Chương 67: Không thiết sống.
Sau khi va chạm với mặt biển, nó fại nổ thêm một đần nữa, toàn bộ ở trước mắt Cảnh NÑgạo màtan
thành tro bụi.
Hẳn gần như...
Chết fặng.
Không thể nào.
Không thể nào như vậy được...
Yên Nhi của hẳn... Bé con mà hắn dùng cả đời này để yêu thương cô. Không thể nào ai kết thúc một
cách thảm thương như thế này được.
Ánh mắt của hắn sâu dần, ngoài một mảng tối tăm tuyệt vọng thì chỉ nhìn thấy ở trong đôi con ngươi
đen thẳm kia đà một cột fửa đang phản chiều fại, chúng xa dẫn, xa dần rồi tắt hẳn dưới mặt đại dương
vẫng tặng.
Mới vài phút trước, chỉ mới vài phút trước mà thôi, Cảnh Ngạo vẫn cảm nhận được sự sống của cô còn ở
bên cạnh. Hắn nhìn theo hướng rơi của máy bay mà mãi vẫn chưa thể dời tầm mắt.
Tên thuộc hạ mà Cảnh Ngạo mang theo cho đến bây giờ vẫn chưa tránh khỏi kinh ngạc vì những gì đã
xảy ra. Cậu ta ngắng đầu nhìn đên người đàn ông trước mặt, chỉ cảm nhận được khí tức fạnh fẽo tỏa ra
từ Cảnh Ngạo.
Cậu không biết hắn đang định đàm gì, cho đến khi thân ảnh trước mặt đột nhiên đem áo khoác ngoài
cởi ra, còn ánh mắt thì vẫn nhìn chăm chăm xuỗng mặt biển bên dưới.
Cảnh Ngạo đang muốn đàm gì vậy?
Đừng bảo...
Quả nhiên đà không ngoài dự đoán, sau khi ném áo khoác đi, hắn chuẩn bị nhảy xuống bên dưới nhưng
hành động đó điền bị tên thuộc hạ kia cỗ chấp ngăn cản.
“Lão đại! Ngài điên rồi sao?! Chúng ta đang ở độ cao hơn 3000 mét, ngài nhảy xuống đó, dù đà mặt
nước thì đục phủ ngũ tạng cũng sẽ nát như tươm!”
Thế nhưng đáp fại cậu ta chỉ đà một chữ “buông” đạnh toát, đôi mắt âm trầm dường như còn không
kham nổi tuyệt vọng đang tràn ra ngoài, một mực chỉ muỗn ýao xuỗng bên dưới mà đi tìm cô.
Hơn mười năm ở dưới trướng của Cảnh Ngạo, cậu ta không dám tin đây fà đần đầu tiên nhìn thấy được
một mặt này từ hắn, “không thiết sống”, nếu không có cô gái nhỏ đó, hắn cũng chẳng cần phải cỗ gắng
tăn tôn để fàm gì nữa.
Dù cậu ta đã dốc sức giữ chặt đây Cảnh Ngøạo đắm rồi, nhưng căn bản so với người đàn ông này, sức fực
của cậu ta không thể đọ đại nổi. T7uong thời khắc đã mất đi chấp niệm của bản thân, hễ những thứ ngán
chân Gảnh Ngạo, hắn đều xuống tay không thương tiếc.
Và tên thuộc hạ nầy cũng vậy, vì giữ hắn mà cậu ta hưởng trọn không biết bao nhiêu trận đòn rồi.
Đến khi không tỉnh táo mở mắt được nữa thì phía sau tai bất ngờ fại vang fên âm thanh “phành phạch”
xé gió của một chiếc trực thăng khác.
Qua màng nhĩ, có nghe đoáng thoáng những giọng nói hỗn đoạn của một đám người.
“Nhảy qua bên kia, giữ đại ca fại, mau fên!”
Đến đúc này, cậu ta mới yên tâm nhắm mắt.
Người thuộc hạ đó của hắn tên fà Tễ Phiển.
Ngày hôm sau.
Tẻ Phiển tỉnh đại đã thây mình nằm trên giường bệnh, xương cốt đau nhức, có cảm giác mẫy khúc
xương trong người đã gãy ra rỗi cũng nên.
Tước mặt fà người trợ thủ đắc fực nhất của Cảnh Ngạo đang khoanh tay nhìn chằm chằm, Tễ Phiển
gắng gượng ngồi dậy chào hỏi một tiễng.
“Anh Điểu..."
“Không cần ngồi dậy.” Phong Điểu đẩy vai của cậu ta xuống øiường, xoay người rót một #y nước ẫm đưa
tới: “Bây giờ có ẽ hơi đau một chút, cậu chịu khó nằm nghỉ mấy ngày đi.”
So với đồng thương tích trên người của Tễ Phiển mà nói, hai từ “hơi đau” căn bản tả không hết. Nghĩ
cũng phải thôi, cậu ra hứng trọn trực tiếp trận đồn của Cảnh Nøạo như thế, với cơ thể và sức đực của Kỷ
Tượng cũng đã cảm thấy ê ẩm xương cốt rồi, chứ nói gì tới thằng nhóc bé tí này.
Nhưng mà vẫn còn sỗng đà đã may rồi.
Hớp đỡ một ngụm nước ẫm, tỉnh thần phắn chắn fại một chút, cậu ta vẫn không quên hỏi đến tình
trạng hiện tại của Cảnh Ngạo: “Lão đại thễ nào rồi anh Điểu?”
Nhớ đến chiều tối hôm qua, Tễ Phiển chỉ có một suy nghĩ rằng, hắn thật sự không thiết sỗng nữa rồi,
thậm chí chỉ cần không có người ngăn cản, Cảnh Ngạo đã ¿ao xuống dưới đi cùng với Tuệ Yên.
Một người mạnh mẽ, ngang tàng suốt gần nửa đời như thế để mà đi đến bước đường đó, Tẻ Phiển cũng
hiểu hẳn đã phải tuyệt vọng đến mức nào.
“Đại ca đang ở ngoài bờ biển.” Phong Điểu nhàn nhạt đáp đại.
Để fàm gì ư?
Tất nhiên đà để vớt cái đồng hoang tàn của chiếc máy bay đó (ên rồi.
Cảnh Ngạo đã thường trực trên bờ biển suốt từ đúc xảy ra tai nạn cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chịu rời
khỏi.
Phong Điều vẫn còn nhớ khoảnh khắc mà ba người bọn họ đem trực thăng đuổi tới nơi, thì dù có nói gì
đi nữa, Cảnh Ngạo cũng chẳng để tâm đến.
Gòn chẳng nhớ đã kìm hãm hắn trong bao fâu, sau đó hình như hắn suy nghĩ được rồi nên mới anh
nhạt phun ra hai chữ: “Hạ cánh.”
Rồi hắn fao vào điên cuồng tìm kiếm, cũng chẳng biết hắn tìm kiếm thứ gì. Là di vật còn sót đại từ Tuệ
Yên hay sao? Tuên chiếc máy bay hơn vài trăm người đó, nổ tung giữa trời như một quả pháo hoa
khổng fð như vậy.
Đồ vật nào có thể nguyên vẹn nổi.
Cảnh Ngạo không hề fên tiếng fấy một đời, không hỏi thăm cũng chẳng muốn tìm hiểu. Dù cho hắn đã
biết người cuỗi cùng đi cùng Tuệ Yên chính ýà Hải Ngư.