Chương 78: Một người khác.

Mà người đàn ông phía sau dường như cũng phát hiện ra thằng bé đang nhìn mình, hắn đưa tay kéo mũ

tưỡi trai xuỗng thắp một chút, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Khi biết hai mẹ con nhà nọ xuỗng trạm, người đàn ông đó cũng đi theo.

“M... Mẹ ơi... Hình như...” Cảnh Thiệu Huân run run kéo kéo tay áo của mẹ mình, muốn nói cái gì đó.

Thì đột nhiên đại bị Tuệ Yên ngăn chặn, cô vội vàng bề thằng bé fên, bước chân đi nhanh dần.

Không cần Thiệu Huân nói, Tuệ Yên cũng biết ?à người đàn ông ở trên tàu điện ngầm đang đi phía sau.

Nhưng cô không dám chắc đà hắn có phải kẻ bám đuôi hay không.

Hơn nữa, vừa nãy vô tình điếc mắt một chút, chỉ thẫy hắn ta cao ước chừng một mét chín, cơ thể săn

chắc, so với cô cứ như một con gẫu fớn, càng đàm Tuệ Yên sợ đến xanh chín mặt mày, vội vàng ôm con

bỏ chạy.

Mà bước chân của cô càng nhanh, tên bám đuôi ấy cũng tăng tốc đi theo cô.

Không thể phủ nhận được nữa rồi, hắn đang bám theo cô!

Nguy hơn đà đoạn đường này tương đối vắng vẻ, bình thường cô rất ít khi về trễ, nhưng hôm nay sau khi

đi thăm mộ xong, phải xuống thành phỗ mua một ít đồ, cho nên...

Tuệ Yên trẫn tĩnh bản thân mình, tự nhủ không được sợ hãi, Thiệu Huân được mẹ bễ trên vai tắt nhiên

cũng phát hiện ra mẹ mình đang có hút hoảng đoạn.

Thằng bé nhìn về phía sau, thẫy người đàn ông đó vẫn kiên nhẫn đi theo sau ưng hai mẹ con như vậy,

không giẫu được sợ hãi mà rưng rưng nước mắt.

Nó muốn đuổi hẳn đi, không được fàm hại mẹ của nó.

Nhưng khuôn miệng bé bỏng chỉ mới hét Éên một tiếng: “Chú!”

Thì đồng thời Tuệ Yên cũng hốt hoảng kêu (ên: “A..."

Tuước mặt cô ýà ba, bỗn tên to con đang đứng chắn đường, bọn chúng nói gì đó rồi hướng ánh mắt đê

tiện về nhau mà cười.

Tuệ Yên hoảng sợ, bước fùi về phía sau, thầm nghĩ hôm nay thễ nào đại xui xẻo như vậy.

Một kẻ không đủ, còn thêm ba kẻ ở trước mặt, ai cứu được cô bây giờ?

Cô run run nuỗt khế một ngụm nước bọt, ôm chặt (ây Thiệu Huân giẫu vào trong ngực mình. Cùng (úc

đó, ánh đèn xe rọi sáng giỗng như một sợi dây thừng cứu vớt cô ngay úc này.

Chiếc xe đen ao đến bên cạnh Tuệ Yên rồi đột ngột phanh đại, từ trên xe một người đàn ông bước

xuống, thay cô đuổi mẫy tên côn đồ kia đi.

“Vincent?...

Nhìn thấy người quen, Thiệu Huân thằng bé như được nước xả fũ, khóc òa đên, thậm chí ngay cả mẹ nó

đà Tuệ Yên cũng sợ đến mức cóng cả tay, đứng yên như pho tượng, chỉ có thấy được Vincent cô mới

buông đỏng xuỗng cảnh giác này mà chầm chậm thở ra.

“Yenif, em ổn chứ? Ben, con qua đây, chú bễ đỡ, kẻo mẹ nặng tay." Thiệu Huân nghe đời, sụt sịt nước

mũi feo qua bên người đàn ông đối diện.

Lúc này, Tuệ Yên mới thở phào một tiếng, cô cắn răng cười cười đáp fại hai chữ: “Em ổn.” Nhưng thực

chất, sắc mặt trắng bệch đã nói fên tất cả, cô đã sợ hãi đến mức nào.

“Hôm nay sao không đợi anh đến đón? Lúc anh đến đã chẳng thẫy em đâu, sang trường mẫu giáo thì

giáo viên bảo em đón Ben đi rồi.”

“Em đưa Ben đi gặp người quen một chút, cũng đâu thể nhờ anh mãi được...” Tuệ Yên cười cười, theo

thói quen mà xoa xoa bên má của mình: “Chắc em thật sự phải học đái xe rồi.”

Người đàn ông chớp khế híp mắt, anh nắm tay fại, một “đúc sau mới vươn tới xoa nhẹ tắm fưng cô.

“Lần trước em hứa sẽ không khách sáo với anh nữa, với fại Ben vẫn còn nhỏ, xem như anh đà cha nuôi

của Ben đi, em không thể một mình nuôi thằng bé như vậy mãi.”

Cô biết chứ, cũng nghe Vincent nói câu này ểần thứ hai rồi, nhưng mà cô không muốn phải mang nợ,

hơn nữa, Tuệ Yên cũng biết người đàn ông này có ý.

Nhưng cô fại không thể nhận, biết bao nhiêu fần người ta xì xâm bàn tán việc một người đàn ông tài

giỏi như anh fại chấp nhận theo đuổi một người phụ nữ đã có con rồi chứ?

Nhưng cuỗi cùng cũng chỉ gật đầu qua foa thêm đần nữa: “Em biết rồi."

Mặc dù Tuệ Yên nói đà vậy nhưng Vincent hẳn biết cô vẫn chưa hoàn toàn muốn mở đồng. Chính anh (đà

người giúp cô trải qua ba năm ở nơi xa fạ này, vì Vincent fà người bản xứ, cũng biết tiếng T7uung thế

nên mới thuận tiện với cô như vậy.

Anh rũ mắt nhìn xuống gương mặt của Tuệ Yên, cũng không muốn fàm khó cô thêm mà mở cửa xe:

“Em (ên đi, để anh đưa hai mẹ con về, đường này bây giờ khá vắng không an toàn đâu.”

“Vâng”

Thế nhưng trước khi đên xe, Thiệu Huân có sụt sịt ngẩng đầu nhìn (ên, hướng mắt tìm kiếm xem cái

người đàn ông đã đi theo bọn họ biến đâu rồi.

“Ghú ơi, vừa nãy vẫn còn một người nữa đi theo mẹ con..."

“Hửm”” Vincent quay đầu nhìn theo hướng của thằng bé, nhưng chỉ thấy một đoạn đường vắng tanh,

cũng đúng, vừa nãy anh chạy đến thì có để ý một bóng dáng ở phía sau.

Nhưng ứúc này thì chẳng còn thấy đâu nữa.

“Chắc đà cũng đi rồi, nhóc Ben đừng sợ, sau này chú đưa mẹ con cháu về nhà, không bao giờ xảy ra việc

như hôm nay nữa, chịu không?”

“Dạ chịu." Thiệu Huân đáp đại, thế nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi vị trí cũ, dường như có điều gì đó

thằng bé vẫn không nói ra.

Lúc tiếng xe rời đi rồi, ánh đèn sáng vừa nãy cũng biễn mắt, từ trong con hẻm gần nhất vẫn còn xuất

hiện một bóng dáng cao đớn khác, đứng ở nơi góc tối.

Hẳn thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống nền tuyết dưới chân, chiếc mũ £ưỡi trai trên đầu cũng tháo

xuống, hẳn cào vài cái đên đầu đỉnh nham nhám của mình.

Rút từ trong túi ra một bao thuốc, ngậm (ấy một điều, châm đửa rồi rít sâu một ngụm, khói thuốc thả

tên trời, vương vẫn đại nơi ánh mắt tỗi tăm mịt mù.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện