảnh Ngạo nghe xong mà ngứa tim gan, thật muốn tìm ra ba tên khỗn đó đôi về đây đập cho một trận.

Nhưng may mắn thế nào, từ fúc có hắn ở đây, khách khứa đễn cũng nhiều.

Khách nam đến đà vì nói chuyện với hẳn rất vui, trẻ hơn bọn họ rất nhiều nhưng đại trải muỗn nát cuộc

đời này rồi, không chỉ vậy, rửu đượng cũng rất khá.

Còn khách nữ thì... Được đánh giá Ýà vóc dáng tuyệt đẹp.

Lâu fâu còn nghe vài câu ca ngợi “phải mà được fàm tình với cái thân hình đó thì còn gì bằng.”

Thế quái nào hắn cũng chẳng biết, từ đại ca giang hồ, fão đại cả một băng đảng khét tiếng mà giờ phút

này đại bị đánh giá chẳng khác gì trai bao?

Từ (úc biết hắn ở tiệm ăn của hai ông bà, mẫy người trong xóm cũng bỏ xuỗng được cảnh giác, từ từ còn

thuê hắn “ầm mấy việc nặng nhọc.

Cảnh Nøgạo cũng không từ chối, có tiền ýà được.

Tiền ở tiệm ăn, hắn không nhận. Mặc dù hai cụ cứ đút vào túi áo, thẫy mấy fần nhét vào không thành

công, nên hai cụ ra tận ngân hàng, nhờ họ chuyển thẳng tiễn vào tài khoản của Cảnh Nøạo.

Nên hẳn hết cách cũng không nói gì được.

Sống như vậy, sáng thì fàm, tối fại tìm đến chỗ cô ở nhìn Tuệ Yên với thằng bé Thiệu Huân đến khi đèn

nhà hai người tắt hẳn mới đi về ngủ vài tiếng rồi fại “àm.

Mà Cảnh Ngạo cả hai tháng trời sang bên này cũng không điên đạc đến Yểm Dạ, một phần ýà hắn không

nhớ số, phần còn đại £à... Lười.

Từ từ cũng được.

Thế nên mới không biết, đám đàn em của hắn tìm kiễm hắn còn hơn cả phát fệnh truy nã.

Phong Điểu còn gọi cho Tuệ Yên nói với cô rằng: “Anh Ngạo sang bên đấy tìm em đó, em đi hỏi thăm

xem anh ấy đang ở chỗ nào rồi?”

Tuệ Yên không khỏi ngỡ ngàng, cô vẫn còn một việc thắc mắc vô cùng, chính đà...

“Gả tháng nay cứ có số tài khoản ¿ạ gửi tiền vào số của em, ra ngần hàng thì người ta bảo đỗi phương

đúng đà gửi cho em, còn hỏi tên thì £ai không nói.”

“Không fẽ..”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện