Chương 17: Hắn đi tìm bé con.

“Dạ đại ca, em nghe đây.”

“Chuẩn bị một chiếc phi cơ!”

Kết quả là Phong Điểu còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị ép phải trở thành phi công để đưa Cảnh Ngạo bay từ Thành Đô đến Los Angeles vào lúc hai giờ sáng.

Ngồi lên ghế lái, Phong Điểu bất lực cũng không dám phàn nàn, chỉ có thể lấy điện thoại ra, gửi vài tin nhắn cho Mộc Xà.

[Sao cậu bảo đại ca không muốn tìm Yên Nhi nữa?!]

[Ban sáng ngài ấy thật sự nói như vậy.] Còn chẳng đợi Phong Điểu hồi âm, đã thấy thêm một tin nhắn tiếp theo gửi đến: [Nhưng đó là chuyện buổi sáng, còn ngài ấy muốn đổi ý không lẽ cậu dám phàn nàn?]

Phong Điểu không nhắn thêm nữa, cất điện thoại vào túi rồi lén liếc mắt nhìn lên tấm gương chiếu hậu, chỉ thấy Cảnh Ngạo im lặng tựa đầu lên cửa sổ, đôi mắt lãnh đạm nhìn ra bầu trời đen tuyền bên ngoài, sắc mặt lạnh nhạt vẫn không thay đổi, chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ chuyện gì.

Nhưng nếu Phong Điểu nhớ không lầm thì lão đại của bọn họ hình như đã thức từ bốn giờ sáng hôm qua đến bây giờ, hắn định không chợp mắt dù chỉ một chút sao?

Dù có lo lắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn không nên tàn phá sức khỏe của mình như vậy… Trưa nay thấy Kỷ Tượng uể oải quay về, thậm chí với sức bền hơn người mà cậu ta còn thở không ra hơi.

Là đủ để hiểu Cảnh Ngạo đã phiền muộn đến mức nào.

Sau hơn nửa ngày bay, trong suốt khoảng thời gian cũng đổi qua đến ba phi công phụ, còn Cảnh Ngạo thì có thể chợp mắt được một chút, dù vô cùng ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn trong vòng ba mươi phút.

Lúc đáp cánh, sắc trời bên ngoài cũng đã tối lại lần nữa, sau khi ra khỏi phi cơ, cứ như một thói quen không thể bỏ, Cảnh Ngạo lại móc ra bao thuốc lá, ngậm lấy một điếu mà châm lửa.

Hắn rít vào một hơi như thể đang thư giãn đầu óc, khói trắng lượn lờ thả ra giữa trời đêm, sau đó tầm mắt mới hạ xuống đồng hồ đeo tay, rất nhanh đôi chân dài liền sải bước rộng mà rời đi, trước đó còn không quên để lại cho Phong Điểu một lời nói.

“Chuẩn bị một chiếc xe rồi về nghỉ ngơi đi.”

“Còn nữa, truyền lại lời cho Hải Ngư, chuẩn bị hành lý đi Nam Phi một chuyến dài hạn, đây là mệnh lệnh!”

Nghe Cảnh Ngạo nói như vậy, Phong Điểu quả thật là bất ngờ, bởi vì một khi nhận được mệnh lệnh này, thì đây không phải nhiệm vụ gì cả mà là đang để Hải Ngư lãnh phạt.

Chính Phong Điểu cũng đã từng bị Cảnh Ngạo cho đi một lần rồi, bắt cậu ra đến sa mạc mà lang thang như du mục ngoài đó suốt nửa tháng liền mới được quay về.

Có lẽ Cảnh Ngạo biết được chuyện Hải Ngư qua mắt hắn mà lén giúp đỡ Tuệ Yên cao chạy xa bay rồi, nhưng dù gì thì đến Nam Phi còn đỡ hơn là đi sa mạc rất nhiều.

Nhưng dù nghe Cảnh Ngạo sắp xếp như vậy, Phong Điểu vẫn đi theo sau lưng hắn mà không nỡ quay về.

“Đại ca, anh thức cả đêm, chỉ ngủ được có ba mươi phút, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn, có khi con bé ngủ rồi cũng nên.”

Bóng dáng cao lớn kiêu ngạo ấy vẫn bước đi, Phong Điểu biết là hắn có nghe, nhưng không quan tâm đến, cậu cũng biết Cảnh Ngạo sẽ không để lời nói của cậu vào tai đâu.

Ở trần đời này, ngoài ông trùm đời trước ra thì chỉ còn Tuệ Yên là có thể khiến Cảnh Ngạo thay đổi suy nghĩ mà thôi.

Phong Điểu biết là không thể xoay chuyển được hắn cho nên đành bất lực mà nghe theo lời Cảnh Ngạo, đem đến một chiếc xe cho hắn rồi quay về.

Sau khi có xe, Cảnh Ngạo cũng không dành thời gian để nghỉ ngơi, hắn hút đến bây giờ đã là điếu thứ ba rồi, một tay nắm vô lăng, tay còn lại tìm địa chỉ mà Mộc Xà đã từng gửi, sau đó cũng chẳng chần chừ mà liền lái xe chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện