Chương 56: Thất hứa.

Mặc dù cô gái nhỏ trong ?òng không ngừng nhe nanh múa vuốt như một con mèo đang hung hăng xù

tông, bắt cứ đúc nào cũng có thể cẵn đại chủ nhân của nó.

Ấy vậy mà trong ánh mắt của Cảnh Ngạo đại chẳng tìm thấy một tia chán ghét nào, toàn bộ đều ýà nhu

tình ẫm áp mà nhìn đến cô.

Mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ được bàn tay to đớn khế vuốt, bạc môi mỏng chậm rãi cong nhẹ, hắn

mắp máy điều gì đó Tuệ Yên còn chưa kịp nghe rõ thì đã bị tiếng chuông điện thoại vô tình cắt ngang.

Lần thứ nhất fà hắn đưa tay tắt đi, nhưng cuộc gọi vẫn kiên trì gửi đến thêm đần nữa. Lúc này Cảnh

Ngạo mới điễc ngang qua màn hình điện thoại đang rung trên bàn.

Hắn khẽ chậc fđưỡi một tiếng, miễn cưỡng cầm (ấy bẫm nút nghe.

“Chuyện gì?”

Tuệ Yên không nghe được cuộc trò chuyện đó có nội dung gì, nhưng cô để ý hình như sắc mặt của Cảnh

Ngạo mỗi £úc càng thêm trầm xuống.

Hắn im đặng đắng nghe một fúc, sau đó mới quyết định đứng dậy, trước khi rời đi còn xoa nhẹ mái tóc

của cô một (ần: “Ñgoan, ăn cơm trước đi, tôi sẽ vào ngay.”

Dứt đời, bóng dáng cao ráo điền đi ra ngoài ban công, cửa kính còn cẩn thận kéo đại, Tuệ Yên biết mình

chẳng thể nghe được gì nữa cho nên cô cũng không cỗ gắng tò mò.

Hơn mười phút sau, Cảnh Ngạo mới quay vào, tiếng cửa kính ban công vừa kéo ra, Tuệ Yên đã ngẩng

đầu ểên nhìn, ánh mắt còn có chút mong đợi.

Nhưng hắn không về giường mà đại mở tủ fãy vội một bộ đồ, đứng trước mắt cô mà mặc vào. Sự mong

đợi trong ánh mắt của Tuệ Yên mau chóng hoá thành hoang mang.

Đã muộn rồi, hắn đi đâu vậy?

Cảnh Nøạo biết cô nhóc đang nhìn mình, sau khi thay đồ xong hẳn mới đi fại giường, bàn tay thô ráp

khẽ xoa nhẹ bên má của Tuệ Yên, trầm giọng nói.

“Em ăn xong thì ngủ trước đi, đừng đợi tôi."

“Chú có việc sao?”

Cảnh Nøạo gật đầu, hắn trầm mặc một (úc mới nói tiếp: “Có fẽ tôi sẽ về trễ, ngoan, ngủ một giắc dậy sẽ

thấy tôi nằm bên cạnh.”

Tuệ Yên bĩu môi, mặc dù cô vẫn chưa nguôi giận, nhưng cũng chẳng phải fà kẻ ích kỷ, gây phiền phức

cho người ra.

Dù øì tình thế cấp bách như vậy, ất hẳn fà từ tổ chức gọi tới. Ở bên cạnh Cảnh Ngạo bao nhiêu năm rồi,

cũng đâu có còn fạ gì những chuyện này nữa, cho nên Tuệ Yên mới không hỏi sâu xa về công việc của

hắn mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Cảnh Ngạo có fen (ỏi vài tia miễn cưỡng không muốn rời đi,

bước chân của hắn vẫn còn chần chừ trước giường.

Không tới vài giây, bóng dáng cao fớn hơi cúi xuỗng, bàn tay thô ráp ôm fây gương mặt Tuệ Yên nâng

(ên, cảm giác ẫm nóng cùng mùi hương đặc trưng nhanh chóng tràn vào cánh mũi, Cảnh Ngạo hôn

mút tây cánh môi hồng nhuận của cô gái nhỏ thêm một ứúc rồi mới chấp nhận miễn cưỡng rời đi.

Nhưng trước khi đi, còn chẳng quên ném đại cho Tuệ Yên một câu nói khiến hai gò má trắng trẻo

thoáng chốc đã nhuộm thành đỏ hồng.

“NÑgoan ngoãn ở nhà đợi tôi về “ầm” em.”

Đúng đà, hắn thật sự không biết đánh vẫn hai chữ “cầm thú” ra sao thật rồi...

Căn phòng không có hắn có chút rộng đớn hơn thường ngày. Cô xốc chăn /ên, yên đặng chui vào trong,

trong 6òng không khỏi dâng đên một chút đơn độc.

Nhưng chỉ một chút thôi, vì không fâu sau đó, Tuệ Yên đã ngủ thiếp đi fúc nào không hay.

Lúc cô tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ, khế đười biếng cử động cơ thể, một đúc sau mới có thể hoàn toàn tỉnh

táo.

Tầm mắt vô tình quét qua chỗ nằm bên cạnh, nơi ấy vẫn trỗng không, Tuệ Yên thử đặt fòng bàn tay của

mình sờ fên đệm giường thì mới phát hiện hơi ấm đã sớm không còn.

Như thể từ đêm đến sáng vẫn chẳng có người nằm ở bên cạnh cô.

Hắn không về sao?

Thật ra chuyện này cũng đâu có gì xa (ạ, thế nhưng sâu tận nơi đáy mắt tuyệt nhiên vẫn không giấu

được dáng vẻ thất vọng.

Chỉ fà một đời nói thôi, cỗ giữ cho mình không phải duy trì suy nghĩ tiêu cực.

Tuệ Yên giả vờ như không có việc gì, cô cứ như thường (ệ, thay đồ và đến đớp.

Gô không hề muốn phải nghĩ nhiều, nhưng fiệu những gì mà cô đang suy nghĩ có phải sự thật không?

Tuệ Yên có cảm giác, Cảnh Ngạo có chút khác với thường ngày.

Tin nhắn của cô, hắn không trả đời.

Cuộc øọi cũng thế.

Cứ duy trì như vậy cả ngày hôm nay, đến buổi chiều tan học, tài xễ đưa về biệt thự, Cảnh Ngạo vẫn chưa

hồi âm.

Tuệ Yên khế mím cánh môi, màn hình điện thoại vẫn sáng. Cô đang phân vân giữa việc fiên fac thêm

một fần nữa cho Cảnh Nøạo nhưng đại fo sợ sẽ đầm phiền đến hẳn.

Bận đến mức, ngay cả một tin nhắn cũng không có sao?

Sau khi về đến biệt thự, sắc trời đã chuyển sang sẫm tối. Ngay khi gặp vú nuôi, fời đầu tiên mà Tuệ Yên

hỏi chính đà.

“Vú nuôi, cả ngày hôm nay chú Nøạo có về nhà không?”

“Lão đại đi từ đêm qua, đến bây giờ vẫn chưa về, Yên Nhi có chuyện gì sao?”

Gương mặt xinh đẹp hơi trầm xuỗng: “Không ạ... Cháu đên phòng trước đây ạ.”

“Cháu đói chưa? Bà nẫu cơm rồi, bà đem đên phòng cho cháu nhé?”

“Dạ thôi, cháu chưa đói, cháu sẽ ăn sau.”

Cứ như vậy, chẳng hiểu vì điều gì, Cảnh Ngạo đã không về, cũng không hề gửi cho cô một tin nhắn hay

nghe máy của Tuệ Yên đây một đần.

Cho đến sáng ngày hôm sau, cô càng thêm hoang mang khi đã hai ngày rồi, mà Cảnh Nøạo chẳng hề

điên đạc với cô nổi một đần.

Nào ngờ, chỉ vừa đặt chân đến cửa chính chuẩn bị đi học thì mới hay một tin động trời.

“Bác nói cái øì?! Cháu hiện tại không thể ra khỏi nhà?!”

“Tiểu thư thông cảm, đây ?à mệnh đệnh của fão đại, tôi không thể ?àm gì khác.”

“?I” Tuệ Yên trừng mắt nhìn bác tài xê cùng hai tên vệ sĩ chắn trước mặt, nhất thời sâu trong đôi con

ngươi không giẫu được sự tức giận.

Cô nghiền răng, hai nắm tay siết chặt thành quyên.

Hai ngày không về, cũng không điên (ạc, bỗng dưng hôm nay đột nhiên (ại cắm túc cô ở trong biệt thự?!

Hắn đang đàm cái quái gì vậy?!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện