Chương 33: Bế cô vào nhà.

Kết quả có hơn mười tiếng bay thôi mà đến khi đáp cánh, Tuệ Yên chỉ có thể để hắn bế mình đi về nhà.

Vốn dĩ cô muốn tự đi, nhưng phát hiện hai chân đã rụng rời, cho nên ngồi ở trên ghế trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

Dường như đã lâu không làm tình, sau khi được thỏa mãn, sắc mặt của Cảnh Ngạo tốt hơn rất nhiều, âu phục chỉnh tề, bộ dáng băng lãnh “cấm dục”... 

Mẹ nó, nhắc đến hai chữ này mà cô nghẹn ứ cả họng.

Làm sao ông trời có thể ban cho một gương mặt gần như chẳng hứng thú với tình dục thế này, mà thực chất bên trong còn chẳng bằng cầm thú kia chứ?

Quả nhiên, hắn của lúc này và hắn của đêm qua giống như hai thái cực riêng biệt vậy, Tuệ Yên nuốt còn chẳng trôi được.

Cảnh Ngạo đang thắt lại cà vạt thì cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của cô nhóc kia liền nở nụ cười trên môi. Hắn quay người lại, nửa quỳ ngồi xuống trước mặt cô.

“Huyệt nhỏ còn đau không?”

“Không nghĩ cầm thú cũng biết hỏi han cơ đấy!”

“Sao lại không? Cầm thú này còn biết làm em rên khóc suốt mười tiếng đồng hồ kia mà?” Mặc dù trong suốt mười tiếng đó cũng không phải là không có thời gian nghỉ.

“Chú đừng có chọc tức em!”

“Vậy thì không chọc nữa, về nhà thôi.” Cảnh Ngạo vờ như không biết chuyện gì, hắn đeo khẩu trang vào cho Tuệ Yên xong một mình rời đi trước.

“Ơ… Chú!” Nghe bé con gọi, hắn mới cong môi mà quay đầu lại nhìn.

“Sao vậy?”

“Không… Không bế em sao…?”

“Hửm? Đi không được à?” Nhìn gương mặt thiếu đánh kia của Cảnh Ngạo, Tuệ Yêu liền biết hắn hiểu rõ nhưng cố tình muốn trêu cô!

“Em… Chân của em… Không đi nổi…” Còn chẳng phải là do hắn sao?

“Ừm, vậy thì?”

Tuệ Yên cắn môi, đôi mắt hẹp dài kia nhất định là đang đợi một câu van xin từ cô mà… Biết hắn ăn mềm không ăn cứng, cho nên Tuệ Yên đành phải nhỏ giọng cầu xin: “Chú… Ôm em xuống đi…” 

“Đấy, như vậy có phải ngoan không?” 

Cảnh Ngạo cong lưng vòng tay bế cô lên, sải chân dài rời khỏi phi cơ riêng. Hay tin lão đại về, bốn trợ thủ đắc lực của hắn cũng đợi ngay ở trước cổng, chỉ là lần này hình như thiếu mất ai đó.

Tuệ Yên nghiêng đầu hỏi hắn: “Chú, chị Ngư đâu rồi?”

“Em đoán xem?” Cô khẽ cau mày nhìn đến vẻ mặt lãnh đạm ở trước mắt mình, lập tức trong đầu liên xâu chuỗi những sự kiện đã xảy ra lại với nhau mà đúc kết được một câu: “Chú đem chị ấy đi đâu rồi?!”

“Qua Nam Phi làm nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ gì chứ, chú rõ ràng là đang phạt!”

“Nếu em biết lo sợ cho người khác vì mình mà bị ảnh hưởng thì đừng có nổi loạn nữa.” Nghĩ đến việc Hải Ngư tiếp tay đem cô chạy đi mà qua mặt hắn như thế, cơn giận của Cảnh Ngạo phút chốc đã kéo tới.

Tuệ Yên tất nhiên hiểu, cho nên mới hạ giọng thôi không trêu vào hắn nữa, nhưng cái miệng nhỏ vẫn không thể ngừng trách móc.

“Ai bảo chú đem người khác về dằn mặt em.”

“Dù có như vậy, em cũng không được phép mang bạn trai đến trước mặt tôi.” Giọng của hắn dường như đã thấp đến cực điểm, còn âm u nguy hiểm cực kỳ: “Nếu không, mỗi một nơi mà hắn chạm đến em, tôi liền cắt ra ném cho chó ăn, biết chưa?”

Tuệ Yên căng thẳng đến mức khó khăn nuốt nước bọt, cô không biết hắn đang nói thật hay chỉ là đe dọa cô đây nữa.

“Chú… Chú đừng có dọa như thế…” 

“Em cứ thử đi rồi sẽ biết là tôi có dọa hay không?” Tuệ Yên cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, có chút uất ức mà quay mặt đi.

Lần trước hắn mặc kệ cô đau lòng mà ngang nhiên mang người phụ nữ khác về như vậy.

Nhưng lại cấm cô không được sử dụng cách thức đó để mà đánh trả lại hắn.

Tuệ Yên ủy khuất cắn cắn cánh môi, thầm chửi trong bụng, hắn là cái đồ chết tiệt!

Thấy cô nhóc đột nhiên im lặng như vậy, Cảnh Ngạo cũng không cố giữ bộ dạng đáng sợ như ban nãy nữa, khẽ vuốt tóc cô mà nói nhỏ: “Sau này ngoan ngoãn một chút, em mà để tôi nổi giận là hậu quả khó lường.”

“Ví dụ như mười tiếng đã trải qua trên máy bay, nhớ chưa?” 

Tuệ Yên nhớ đến chuyện đó mà cơ thể không tự chủ được liền run lên, gò má thoáng chốc đã đỏ hồng, vừa xấu hổ cũng vừa sợ nên ngoan ngoãn gật đầu.

Vào đến khuôn viên, vú nuôi hối hả chạy ra, vì Tuệ Yên đột nhiên biến mất như thế khiến bà lo lắng vô cùng, bây giờ hay tin lão đại đã mang về được thì vội vàng chạy đến để xem cô nhóc có thương tích chỗ nào hay không.

Đến nơi thì thấy Tuệ Yên đang được Cảnh Ngạo bế đi như thế, vú nuôi còn sợ rằng cô bị thương ở đâu mà nóng lòng hỏi han.

“Con bé bị sao vậy…” Bị thương nặng đến mức nào mà lại không thể đi nổi?

“Không có việc gì quan trọng.”

“Vậy lão đại… Để tôi chăm sóc cô bé giúp ngài…” Lời chưa nói hết đã bị âm giọng trầm thấp của hắn chen ngang, có chút mất kiên nhẫn: “Không cần, từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc Yên Nhi.”

Cảnh Ngạo đã nói như vậy, vú nuôi cũng chẳng thể làm gì hơn, nhưng có phải là bà nhạy cảm quá không? Sao lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút khác thường.

Trong ánh mắt của hắn ngoài yêu thương và chiều chuộng mà hắn luôn dành cho Tuệ Yên ra, thì ngay lúc này lại có thêm sự chiếm hữu trong đó.

Hơn nữa… Kinh nghiệm sống hơn nửa đời người cho bà biết, ánh mắt của Cảnh Ngạo lúc này dành cho cô bé dường như không còn đơn thuần tình cảm nuôi dưỡng như trước nữa.

Mà chính xác là đang nhìn về người phụ nữ của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện