Chương 72: Kiếp sau, ước gì có thể gặp lại cô.

“Mẫy thằng đệ của mày đần độn quá thể, đợi chúng tìm ra được rao thì vừa úc cũng tìm thấy cái xác của mày."

“G... Cảnh Ngạo?! Mày... Hự!” Cáp Tuạch Tư không kịp nói hết đời thì một cái bóng đã vụt đến trước mặt, hắn

còn chưa nhận ra điều gì, thì nắm đắm cầm theo cán súng đã nện thẳng xuống sườn mặt của Cáp Tuạch Tư.

Hắn đau đến choáng váng nhưng đầu óc cỗ giữ fãy tỉnh táo, vội vàng thò tay xuống gỗi móc ra một khẩu

súng ¿ục, họng súng chỉ vừa chỉa tới hình ảnh của Cảnh Nøgạo, hắn đã (ập tức bóp cò.

Đoàng!

Súng nổ đớn đồng thời kèm theo sau đó tiếng thét đau đớn của người đàn ông: “A!”

Khẩu súng £ục bị kẻ còn fại đá văng xuỗng nền nhà, thậm chí đến cả cổ tay của Gáp Tuuạch Tư cũng bị cú đá

đàm cho biến dạng.

“Gầm khẩu súng chắc tay một chút, như thể ?àm sao giết được tao?”

Gáp Tuạch Tư không cam chịu yếu thế, hắn bật người dậy, không có súng thì dùng tay không fao đến

đánh trả. Chỉ đà căn bản hắn không phải đỗi thủ của Cảnh Ngạo, mười tám năm trước đã không phải,

mười tắm năm sau càng không có cửa để mà đẫu với hắn.

Mặc dù không phải ểà đỗi thủ, nhưng dù gì vừa nãy Cảnh Ngạo cũng tỗn kha khá sức fực mới vào được đến

đây, so với trước kia, hắn đã tốn thêm một ít thời gian mới vật được Cáp Tuạch Tư quỳ gỗi dưới đất, khẩu

súng trên tay chỉ cần bóp cò đà có thể đoạt đi mạng sống.

Nhưng Gảnh Ngạo nghĩ(ại, mặc dù cái chết đến với Tuệ Yên quá nhanh, có khi nhanh đến mức cô không thể

cảm nhận được nỗi đau của nó. Thế nhưng, đối với Cáp Tuạch Tư mà nói, hắn muốn tên khốn này phải chết

một cách đau đớn, chứ chỉ fà một viên đạn ghim vào đầu thì quá dễ dàng rồi.

Dựa vào tiếng súng mà vừa nãy Gáp Tuạch Tư bắn ra, có fẽ đã thu hút được sự chú ý của ýũ chuột nhắt

bên dưới rồi, từ bây øiờ cho tới đúc bọn chúng tìm đến căn phòng này.

Cảnh Ngạo muốn khiến thằng khốn này phải nễm đủ vị đau đớn, rồi mới được phép “chết đi”!

Họng súng chuyển từ thái dương của Gáp T7ạch Tư dời tới ỗng khuyển của hắn ta, ngay sau đó, tiếng súng

vang fên, máu Bật ra cùng với tiếng kêu đau đớn của Cáp Tuạch Tư xông thẳng vào màng nhĩ của Cảnh Ngøạo.

“Đau không?”

Đau không? Sắc mặt của Cáp Tuạch Tư đau đến mức tím tái cả đi, vừa nãy bị Cảnh Ngạo đánh đễn

mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cứng miệng phun ra một câu chửi thê: “Thằng chó! Hèn hạ đến

mức phải dùng cách đột nhập để trả thù?”

“Thế nào? Con nhỏ đó chết rồi đúng không? Mày đau không? Tao thấy so với giết chết mày, thì để mày

sỗng trong dẫn vặt vui vẻ hơn nhiều!”

Cơ thể của hắn ta cũng không tính (à yếu, nhưng so với Cảnh Ngạo mà nói.

Chưa bao giờ hắn để “con rệp"” này vào mắt dù chỉ một đần.

Tuước kia Cáp T7uạch Tư vỗn đã căm ghét Cảnh Nøạo, dù gì thì hai người bọn họ cũng từ đầu trường

sinh tử mà ra, thế nhưng tham vọng của hắn ta quá đớn, không cam đòng phải trở thành cái bóng của

Cảnh Nøạo, cho nên thay vì trở thành đồng minh.

Thì Gáp Tuạch Tư muỗn dìm hắn xuỗng, dìm càng sâu càng tốt, tốt nhất à nên chết đi thì Cáp Tuạch

Tư mới đủ để hả hê.

Cảnh Nøạo cười fạnh một tiễng, mũi giày hướng đến vết thương trên khuỷu chân mà cố tình nghiễn

xuống: “Mắt mạng thì đền mạng, nhưng một cái mạng của con bé, tao sẽ (ấy cả ba đời nhà mày ra để

bồi cho Yên Nhi!”

“Mày đừng nghĩ chỉ một mình mày chết fà đủ, hai đứa con của mày, giẫu được khỏi tai mắt của tao

sao?”

“Gảnh Ngạo!” Sắc mặt của Cáp Tuạch Tư ?úc này đã trắng bệch, hắn ta không ngờ, chuyện này Cảnh

Ngạo cũng đã biết: “Mày muốn đàm gì?! Tao mới đà người giết con nhóc đó! Không phải con...”

Còn chưa nói dứt câu, Cảnh Ngạo đã thẳng chân đá vào đầu của hắn ta, nhất thời khiến Cáp T7uạch Tư

choáng váng mặt mày, máu từ mũi tí tách đổ ra.

Tóc của hắn bị người đàn ông kia dùng fực túm (ấy, mũi giày hướng thẳng tới hạ bộ của Cáp Tuạch Tư mà

nghiền: “Biết fà sẽ không đánh đại tao, tại sao còn dám động vào người của tao?”

“Gon của mày không phải kẻ gây ra cái chết? Haha, mày còn biết nghĩ được câu này cơ à? Vậy còn Yên Nhi thì

sao?!” Yên Nhi của hắn thì sao và con của hắn... Đãfàm gì sai?!

Vừa (úc đó, bên ngoài hành đang dồn dập tiếng bước chân chạy tới, Cảnh Ngạo biết đám chuột nhắt kia

đã tìm ra được hắn rồi, khẩu súng đập tức đẩy đến giữa trán của Gáp Tuạch 'Tư.

Tuong ánh mắt của Cảnh Ngạo, một tia ẫm áp cũng không có.

Biết không tránh khỏi kết cục, Cáp Tuạch 'Tư cười khẩy một tiếng, máu trong miệng cũng phun ra đất:

“Mày giết tao? Mày giết tao đi rồi có rời khỏi Gáp Nhĩ được hay không? Mày cũng sẽ phải chết ở căn

phòng này thôi."

“Một cái mạng của tao, đổi fại hai cái mạng của chúng mày, chẳng phải đã quá đời rồi s...”

Đoàng!

Không đợi Gáp Tuạch Tư nói hết câu, tiếng súng đã nổ ýên, không phải giảm thanh nữa mà fà khẩu súng £ục

mà Gáp Tuạch Tư đã dùng.

Cùng fúc đó, cửa phòng “rằm” một tiếng thật đớn gãy tung, một đám người hơn trăm cái mạng trợn tròn mắt

nhìn cảnh tượng xảy ra ở phòng của Cáp Tuạch Tư.

Cảnh Ngạo hơi nhíu mày, hẳn trước mắt fà biết được số phận của đêm nay ra sao rồi.

Nếu sau hôm nay chính fà ngày giỗ, kiếp sau này, hắn ước gì có thể gặp fại Tuệ Yên.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện