[18+] Chương 32: Em càng khóc, tôi càng làm!

“Hạ màn xuống!”

“V… Vâng!”

“A… Chú… Chú đừng có đến đây!!!”

Có khẩn thiết cách mấy thì cũng vô dụng, đôi mắt của Cảnh Ngạo lúc này chỉ còn lại một màu của dục vọng, cô không hề biết một khi buông thả bản thân, hắn lại trở nên đáng sợ như thế.

Chẳng khác nào biến thành một con thú dữ mà đem cô nhai nuốt vào trong bụng.

Sau khi “lách cách” vài tiếng vang lên, thắt lưng và khóa quần đều bị hắn tháo mở, cạp quần lót nhẹ nhàng trượt xuống, “dục vọng” của đàn ông thô cứng cứ thế nảy bật ra lần nữa.

Cô gái nhỏ không khỏi cả kinh, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nào ngờ cổ chân lập tức bị Cảnh Ngạo tóm lấy, hắn chỉ cần dùng một chút lực, Tuệ Yên liền không còn đường để thoát thân.

Người đàn ông lật người cô lại, dường như vì bị dục hỏa thiêu đốt mà hành động mạnh bạo hơn thường ngày, Cảnh Ngạo ấn đầu cô xuống đệm ghế, kéo cao eo hông, để đôi đào tiên căng mịn hướng về phía hắn.

Bàn tay đỡ lấy phân thân gân guốc chậm rãi cọ xát trước cửa huyệt ướt đẫm.

“Chú… Không được… Em mệt lắm rồi… Huhu… Không thể làm được nữa!”

Cảnh Ngạo thấp giọng cười trầm một tiếng, thanh âm khàn đục như bị sỏi đá lăn qua: “Thế nào? Bây giờ đã biết sợ rồi?”

“Nhưng làm sao bây giờ? Tôi chơi còn chưa đủ!” Vừa dứt lời, Cảnh Ngạo liền hung hăng đỉnh về phía trước, nghiệt căn thô cứng cứ thế tách mở miệng huyệt, đâm tới tận cùng, cô gái nhỏ liền hét lên một tiếng, hai chân gần như mềm nhũn.

Nếu không phải nhờ tay hắn nâng, thì có lẽ cô đã nằm bẹp xuống mặt ghế thật rồi, Cảnh Ngạo thở hắt ra một tiếng đầy thoải mái, tầm mắt nhìn đến nơi giao nhau của hai người mà thị giác càng thêm kích thích.

Cảnh Ngạo nắm lấy eo cô, thắt lưng hữu lực bắt đầu công cuộc chuyển động cắm rút ra vào lần nữa, như một đứa trẻ chơi đùa không biết đủ, hắn tham lam miệng nhỏ chật hẹp này, từng đợt đâm vào đều vô cùng mạnh mẽ giống như hận không thể làm hỏng cô ngay lúc này.

“Ưm… Chậm thôi… Hức… Chậm một chút đi mà… Chết mất… Bụng em trướng quá… Chú…” Tuệ Yên không ngừng khóc nấc, cô cố gắng bấu víu cánh tay của Cảnh Ngạo, mong đợi hắn sẽ thả nhẹ lực một chút.

Nào ngờ cả hai cổ tay của Tuệ Yên đều bị hắn tóm bằng một tay, rồi kéo cả người cô về phía sau, càng thuận tiện cho phân thân kinh người kia lộng hành đến hoa tâm của cô dễ dàng hơn.

Cảnh Ngạo nhìn đến gáy cổ trắng ngần trước mắt mà cổ họng nóng ran, hắn cúi đầu vừa hôn vừa mút lên phần da thịt mềm mại đầy mẫn cảm đó. Nhịn không được mà há miệng cắn mạnh lên gáy của Tuệ Yên một cái, lập tức vách thịt non bên dưới cũng co rút theo, cô gái nhỏ khẽ rùng mình một đợt, tiếng nức nở càng thêm kiều mị hơn.

Không dừng lại ở đó, đầu lưỡi to lớn còn liếm vòng quanh vết cắn vừa rồi, chẳng khác nào đang muốn đánh dấu rằng Tuệ Yên là của hắn, bàn tay còn lại của Cảnh Ngạo cũng chẳng rảnh rỗi, hắn nắm cả hai bên bầu ngực mềm mại mà càn rỡ trêu đùa.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ xen lẫn nức nở đáng thương của cô gái nhỏ. Cảnh Ngạo nghiêng đầu cô lại, nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã nhạt nhòa nước mắt, cánh môi đỏ hồng liên tục bật ra những tiếng “ưm, ư” mà khiến tâm can của hắn nhộn nhạo.

Hắn hôn lên nước mắt của cô, hôn đến môi cô, xong lại cười trầm chửi thề một tiếng

“Em đang khóc hay là đang quyến rũ tôi vậy hả? Mẹ kiếp, khiến ông đây nứng hết cả người!”

“Hưm… Hức… Yên Nhi mệt… Không muốn… Làm nữa…” Lời nói chỉ vừa dứt, chuyển động của hắn càng mạnh mẽ thêm, Cảnh Ngạo siết chặt cơ thể cô, dùng hành động của mình mà phản đối lại lời nói đó.

Hạ thể không ngừng va vào nhau, hoa hạch tấy đỏ còn bị ngón tay của Cảnh Ngạo hung hăng bắt nạt, ái dịch vì thế mà văng ra tung tóe, ướt thành một mảng lầy lội ở dưới đệm ghế.

Tuệ Yên còn chẳng kiềm được giọng của mình nữa, dục vọng của hắn quá lớn, quá thô còn kéo dài quá lâu, đây chẳng phải là làm tình nữa.

Mà đích thực là hắn đang “ăn” cô, “ăn” không còn một khúc xương nào.

Vậy mà Tuệ Yên khóc, hắn cũng chẳng cho, cô càng khóc, Cảnh Ngạo càng làm mạnh thêm, người đàn ông đáng sợ đó còn hung hăng dọa nạt cô.

“Khóc cái gì? Em càng khóc, tôi càng làm!”

“Em dám để rơi một giọt nước mắt, tôi lại đè em ra làm thêm một lần nữa!”

Suốt cả chặng đường bay dài, Cảnh Ngạo ở cạnh cô như biến thành kẻ nghiện. Hắn lúc nào cũng động dục được, lúc tắm, phòng tắm chật hẹp hắn cũng ráng chui vào, khăng khăng đòi tắm cho cô, nhưng cuối cùng nhịn không được mà làm một nháy.

Ăn cơm còn lươn lẹo bảo rằng “để tôi đút em ăn, còn miệng dưới thì để thằng nhỏ của tôi đút cho nó ăn.”

Thậm chí lúc ngủ cũng không muốn rút ra, để y nguyên thứ đồ vật đó ở bên trong cô như vậy.

Kết quả có hơn mười tiếng bay thôi mà đến khi đáp cánh, Tuệ Yên chỉ có thể để hắn bế mình đi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện