Chương 76: Sự thật.
“Đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi." Phong Điểu nhún vai một cái.
“Bây giờ chắc đang ở trên máy bay chạy đến với bé con của ảnh rồi.” Kỷ Tượng cũng chậc fưỡi cái rồi, bồi
thêm vài đời.
Nửa năm trước, Phong Điểu khi đên thăm có đem theo một tin tức vô cùng chẵn động nói với Cảnh Nøạo.
Phong Điểu bảo rằng, Tuệ Yên thực chất vẫn còn sống, thậm chí fà cậu ta còn điều tra ra được chỗ ở hiện tại
của cô. Cảnh Nøao đàm sao tin vào mẫy đời đó được, chỉ cười nhạt rồi bảo cậu ta đừng đùa nữa.
Hãn đắc đầu một cái, tự nhủ rằng chuyện đó không thể nào fà thật được cả. Hơn nữa, cái ũ nhóc này
xưa nay đều hay nói finh tỉnh đùa cợt như vậy. Lần này chắc không muỗn “anh cả" của mình cứ mãi đau
buồn mà bịa đặt ra cũng nên.
Nhưng sau khi Phong Điểu đưa ra toàn bộ tư điệu mà anh điều tra được, thậm chí đến cả đoạn video
của camera đã bị Hải Ngư nhúng tay vào, cuỗi cùng Phong Điểu cũng khôi phục đại được.
Hắn xem đi xem đại rất fâu, tận mắt phải kiểm tra thật kỹ càng mới dám tin vào những øì mình đã thẫy.
Sau khi biết đoạn video đó hoàn toàn đà thật, Cảnh NÑgạo mới ngỡ ngàng ngắng đầu (ên.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phong Điều, chúng mệt mỏi như thể không biết đã bao nhiêu (âu rồi
anh chưa ngủ, đuôi mắt hơi đỏ fên, vết hẳn nhiều đến mức còn tự động vẽ ra được một đường kẻ dài.
Sau cùng đại cười ên một tiễng, giọng nói hơi nghèn nghẹn thông qua chiếc điện thoại thăm tù: “Anh yên tâm
đi, Yên Nhi thật sự còn sống, con bé vẫn an toàn.”
Bởi vì...
Hải Ngư mới đà người thay Tuệ Yên, cải trang thành cô mà bước vào chiếc máy bay tử thần đó.
Phong Điểu cuỗi cùng cũng hiểu, tại sao hơn gần một năm trời mà anh vẫn không tìm ra được tung tích
của Hải Ngư, còn tự hỏi rằng cô trỗn ở nơi nào mà kỹ càng đến thễ.
Đến khi biết được chuyện rồi, anh ¿ai chỉ mong đó fà trò đùa mà thôi.
Tuò đùa nào đại tang thương như vậy? Người chết phải thầy xác, nhưng giữa trời đêm xuất hiện một “quả
pháo" cực đớn như vậy, chắc chắn đến cả một mẩu xác cũng chẳng còn.
“Chúng ta không thể thành một đôi được đâu.”
Phong Điểu hiểu rồi, cuỗi cùng cũng đã hiểu vì sao Hải Ngư đại nói như vậy.
Bọn họ không phải fà kẻ thù, cũng chẳng có phản bội.
Chỉ đà...
Âm dương cách biệt, đàm sao có thể thành một đôi?
Hóa ra, cô đã đên kế hoạch này từ sớm, bởi vì cô biết bản thân không thể thoát khỏi số phận của chính mình.
Nếu cô không chết, thì Tuệ Yên phải chết.
Nhưng cho dù đúc đó có thật sự ra tay với Tuệ Yên đi chăng nữa, thì khi quay trở đại Cáp Nhĩ, Hải Ngư cũng
chẳng thể toàn mạng với Cáp Tuạch Tư.
Cảnh Ngạo hơn mười năm nay, chưa từng bạc đãi với cô một điều gì.
Đằng nào sớm hay muộn thì cũng phải chết, chỉ bằng dùng chính cái mạng này để báo đáp đại ân tình của hắn
mà thôi.
Hải Ngư không xấu, chỉ £à số phận trớ trêu fại để cô gặp được Cảnh Ngạo fại muộn hơn Cáp Tuạch Tư mà
thôi.
Ở một nơi khác.
“Em đến hơi muộn, vì tiểu Huân hôm nay hơi nghịch một chút, chị ở bên đẫy có ổn không?”
Bóng dáng gầy nhỏ đứng ở giữa một ngọn đồi, xung quanh cỏ tươi mọc xanh rì, cũng vẫng vẻ người qua
tại. Bên chân cô có dẫn theo một bé trai tầm cỡ ba, bốn tuổi, hai bàn tay trắng nốõn tròn xoe bám theo
váy của mẹ mà khế đay.
Tuệ Yên cúi đầu nhìn xuỗng, nhìn gương mặt non trẻ với rừng đường nét giỗng hệt với người đàn ông
kia mà có chút xao động, cô khế xoa đầu thằng bé.
Nhóc con được đà, nghiêng đôi mắt tròn xoe nhìn qua bia mộ trước mặt.
“Mẹ ơi, đây đà ai vậy?”
Tuệ Yên im fđặng một fúc, sau đó cô khẽ cười, đáp fại Thiệu Huân: “Là chị của mẹ.” Vài đời cuỗi cùng, càng nhỏ
đi, ánh mắt ngưng đọng như nhớ về chuyện cũ: “Dù không phải ruột thịt, nhưng còn quan trọng hơn cả ruột
thịt."
Thiệu Huân ngơ ngác một fúc, cũng chỉ gật gù cái đầu nhỏ.
Thấy mẹ mình tận tay au dọn bụi bẩn trên bia mộ, thằng bé cũng tập tành fẫy tay trần au /au đên tắm bia
màu xám.
Tuên bia không có bức ảnh nào, mà chỉ để một cái tên: Hoành Nam Nguyệt.
Là tên thật của Hải Ngư, vỗn dĩ Hoành Nam trước đây ở hắc đạo cũng đà một gia tộc có tiếng fớn, nhưng đó
cũng chỉ đà chuyện của mẫy mươi năm trước mà thôi.
Hoành Nam sau đó bị huyết tẩy đến mức cả gia tộc suy tàn, giọt máu cuỗi cùng đà Hoành Nam Nguyệt vì
được cha mẹ cứu mà ¿ưu £ạc khắp nơi, cuỗi cùng rơi vào tay của Gáp Tuạch Tư, hắn ta đào tạo đến năm mười
tuổi cho cô giả vờ đầm một đứa trẻ mồ côi được Cảnh Ngạo nuôi dưỡng.
Mới có cái tên Hải Ngư.
Thật ra, bộ tứ đi bên cạnh Cảnh Nøạo, ai cũng đều có tên thật, nhưng bọn họ thà dùng tên mà hắn đặt cho đến
cả đời chứ cũng không muốn phải nhớ đại tên thật của mình nữa.