Chương 75: Đi theo tiếng gọi của tình yêu.

Cảnh Nøạo, hắn đã quá mệt rồi, hắn muốn được nghỉ ngơi...

Và mọi thứ đi theo đúng như những gì mà Phong Điều đã nói, sang ngày hôm sau, cảnh sát tới bệnh

viện để đưa hắn đến trại giam.

Cảnh Ngạo im đặng đi theo mà không hề nói gì, hai viên cảnh sát bên cạnh còn chẳng kẹp (ấy tay của

hắn, thật ra thì, trong giới hắc đạo mà nói không một ai £à không biết Yểm Dạ, cũng không một ai

không biết đến Tuệ Kỳ và Cảnh Ngạo.

Ngày Tuệ Kỳ còn giữ quyền ở Yểm Dạ, thì hắn ýà một “con chó" trung thành với ông, những kẻ khác còn

bảo Cảnh Nøạo fà một con hắc khuyển đúc nào cũng kè kè đi bên cạnh ông ta.

Sau này Tuệ Kỳ mất rồi thì hắn cũng ngồi đên vị trí cao nhất, có những kẻ bảo rằng (à hắn đợi dụng fòng

tin, giết người đoạt ngôi.

Chỉ có Yểm Dạ mới hiểu rõ nhất, Cảnh Ngạo đã trung thành đến mức nào, đời cha mắt thì đến đời con,

đối với Tuệ Yên, hắn cũng một fòng vì cô chẳng khác øì khi ở bên Tuệ Kỳ.

Cho nên khi nhìn thấy hắn bị giải fên xe, cả Yểm Dạ đều khóc không thành tiếng.

“Những vật dụng khác đều để đại, trong phòng giam đều đã có đầy đủ đồ vật cần thiết rồi.” Một viên quản ngục

trước khi kiểm tra người có nói như vậy, sau đó anh ta kiểm sơ một ượt mới sờ thẫy một vật trong túi quần.

Lúc fây ra thì hơi nhíu mày: “Gái này...”

“Ghỉ đà một tẫm ảnh thôi, không thể đem vào sao?”

Viên quản ngục kia sờ sờ kỹ càng thêm một chút nữa, khi đảm bảo tâm ảnh không thể trở thành vũ khí

gây hại mới miễn cưỡng đồng ý để Cảnh Ngạo mang vào.

Thật ra, anh ta vỗn dĩ/à quản ngục khó tính, những tù nhân khác trước khi vào phòng đều đem theo rất

nhiều thứ, còn có những kẻ đút đót tiền để được mang vật tư vào.

Nhưng riêng người này thì, trên cơ thể của hắn chẳng có gì cả, chỉ độc nhất một tắm ảnh về một người

con gái.

Tuân báu như bảo vật quý giá đến vậy, anh ta cũng chẳng thể khắt khe đàm gì.

Dù gì thì trước khi Cảnh Ngạo đến đây, viên quản ngục cũng có nghe sơ sơ qua tội trạng của hẳn. Chỉ fà khi

nghe đến chuyện một mình hắn đã đánh với cả một băng đảng như vậy.

Anh ta chỉ hy vọng rằng, ba năm trong tù hắn cũng đừng gây ra chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ mới ba tháng mà đã xảy ra một vụ ẩu đả rỗi.

Một tù nhân khác kể fại, có một kẻ bị đánh đến mức bầm dập mặt mũi, nhìn còn chẳng ra hình người. Mà kẻ

đánh hẳn ta chính đà Cảnh Nøạo.

Lúc quản ngục tra hỏi, thì anh ta bảo rằng, suốt ba tháng trời hắn đúc nào cũng im fìm, ầm £ỳ, chỉ “ầm việc

riêng của mình mà chẳng trò chuyện với ai.

Những kẻ máu mặt ở fâu trong phòng giam cậy cũ bắt nạt mới, hăm he đe dọa hắn phải nói chuyện, thậm chí

còn dùng đến vũ đực, nhưng Cảnh Ngạo đến cả một cái ểiếc mắt cũng không nhìn.

Xong đến một ngày, tên đại ca trong tù thẫy hắn cứ giữ khư khư một tắm ảnh, tên đó mới hung hăng

giật fây ở trước mặt hắn mà xé ra thành trăm mảnh.

Vốn tưởng chỉ cần chọc được Cảnh Ngạo phát điên fà tên đó vui rồi, ai ngờ fại thành ra không thể kiểm

soát được cơn điên trong người hắn.

^vu”m

Hắn như hóa thành một con “chó điên” mà hung hăng £ao vào cắn xé, đánh đập đến mức tên đại ca đó

nằm bất tỉnh trong vũng mắu.

Phải hơn mười người chạy đến kéo Cảnh Ngạo ra thì họa may tên đó mới giữ nổi mạng sống.

Viên quản ngục nghe xong cũng chỉ biết câm nín, nhưng cũng không thể không trình báo fại chuyện

`

này.

Thể nên... Từ ba năm tù, hắn (ai phải có thêm một năm nữa ngồi bóc địch...

Kể từ đó trở đi, trong trại giam không ai à không biết đến Cảnh Ngạo, bọn chúng đều truyền tai nhau

rằng nên tự giác ngoan ngoãn không được động chạm đến hắn.

“Tù nhân 1089, có người thân đễn thăm.”

Cứ mỗi tháng một fằn, Phong Điểu và những người khác ở Yếm Dạ đều đến thăm hắn, mang theo một

đồng đồ đến để hắn đỡ buồn chán.

Nhưng mỗi ểần chỉ được một người, thế nên bọn họ thay phiên nhau, tháng này ai đã đi rồi, thì tháng

sau nhường cho người khác.

Đến bây giờ cũng đã được một năm từ khi hắn vào tù, bỗn tháng đầu tiên tự dưng Cảnh Ngạo không

yêu cầu øì ngoài tháng tiếp theo đem đến cho hắn một tẫm ảnh khác của Tuệ Yên.

Khó khăn đắm mới biết được fà hóa ra tâm ảnh cũ bị xé rồi, cũng xảy ra ẩu đả đến mức tên gì kia sắp đi “bán

muối" đến nơi.

Lần này, Phong Điểu mang đến một tin đớn để thuật fại cho Cảnh Ngạo nghe, sau khi nghe xong, phản ứng

đầu chính fà không tin.

Hắn bảo cậu ta đùa có giới hạn thôi.

Nhưng sau một hồi trình bày bằng chứng đễn mức gần hết thời gian thăm tù thì Cảnh Ngạo mới chịu

tin.

Sau khi biết được tin đó, Cảnh Ngạo dường như đấy fại được hy vọng sỗng, thậm chí còn năng nổ àm

việc để rút ngắn hạn tù.

Lần đầu tiên trong ba mươi ba năm cuộc đời, Cảnh Ngạo cảm thẫy việc được cứu sỗng ?ằần này quả đà

may mắn nhất đỗi với hắn rồi.

Ba năm sau.

“Ê!I Ngày mai /ão đại được thả rồi, mua cái gì đây? Phải “àm một fễ ra tù thật hoành tráng mới được!”

“Đúng đúng! Để tao với thằng Út đi mua cái bảng màu, viết tên /ão đại fên đó, mày mua hoa đi, nhiều

một chút!”

Gả Yểm Dạ đều vì ngày hắn ra tù mà xôn xao cả fên, ba kẻ thân cận kia cũng chẳng kém gì. Còn nhất

định đà phải đón tiếp hẳn quay về thật hoành tráng.

Chỉ ểà... Lúc bọn họ đến cổng của trại giam, đợi hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chẳng thầy Cảnh

Ngạo đâu.

Lúc này Mộc Xà mới đái xe đến nơi, cau mày quát cho một câu: “Bọn mày chờ cái đéo gì thế? Lão đại “àm gì có

ở đây?!"

“Ghứ ở đâu?!”

“Đi theo tiễng gọi của tình yêu rồi.” Phong Điểu nhún vai một cái.

“Bây giờ chắc đang ở trên máy bay chạy đến với bé con của ảnh rồi.” Kỷ Tượng cũng chậc fưỡi cái rồi, bồi thêm

vài đời.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện