Haruyuki mở mắt với một tiếng thở dài.
Từ ánh sáng rọi qua cửa sổ, đồng hồ đang chỉ 6:30 sáng. Tính ra, cậu đã ngủ 12 tiếng rồi.
Người cậu đầy mồ hôi, và cơn ác mộng đó làm da cậu nhợt nhạt. Mặc dù vậy, cậu ta không thể nhớ chút gì về giấc mơ ấy cả.
Cậu ta lờ mờ nhớ đến lời nói cuối cùng của Kuroyukihime hôm qua.
“Đừng bỏ Neuro Linker vào ban đêm”, là chỉ thị của cô ấy, chẳng lẽ nó lại liên quan đến giấc mơ của cậu ?
Sau khi nghĩ vẩn vơ trong lúc đang tắm, cậu ta thay đồng phục vào, ăn ngũ cốc và uống nước cam cho bữa sáng một mình. Cậu cho đĩa vào máy rồi gõ cửa phòng ngủ của mẹ cậu như một nghi lễ trước khi đến trường.
“... Con đi đây.”
Nói vọng vào căn buồng mờ tối, cậu ta nghe thấy một giọng nói khàn khàn, không mạch lạc từ giường. Có vẻ như mẹ cậu đã uống say đêm qua.
Trong khi chờ mẹ dùng cái điện thoại để nạp 500 yên cho Neuro Linker của cậu, bà bỗng nhiên nói với 1 giọng khó chịu.
“Haruyuki, Linker của con mất kết nối rồi.”
Ôi không, cậu ta đặt tay lên cổ. Mặc dù có cảm thấy là cậu quên gì đó, cậu vẫn kết nối Neuro Linker vào Global Net, sau 1 lúc , với 1 tiếng “cheng”, số tiền trong tài khoản cậu tăng lên.
“Con đi đây.”
Cậu ta nói lại, nhưng không còn tiếng trả lời. Cậu nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ, đi giày ở cửa ra vào, rồi rời khỏi nhà.
Cánh cửa tự động đóng lại, cậu chỉ vừa bước vào sân chung cư ,tất cả chỉ mới 3 giây.
Bashiiii! Tiếng đó vang khắp não của Haruyuki.
Hả!? Accelerate!? Làm sao, tự nó làm vậy?
Khi cậu vẫn còn nín thở, trước mắt cậu, với 1 phông chữ rực lửa quen thuộc, là 1 dòng chữ.
[HERE COMES A NEW CHALLENGER!!]
Cậu ta thấy dòng chữ này ở đâu rồi nhỉ. Chúng cháy mất trước khi cậu kịp nhớ, và ở phần trên của tầm nhìn cậu, một điều còn kỳ lạ hơn xuất hiện.
Ở giữa, một con số [1800]. Và 2 bên con số, các cột xanh lam kéo dài ra. Dưới đó là 1 cột xanh lục nhỏ dài ra. Cuối cùng, ở giữa tầm nhìn của cậu, 1 dòng chữ rực lửa - [FIGHT!!].
Con số chuyển thành 1799.
Không chắc phải làm gì, Haruyuki trước tiên nhìn vào 4 chữ số đang đếm ngược.
1800 giây. 30 phút. Cậu ta đã nghe thấy chúng ở đâu rồi thì phải. À đúng rồi, Kuroyukihime đã nói, thời gian giới hạn Accelerate là chừng đó. Nhưng lần này, Haruyuki thậm chí còn không nói “B” trong “Burst Link” - lệnh bắt đầu của Acceleration. Thế giới, thay vì một màu xanh lam đơn điệu, cũng đầy màu sắc. Còn nữa, ‘Challenger’ và ‘Fight’ nghĩa là sao vậy.
Để nắm bắt tình hình, cậu ta ráo riết nhìn xung quanh, rồi nhận thấy một điều.
Buổi sáng tháng Mười đã biết mất không còn một dấu vết, nhưng khu vực xung quanh vẫn như trong trí nhớ của cậu, cậu vẫn đang ở trước cửa nhà. Con phố hai làn ở bên trái, cửa hàng tạp hóa và các văn phòng ở bên đường, và nếu nhìn xung quanh, có thể thấy tòa chung cư cậu vừa rời khỏi, đang chìm trong bóng tối.
Tuy nhiên, xe cộ trên đường đến Shinjuku và học sinh đang đi đến trường, cả hai đều đã biến mất. Thêm nữa, con phố nứt nẻ, đầy hố, rào chắn, biển báo đều bị cong và kính trên các nhà đều vỡ cả.
Ở ngã tư, gạch vụn chất đống như rào chắn, và lửa chập chờn từ một mái vòm khổng lồ, như có thứ gì đó cháy ở trong vậy. Haruyuki sợ rằng nhà của cậu cũng đã bị tàn phá, các cột trụ bê tông sụp đổ, bức tường ngoài với một lỗ thủng to, và những điều khủng khiếp tương tự.
Cậu ta muốn về nhà ngay lập tức để kiểm tra, với động cơ này, cậu đi dạo vài bước và nhìn vào lối ra vào giữa đống đổ nát.
Rồi mắt cậu tròn lại vì sửng sốt. Bên trong giống như một ngôi nhà đa giác trong game, nhìn nó như phía trong của một cái hộp xám. Không - không phải là nhìn như.
Đây là thật, nhưng không phải là thực tế. Haruyuki đang ở trong chức năng “Accelerate” của một Full Dive trong mạng ảo, quang cảnh xung quanh là hình 3D tạo từ các thước phim từ Social Camera (máy quay công cộng). Như thế giới băng giá cậu ta nhìn thấy hôm qua tại sảnh.
Ngay cả thế, Haruyuki chưa từng nhìn thấy không gian ảo nào chi tiết đến vậy. Cậu ta không thể thấy pixel (điểm ảnh). Mỗi một cục đá nhỏ gần chân cậu đều được tạo chi tiết đến khó tin.
Nếu là vậy, người cậu trở thành như thế nào. Haruyuki nhìn xuống. Cậu ta nghĩ mình sẽ thấy chú lợn màu hòng quen thuộc, nhưng -.
“G-Gì thế này.”
Ngạc nhiên, cậu ta bất giác kêu lên.
Trong tầm mắt cậu là chân, ngực và tay mảnh mai như dây, người như bạc đánh bóng. Nhìn nó như robot - tuy nhiên, nó không có hình dáng chiến đấu của game hay anime.
Cậu ta nhanh chóng sờ lên mặt, nhưng thay vì mũi hay mồm, ngón tay cậu chạm vào thứ gì đó cứng, hình dáng như giáp đội đầu vậy. Cậu ta mất một lúc để nhìn xung quanh, và thấy một ô cửa kính bị vỡ trên tường của một hộ chung cư phía đối diện với ngôi biệt thự. Với bước chân loảng xoảng cậu chạy đến đó.
Hình dáng phản chiếu bới tấm kính lớn đúng là một robot kim loại toàn thân. Thân người khá nhỏ và mảnh mai, chỉ có đầu là lớn bất thường. Tóm lại - nhìn như tên tiểu tốt.
Ít ra trán cậu phải có sừng... hay hai mắt sáng vàng rực.
Trong khi cậu ta đang phàn nàn với nhà thiết kế avatar không quen biết, đằng sau hình phản chiếu của tấm kính, ở phía bên kia phố, xuất hiện một vài bóng người vặn vẹo.
Sốc, cậu ta núp xuống và nhìn xung quanh. Không thể xác định từ khi chúng xuất hiện, ba kẻ mang hình dáng người đứng dưới một cửa hàng bách hóa đã sập. Bao trùm bởi bóng tối, cậu ta chỉ có thể thấy hình bóng của chúng, nhưng tất cả đều to hơn Haruyuki.
Chúng có vẻ đang đối mặt nhau và nói chuyện. Haruyuki bất giác lắng nghe.
“...Bằng cách nào đó, một nạn nhân khá kỳ lạ.”
“Tôi không nhớ tên cậu ta, một người mới chăng?”
“Nhưng cậu ta màu kim loại. Có thể cậu ta có kỹ năng nào đó?”
Những người đó - họ không phải là NPC.
Haruyuki trực tiếp cảm nhận thấy điều đó. Cách ứng xử và nói chuyện như vậy, không lẫn vào đâu được, họ là người chứ không phải chương trình.
Nhưng không gian này là mạng ảo của “Accelerate”. Điều đó có nghĩa rằng họ, cũng như Haruyuki và Kuroyukihime, là những người đã cài Brain Burst.
Vậy thì, họ chắc sẽ biết tình hình ra sao. Trước tiên, hỏi ba người bọn họ về hoàn cảnh hiện tại. Sau khi quyết định như vậy, cậu ta rụt rè bước ra ngoài đường, tới dải đường trắng ở giữa.
Bỗng nhiên, cậu ta cảm giác có ai khác đang nhìn cậu. Cậu dừng lại và quay về hướng đó.
Tại đó, thêm ba người nữa. Không biết họ xuất hiện từ đâu, trên nóc nhà đổ, trên đống gạch vụn, khắp mọi nơi đều là những hình bóng kỳ lạ đang nhìn Haruyuki. Tuy nhiên họ không tiến đến gần - cảm giác như đang chờ đợi điều gì đó.
Haruyuki ngơ ngác, cậu quay ra nhìn lại giữa đường. Số đếm phía trên đã giảm xuống 1620. Các thanh ở bên trái và phải không thay đổi. Không, cậu ta không để ý cho đến bây giờ, dưới các thanh trái và phải là các dòng chữ nhỏ.
Bên trái là “Silver Crow”. Và bên phải là “Ash Roller”.
Cấu trúc màn hình thế này, cậu ta thấy rất quen thuộc.
Haruyuki có một cảm giác déjà-vu mãnh liệt khi cậu nghĩ vậy.
Đây không phải điều gì mới lạ - hơn 30 năm trước khi Haruyuki ra đời, gần cuối những năm 19xx ở Nhật, nó thống trị các trung tâm giải trí : một loại chương trình game. Và gần đây, có gì đó cậu ta nhìn thấy đã kích hoạt cảm giác này. Đó là...
Haruyuki, trước đó vẫn đứng đấy lục lọi trí nhớ của mình, nhảy khi nghe thấy một vụ nổ đột ngột đằng sau mình.
“...!?”
Cậu ta mất thăng bằng khi quay người lại và ngã về bên rìa, trước mắt cậu là một hình bóng cao ngất khổng lồ.
Đó là một chiếc xe máy. Ngay cả vậy, đó không phải một loại xe mô tô phổ thông.... mà là một loại bị cấm từ lâu, vớiđộng cơ đốt trong nằm giữa xe, phát ra những tiếng “rồ rồ” rất nặng nề.
Giảm xóc ở đằng trước thì cực kì dài, còn vỏ xe thì lại rất là dày. Từ cái vết bánh xe xám xịt thoang thoảng một cái mùi nhựa cháy.
Haruyuki nhìn lên trên. Dưới tay lái cong veo, ánh mắt cậu sợ hãi khi bắt gặp dung mạo của tay lái xe ngồi trên ghế vải.
Toàn thân mặc đồ da đen, đầy đinh, hai tay khoanh trước ngực. Đầu đội mũ giáp đen, với giáp mặt nhìn như đầu lâu.
Một giọng nói ọt ẹt từ trong vọng ra. Haruyuki chết lặng lắng nghe.
“Một màn “End of Century” (Kết của một Thế kỷ) đã lâu không thấy.
Hay tay vẫn khoanh, một ngón trỏ vặn vẹo trái phải.
“Mày, một đối thủ, là một tên lính mới sáng bóng. Quá may rồi - !” Tay lái đầu lâu nhấc giày phải lên và đặt vào thanh tay lái, làm điều gì đó rất điệu nghệ. Vào lúc đó, ‘Rồ rồ rồ!’. Một tiếng rú vang lên, Haruyuki nhảy lên một lần nữa.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đó không phải là một đối thủ thân thiện. Thay vào đó, nếu như cậu ta nghĩ đúng, đây là một “Fighting Stage” (màn đánh nhau) - và tay lái này là -.
“O-oái...”
Haruyuki lùi lại vài phân, rồi quay người.
“Oái-”
Với đôi chân robot nhỏ bé kêu răng rắc, cậu ta chạy thục mạng.
“Aaaaaaaaaa!! Chạy thôi, chạy thôi!!”
Một tiếng gầm nữa của động cơ đằng sau cậu, và tiếng phanh tiếp tục - ngay giây sau, lưng cậu ta chịu một đòn lớn.Haruyuki thấy đau nhói, và bị văng lên cao vào bóng đêm.
Vào cùng thời điểm đó, phía trên tầm nhìn cậu, thanh “Silver Crow” màu lam nhỏ đi.
Khi nhìn thấy điều đó, Haruyuki nghĩ trong khi đang quay trên không, ‘À, đúng vậy rồi’.
Rằng, đây là một “Fighting Game” (game đối kháng), cậu ta là một lính mới chưa biết gì hết, và đối thủ của cậu là một tay chơi già dặn biết cách chiến thắng.
Không có cách nào cậu ta có thể thắng.
“Hahaha, mày bị săn ngay rồi. Đó là vì mày không giữ lời hứa đó, nhóc con.”
Giờ ăn trưa.
Như hôm qua, Haruyuki Direct Connect ( kết nối trực tiếp) đến Kuroyukihime tại sảnh. Vết thương của cô, chảy máu khá rõ, có vẻ chỉ là một vết trầy. Tất cả những lời cảm ơn, xin lỗi của Haruyuki dừng lại sau cái vẫy tay của cô.
“Đây... không phải là chuyện đáng cười. Em tưởng em sắp chết đến nơi rồi... Dù sao cũng là lỗi của em vì đã kết nối bất cẩn Neuro Linker vào Global Net..”
Kuroyukihime hài lòng nhìn Haruyuki phàn nàn, và đưa tách trà lên môi. Món tôm gratin cạnh tách trà vẫn còn nguyên, bốc hơi nghi ngút như nồi cà ri trước mặt cậu.
Các thành viên hội học sinh ngồi cùng bàn đã bắt đầu ăn, và bụng Haruyuki bắt đầu réo, nhưng xem ra bài thuyết giảng của Kuroyukihime còn lâu mới hết.
“-Nhưng thôi, thế này lại giúp tôi đỡ tốn thời gian giải thích. Học phí hơi đắt chút, nhưng cậu hiểu rồi chứ?”
“Hiểu... gì cơ ạ?”
“Bản chất của chương trình “Brain Burst”. Đó không phải là một âm mưu, mà chỉ là -”
Haruyuki gật đầu, và tiếp lời của Kuroyukihime.
“Chỉ là một game đối kháng. Dùng hiện thực làm vũ đài. Thật là thái quá...”
“Fufu, chính cách nói thái quá đấy đã gây báo động giả."
“Dùng công nghệ ý nghĩ “Acceleration” phi thường, để chơi game đối kháng! Thể loại đó đã bị vứt đi 30 năm trước rồi!”
Nghe vậy, Kuroyukihime nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi cười mỉa mai.
“Hừm, nói vậy là hơi sai. Haruyuki-kun, chúng ta, những người dùng Burst Link, không “Accelerate” chỉ để chơi game đối kháng. Đó là điều ngược lại. Chúng ta đánh nhau để có thể tiếp tục dùng “Accelerate”. Chúng ta bị ép buộc, đó là phần khó chịu của chương trình.
“Điều đó... nghĩa là gì vậy?”
“Hừm, tốt nhất là nên giải thích qua thực hành. “Accelerate” đi.
“Ok...”
Haruyuki dứt khỏi món cà ri, ngồi thẳng dậy trên ghế, và hô thầm lệnh Accelerate.
Burst Link!
Tiếng “bashiii” chạm vào người và ý thức cậu, học sinh xung quanh ngừng cử động. Cùng lúc đó, các màu sắc biến mất, thay thế bởi một màu xanh lam trong suốt.
Trước mặt cậu, Kuroyukihime cũng dừng lại, nhưng không lâu sau đó, từ bộ đồng phục gọn gàng, như một linh hồn rời khỏi cơ thể, một avatar đen quyến rũ đứng dậy. Chú lợn hồng đại diện Haruyuki cũng rời khỏi ghế và, không nhìn vào bản thân mình, bước lên phía trước.
“Giờ... em làm gì ạ?”
“Bên trái tầm nhìn cậu, có biểu tượng nào mới không?”
Cậu làm như được bảo, và nhận ra trong dãy biểu tượng chương trình, có một biểu tượng mới hình chữ B bốc lửa. Cậu đưa tay lên ấn vào đó.
“Đó là cửa sổ chính của game đối kháng “Brain Burst”. Cậu có thể kiểm tra trạng thái và lịch sử chiến đấu của mình, và tìm những Burst Linker xung quanh để thách đấu. Giờ ấn vào nút Matching ( tìm cặp ) đi.”
Haruyuki gật đầu và ấn vào nút dưới cùng của cửa sổ. Ngay lập tức, một cửa sổ mới xuất hiện, và ngay sau thông báo ‘Đang tìm..’, một danh sách tên hiện ra.
Thực ra là chỉ có hai cái tên trong danh sách. Một là tên cậu mà cậu đã thấy sáng nay, “Silver Crow”, và cái tên còn lại “Black Lotus”. Haruyuki chắc chắn đây là tên Burst Link của Kuroyukihime, cậu ngẩng mặt lên một chút để khẳng định. Như dự đoán, avatar hình con bướm gật đầu và nói.
“Bây giờ, ta đang không kết nối với Global Net và kết nối với mạng nội bộ của trường, danh sách chỉ có tôi và cậu.”
“Vâng, Black Lotus-san.”
‘Tên đẹp lắm’, và ‘hợp với senpai lắm’, tất nhiên là cậu ta không nói to ra, mà cậu chỉ lẩm bẩm một mình.
“Ok. Giờ thì ấn tên tôi, và hãy đánh nhau.”
“D..Dạ?”
“Ta không phải đánh nhau thật. Mà chỉ để hết thời gian và kết thúc bằng một trận hòa.”
Với một nụ cười hơi cay đắng, Kuroyukihime thúc cậu.
Tại một thời đại mà hàng chục ngàn người kết nối để đánh nhau trên cùng một chiến trường là không phải lạ, và giờ chỉ là một đối một. Trong khi nghĩ vậy, cậu ấn vào cái tên trong danh sách, một cửa sổ mới hiện lên cậu chọn [DUEL], rồi đối với hộp thoại mới xuất hiện, [YES].
Ngay lập tức, thế giới lại thay đổi lần nữa.
Trong sảnh, tất cả học sinh đều biến mất. Cột trụ và bàn, trong khi màu sắc đã trở lại, có dấu hiệu đổ nát vì thời gian, và kính thì phủ hàng lớp bụi.
Và rồi trời nhuốm màu cam đậm. Một cơn gió khô thổi từ đâu, cuốn theo cỏ trên sàn.
Con số 1800 quen thuộc được khắc lên phía trên tầm nhìn cậu. Các cột xanh lam kéo dài sang trái và phải, và cuối cùng - dòng chữ rực lửa
[FIGHT!!].
“Ồ...đấu trường ”Twilight”. Ta ra được một cái khá hiếm.”
Bên cạnh Haruyuki còn đang nhìn xung quanh, Kuroyukihime nói.
“Đặc điểm của đấu trường này là : cháy tốt, bị phá nhanh, và rất ảm đạm.”
“À, vâng...”
Gật đầu, Haruyuki kiểm tra cơ thể mình. Không biết từ khi nào, chú lợn hồng đã đổi thành robot bạc.
Vậy thì, Kuroyukihime trông sẽ ra sao. Nghĩ vậy, cậu quay sang nhìn, nhưng vẫn thấy avatar váy đen lúc trước, không chút thay đổi.
“Vậy đây là avatar chiến đấu của cậu. “Silver Crow”, tên hay đấy. Màu cũng đẹp. Tôi thích hình dạng của nó.”
Kuroyukihime đưa tay ra, xoa cái đầu bạc trơn tuột.
Cảm giác chắc chắn này, Haruyuki một lần nữa nhận ra rằng nơi này không có những thể loại “Contact Forbidden” ( cấm chạm ), và đó là hiện thực của thế giới ảo.
“C-Cám ơn senpai... nhưng nhìn trông như tên tiểu tốt vậy. Nếu được làm lại, nhưng có lẽ không rồi ... Ai đã thiết kế và đặt tên thế này vậy? Và avatar chiến đấu là gì vậy?”
"Như tên gọi, đó là một avatar chỉ dành riêng cho chiến đấu. - Đêm qua, câu đã có một giấc mơ rất dài và đáng sợ phải không?”
“...Vâng ạ.”
Cậu không nhớ nội dung, nhưng cảm giác như là một cơn ác mộng rất tệ. Cậu bất giác xoa cánh tay robot của cậu bằng hai bàn tay cứng ngắc.
“Điều đó được tạo ra vì chương trình truy cập vào hình ảnh sâu trong cậu. Brain Burst dùng chính ham muốn, nỗi sợ hãi và ám ảnh của người dùng để cắt dán, tạo nên avatar chiến đấu.”
“Hình ảnh.. của em. Nỗi sợ hãi và... ham muốn.”
“Cơ thể nhỏ bé, yếu đuối và mịn màng này... là ước muốn của em? Đúng là em thường muốn mình gầy hơn nhưng.... Nếu đã như thế này, em muốn mình nhìn Anh hùng hơn một chút...”
“Hahaha, không đơn giản vậy đâu. Cái mà chương trình đọc và sử dụng, không phải là lý tưởng, mà là mặc cảm thấp kém. Trong trường hợp của cậu, cậu phải thấy may măn vì chú lợn hồng của cậu không được dùng làm avatar chiến đấu. Mặc dù tôi cũng thích nó.”
“D..Dừng lại. Em không thích nó.”
Cậu nên làm một avatar kỵ sĩ đen mới để dùng trong mạng trường, nghĩ vậy cậu hỏi.
“Vậy, điều đó có nghĩa là avatar tại trường của senpai cũng được tạo bởi Brain Burst? Đó là biểu tượng của mặc cảm thấp kém của senpai? Nhưng nó thật đẹp...”
“Không...”
Với một khoảng tối trong mắt, Kuroyukihime nhăn mặt.
“Chính tôi tạo ra avatar này với một chương trình thiết kế. Tôi... vì nhiều lý do, đã niêm phong avatar chiến đấu ban đầu. Tôi sẽ nói lý do cho cậu sau, khi đến lúc.”
“Niêm phong...?”
“Không may, avatar chiến đấu của tôi xấu. Xấu đến cực điểm. Đó không phải là lý do để niêm phong nó... mà thôi, đừng quan tâm đến tôi.”
Kuroyukihime nhún vai, và nhanh chóng trở lại nét mặt bí hiểm thường thấy của cô. Bàn tay trắng muốt của cô lại vuốt ve đầu Haruyuki.
“Sáng nay, một Burst Linker đã đánh nhau với cậu trên Global Net, cậu đã dùng avatar vừa tạo để chiến đấu. Và rồi cậu đã bị đè bẹp và thua. Phải vậy không?”
“....Vâng, chính xác là như vậy. Một thất bại tuyệt đối.”
“Kết quả hiển thị sau trận đánh, cậu có nhìn kỹ nó không?”
Haruyuki nhớ lại “Fighting Stage” cậu đã ở trong trương khi đến trường. Trong đống đổ nát tối tăm đó, một tay lái mũ xương trên một chiếc xe máy tầm thường đã đâm cậu bay lên, cột HP của cậu mất rất nhanh.
Với một âm thanh thảm hại, dòng chữ [YOU LOSE] ( bạn đã thua ) hiện lên trước mặt cậu, rồi -
“Em khá chắc...Tên em và Level 1 hiện ra, rồi một số khá lạ. Burst...Point, hình như vậy. Nó giảm từ 99 xuống 89.”
“Tốt, cậu nhớ đúng rồi đấy. Burst Points! Đó là lý do ta có mặt trong chiến trường khốc liệt đó.”
Kuroyukihime nói như hét, cô bước vài bước tới cửa kính, rồi quay lại. Chiếc ô trên tay cô kêu “thụp”. Cô đâm nó xuống sàn, đá lót sàn vỡ bay tứ tung.
“Burst Points, theo như tên gọi, là số lần ta có thể “Accelerate”. Một lần Accelerate sẽ dùng 1 điểm. Từ đầu thì ta có 100 điểm, nhưng hôm qua cậu đã Accelerate 1 lần trong sảnh. Và vừa nãy, cậu dùng thêm 1 điểm nữa.”
“Arg... Làm thế nào để xạc điểm vậy? Đừng nói với em là cần tiền thật?”
“Sai rồi.”
Kuroyukihime phủ nhận thẳng thừng.
“Chỉ có một cách để tăng Burst Point : thắng một “Fight” ( trận đánh ). Khi thắng, nếu đó là một trận đánh ngang cấp, cậu được 10 điểm. Thua đồng nghĩa với mất 10 điểm. Như những gì đã xảy ra với cậu sáng nay.”
Kuroyukihime quay mặt đi, nhìn lên bầu trời tối qua cửa sổ, và thì thầm.
“”Accelerate” rất mạnh. Thắng trận tất nhiên là một điều đơn giản, được điểm tối đa trong bài kiểm tra, thắng cược lớn hay trong thể thao cũng dễ nốt. Tại Koushien hè năm ngoái, người giữ kỷ lục home run, một học sinh năm đầu cấp 3, là một Burst Linker cấp cao.”
“...Wha..”
Cô ném một cái nhìn có vẻ buồn về phía Haruyuki đang chết lặng.
“Do đó, một khi đã nếm trái cấm, ta chỉ có thể tiếp tục “Accelerate”. Để làm vậy ta cần Burst Points, vì thế ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu mãi mãi.
“C-Chờ một phút.”
Hả, thiên tài đánh bóng là một Burst Linker.
Không, không phải vậy - cách Kuroyukihime nói chẳng phải có gì đó lạ sao?
Haruyuki nghĩ, rồi mở mồm.
“À...lúc nãy chị nói thắng sẽ được 10 điểm và thua là mất 10 điểm. Điều đó có nghĩa là... điểm cũng bị mất khi Accelerate nữa, vậy tổng điểm Burst Points của tất cả mọi người chỉ có thể giảm. Thế có nghĩa là, những ai yếu thì chắc chắn sẽ về không điểm... Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ bị như vậy...?”
“Cậu hiểu nhanh đấy. Đơn giản thôi. “Brain Burst” sẽ bị mất.”
Đôi mắt Kuroyukihime đang tối, bỗng như có ánh lửa. Cô nhìn thẳng vào Haruyuki.
“Chương trình sẽ tự động bị gỡ bỏ, và không thể cài lại lần hai. Ngay cả thay đổi Neuro Linker cũng vô nghĩa, vì chương trình nhận biết được sóng não của từng Burst Linker. Tất cả những người mất hết điểm, sẽ không “Accelerate” được nữa.”
Cô nói một cách lạnh lùng, rồi thêm.
“Có những người mới như cậu tham gia trận đánh, lên mỗi ngày đều có người mất đi Brain Burst, tuy nhiên xu hướng này đang giảm dần. ”
Nhưng Haruyuki gần như không nghe thấy gì nữa.
“Brain Burst sẽ... bị mất.”
Mới chỉ nếm thử sức mạnh của “Accelerate” hai, ba lần, chỉ nghĩ như vậy thôi Haruyuki đã thấy lạnh sống lưng. Không phải là vì cậu không thể Accelerate nữa. Với Haruyuki, điều đó có nghĩa là mất kết nối với Kuroyukihime - người từ đầu sống ở một thế giới khác.
Một lần nữa, cậu nhận thấy 10 điểm bị mất từ tay lái đầu lâu nặng nề đến thế nào.
“Vậy... cậu sẽ làm gì, Haruyuki-kun.”
Haruyuki ngẩng mặt lên trước câu hỏi thầm thì.
“Em sẽ làm gì...?”
“Cậu có thể quay trở lại bây giờ. Với thế giới bình thường, không có “Accelerate” hay “Fighting”. Những tên ngu ngốc bắt nạt cậu sẽ không xuất hiện nữa, điều này tôi đảm bảo với tư cách là thành viên hội học sinh.”
“Em...em...”
‘- Accelerate hay Brain Burst đều không quan trọng. Em chỉ không muốn phải rời xa chị.’
Tất nhiên cậu không thể nói vậy. Thay vào đó, cậu nắm chặt bàn tay bạc của mình lại và trả lời.
“Em... vẫn còn nhiều thứ em phải trả ơn senpai.”
“Ồ?”
“Chị cho em Brain Burst, rồi kéo em khỏi địa ngục đó. Lý do không phải là để ăn cắp 100 điểm khởi đầu, ít nhất em hiểu vậy. Nếu là như vậy.. Em không biết nói thế nào cho rõ nữa.. Chị phải muốn gì đó từ em. Vượt qua số điểm trong trò chơi của em, tốn công giảng giải về Accelerate cho em từ đầu, tất cả đều có một mục đích. Phải vậy không ạ?”
“...Hừm. Lý luận chính xác đấy.”
Với avatar tuyệt đẹp, khẽ mỉm cười, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt bạc của Haruyuki.
“Em..em thật sự không phải là người nên nói chuyện với senpai như thế này. Em thiếu trầm tĩnh, béo ú, một đứa khóc nhè, ganh ghét với hai người bạn duy nhất, ghen tị họ, chạy trốn mọi thứ, hạng người không tốt chút nào. Hạng người thấp kém nhất.”
‘Mình đang nói gì thế này’, nghĩ vậy nhưng Haruyuki không thể ngăn được. May cho cậu, mặt avatar cậu trông như cái gương vô cảm.
“Ngay cả vậy, việc Kuroyukihime-senpai nói chuyện với em và Direct Connect với em, em hiểu đó là vì em chơi games khá tốt , không thể có lý do nào khác, và em cũng không bận lòng về điều đó."
“Điều em muốn nói là, đúng hơn là em nên chọn thay vì nói ra, giờ là lúc để Accelerate, không, thực ra em đang trong trạng thái Accelerate rồi.”
Rơi vào trạng thái hoảng loạn, Haruyuki chỉ có thể lộ ra những gì trong tâm trí cậu.
“Đó là lý do tại sao... tại sao em muốn đáp ứng mong đợi của senpai. Sự … độ lượng của senpai, em muốn hoàn toàn trả nợ điều đó. Em không biết em có thể làm gì, nếu bây giờ senpai cần giúp, em sẽ làm bất cứ điều gì em có thể. Đó là lý do tại sao em... sẽ không gỡ bỏ Brain Burst. Em sẽ chiến đấu như một Burst Linker.”
‘Gì vậy, đáng ra mình chỉ cần nói đoạn cuối cùng! Mình đã nói gì thế này.’
Sau khi đã tuôn ra hết, Haruyuki cảm thấy ngượng, và thu mình lại.
‘Dù sao, em không nhầm về điều gì đó chứ’
Cậu đã chuẩn bị cho việc cô ấy nghĩ như vậy. Ngay sau đó, một lời nói đơn giản làm cậu sốc.
“Độ lượng... đừng dùng từ như vậy.”
Cậu nhìn lên và thấy nhiều cảm xúc nhất trên khuôn mặt cậu đã thấy trong vài ngày qua.
“Tôi chỉ là một học sinh cấp 2 dại khờ, bất lực. Cũng là một con người, đứng cùng chỗ với cậu, cùng hít chung bầu không khí. Trong đấu trường này, ta là hai Burst Linker bình đẳng. Cậu là người tạo ra khoảng cách giữa chúng ta. Hai mét ảo này, cậu thấy xa đến thế vậy sao?”
Cô thầm lặng với tay ra.
Nó xa lắm.
Tận sâu đáy lòng, Haruyuki thầm thì.
"Trong tầm mắt của một người có tất cả như chị, chị không hiểu nó ghê sợ như thế nào với em đâu. Em sẵn sàng để làm đầy tớ. Để di chuyển như chị ra lệnh, chỉ như vậy đã là hạnh phúc bất ngờ với em rồi. Nếu em cầm tay chị tại đây, em sẽ nghĩ rằng em không được phép. Chắc chắn sau đó, nó sẽ gấp đôi sự nuối tiếc đã trả cho suy nghĩ cực đoan đó."
Tương tự với Chiyuri và Takumu. Với hai người đó, cậu mãn nguyện làm bạn trong tâm trí. Không có thương cảm, cậu tuyệt đối không mong gì hơn thế, nhưng...
Tiếng rò ra khỏi mồm cậu, khô như cây trong hoàng hôn ảo này.
“...Senpai cứu em khỏi địa ngục. Đó... là hạnh phúc cả đời em. Em không mong gì hơn vậy cả, tuyệt đối không.”
“...Ra vậy.”
Kuroyukihime thì thầm, rồi hạ tay xuống.
Một sự yên lặng nặng nề bao trùm. Điều phá vỡ sự yên lặng đó là tiếng cậu nghĩ không thay đổi so với trước đó.
“Tôi vui mừng chấp nhận sự quyết tâm của cậu. Đúng là bây giờ, tôi có chút rắc rối. Tôi cần cậu giúp giải quyết nó.”
Haruyuki lấy một hơi nhỏ và gật đầu.
“Vâng, nếu đó là việc em có thể làm, gì cũng được. Em phải làm gì?”
“Trước tiên, hãy học cách “Chiến đấu”. Ấn vào tên cậu hiện ở dưới cột máu. Mở phần “Cài”, cậu cõ thể xem tất cả các lệnh cho các kỹ năng bình thường và đặc biệt của Dual Avatar của cậu.”
“Kỹ năng...đặc biệt?”
Cậu ngừng với tay và hỏi lại.
“Đúng vậy. Khi một Duel Avatar được tạo ra, chương trình sẽ thiết lập các thông số dựa theo các chỉ số tiềm năng của avatar. Loại đánh mạnh, loại phòng thủ tốt, và loại có kỹ năng đặc biệt có thể thay đổi trận đấu nữa. Nhưng luật chính là các Duel Avatar có cùng cấp độ sẽ có tiềm năng gần ngang nhau. Trong trận đấu đầu tiên, cậu đã bị nghiền nát, nhưng điều đó không có nghĩa là đối thủ của cậu khỏe. Chỉ là cậu không biết chiến đấu như thế nào thôi.”
Gã xe máy đó, “Ash Roller”, cũng cùng cấp độ 1 với Haruyuki. Cậu nghĩ đó là một đối thủ áp đảo, nhưng thực tế, hắn có cùng sức mạnh với “Silver Crow”?
Nếu là vậy, avatar robot nhỏ và mảnh mai này hẳn phải có một kỹ năng đặc biệt phi thường. Haruyuki phấn khởi ấn tên cậu.
Với một tiếng động, một màn bán trong suốt hiện ra.
Một hình người thể hiện các di chuyển, ở bên phải là tên các kỹ năng.
Đầu tiên, hạ phần thắt lưng xuống và đấm thẳng. Kỹ năng bình thường “Punch”.
Thứ hai. Chân phải lùi ra sau, đá về phía trước. Kỹ năng bình thương “Kick”.
Và cuối cùng, kỹ năng đặc biệt - đan chéo hai tay lại, mở rộng ra hai bên, lắc đầu đâm về phía trước - “Head Butt”.
Chỉ vậy. Không còn gì khác.
“...Ơ...”
Haruyuki chết lặng,rồi thì thầm.
“Kỹ năng bình thường Punch và Kick... và kỹ năng đặc biệt chỉ là Head Butt.”
“Ồ?”
Kuroyukihime, nghe vậy, trỏ tay vào má, và nghiêng cổ. Cậu nghĩ rằng nét mặt cô không đổi, nhưng vì không thể nhìn mãi được, nên cậu thu mình lại. Chỉ nghĩ về sự thất vọng trong mắt cô đã làm cả người cậu nóng lên.
Cậu bất giác mở mồm.
“Không, không sao cả. Đều nằm trong dự đoán. Avatar này nhìn thật vô dụng. Em xin lỗi nó không như những gì chị trông đợi. Không sao đâu, chị có thể để em một mình. Cứ nghĩ đây là sổ xố trượt.”
“Cậu...ngốc thế!”
Rùng mình, Haruyuki ngẩng mặt lên. Không biết từ khi nào, Kuroyukihime đã ở ngay trước mặt cậu, nhíu mày, đôi mắt rực lửa nhìn xuống cậu.
“Tôi sẽ không nói gì về cách sống của cậu, vì tôi cũng chỉ một học sinh cấp 2 như cậu. Nhưng về Brain Burst, tôi hơn cậu 6 năm kinh nghiệm. Tôi đã nói từ trước, Duel Avatar khác nhau đều có tiềm năng như nhau. Cậu quên rồi sao?”
“N..Nhưng, các kỹ năng của em chỉ là Punch, Kick và Head Butt...”
“Vậy thì chắc chắn có một thế mạnh khác bù đắp cho nó.”
Cái nhìn của cô dịu hơn một chút, nhưng Kuroyukihime tiếp tục trách mắng cậu.
“Duel Avatar này được tạo ra bởi từ tim cậu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không tin nó?”
‘Người mà em không tin nhất, chính là bản thân em.’
Thầm thì trong ngực, Haruyuki gật đầu.
“...Em xin lỗi. Em sẽ tin...không chắc sẽ là bản thân mình, nhưng sẽ là lời của chị.”
Nghe vậy, Kuroyukihime nhăn mặt lại một chút - có thể đó chỉ là một nụ cười cay đắng - Haruyuki thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Đối với cậu, trước khi học cách chiến đấu, có điều khác cậu phải học. Sức mạnh là...”
Trong chốc lát, nụ cười cay đắng của cô lộ vẻ thảm hại.
“Sức mạnh, không phải chỉ là một từ diễn chỉ kết quả chiến thắng. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để học được điều đó. Và khi tôi hiểu ra, đã là quá muộn.”
Ý nghĩa thực sự của lời cô vừa thầm thì, Haruyuki không thể hiểu. Khi cậu nghiêng đầu chuẩn bị hỏi, Kuroyukihime bỗng nhiên quay đi.
“Hừm, gần đến giờ rồi.”
Khi cậu nhìn, khoảng thời gian 1800s chỉ còn 20s nữa.
“Vậy thì, tiếp theo sẽ là một bài thực hành.”
“Hả....gì ạ..? Nghĩa là sao ạ...?”
Trước một Haruyuki đang băn khoăn, Kuroyukihime cười can đảm.
“Tất nhiên, chúng ta sẽ lấy lại nó. 10 điểm của cậu.”
Ngay sau đó, kết quả Draw hiện ra, và “Fight” kết thúc, “Accelerate” bị hủy bỏ.
Vào lúc hai người trở lại sảnh, không cho cậu cơ hội nói, Kuroyukihime kéo dây Direct Connect ra và lấy lại nó.
“Vậy đó! Giờ ăn thôi, Arita-kun. Thức ăn đang nguội đi đấy.”
Mỉm cười, cô cầm một chiếc thìa nhỏ trên bàn lên. Không còn lựa chọn nào khác, Haruyuki cũng kéo đĩa cơm cà-ri lại gần. Ngay cả khi cậu trải nghiệm hơn 30 phút trong thể giới ảo, nó vẫn bốc hơi ấm, bụng cậu sôi lên.
Từ các bàn xung quanh, những cái nhìn bất mãn như hôm qua tập trung vào cậu, cậu nghĩ đến việc bê đĩa cơm ra góc nhà ăn, nhưng thua cái bụng rỗng của mình. Sau khi kết thúc 3 xuất ăn, cậu nghe thấy một học sinh lớp trên ở cùng bàn nói chuyện với Kuroyukihime, điều đó làm họng cậu thắt lại.
“Hime, chẳng phải đến lúc nói với bọn tớ rồi sao? Bọn tớ đang chết vì tò mò đây. Bọn tớ nên hiểu quan hệ của cậu với người kia như thế nào đây?”
Cậu nhìn lên, và thấy người nói là người tóc bông trong hội học sinh mà cậu thấy hôm qua. Hình như cô ta là thư ký của năm 2.
“Hừm.”
Kuroyukihime đặt thìa xuống đĩa, tao nhã cầm tách trà của cô, và nhìn như cô nghĩ một lúc. Học sinh xung quanh im phăng phắc.
“Nói thẳng ra, tôi ngỏ lời, và cậu ấy từ chối tôi.”
Tiếng la hét, kêu gào tràn ngập căn phòng.
Haruyuki ngậm thìa vào mồm, cầm lấy đĩa cà-ri, rồi chạy mất.
“C..Cậu kia!!”
Trong vòng hai tiếng sau đó, Haruyuki chạy qua mọi người trong khi bị ném một cơn mưa ánh nhìn sắc nhọn. Cậu vòng ra đằng sau bên phải Kuroyukihime đang đi về phía cổng trường, rồi cằn nhằn với cô bằng một giọng thấp.
“Chị nghĩ gì vậy!! Em sẽ bị bắt nạt tiếp!! Em nhất định sẽ bị bắt nạt tiếp!!”
“Tuyên bố lớn đấy.”
Vẫn đang cười, Kuroyukihime tiếp tục với một cái nhìn khôn ngoan.
“Tôi chỉ nói sự thật. Vả lại, cậu cũng không đến nỗi tồi.”
Vừa nói vậy, cô vừa điều khiển màn hình ảo, và làm động tác búng tay. Ngay lập tức trong mạng nội bộ, cậu nhận được một tệp tin, một biểu tượng sáng lên. Khi cậu ấn vào đó, một tấm ảnh mở ra.
Đó là cậu, với mồm ngậm thìa cà-ri và mặt ngu.
Khi thấy nó, Haruyuki thét lên.
“Ugyaa!!”
Cậu ngay lập tức ném tập tin vào thùng rác.
“C-Chị chụp từ khi nào vậy!”
“Hả, chỉ là quà lưu niệm thôi mà.”
Khi đùa vậy, các ánh nhìn đầy sát khí xung quanh tập trung vào Haruyuki. Cậu rụt cổ lại như mọi khi, nhưng cuối cùng cũng không thể nấp sau Kuroyukihime mảnh mai được.
“Tự hào hơn đi. Trong trường này, không có nhiều con trai từ chối tôi đâu, cậu là người duy nhất.”
“Em làm thế từ lúc nào vậy!”
“Nói vậy thật là tệ. Tôi có thể bị tổn thương lần nữa. ...Thay vào đó.”
Với ‘thay vào đó’ Kuroyukihime để ngỏ câu hỏi, cô chuyển biểu hiện và nói nhỏ.
“Khi ta ra khỏi cổng, Neuro Linker của cậu sẽ kết nối với Global Net. Bất kỳ một Burst Linker nào trong “khu vực đánh nhau thứ 3 của Suginami” này cũng có thể bắt cậu đánh. Trước khi bị thách đấu, hãy Accelerate, tìm “Ash Roller” trong danh sách và thách đấu hắn.”
“Khu vực... nào ạ? Có giới hạn cho khu vực có thể đánh nhau?”
Trước câu hỏi của Haruyuki, Kuroyukihime khẽ gật đầu.
“Đúng vậy. Ngay cả khi cậu đánh nhau với một người ở đầu kia Tokyo, cậu sẽ mất 30 phút để gặp họ. ...Rồi cậu sẽ được đến khu vực nhiều người, không giới hạn kết nối, đấu trường đánh nhau theo nhóm, nhưng đó là trên cấp độ 4. Bây giờ cậu chỉ cần tập trung vào trận đánh.” Giọng sắc hơn chút, cô kết thúc.
“Tôi nói với cậu bây giờ, nếu cậu thua cậu không thể đánh lại, cậu chỉ có thể thách đấu cùng một người một lần trong ngày. Tôi sẽ đi đến gallery, rất tiếc tôi không thể giúp cậu. ...Đừng làm mặt chán nản vậy, nếu cậu đánh như tôi viết trong thư, cậu không thua đâu.”
“V..Vâng ạ.”
Cậu nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu chép bức thư cậu nhận được vào đầu tiết 6.
“Đây là trận đấu ra mắt thật sự của cậu, “Silver Crow”. Chúc may mắn.”
Được đẩy từ đằng sau, Haruyuki bước vào con đường đầy gian khổ của chiến trường.
Từ ánh sáng rọi qua cửa sổ, đồng hồ đang chỉ 6:30 sáng. Tính ra, cậu đã ngủ 12 tiếng rồi.
Người cậu đầy mồ hôi, và cơn ác mộng đó làm da cậu nhợt nhạt. Mặc dù vậy, cậu ta không thể nhớ chút gì về giấc mơ ấy cả.
Cậu ta lờ mờ nhớ đến lời nói cuối cùng của Kuroyukihime hôm qua.
“Đừng bỏ Neuro Linker vào ban đêm”, là chỉ thị của cô ấy, chẳng lẽ nó lại liên quan đến giấc mơ của cậu ?
Sau khi nghĩ vẩn vơ trong lúc đang tắm, cậu ta thay đồng phục vào, ăn ngũ cốc và uống nước cam cho bữa sáng một mình. Cậu cho đĩa vào máy rồi gõ cửa phòng ngủ của mẹ cậu như một nghi lễ trước khi đến trường.
“... Con đi đây.”
Nói vọng vào căn buồng mờ tối, cậu ta nghe thấy một giọng nói khàn khàn, không mạch lạc từ giường. Có vẻ như mẹ cậu đã uống say đêm qua.
Trong khi chờ mẹ dùng cái điện thoại để nạp 500 yên cho Neuro Linker của cậu, bà bỗng nhiên nói với 1 giọng khó chịu.
“Haruyuki, Linker của con mất kết nối rồi.”
Ôi không, cậu ta đặt tay lên cổ. Mặc dù có cảm thấy là cậu quên gì đó, cậu vẫn kết nối Neuro Linker vào Global Net, sau 1 lúc , với 1 tiếng “cheng”, số tiền trong tài khoản cậu tăng lên.
“Con đi đây.”
Cậu ta nói lại, nhưng không còn tiếng trả lời. Cậu nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ, đi giày ở cửa ra vào, rồi rời khỏi nhà.
Cánh cửa tự động đóng lại, cậu chỉ vừa bước vào sân chung cư ,tất cả chỉ mới 3 giây.
Bashiiii! Tiếng đó vang khắp não của Haruyuki.
Hả!? Accelerate!? Làm sao, tự nó làm vậy?
Khi cậu vẫn còn nín thở, trước mắt cậu, với 1 phông chữ rực lửa quen thuộc, là 1 dòng chữ.
[HERE COMES A NEW CHALLENGER!!]
Cậu ta thấy dòng chữ này ở đâu rồi nhỉ. Chúng cháy mất trước khi cậu kịp nhớ, và ở phần trên của tầm nhìn cậu, một điều còn kỳ lạ hơn xuất hiện.
Ở giữa, một con số [1800]. Và 2 bên con số, các cột xanh lam kéo dài ra. Dưới đó là 1 cột xanh lục nhỏ dài ra. Cuối cùng, ở giữa tầm nhìn của cậu, 1 dòng chữ rực lửa - [FIGHT!!].
Con số chuyển thành 1799.
Không chắc phải làm gì, Haruyuki trước tiên nhìn vào 4 chữ số đang đếm ngược.
1800 giây. 30 phút. Cậu ta đã nghe thấy chúng ở đâu rồi thì phải. À đúng rồi, Kuroyukihime đã nói, thời gian giới hạn Accelerate là chừng đó. Nhưng lần này, Haruyuki thậm chí còn không nói “B” trong “Burst Link” - lệnh bắt đầu của Acceleration. Thế giới, thay vì một màu xanh lam đơn điệu, cũng đầy màu sắc. Còn nữa, ‘Challenger’ và ‘Fight’ nghĩa là sao vậy.
Để nắm bắt tình hình, cậu ta ráo riết nhìn xung quanh, rồi nhận thấy một điều.
Buổi sáng tháng Mười đã biết mất không còn một dấu vết, nhưng khu vực xung quanh vẫn như trong trí nhớ của cậu, cậu vẫn đang ở trước cửa nhà. Con phố hai làn ở bên trái, cửa hàng tạp hóa và các văn phòng ở bên đường, và nếu nhìn xung quanh, có thể thấy tòa chung cư cậu vừa rời khỏi, đang chìm trong bóng tối.
Tuy nhiên, xe cộ trên đường đến Shinjuku và học sinh đang đi đến trường, cả hai đều đã biến mất. Thêm nữa, con phố nứt nẻ, đầy hố, rào chắn, biển báo đều bị cong và kính trên các nhà đều vỡ cả.
Ở ngã tư, gạch vụn chất đống như rào chắn, và lửa chập chờn từ một mái vòm khổng lồ, như có thứ gì đó cháy ở trong vậy. Haruyuki sợ rằng nhà của cậu cũng đã bị tàn phá, các cột trụ bê tông sụp đổ, bức tường ngoài với một lỗ thủng to, và những điều khủng khiếp tương tự.
Cậu ta muốn về nhà ngay lập tức để kiểm tra, với động cơ này, cậu đi dạo vài bước và nhìn vào lối ra vào giữa đống đổ nát.
Rồi mắt cậu tròn lại vì sửng sốt. Bên trong giống như một ngôi nhà đa giác trong game, nhìn nó như phía trong của một cái hộp xám. Không - không phải là nhìn như.
Đây là thật, nhưng không phải là thực tế. Haruyuki đang ở trong chức năng “Accelerate” của một Full Dive trong mạng ảo, quang cảnh xung quanh là hình 3D tạo từ các thước phim từ Social Camera (máy quay công cộng). Như thế giới băng giá cậu ta nhìn thấy hôm qua tại sảnh.
Ngay cả thế, Haruyuki chưa từng nhìn thấy không gian ảo nào chi tiết đến vậy. Cậu ta không thể thấy pixel (điểm ảnh). Mỗi một cục đá nhỏ gần chân cậu đều được tạo chi tiết đến khó tin.
Nếu là vậy, người cậu trở thành như thế nào. Haruyuki nhìn xuống. Cậu ta nghĩ mình sẽ thấy chú lợn màu hòng quen thuộc, nhưng -.
“G-Gì thế này.”
Ngạc nhiên, cậu ta bất giác kêu lên.
Trong tầm mắt cậu là chân, ngực và tay mảnh mai như dây, người như bạc đánh bóng. Nhìn nó như robot - tuy nhiên, nó không có hình dáng chiến đấu của game hay anime.
Cậu ta nhanh chóng sờ lên mặt, nhưng thay vì mũi hay mồm, ngón tay cậu chạm vào thứ gì đó cứng, hình dáng như giáp đội đầu vậy. Cậu ta mất một lúc để nhìn xung quanh, và thấy một ô cửa kính bị vỡ trên tường của một hộ chung cư phía đối diện với ngôi biệt thự. Với bước chân loảng xoảng cậu chạy đến đó.
Hình dáng phản chiếu bới tấm kính lớn đúng là một robot kim loại toàn thân. Thân người khá nhỏ và mảnh mai, chỉ có đầu là lớn bất thường. Tóm lại - nhìn như tên tiểu tốt.
Ít ra trán cậu phải có sừng... hay hai mắt sáng vàng rực.
Trong khi cậu ta đang phàn nàn với nhà thiết kế avatar không quen biết, đằng sau hình phản chiếu của tấm kính, ở phía bên kia phố, xuất hiện một vài bóng người vặn vẹo.
Sốc, cậu ta núp xuống và nhìn xung quanh. Không thể xác định từ khi chúng xuất hiện, ba kẻ mang hình dáng người đứng dưới một cửa hàng bách hóa đã sập. Bao trùm bởi bóng tối, cậu ta chỉ có thể thấy hình bóng của chúng, nhưng tất cả đều to hơn Haruyuki.
Chúng có vẻ đang đối mặt nhau và nói chuyện. Haruyuki bất giác lắng nghe.
“...Bằng cách nào đó, một nạn nhân khá kỳ lạ.”
“Tôi không nhớ tên cậu ta, một người mới chăng?”
“Nhưng cậu ta màu kim loại. Có thể cậu ta có kỹ năng nào đó?”
Những người đó - họ không phải là NPC.
Haruyuki trực tiếp cảm nhận thấy điều đó. Cách ứng xử và nói chuyện như vậy, không lẫn vào đâu được, họ là người chứ không phải chương trình.
Nhưng không gian này là mạng ảo của “Accelerate”. Điều đó có nghĩa rằng họ, cũng như Haruyuki và Kuroyukihime, là những người đã cài Brain Burst.
Vậy thì, họ chắc sẽ biết tình hình ra sao. Trước tiên, hỏi ba người bọn họ về hoàn cảnh hiện tại. Sau khi quyết định như vậy, cậu ta rụt rè bước ra ngoài đường, tới dải đường trắng ở giữa.
Bỗng nhiên, cậu ta cảm giác có ai khác đang nhìn cậu. Cậu dừng lại và quay về hướng đó.
Tại đó, thêm ba người nữa. Không biết họ xuất hiện từ đâu, trên nóc nhà đổ, trên đống gạch vụn, khắp mọi nơi đều là những hình bóng kỳ lạ đang nhìn Haruyuki. Tuy nhiên họ không tiến đến gần - cảm giác như đang chờ đợi điều gì đó.
Haruyuki ngơ ngác, cậu quay ra nhìn lại giữa đường. Số đếm phía trên đã giảm xuống 1620. Các thanh ở bên trái và phải không thay đổi. Không, cậu ta không để ý cho đến bây giờ, dưới các thanh trái và phải là các dòng chữ nhỏ.
Bên trái là “Silver Crow”. Và bên phải là “Ash Roller”.
Cấu trúc màn hình thế này, cậu ta thấy rất quen thuộc.
Haruyuki có một cảm giác déjà-vu mãnh liệt khi cậu nghĩ vậy.
Đây không phải điều gì mới lạ - hơn 30 năm trước khi Haruyuki ra đời, gần cuối những năm 19xx ở Nhật, nó thống trị các trung tâm giải trí : một loại chương trình game. Và gần đây, có gì đó cậu ta nhìn thấy đã kích hoạt cảm giác này. Đó là...
Haruyuki, trước đó vẫn đứng đấy lục lọi trí nhớ của mình, nhảy khi nghe thấy một vụ nổ đột ngột đằng sau mình.
“...!?”
Cậu ta mất thăng bằng khi quay người lại và ngã về bên rìa, trước mắt cậu là một hình bóng cao ngất khổng lồ.
Đó là một chiếc xe máy. Ngay cả vậy, đó không phải một loại xe mô tô phổ thông.... mà là một loại bị cấm từ lâu, vớiđộng cơ đốt trong nằm giữa xe, phát ra những tiếng “rồ rồ” rất nặng nề.
Giảm xóc ở đằng trước thì cực kì dài, còn vỏ xe thì lại rất là dày. Từ cái vết bánh xe xám xịt thoang thoảng một cái mùi nhựa cháy.
Haruyuki nhìn lên trên. Dưới tay lái cong veo, ánh mắt cậu sợ hãi khi bắt gặp dung mạo của tay lái xe ngồi trên ghế vải.
Toàn thân mặc đồ da đen, đầy đinh, hai tay khoanh trước ngực. Đầu đội mũ giáp đen, với giáp mặt nhìn như đầu lâu.
Một giọng nói ọt ẹt từ trong vọng ra. Haruyuki chết lặng lắng nghe.
“Một màn “End of Century” (Kết của một Thế kỷ) đã lâu không thấy.
Hay tay vẫn khoanh, một ngón trỏ vặn vẹo trái phải.
“Mày, một đối thủ, là một tên lính mới sáng bóng. Quá may rồi - !” Tay lái đầu lâu nhấc giày phải lên và đặt vào thanh tay lái, làm điều gì đó rất điệu nghệ. Vào lúc đó, ‘Rồ rồ rồ!’. Một tiếng rú vang lên, Haruyuki nhảy lên một lần nữa.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đó không phải là một đối thủ thân thiện. Thay vào đó, nếu như cậu ta nghĩ đúng, đây là một “Fighting Stage” (màn đánh nhau) - và tay lái này là -.
“O-oái...”
Haruyuki lùi lại vài phân, rồi quay người.
“Oái-”
Với đôi chân robot nhỏ bé kêu răng rắc, cậu ta chạy thục mạng.
“Aaaaaaaaaa!! Chạy thôi, chạy thôi!!”
Một tiếng gầm nữa của động cơ đằng sau cậu, và tiếng phanh tiếp tục - ngay giây sau, lưng cậu ta chịu một đòn lớn.Haruyuki thấy đau nhói, và bị văng lên cao vào bóng đêm.
Vào cùng thời điểm đó, phía trên tầm nhìn cậu, thanh “Silver Crow” màu lam nhỏ đi.
Khi nhìn thấy điều đó, Haruyuki nghĩ trong khi đang quay trên không, ‘À, đúng vậy rồi’.
Rằng, đây là một “Fighting Game” (game đối kháng), cậu ta là một lính mới chưa biết gì hết, và đối thủ của cậu là một tay chơi già dặn biết cách chiến thắng.
Không có cách nào cậu ta có thể thắng.
“Hahaha, mày bị săn ngay rồi. Đó là vì mày không giữ lời hứa đó, nhóc con.”
Giờ ăn trưa.
Như hôm qua, Haruyuki Direct Connect ( kết nối trực tiếp) đến Kuroyukihime tại sảnh. Vết thương của cô, chảy máu khá rõ, có vẻ chỉ là một vết trầy. Tất cả những lời cảm ơn, xin lỗi của Haruyuki dừng lại sau cái vẫy tay của cô.
“Đây... không phải là chuyện đáng cười. Em tưởng em sắp chết đến nơi rồi... Dù sao cũng là lỗi của em vì đã kết nối bất cẩn Neuro Linker vào Global Net..”
Kuroyukihime hài lòng nhìn Haruyuki phàn nàn, và đưa tách trà lên môi. Món tôm gratin cạnh tách trà vẫn còn nguyên, bốc hơi nghi ngút như nồi cà ri trước mặt cậu.
Các thành viên hội học sinh ngồi cùng bàn đã bắt đầu ăn, và bụng Haruyuki bắt đầu réo, nhưng xem ra bài thuyết giảng của Kuroyukihime còn lâu mới hết.
“-Nhưng thôi, thế này lại giúp tôi đỡ tốn thời gian giải thích. Học phí hơi đắt chút, nhưng cậu hiểu rồi chứ?”
“Hiểu... gì cơ ạ?”
“Bản chất của chương trình “Brain Burst”. Đó không phải là một âm mưu, mà chỉ là -”
Haruyuki gật đầu, và tiếp lời của Kuroyukihime.
“Chỉ là một game đối kháng. Dùng hiện thực làm vũ đài. Thật là thái quá...”
“Fufu, chính cách nói thái quá đấy đã gây báo động giả."
“Dùng công nghệ ý nghĩ “Acceleration” phi thường, để chơi game đối kháng! Thể loại đó đã bị vứt đi 30 năm trước rồi!”
Nghe vậy, Kuroyukihime nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi cười mỉa mai.
“Hừm, nói vậy là hơi sai. Haruyuki-kun, chúng ta, những người dùng Burst Link, không “Accelerate” chỉ để chơi game đối kháng. Đó là điều ngược lại. Chúng ta đánh nhau để có thể tiếp tục dùng “Accelerate”. Chúng ta bị ép buộc, đó là phần khó chịu của chương trình.
“Điều đó... nghĩa là gì vậy?”
“Hừm, tốt nhất là nên giải thích qua thực hành. “Accelerate” đi.
“Ok...”
Haruyuki dứt khỏi món cà ri, ngồi thẳng dậy trên ghế, và hô thầm lệnh Accelerate.
Burst Link!
Tiếng “bashiii” chạm vào người và ý thức cậu, học sinh xung quanh ngừng cử động. Cùng lúc đó, các màu sắc biến mất, thay thế bởi một màu xanh lam trong suốt.
Trước mặt cậu, Kuroyukihime cũng dừng lại, nhưng không lâu sau đó, từ bộ đồng phục gọn gàng, như một linh hồn rời khỏi cơ thể, một avatar đen quyến rũ đứng dậy. Chú lợn hồng đại diện Haruyuki cũng rời khỏi ghế và, không nhìn vào bản thân mình, bước lên phía trước.
“Giờ... em làm gì ạ?”
“Bên trái tầm nhìn cậu, có biểu tượng nào mới không?”
Cậu làm như được bảo, và nhận ra trong dãy biểu tượng chương trình, có một biểu tượng mới hình chữ B bốc lửa. Cậu đưa tay lên ấn vào đó.
“Đó là cửa sổ chính của game đối kháng “Brain Burst”. Cậu có thể kiểm tra trạng thái và lịch sử chiến đấu của mình, và tìm những Burst Linker xung quanh để thách đấu. Giờ ấn vào nút Matching ( tìm cặp ) đi.”
Haruyuki gật đầu và ấn vào nút dưới cùng của cửa sổ. Ngay lập tức, một cửa sổ mới xuất hiện, và ngay sau thông báo ‘Đang tìm..’, một danh sách tên hiện ra.
Thực ra là chỉ có hai cái tên trong danh sách. Một là tên cậu mà cậu đã thấy sáng nay, “Silver Crow”, và cái tên còn lại “Black Lotus”. Haruyuki chắc chắn đây là tên Burst Link của Kuroyukihime, cậu ngẩng mặt lên một chút để khẳng định. Như dự đoán, avatar hình con bướm gật đầu và nói.
“Bây giờ, ta đang không kết nối với Global Net và kết nối với mạng nội bộ của trường, danh sách chỉ có tôi và cậu.”
“Vâng, Black Lotus-san.”
‘Tên đẹp lắm’, và ‘hợp với senpai lắm’, tất nhiên là cậu ta không nói to ra, mà cậu chỉ lẩm bẩm một mình.
“Ok. Giờ thì ấn tên tôi, và hãy đánh nhau.”
“D..Dạ?”
“Ta không phải đánh nhau thật. Mà chỉ để hết thời gian và kết thúc bằng một trận hòa.”
Với một nụ cười hơi cay đắng, Kuroyukihime thúc cậu.
Tại một thời đại mà hàng chục ngàn người kết nối để đánh nhau trên cùng một chiến trường là không phải lạ, và giờ chỉ là một đối một. Trong khi nghĩ vậy, cậu ấn vào cái tên trong danh sách, một cửa sổ mới hiện lên cậu chọn [DUEL], rồi đối với hộp thoại mới xuất hiện, [YES].
Ngay lập tức, thế giới lại thay đổi lần nữa.
Trong sảnh, tất cả học sinh đều biến mất. Cột trụ và bàn, trong khi màu sắc đã trở lại, có dấu hiệu đổ nát vì thời gian, và kính thì phủ hàng lớp bụi.
Và rồi trời nhuốm màu cam đậm. Một cơn gió khô thổi từ đâu, cuốn theo cỏ trên sàn.
Con số 1800 quen thuộc được khắc lên phía trên tầm nhìn cậu. Các cột xanh lam kéo dài sang trái và phải, và cuối cùng - dòng chữ rực lửa
[FIGHT!!].
“Ồ...đấu trường ”Twilight”. Ta ra được một cái khá hiếm.”
Bên cạnh Haruyuki còn đang nhìn xung quanh, Kuroyukihime nói.
“Đặc điểm của đấu trường này là : cháy tốt, bị phá nhanh, và rất ảm đạm.”
“À, vâng...”
Gật đầu, Haruyuki kiểm tra cơ thể mình. Không biết từ khi nào, chú lợn hồng đã đổi thành robot bạc.
Vậy thì, Kuroyukihime trông sẽ ra sao. Nghĩ vậy, cậu quay sang nhìn, nhưng vẫn thấy avatar váy đen lúc trước, không chút thay đổi.
“Vậy đây là avatar chiến đấu của cậu. “Silver Crow”, tên hay đấy. Màu cũng đẹp. Tôi thích hình dạng của nó.”
Kuroyukihime đưa tay ra, xoa cái đầu bạc trơn tuột.
Cảm giác chắc chắn này, Haruyuki một lần nữa nhận ra rằng nơi này không có những thể loại “Contact Forbidden” ( cấm chạm ), và đó là hiện thực của thế giới ảo.
“C-Cám ơn senpai... nhưng nhìn trông như tên tiểu tốt vậy. Nếu được làm lại, nhưng có lẽ không rồi ... Ai đã thiết kế và đặt tên thế này vậy? Và avatar chiến đấu là gì vậy?”
"Như tên gọi, đó là một avatar chỉ dành riêng cho chiến đấu. - Đêm qua, câu đã có một giấc mơ rất dài và đáng sợ phải không?”
“...Vâng ạ.”
Cậu không nhớ nội dung, nhưng cảm giác như là một cơn ác mộng rất tệ. Cậu bất giác xoa cánh tay robot của cậu bằng hai bàn tay cứng ngắc.
“Điều đó được tạo ra vì chương trình truy cập vào hình ảnh sâu trong cậu. Brain Burst dùng chính ham muốn, nỗi sợ hãi và ám ảnh của người dùng để cắt dán, tạo nên avatar chiến đấu.”
“Hình ảnh.. của em. Nỗi sợ hãi và... ham muốn.”
“Cơ thể nhỏ bé, yếu đuối và mịn màng này... là ước muốn của em? Đúng là em thường muốn mình gầy hơn nhưng.... Nếu đã như thế này, em muốn mình nhìn Anh hùng hơn một chút...”
“Hahaha, không đơn giản vậy đâu. Cái mà chương trình đọc và sử dụng, không phải là lý tưởng, mà là mặc cảm thấp kém. Trong trường hợp của cậu, cậu phải thấy may măn vì chú lợn hồng của cậu không được dùng làm avatar chiến đấu. Mặc dù tôi cũng thích nó.”
“D..Dừng lại. Em không thích nó.”
Cậu nên làm một avatar kỵ sĩ đen mới để dùng trong mạng trường, nghĩ vậy cậu hỏi.
“Vậy, điều đó có nghĩa là avatar tại trường của senpai cũng được tạo bởi Brain Burst? Đó là biểu tượng của mặc cảm thấp kém của senpai? Nhưng nó thật đẹp...”
“Không...”
Với một khoảng tối trong mắt, Kuroyukihime nhăn mặt.
“Chính tôi tạo ra avatar này với một chương trình thiết kế. Tôi... vì nhiều lý do, đã niêm phong avatar chiến đấu ban đầu. Tôi sẽ nói lý do cho cậu sau, khi đến lúc.”
“Niêm phong...?”
“Không may, avatar chiến đấu của tôi xấu. Xấu đến cực điểm. Đó không phải là lý do để niêm phong nó... mà thôi, đừng quan tâm đến tôi.”
Kuroyukihime nhún vai, và nhanh chóng trở lại nét mặt bí hiểm thường thấy của cô. Bàn tay trắng muốt của cô lại vuốt ve đầu Haruyuki.
“Sáng nay, một Burst Linker đã đánh nhau với cậu trên Global Net, cậu đã dùng avatar vừa tạo để chiến đấu. Và rồi cậu đã bị đè bẹp và thua. Phải vậy không?”
“....Vâng, chính xác là như vậy. Một thất bại tuyệt đối.”
“Kết quả hiển thị sau trận đánh, cậu có nhìn kỹ nó không?”
Haruyuki nhớ lại “Fighting Stage” cậu đã ở trong trương khi đến trường. Trong đống đổ nát tối tăm đó, một tay lái mũ xương trên một chiếc xe máy tầm thường đã đâm cậu bay lên, cột HP của cậu mất rất nhanh.
Với một âm thanh thảm hại, dòng chữ [YOU LOSE] ( bạn đã thua ) hiện lên trước mặt cậu, rồi -
“Em khá chắc...Tên em và Level 1 hiện ra, rồi một số khá lạ. Burst...Point, hình như vậy. Nó giảm từ 99 xuống 89.”
“Tốt, cậu nhớ đúng rồi đấy. Burst Points! Đó là lý do ta có mặt trong chiến trường khốc liệt đó.”
Kuroyukihime nói như hét, cô bước vài bước tới cửa kính, rồi quay lại. Chiếc ô trên tay cô kêu “thụp”. Cô đâm nó xuống sàn, đá lót sàn vỡ bay tứ tung.
“Burst Points, theo như tên gọi, là số lần ta có thể “Accelerate”. Một lần Accelerate sẽ dùng 1 điểm. Từ đầu thì ta có 100 điểm, nhưng hôm qua cậu đã Accelerate 1 lần trong sảnh. Và vừa nãy, cậu dùng thêm 1 điểm nữa.”
“Arg... Làm thế nào để xạc điểm vậy? Đừng nói với em là cần tiền thật?”
“Sai rồi.”
Kuroyukihime phủ nhận thẳng thừng.
“Chỉ có một cách để tăng Burst Point : thắng một “Fight” ( trận đánh ). Khi thắng, nếu đó là một trận đánh ngang cấp, cậu được 10 điểm. Thua đồng nghĩa với mất 10 điểm. Như những gì đã xảy ra với cậu sáng nay.”
Kuroyukihime quay mặt đi, nhìn lên bầu trời tối qua cửa sổ, và thì thầm.
“”Accelerate” rất mạnh. Thắng trận tất nhiên là một điều đơn giản, được điểm tối đa trong bài kiểm tra, thắng cược lớn hay trong thể thao cũng dễ nốt. Tại Koushien hè năm ngoái, người giữ kỷ lục home run, một học sinh năm đầu cấp 3, là một Burst Linker cấp cao.”
“...Wha..”
Cô ném một cái nhìn có vẻ buồn về phía Haruyuki đang chết lặng.
“Do đó, một khi đã nếm trái cấm, ta chỉ có thể tiếp tục “Accelerate”. Để làm vậy ta cần Burst Points, vì thế ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu mãi mãi.
“C-Chờ một phút.”
Hả, thiên tài đánh bóng là một Burst Linker.
Không, không phải vậy - cách Kuroyukihime nói chẳng phải có gì đó lạ sao?
Haruyuki nghĩ, rồi mở mồm.
“À...lúc nãy chị nói thắng sẽ được 10 điểm và thua là mất 10 điểm. Điều đó có nghĩa là... điểm cũng bị mất khi Accelerate nữa, vậy tổng điểm Burst Points của tất cả mọi người chỉ có thể giảm. Thế có nghĩa là, những ai yếu thì chắc chắn sẽ về không điểm... Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ bị như vậy...?”
“Cậu hiểu nhanh đấy. Đơn giản thôi. “Brain Burst” sẽ bị mất.”
Đôi mắt Kuroyukihime đang tối, bỗng như có ánh lửa. Cô nhìn thẳng vào Haruyuki.
“Chương trình sẽ tự động bị gỡ bỏ, và không thể cài lại lần hai. Ngay cả thay đổi Neuro Linker cũng vô nghĩa, vì chương trình nhận biết được sóng não của từng Burst Linker. Tất cả những người mất hết điểm, sẽ không “Accelerate” được nữa.”
Cô nói một cách lạnh lùng, rồi thêm.
“Có những người mới như cậu tham gia trận đánh, lên mỗi ngày đều có người mất đi Brain Burst, tuy nhiên xu hướng này đang giảm dần. ”
Nhưng Haruyuki gần như không nghe thấy gì nữa.
“Brain Burst sẽ... bị mất.”
Mới chỉ nếm thử sức mạnh của “Accelerate” hai, ba lần, chỉ nghĩ như vậy thôi Haruyuki đã thấy lạnh sống lưng. Không phải là vì cậu không thể Accelerate nữa. Với Haruyuki, điều đó có nghĩa là mất kết nối với Kuroyukihime - người từ đầu sống ở một thế giới khác.
Một lần nữa, cậu nhận thấy 10 điểm bị mất từ tay lái đầu lâu nặng nề đến thế nào.
“Vậy... cậu sẽ làm gì, Haruyuki-kun.”
Haruyuki ngẩng mặt lên trước câu hỏi thầm thì.
“Em sẽ làm gì...?”
“Cậu có thể quay trở lại bây giờ. Với thế giới bình thường, không có “Accelerate” hay “Fighting”. Những tên ngu ngốc bắt nạt cậu sẽ không xuất hiện nữa, điều này tôi đảm bảo với tư cách là thành viên hội học sinh.”
“Em...em...”
‘- Accelerate hay Brain Burst đều không quan trọng. Em chỉ không muốn phải rời xa chị.’
Tất nhiên cậu không thể nói vậy. Thay vào đó, cậu nắm chặt bàn tay bạc của mình lại và trả lời.
“Em... vẫn còn nhiều thứ em phải trả ơn senpai.”
“Ồ?”
“Chị cho em Brain Burst, rồi kéo em khỏi địa ngục đó. Lý do không phải là để ăn cắp 100 điểm khởi đầu, ít nhất em hiểu vậy. Nếu là như vậy.. Em không biết nói thế nào cho rõ nữa.. Chị phải muốn gì đó từ em. Vượt qua số điểm trong trò chơi của em, tốn công giảng giải về Accelerate cho em từ đầu, tất cả đều có một mục đích. Phải vậy không ạ?”
“...Hừm. Lý luận chính xác đấy.”
Với avatar tuyệt đẹp, khẽ mỉm cười, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt bạc của Haruyuki.
“Em..em thật sự không phải là người nên nói chuyện với senpai như thế này. Em thiếu trầm tĩnh, béo ú, một đứa khóc nhè, ganh ghét với hai người bạn duy nhất, ghen tị họ, chạy trốn mọi thứ, hạng người không tốt chút nào. Hạng người thấp kém nhất.”
‘Mình đang nói gì thế này’, nghĩ vậy nhưng Haruyuki không thể ngăn được. May cho cậu, mặt avatar cậu trông như cái gương vô cảm.
“Ngay cả vậy, việc Kuroyukihime-senpai nói chuyện với em và Direct Connect với em, em hiểu đó là vì em chơi games khá tốt , không thể có lý do nào khác, và em cũng không bận lòng về điều đó."
“Điều em muốn nói là, đúng hơn là em nên chọn thay vì nói ra, giờ là lúc để Accelerate, không, thực ra em đang trong trạng thái Accelerate rồi.”
Rơi vào trạng thái hoảng loạn, Haruyuki chỉ có thể lộ ra những gì trong tâm trí cậu.
“Đó là lý do tại sao... tại sao em muốn đáp ứng mong đợi của senpai. Sự … độ lượng của senpai, em muốn hoàn toàn trả nợ điều đó. Em không biết em có thể làm gì, nếu bây giờ senpai cần giúp, em sẽ làm bất cứ điều gì em có thể. Đó là lý do tại sao em... sẽ không gỡ bỏ Brain Burst. Em sẽ chiến đấu như một Burst Linker.”
‘Gì vậy, đáng ra mình chỉ cần nói đoạn cuối cùng! Mình đã nói gì thế này.’
Sau khi đã tuôn ra hết, Haruyuki cảm thấy ngượng, và thu mình lại.
‘Dù sao, em không nhầm về điều gì đó chứ’
Cậu đã chuẩn bị cho việc cô ấy nghĩ như vậy. Ngay sau đó, một lời nói đơn giản làm cậu sốc.
“Độ lượng... đừng dùng từ như vậy.”
Cậu nhìn lên và thấy nhiều cảm xúc nhất trên khuôn mặt cậu đã thấy trong vài ngày qua.
“Tôi chỉ là một học sinh cấp 2 dại khờ, bất lực. Cũng là một con người, đứng cùng chỗ với cậu, cùng hít chung bầu không khí. Trong đấu trường này, ta là hai Burst Linker bình đẳng. Cậu là người tạo ra khoảng cách giữa chúng ta. Hai mét ảo này, cậu thấy xa đến thế vậy sao?”
Cô thầm lặng với tay ra.
Nó xa lắm.
Tận sâu đáy lòng, Haruyuki thầm thì.
"Trong tầm mắt của một người có tất cả như chị, chị không hiểu nó ghê sợ như thế nào với em đâu. Em sẵn sàng để làm đầy tớ. Để di chuyển như chị ra lệnh, chỉ như vậy đã là hạnh phúc bất ngờ với em rồi. Nếu em cầm tay chị tại đây, em sẽ nghĩ rằng em không được phép. Chắc chắn sau đó, nó sẽ gấp đôi sự nuối tiếc đã trả cho suy nghĩ cực đoan đó."
Tương tự với Chiyuri và Takumu. Với hai người đó, cậu mãn nguyện làm bạn trong tâm trí. Không có thương cảm, cậu tuyệt đối không mong gì hơn thế, nhưng...
Tiếng rò ra khỏi mồm cậu, khô như cây trong hoàng hôn ảo này.
“...Senpai cứu em khỏi địa ngục. Đó... là hạnh phúc cả đời em. Em không mong gì hơn vậy cả, tuyệt đối không.”
“...Ra vậy.”
Kuroyukihime thì thầm, rồi hạ tay xuống.
Một sự yên lặng nặng nề bao trùm. Điều phá vỡ sự yên lặng đó là tiếng cậu nghĩ không thay đổi so với trước đó.
“Tôi vui mừng chấp nhận sự quyết tâm của cậu. Đúng là bây giờ, tôi có chút rắc rối. Tôi cần cậu giúp giải quyết nó.”
Haruyuki lấy một hơi nhỏ và gật đầu.
“Vâng, nếu đó là việc em có thể làm, gì cũng được. Em phải làm gì?”
“Trước tiên, hãy học cách “Chiến đấu”. Ấn vào tên cậu hiện ở dưới cột máu. Mở phần “Cài”, cậu cõ thể xem tất cả các lệnh cho các kỹ năng bình thường và đặc biệt của Dual Avatar của cậu.”
“Kỹ năng...đặc biệt?”
Cậu ngừng với tay và hỏi lại.
“Đúng vậy. Khi một Duel Avatar được tạo ra, chương trình sẽ thiết lập các thông số dựa theo các chỉ số tiềm năng của avatar. Loại đánh mạnh, loại phòng thủ tốt, và loại có kỹ năng đặc biệt có thể thay đổi trận đấu nữa. Nhưng luật chính là các Duel Avatar có cùng cấp độ sẽ có tiềm năng gần ngang nhau. Trong trận đấu đầu tiên, cậu đã bị nghiền nát, nhưng điều đó không có nghĩa là đối thủ của cậu khỏe. Chỉ là cậu không biết chiến đấu như thế nào thôi.”
Gã xe máy đó, “Ash Roller”, cũng cùng cấp độ 1 với Haruyuki. Cậu nghĩ đó là một đối thủ áp đảo, nhưng thực tế, hắn có cùng sức mạnh với “Silver Crow”?
Nếu là vậy, avatar robot nhỏ và mảnh mai này hẳn phải có một kỹ năng đặc biệt phi thường. Haruyuki phấn khởi ấn tên cậu.
Với một tiếng động, một màn bán trong suốt hiện ra.
Một hình người thể hiện các di chuyển, ở bên phải là tên các kỹ năng.
Đầu tiên, hạ phần thắt lưng xuống và đấm thẳng. Kỹ năng bình thường “Punch”.
Thứ hai. Chân phải lùi ra sau, đá về phía trước. Kỹ năng bình thương “Kick”.
Và cuối cùng, kỹ năng đặc biệt - đan chéo hai tay lại, mở rộng ra hai bên, lắc đầu đâm về phía trước - “Head Butt”.
Chỉ vậy. Không còn gì khác.
“...Ơ...”
Haruyuki chết lặng,rồi thì thầm.
“Kỹ năng bình thường Punch và Kick... và kỹ năng đặc biệt chỉ là Head Butt.”
“Ồ?”
Kuroyukihime, nghe vậy, trỏ tay vào má, và nghiêng cổ. Cậu nghĩ rằng nét mặt cô không đổi, nhưng vì không thể nhìn mãi được, nên cậu thu mình lại. Chỉ nghĩ về sự thất vọng trong mắt cô đã làm cả người cậu nóng lên.
Cậu bất giác mở mồm.
“Không, không sao cả. Đều nằm trong dự đoán. Avatar này nhìn thật vô dụng. Em xin lỗi nó không như những gì chị trông đợi. Không sao đâu, chị có thể để em một mình. Cứ nghĩ đây là sổ xố trượt.”
“Cậu...ngốc thế!”
Rùng mình, Haruyuki ngẩng mặt lên. Không biết từ khi nào, Kuroyukihime đã ở ngay trước mặt cậu, nhíu mày, đôi mắt rực lửa nhìn xuống cậu.
“Tôi sẽ không nói gì về cách sống của cậu, vì tôi cũng chỉ một học sinh cấp 2 như cậu. Nhưng về Brain Burst, tôi hơn cậu 6 năm kinh nghiệm. Tôi đã nói từ trước, Duel Avatar khác nhau đều có tiềm năng như nhau. Cậu quên rồi sao?”
“N..Nhưng, các kỹ năng của em chỉ là Punch, Kick và Head Butt...”
“Vậy thì chắc chắn có một thế mạnh khác bù đắp cho nó.”
Cái nhìn của cô dịu hơn một chút, nhưng Kuroyukihime tiếp tục trách mắng cậu.
“Duel Avatar này được tạo ra bởi từ tim cậu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không tin nó?”
‘Người mà em không tin nhất, chính là bản thân em.’
Thầm thì trong ngực, Haruyuki gật đầu.
“...Em xin lỗi. Em sẽ tin...không chắc sẽ là bản thân mình, nhưng sẽ là lời của chị.”
Nghe vậy, Kuroyukihime nhăn mặt lại một chút - có thể đó chỉ là một nụ cười cay đắng - Haruyuki thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Đối với cậu, trước khi học cách chiến đấu, có điều khác cậu phải học. Sức mạnh là...”
Trong chốc lát, nụ cười cay đắng của cô lộ vẻ thảm hại.
“Sức mạnh, không phải chỉ là một từ diễn chỉ kết quả chiến thắng. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để học được điều đó. Và khi tôi hiểu ra, đã là quá muộn.”
Ý nghĩa thực sự của lời cô vừa thầm thì, Haruyuki không thể hiểu. Khi cậu nghiêng đầu chuẩn bị hỏi, Kuroyukihime bỗng nhiên quay đi.
“Hừm, gần đến giờ rồi.”
Khi cậu nhìn, khoảng thời gian 1800s chỉ còn 20s nữa.
“Vậy thì, tiếp theo sẽ là một bài thực hành.”
“Hả....gì ạ..? Nghĩa là sao ạ...?”
Trước một Haruyuki đang băn khoăn, Kuroyukihime cười can đảm.
“Tất nhiên, chúng ta sẽ lấy lại nó. 10 điểm của cậu.”
Ngay sau đó, kết quả Draw hiện ra, và “Fight” kết thúc, “Accelerate” bị hủy bỏ.
Vào lúc hai người trở lại sảnh, không cho cậu cơ hội nói, Kuroyukihime kéo dây Direct Connect ra và lấy lại nó.
“Vậy đó! Giờ ăn thôi, Arita-kun. Thức ăn đang nguội đi đấy.”
Mỉm cười, cô cầm một chiếc thìa nhỏ trên bàn lên. Không còn lựa chọn nào khác, Haruyuki cũng kéo đĩa cơm cà-ri lại gần. Ngay cả khi cậu trải nghiệm hơn 30 phút trong thể giới ảo, nó vẫn bốc hơi ấm, bụng cậu sôi lên.
Từ các bàn xung quanh, những cái nhìn bất mãn như hôm qua tập trung vào cậu, cậu nghĩ đến việc bê đĩa cơm ra góc nhà ăn, nhưng thua cái bụng rỗng của mình. Sau khi kết thúc 3 xuất ăn, cậu nghe thấy một học sinh lớp trên ở cùng bàn nói chuyện với Kuroyukihime, điều đó làm họng cậu thắt lại.
“Hime, chẳng phải đến lúc nói với bọn tớ rồi sao? Bọn tớ đang chết vì tò mò đây. Bọn tớ nên hiểu quan hệ của cậu với người kia như thế nào đây?”
Cậu nhìn lên, và thấy người nói là người tóc bông trong hội học sinh mà cậu thấy hôm qua. Hình như cô ta là thư ký của năm 2.
“Hừm.”
Kuroyukihime đặt thìa xuống đĩa, tao nhã cầm tách trà của cô, và nhìn như cô nghĩ một lúc. Học sinh xung quanh im phăng phắc.
“Nói thẳng ra, tôi ngỏ lời, và cậu ấy từ chối tôi.”
Tiếng la hét, kêu gào tràn ngập căn phòng.
Haruyuki ngậm thìa vào mồm, cầm lấy đĩa cà-ri, rồi chạy mất.
“C..Cậu kia!!”
Trong vòng hai tiếng sau đó, Haruyuki chạy qua mọi người trong khi bị ném một cơn mưa ánh nhìn sắc nhọn. Cậu vòng ra đằng sau bên phải Kuroyukihime đang đi về phía cổng trường, rồi cằn nhằn với cô bằng một giọng thấp.
“Chị nghĩ gì vậy!! Em sẽ bị bắt nạt tiếp!! Em nhất định sẽ bị bắt nạt tiếp!!”
“Tuyên bố lớn đấy.”
Vẫn đang cười, Kuroyukihime tiếp tục với một cái nhìn khôn ngoan.
“Tôi chỉ nói sự thật. Vả lại, cậu cũng không đến nỗi tồi.”
Vừa nói vậy, cô vừa điều khiển màn hình ảo, và làm động tác búng tay. Ngay lập tức trong mạng nội bộ, cậu nhận được một tệp tin, một biểu tượng sáng lên. Khi cậu ấn vào đó, một tấm ảnh mở ra.
Đó là cậu, với mồm ngậm thìa cà-ri và mặt ngu.
Khi thấy nó, Haruyuki thét lên.
“Ugyaa!!”
Cậu ngay lập tức ném tập tin vào thùng rác.
“C-Chị chụp từ khi nào vậy!”
“Hả, chỉ là quà lưu niệm thôi mà.”
Khi đùa vậy, các ánh nhìn đầy sát khí xung quanh tập trung vào Haruyuki. Cậu rụt cổ lại như mọi khi, nhưng cuối cùng cũng không thể nấp sau Kuroyukihime mảnh mai được.
“Tự hào hơn đi. Trong trường này, không có nhiều con trai từ chối tôi đâu, cậu là người duy nhất.”
“Em làm thế từ lúc nào vậy!”
“Nói vậy thật là tệ. Tôi có thể bị tổn thương lần nữa. ...Thay vào đó.”
Với ‘thay vào đó’ Kuroyukihime để ngỏ câu hỏi, cô chuyển biểu hiện và nói nhỏ.
“Khi ta ra khỏi cổng, Neuro Linker của cậu sẽ kết nối với Global Net. Bất kỳ một Burst Linker nào trong “khu vực đánh nhau thứ 3 của Suginami” này cũng có thể bắt cậu đánh. Trước khi bị thách đấu, hãy Accelerate, tìm “Ash Roller” trong danh sách và thách đấu hắn.”
“Khu vực... nào ạ? Có giới hạn cho khu vực có thể đánh nhau?”
Trước câu hỏi của Haruyuki, Kuroyukihime khẽ gật đầu.
“Đúng vậy. Ngay cả khi cậu đánh nhau với một người ở đầu kia Tokyo, cậu sẽ mất 30 phút để gặp họ. ...Rồi cậu sẽ được đến khu vực nhiều người, không giới hạn kết nối, đấu trường đánh nhau theo nhóm, nhưng đó là trên cấp độ 4. Bây giờ cậu chỉ cần tập trung vào trận đánh.” Giọng sắc hơn chút, cô kết thúc.
“Tôi nói với cậu bây giờ, nếu cậu thua cậu không thể đánh lại, cậu chỉ có thể thách đấu cùng một người một lần trong ngày. Tôi sẽ đi đến gallery, rất tiếc tôi không thể giúp cậu. ...Đừng làm mặt chán nản vậy, nếu cậu đánh như tôi viết trong thư, cậu không thua đâu.”
“V..Vâng ạ.”
Cậu nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu chép bức thư cậu nhận được vào đầu tiết 6.
“Đây là trận đấu ra mắt thật sự của cậu, “Silver Crow”. Chúc may mắn.”
Được đẩy từ đằng sau, Haruyuki bước vào con đường đầy gian khổ của chiến trường.
Danh sách chương