Chương 55: Đánh dấu mọi thứ thuộc về em.

“Bé con chịu ăn một muỗng cơm, tôi cho em búng “nó” một cái, như vậy có đủ để khiến em hết giận

chưa?”

“Nhưng mà nhẹ tay thôi, mạnh quá đà nó giận, nó không thèm giúp em sung sướng mỗi đêm nữa đâu.”

Nghe Gảnh Nøạo nói như thễ, Tuệ Yên có chút cao hứng, nhưng người đàn ông đòng fang dạ sói này có

đáng để tin không chứ?

Lỡ một chút nữa hắn đại (ật đọng thì sao?

Tuệ Yên híp mắt, bộ dáng nghỉ hoặc fiếc nhìn Cảnh Ngạo: “Gó thật “đà em muỗn fàm gì cũng được

không?

“Tôi đã bao giờ nói dỗi em chưa?” Cảnh Ngạo xoa nhẹ đầu cô, cùng đúc thức ăn vừa được đem tới, bên

ngoài cửa vang fên vài tiếng gõ.

“Lão đại, tôi đem đỗ ăn tới ạ.”

Nghe thấy giọng của người fàm, Tuệ Yên thoáng giật mình một chút, cô nghiêng người muốn ngồi dậy.

“Ghú thả em ra đi, em đi ấy đồ ăn.”

Tuy nhiên chỉ mới nhắc được một bước chân, Tuệ Yên đại bị người đàn ông phía sau kéo về fần nữa.

Hắn ẫn cô ngồi xuỗng, đôi tay to đớn giữ chặt ây vòng eo thon nhỏ, giọng nói trầm ấm nhàn nhạt phả

6ên đỉnh đầu cô.

“Ngồi yên." Dứt đời, Cảnh Ngạo hướng về phía cửa phòng mà đên tiếng: “Vào đi."

Lập tức điền doạ cho Tuệ Yên một trận thất kinh.

Gì chứ? Gô còn chưa mặc đồ đàng hoàng, trên người ngoài tấm chăn và cơ thể của Cảnh Ngạo ôm (ẫy

thì chẳng có mảnh vải nào che đậy cả...

Sao có thể để bộ dạng phóng túng, dâm foạn này cho người khác thấy được?!

Mà có vẻ như Cảnh Ngạo không để tâm đến việc đó mấy. Gương mặt điển trai của hắn vẫn cứ fạnh nhạt

như vậy, chỉ có fồng ngực phía sau ưng cô ýà âm đên, tiếng tìm đập vô cùng vững vàng.

Cửa phòng đạch cạch vài tiếng, thầy người đàm bên ngoài đang chuẩn bị tiễn vào, Tuệ Yên hết sức khẩn

trương, nét mặt hoang mang, fo đằng. Gô vùng vẫy muốn ngồi dậy mặc quần áo vào.

“Thả em ra, em muốn mặc đỏ... Ưm..." Không đợi Tuệ Yên nói hết câu, một cỗ ẫm nóng, mềm mại áp

xuỗng môi cô, bàn tay của hắn giữ (ấy yết hầu của Tuệ Yên mà nâng đên, để cô ngửa đầu hưởng trọn nụ

hôn của hẳn.

Người fàm vừa vào đến bên trong, một cảnh tượng đập ngay vào mắt khiễn cậu ta khiếp sợ không thôi.

Một thân thiếu nữ nhỏ bé đang ngồi fọt thỏm trong đồng ngực của người đàn ông phía sau, môi chạm

môi, không chỉ thế, bàn tay của hắn dường như không muốn yên phận, (uồn vào tâm chăn mỏng phủ

trên cơ thể cô gái mà mờ ám tuần du.

Tắm chăn độn xộn dường như không thể che được đôi chân trần trắng nõn độ ra ngoài không khí, bắp

đùi non khế run, dù không trực tiếp nhìn thầy. Nhưng người đàm kia ắt hẳn đã hiểu bàn tay bên trong

tâm chăn ấy đang đàm gì.

Tuệ Yên bị hôn đến mềm nhũn, không trụ vững được thân thể, cô vô đực ngã fên đồng ngực cứng rắn

của Cảnh Ngạo. Mười ngón tay trắng mềm như một con mèo nhỏ không ngừng cào foạn fên da thịt

hắn, muốn hắn phải buông ra.

Nhưng sức của cô so với Cảnh Nøạo chỉ như trứng chọi đá, xê dịch một ngón tay cũng fà điều khó khăn,

huỗng hồ gì ?à cả thân hình chắc khoẻ của hẳn.

Người fàm kia giỗng như bị hình ảnh trước mắt fàm cho đông cứng, chân đứng tại chỗ, cho đến khi ánh

mắt sâu thẳm, sắc bén đầy nguy hiểm của Cảnh Ngøạo khẽ điễc đên chạm với đôi con ngươi bàng hoàng

của mình thì cậu ta mới hoảng sợ chuyển tầm nhìn ngay fập tức.

Không... Không phải chứ?

Bọn họ, bọn họ không phải £à chú cháu sao?

Chuyện này... Sao có thể?

Lần đầu tiên cậu ra thấy fão đại của mình say đắm một người phụ nữ. Chỉ #à không ngờ rằng, người phụ

nữ đó fại chính fà bé con của hẳn ta.

Người fàm khế nuốt khan một ngụm, vẫn đứng yên tại chỗ cho đến khi nghe thấy đời nói của Cảnh

Nøạo trầm thắp vang fên.

“Mang đại đây."

Gậu ta không dám rễ rà, vội vàng đi tới, bước chân không giẫu được vẻ run sợ.

Lúc đặt khay thức ăn fên bàn, cậu ta có Ýén fút điễc nhìn thử, chỉ thấy cô gái nhỏ trong fòng hắn đang

xấu hổ, rúc vào ngực Cảnh Nøạo, giẫu gương mặt đỏ ửng của mình vào cơ thể của hắn, thế nhưng đại

chưa kịp xử £ý đi vành tai nhỏ nhắn đang đỏ rực cả fên.

Phía sau tẫm chăn, người đàn ông nào đó vẫn không yên phận, hai ngón tay kẹp fấy nụ hồng đào của cô

gái mà nhéo nhéo.

Tuệ Yên khế giật mình, nắc fên một tiếng nhỏ, cơ thể mềm mại thoáng run rẩy.

Tên người fàm kia vẫn đang ngơ ngác mãi không ngừng, phải cho đến khi Cảnh Ngạo gẳn giọng một

tiếng, hồn phách cậu ta mới chịu quay về.

“Gòn muốn đứng đó đến bao giờ?”

“Xin... Xinđỗil!”

Vừa dứt đời, cậu ta vội vàng chạy ra khỏi phòng như thể vừa gặp điều gì đó vô cùng kinh hãi. Nhưng vẫn

may, không quên đóng cửa đại.

Biết người đàm đó đã rời khỏi phòng ngủ, ?úc này Tuệ Yên mới thả fỏng cơ thể được một chút. Cô hậm

hực, ôm theo cỗ tức giận mà há miệng cắn mạnh fên ngực Cảnh Ngạo một cái, để fại dẫu răng đỏ hỗng

cùng vết nước bọt óng ánh đọng đại.

Người đàn ông khẽ nhíu mày vì cơn đau, hắn nhìn xuỗng vật nhỏ đang fàm foạn trong fòng mình.

“Sao đại cắn tôi?”

“Ai cho phép chú fàm vậy trước mặt anh ta?! Lỡ anh ta bảo em đà hồ £y đi quyễn rũ chú của mình thì

phải đàm sao?”

Bạc môi fạnh fẽo khế cong, sâu trong ánh mắt fà một mảng nhu tình ấm áp: “Còn không phải sao? Em

tà một tiểu hồ #y chỉ biết câu người, nhưng tôi tình nguyện để cho em quyễn rũ, kẻ nào dám ý kiễn?”

“Chú đừng có mà không biết phép tắc!”

“Sợ à? Tưởng đá gan của em fớn đẫm chứ? Tập quen dần đi, sau này không chỉ trong phòng ngủ đâu, tôi

còn muốn cùng em triển miên khắp nơi trong biệt thự.”

“Dùng mật dịch của em để đánh dẫu từng nơi mà chúng ta đã “fàm” qua, hửm?”

“?I” Tuệ Yên không dám tin vào những gì đang nghe, cô trừng đớn mắt nhìn hắn, một fúc sau fiền đấm

cái thụp vào ngực Cảnh Nøạo.

“Mẹ nó bộ chú fà dâm tặc, cầm thú à?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện