Đúng, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy. Bao gồm cả cuộc gặp gỡ trên mạng hôm qua nữa.
Ngày tiếp theo, Thứ Tư, Haruyuki đi học với vẻ mặt ảm đạm thường thấy, và tiếp tục nghĩ vậy trong khi bước vào lớp.
Trong một tiết học quen thuộc, nhóm Araya lại tiếp tục gửi thư từ trấn lột đến lần nữa. Đây là lần đầu tiên chúng bóp nặn bữa ăn trưa hai ngày liên tiếp, cái mà chúng muốn cũng giống như hôm qua, bánh bao rán và bánh bao nhân kem dưa hấu. Có vẻ chúng rất thích chúng, nghĩ vậy trong lúc đóng lá thư, cậu rời ghế của mình khi chuông báo vang lên.
Cậu lê bước chân chậm chạp đến nơi mà nhóm Araya yêu cầu, không phải là trên mái như mọi khi, mà là tầng 1 của trường, phòng khách bên cạnh quán tự phục vụ của học sinh.
Thay vì những cái bàn dài rẻ tiền, một nửa quán được bao phủ bởi những chiếc bàn tròn màu trắng thanh lịch. Bên trên là cửa sổ lớn cho ánh sáng, màu của mùa thu trên những cái cây ở khu vực trung tâm có thể nhìn thấy rõ ràng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là khu vực cao cấp nhất của trường cấp 2 Umesato.
Tại đó, có một quy định bất thành văn là những học sinh năm đầu không được vào khu vực trung tâm. Những học sinh quây quanh những chiếc bàn, ruy-băng và ca-vát của họ đều màu xanh (năm thứ 2) hoặc màu đỏ thẫm (năm thứ 3), ở đây không đơn thuần chỉ có mỗi một màu xanh lá.
Một nửa trong số những học sinh ở đây cầm trên tay những tách coffe hay trà trong khi chuyện trò, cười đùa, trong khi một nửa còn lại tựa lưng vào chiếc ghế cao, mắt nhắm nghiền, không ngủ, nhưng đang Full Dive vào mạng của trường
Đầu tiên Haruyuki nép cơ thể to lớn của mình phía sau một cái cây trang trí phía trước phòng khách, rồi đảo mắt tìm kiếm ở phía trong.
Cô ấy có lẽ không có ở đó, mọi việc hôm qua có lẽ chỉ là một giấc mơ, cậu đã định tin điều đó nhưng.
“…Cô ấy ở đó…”
Cậu nuốt một hơi. Trong phần sâu nhất của căn phòng, tại một bàn gần cửa sổ, có một nhóm thật sự nổi bật. Sáu người, gồm năm Hai và năm Ba. Nhìn kỹ hơn, cậu có thể nhận ra tất cả họ. Họ đều là học sinh thuộc Hội học sinh, cả con trai và con gái, và tất cả họ đều rất bắt mắt.
Nổi bật nhất trong nhóm là một cô gái với dải băng xanh đang lật những trang sách với vẻ mặt buồn rầu. Mái tóc dài của cô ấy, rủ xuống tận thắt lưng, mang một màu đen thuần khiết mà ngày nay rất hiếm. Đôi chân hở ra phía dưới chiếc váy xếp màu xám cũng được phủ lên bởi đôi tất dài, màu đen. Cậu rất ngạc nhiên rằng chiếc áo sơ mi cổ mở phía dưới áo khoác của cô cũng là một màu đen bóng. Không nghi ngời gì nữa, cô ấy là người nổi tiếng nhất của trung học Umesato, «Kuroyukihime».
Từ lối vào phòng khách cho đến cái bàn đó, khoảng tầm 20 mét nếu tính theo đường thẳng. Tuy nhiên, khoảng cách đó với Haruyuki dường như là vô hạn. Đi ngang qua các học sinh lớp trên giống như một cuộc phiêu lưu mà cậu không thể hoàn thành.
Quay lại phía sau và đi ngược lại. Sau đó mua bánh và nước ép từ căn tin của trường và mang cho nhóm của Araya phía trên mái nhà . Cuối cùng trốn trong nhà vệ sinh trường học và chơi trò chơi một mình trong mạng để giết thời gian.
- Chết tiệt. Chết tiệt. Mình sẽ đi.
Haruyuki nghiến răng của mình, bước từ phía sau cái cây trang trí, và bước vào phòng khách.
Các học sinh lớp trên ở các bàn xung quanh không tỏ thái độ như cậu nghĩ, nhưng có những lời thì thầm và có vẻ không hài lòng. Một học sinh mới có thể không biết, nhưng bây giờ là cuối học kỳ 2, tất cả các học sinh năm 1 nên biết về luật lệ không được phép bước vào ở đây.
Tuy nhiên may mắn thay, không ai nói bất cứ điều gì về phía cậu. Lắc nhẹ đôi chân phía dưới cơ thể nặng lề của mình, bước đi giữa các bàn, Haruyuki hầu nín thở, và cuối cùng đến được phần sâu nhất được điều khiển bởi hội học sinh.
Người đầu tiên ngẩng đầu lên, là học sinh năm thứ 2 người ngồi gần nhất đối với cậu. Một cô gái tóc bông quay đầu lại, cô nhìn Haruyuki đặt câu hỏi với một nụ cười.
"Oh ...Cậu có việc gì sao? "
'Tôi có việc ở đây.’ Cảm thấy không thể nói vậy , Haruyuki ấp úng.
"À ... đó là ... err ... "
Vào lúc đó, bốn thành viên còn lại đều nhìn vào Haruyuki. Khuôn mặt của họ không có ác ý, nhưng cậu gần như không còn có thể đứng trước những cái nhìn chằm chằm không hài lòng từ các bàn xung quanh, khi cậu loại bỏ được sự
căng thẳng, thành viên cuối cùng trong nhóm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ cuốn sách của cô.
Lần đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt của Kuroyukihime ở cự ly gần với mắt thường, thực sự đẹp hơn rất nhiều lần so với avatar mà cậu (đã nghĩ rằng) thấy hôm qua. Phần tóc phía trước được rẽ ra, phía dưới hàng lông mày rõ nét của cô, không chỉ đôi mắt mà ngay cả tròng mắt cũng màu đen, sáng lên. Nếu avatar của cô ấy được so sánh với một bông hồng đen,
cô có lẽ sẽ là một bông hoa thủy tiên màu đen. Cậu không biết một thứ như vậy liệu có tồn tại hay không.
Cậu chuẩn bị cho khuôn mặt xinh đẹp ấy để biểu hiện ‘những gì? 'cho phù hợp với
sự khó coi của mình.
Tuy nhiên, cậu đã vô cùng ngạc nhiên, màu môi nhẹ nhàng của Kuroyukihime cho thấy một nụ cười quen thuộc và cô ấy nói ngắn gọn.
"Cậu đã đến."
Cô đóng cuốn sách bìa cứng kêu thành tiếng, trong khi đứng lên phía bên phải vẫy Haruyuki, ánh mắt cô chuyển đến các thành viên tại bàn.
"Cậu ấy có việc với tôi. Xin lỗi, anh có thể nhường chỗ đó không? "
Cô hướng về một học sinh nam năm thứ Ba cạnh cô. Tóc ngắn, cao, cậu đứng lên với một vẻ ngạc nhiên và sử dụng lòng bàn tay của mình để nhường ghế cho Haruyuki.
Sau khi cảm ơn, Haruyuki thu nhỏ cơ thể tròn của mình đến giới hạn và ngồi xuống. Cái ghế vang lên tiếng cọt kẹt, nhưng Kuroyukihime dường như không quan tâm đến điều đó, cô lấy ra cái gì đó nhỏ và dài từ túi áo khoác bên trái của minh sau khi lục lọi trong đó.
Đó là một dây cáp. Dây được bảo vệ với dòng bạc mỏng, và cả hai đầu có một phích cắm nhỏ. Bàn tay trái vén tóc về phía sau, có 1 chiếc Neuro Linker ôm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô (tất nhiên, nó cũng mang màu đen), bàn tay phải đưa một đầu phích cắm vào Neuro Linker của cô, và cái còn lại cho Haruyuki.
Lúc này, các học sinh trong phòng khách chờ đợi để xem những gì sẽ xảy ra vỡ ra với những lời bàn tán. Những tiếng kêu to"Điều này không thể là sự thật ' và' Không, không thể là… 'có thể được nghe thấy rất rõ.
Haruyuki chết lặng. Mồ hôi bắt đầu đổ ra khỏi khuôn mặt của mình.
«Kết nối trực tiếp».
Thường được gọi là Direct Connect, đó là điều mà Kuroyukihime muốn làm với Haruyuki. Neuro Linkers thường sử dụng giao tiếp không dây với nhau bằng cách sử dụng các mạng lưới trong khu vực đó, theo nhiều cấp độ bảo mật. Tuy nhiên, với dây Kết nối trực tiếp, 90% của bức tường an ninh đã trở thành vô dụng. Đối với những người có một mức độ kỹ năng Linker, họ có thể nhìn vào bộ nhớ riêng tư của người khác, hoặc cài đặt các chương trình độc hại.
Đó là về phương diện đơn giản, Direct Connect chỉ được thực hiện với mọi người 1 tin cậy nhất - gia đình, hay người yêu. Nói rằng nó theo một cách khác, nam và nữ người sử dụng Kết nối trực tiếp ở những nơi công cộng là rất có khả năng hẹn hò với nhau. Chiều dài cáp là một thước đo cho sự thân mật. Cáp XSB mà Kuroyukihime đang cầm ngay bây giờ là khoảng 2 mét, tuy nhiên trong tình huống này chiều dài không quan trọng. Trong khi nhìn vào cái phích, Haruyuki cố tìm cách nào đó để hỏi.
"... U, Umm, em nên làm gì ..."
"Nó không có cách sử dụng khác ngoài việc nối vào cổ cậu."
Cô ngay lập tức trả lời. Trong khi Haruyuki sắp ngất đi, những ngón tay cậu run lên cầm phích cắm và cắm nó vào Neuro Linker của mình.
Ngay lúc đó, một cảnh báo «có dây kết nối» được hiển thị ở phía trước mắt của cậu. Cảnh vật xung quanh phai nhạt dần, chỉ có Kuroyukihime ở phía trước mặt cậu.
Mặc dù đôi môi của cô không mấp máy mà chỉ có một nụ cười nhẹ, nhưng một giọng nói mượt mà vang lên trong đầu Haruyuki.
"Xin lỗi đã làm mọi cách để cậu tới đây, Arita Haruyuki-kun. Cậu đã từng giao tiếp bằng ý nghĩ như này chứ? "
Đó là một kỹ năng mà bạn nói chuyện thông qua các Linkers mà không cần phải mấp máy môi. Haruyuki gật đầu và trả lời.
"Vâng. Umm ... đây thực sự là cái gì? Chuyện gì thế này, ... một trò đùa hay gì à? "
Cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ tức giận, nhưng Kuroyukihime lắc đầu nhẹ và đã phủ nhận 'Hmm'.
"À ..., trong một cách hiểu nào đó. Bởi vì tôi sẽ gửi một ứng dụng vào Neuro Linkers của cậu. Nếu cậu chấp nhận, sau đó hiện thực của cậu sẽ được phá hủy hoàn toàn, và xây dựng lại dưới một hình dạng mà cậu không thể tưởng tượng. "
"... H, hiện thực ... bị phá hủy ...? "
Haruyuki lặp đi lặp lại trong sự ngạc nhiên.
Cậu không còn nhìn thấy các sinh viên quanh các bàn đầy tò mò hoặc nghe ý kiến ồn ào của họ. Chỉ lời của Kuroyukihime lặp đi lặp lại trong tâm trí của cậu.
Cô ấy nhìn Haruyuki với một nụ cười, và nâng cao tay phải của lên, ngón tay trắng muốt của cô trượt xuống một đường dài.
Pon, một tiếng bíp vang lên.
Cài đặt BB2039.exe? [YES / NO] Một bảng thông báo xuất hiện.
Điều này bình thường như mọi lần hệ thống vẫn hiển thị, nhưng cậu nghĩ rằng cửa sổ này dường như có ý gì đó khác khiến cậu phải tự quyết định.
Bình thường, việc loại bỏ các ứng dụng trong khi Direct Connect là điều không cần nghĩ . Cậu nên kéo cáp ra ngay bây giờ. Tuy nhiên, Haruyuki vì một lý do nào đó cậu không thể làm điều đó. Đổi lại, cậu nhìn xuống cơ thể của mình ép vào ghế.
- Thực tại. Thực tế của em.
Bị phớt lờ. Sống thiếu mục đích. Nhiều lần bị bắt nạt và chạy trốn. Và nhiều hơn nữa, nếu không thay đổi tình trạng này. Như thế này cũng tốt.
Haruyuki hướng lên, và nhìn vào đôi mắt đen của Kuroyukihime.
Cuối cùng, cậu giơ tay phải lên, và một ấn ngón tay của mình vào nút YES. Khuôn mặt trắng của cô thoáng lên vẻ ngạc nhiên, một chút hài lòng, cậu thư giãn lồng ngực của mình.
"Đó là mong muốn của em. Thực tại này ... nó nên bị phá hủy. "
Cậu thì thầm, cùng lúc đó.
Trước mặt cậu, một ngọn lửa lớn nổ ra.
Cậu hành động bản năng cơ thể của mình vì có vẻ như ngọn lửa hoang dã có thể bén vào cậu, nhưng cuối cùng nó tập trung ở phía trước cậu, biến thành một biểu tượng. Thiết kế của nó chắc chắn không phải là mới. Đó là một điều quen thuộc với cậu cuối của thế kỷ trước, một trò chơi đối kháng phổ biến.
Những từ vừa xuất hiện là «BRAIN BURST».
Làm thế nào mà cái chương trình này có thể thay đổi Haruyuki và chấp nhận thực tế của cậu.
Việc cài đặt tiếp tục trong khoảng 30 giây. Đó là một ứng dụng rất lớn ngay cả đối với Neuron Linker.
Thanh thông báo theo kiểu logo đốt cháy cuối cùng đạt 100%, Haruyuki nuốt nhẹ hơi thở và theo dõi. Thực tế - sẽ bị phá hủy, những gì Kuroyukihime nói. Nó sẽ thể hiện như thế nào?
Thanh thông báo biến mất cùng với logo như thể nó đã được đốt cháy. Font chữ tiếng Anh nhỏ nhắn xuất hiện « Welcome to the Accelerated World » đang cháy lên như pháo hoa vậy. Điều đó có nghĩa là gì - Thế giới tăng tốc?
Haruyuki nín thở trong khoảng 10 giây và cố dự đoán.
Tuy nhiên,cơ thể của cậu cũng như những gì xung quanh không có vẻ như đã được thay đổi. Như thường lệ, dưới đồng phục của mình, cậu ướt đẫm mồ hôi, và nhưng cái nhìn chằm chằm tỏ vẻ không hài lòng từ các bàn xung quanh.
Thở ra một hơi ngắn kéo dài, Haruyuki dò hỏi về phía Kuroyukihime.
"Umm ... Chương trình «Brain Burst» này, là cái gì vậy ... "
Người yêu cầu nói chuyện thông qua ý nghĩ, mặc bộ quần áo màu đen phía trước cho cậu một câu trả lời khác với điều cậu đưa ra.
"Nó được cài đặt mà không có bất kỳ vấn đề. Tôi tin rằng cậu có năng khiếu với nó. "
"Năng khiếu? Đối với chương trình này? "
"Ừ. «Brain Burst» không thể cài đặt ở một người mà không có một tốc độ thần kinh não phản ứng cao cấp. Không giống những kẻ ngu ngốc có thể đạt điểm số cao trong các trò chơi ảo khác. Khi cậu nhìn thấy những ngọn lửa không có thật, chương trình sẽ kiểm tra phản ứng từ bộ não của cậu. Nếu không có đủ năng lực, cậu sẽ không nhìn thấy logo tiêu đề. Tuy nhiên ... Tôi hơi ngạc nhiên. Bản thân tôi, mất khoảng hai phút phân vân liệu có chấp nhận chương trình này lạ này. Việc cậu chấp nhận nó khiến toàn bộ những lý lẽ của tôi để thuyết phục cậu coi như bỏ. "
"Ah ... Xin lỗi. Tuy nhiên, dường như… không có gì xảy ra. Nó không phải là một ứng dụng thường thấy, nhưng thực hiện một lựa chọn? "
"À, không cần vội vàng như thế. Bây giờ, cậu sẽ cần một chút chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ giải thích các chức năng cơ bản sau. Sao phải vội, chúng ta có nhiều thời gian mà ".
Haruyuki liếc nhanh thời gian liên tục được hiển thị ở góc dưới bên phải tầm nhìn của cậu. Một nửa thời gian ăn trưa đã trôi qua.Cậu không nghĩ rằng họ còn lại nhiều thời gian.
Cậu đau đớn khi cảm thấy sự tò mò và ghê tởm trong không khí xung quanh, ngả người ra sau. Chiếc ghế kêu lên khe khẽ.
Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng cậu cảm thấy như ngay cả chiếc ghế cũng cười nhạo sự xấu xí và kịch cỡm của mình, cậu cắn chặt môi lại. Không bao giờ có chuyện cậu yêu cái thực tại này. Nếu có thể thay đổi, không cần biết nó thay đổi ra sao, cậu vẫn sẽ chấp nhận nó.
"... Em đã chuẩn bị tinh thần. Hãy chỉ cho Em về chương trình này ... "
Đúng lúc cậu nói đến đó.
Từ lối vào phòng, phía sau Haruyuki, giọng nói mà không bao giờ cậu muốn nghe vang lên.
"Thằng khốn, He ... Arita! Mày không chạy được đâu! "
Haruyuki co rúm lại, nhấc mình ra khỏi ghế. Khi cậu quay lại, Araya với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận đang đứng ở đó, kẻ thường không rời khỏi sân thượng trong giờ ăn trưa.
Khi biểu hiện của Haruyuki thay đổi từ ngạc nhiên sợ hãi, Araya cũng thay đổi từ giận dữ và bước vào vấn đề. Khi Haruyuki đứng lên, thân hình mỏng manh của Kuroyukihime và sợi cáp kết nối giữa hai Linkers của họ, lộ ra dưới thân mình mập mạp của Haruyuki.
Trong khi cứng người vì sợ, Haruyuki chợt nhận ra tình cảnh nhạy cảm của mình đã thay đổi không khí xung quanh như thế nào. Một đám đông vây quanh chỗ Haruyuki và Araya đứng xôn xao bàn tán. Tuy nhiên, các học sinh có vẻ không hài lòng đối với Araya, nhưng "Ah, thì ra là vậy." lầ điều dễ hiểu.
Dừng - Dừng lại ngay bây giờ.
Haruyuki tuyệt vọng. Cậu hoàn toàn không muốn Kuroyukihime biết rằng cậu bị bắt nạt hay đoại loại như vậy. "Sau khi tôi kết thúc ở đây, tôi sẽ mua bánh và mang chúng đến mái nhà vì vậy hãy lặng lẽ đợi ở đó", cậu muốn nói với hắn như vậy, do đó, cậu đối mặt với Araya và gượng cười.
Khi Araya thấy cậu cười, gương mặt của hắn ngả sang màu tím vì giận dữ. 'Thằng khốn', môi hắn mấp máy không thành tiếng, cái cảnh mà Haruyuki đã thấy trong phim kinh dị. Araya đã hoàn toàn hiểu lầm rằng cậu mỉm cười vì được Direct Connect với người nổi tiếng nhất trường.
Mắt hướng lên, Araya âm thầm lao vào hàng rào ngăn cách giữa nhà ăn và căn phòng. Giậm mạnh gót giày, hắn lao thẳng tới. Đằng sau hắn, hai tên đàn em theo sau với vẻ mặt căng thẳng.
Thật là vô vọng, Haruyuki lùi lại trong khi nghĩ thế.
Thật khó tin khi Araya rất cao khi chỉ mới 13 tuổi, cùng tuổi với Haruyuki. Có lẽ hắn tập Karate hoặc cái gì đó đoại loại như vậy, vì vậy, trông hắn rất cơ bắp. Hắn mặc một chiếc áo khoác ngắn hơn so với chiếc áo sơ mi dài và quần rộng. Mái tóc nhuộm trắng nhuốm màu vàng của hắn dựng đứng lên như một lưỡi kiếm, đôi mắt híp màu nâu và khuyên trên cả hai tai, tất cả những điều đó toát lên một vẻ đáng sợ.
Trường trung học cơ sở Umesato là một trường học tư nhân, đó là cho đến nay, nhưng đó là một thời kỳ đáng sợ, để được nhận vào trường, bạn cần phải hoàn thành một bài Test. Vì vậy, một loại chiến đấu như Araya xuất hiện ở đây thuộc loại "Dễ điều khiển".
Với dáng người ẻo lả của mình, Haruyuki đã bị bắt nạt ngay từ ngày đầu tiên vào trường. Cậu ngước lên nhìn Araya, người đứng ở phía trước, hắn cũng nhìn xuống cậu.
"Đừng đánh giá thấp tao."
Sau khi nghe Araya nói vậy, Haruyuki định cúi đầu và nhục nhã xin lỗi, nhưng ngay lúc đó.
Từ phía sau cậu, Kuroyukihime lên tiếng với một giọng nói nhẹ nhàng.
"Cậu là Araya-kun phải không?"
Araya rất bất ngờ khi nghe vậy, và nở một nụ cười hãnh diện. Thậm chí hắn còn cảm thấy hạnh phúc khi được «Kuroyukihime» biết đến tên.
Tuy nhiên, những gì cô ấy nói không chỉ làm Araya sốc, mà cả Haruyuki cũng vậy.
"Tôi nghe nói về cậu từ Arita-kun. Về việc cậu có lẽ đang bị gửi nhầm giữa sở thú và trường học hay không. "
Miệng Araya run lên, Haruyuki đứng im nhìn mà chết lặng.
"Cái ...Cá ... Cái gì ... "
Đồng thời miệng Araya bắt đầu di chuyển, Haruyuki muốn hét thật to.
Tạ - Tại sao chị lại nói thế!
Nhưng suy nghĩ đó đã không được nói ra, Araya gầm lên một tiếng rất lớn.
"Tại sao, tao sẽ giết mày, đồ con lợn!"
Haruyuki co lại vì sợ hãi khi thấy bàn tay Araya nắm chặt lại.
Đồng thời, trong đầu của cậu, một giọng nói vang lên ra lệnh.
"Hét lên ngay bây giờ! «Burst Link»! "
Haruyuki không biết nên hét lên thành tiếng hay chỉ suy nghĩ trong đầu. Tuy nhiên, cậu cảm thấy chắc chắn rằng mọi ngõ ngách của cơ thể của mình vang lên âm thanh đó.
Burst Link!
Bashiiiii! Với âm thanh vang lên, cả thế giới như dao động.
Những màu sắc biến mất, thay thế bằng một màu xanh trong suốt mà bắt đầu lan ra. Các phòng chờ xung quanh, các sinh viên nhìn chằm chằm, và Araya trước mặt cậu, tất cả đã trở thành một màu xanh đơn điệu.
Tất cả mọi thứ dừng lại tại thời điểm đó.
Haruyuki như bị choáng khi nắm đấm của Araya chỉ cách mặt mình vài centimet.
"U. .. uwaa! "
Cậu hét lên, và lùi lại một bước.
Sau hành động đó, cậu thấy một cảnh tường thật khó tin.
Phía trước là lưng của cậu. Cùng một màu xanh như Araya, cậu đang đứng đó một cách không tự nhiên với một tư thế co rúm hài hước. Giống như linh hồn cậu đã rời ra khỏi thế xác vậy.
Sau những gì xảy ra, cậu ngạc nhiên nhìn lại mình. Không nghi ngờ gì nữa, đó là <Avatar> được cậu sử dụng trong mạng của trường.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Haruyuki quay lại run rẩy.
Trước mắt, một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên ghế salon, Kuroyukihime ngồi với dáng vẻ rất lịch thiệp. Tuy nhiên, cơ thể ấy, bao gồm cả sợi cáp kéo dài từ cổ của cô, tất cả đều một màu xanh trong suốt như pha lê.
Và bên cạnh cơ thể của mình, trong một chiếc váy màu đen với một cây dù, <Avatar> của cô với cánh bướm đứng đó với một nụ cười bí ẩn.
"Cái ... Này là gì? "
Haruyuki sợ hãi hét lên.
"Full Dive!? Hay ... xuất hồn? "
"Fufu, tất cả đều không phải".
Với một giọng điệu vui vẻ, Kuroyukihime nói với cậu.
"Chúng ta hiện đang trong một chức năng của chương trình « Burst Brain ». «Accelerated». "
"Gia ... Gia tốc ...? "
"Phải. Chúng ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại, nhưng điều đó không đúng. Ý thức của chúng ta đang chuyển động với tốc độ cực nhanh. "
Kuroyukihime di chuyển một vài bước với, và dừng lại bên cạnh cơ thể
màu xanh của Haruyuki và Araya. Cây dù cô chỉ vào quỹ đạo nắm đấm của Araya.
"Nắm đấm này cũng thế, cậu không thấy nhưng thực sự nó đang chuyển động rất chậm ... như kim ngắn của một chiếc đồng hồ vậy. Nếu chúng ta tiếp tục chờ đợi, cuối cùng nó sẽ lao vào mặt cậu. "
"Đây không phải một trò đùa chứ. Không, không phải ... chờ một chút. "
Haruyuki ôm đầu với hai bàn tay heo của mình, tuyệt vọng cố gắng sắp xếp các thông tin.
"Điê, điều này có nghĩa là ... linh hồn của chúng ta không rời khỏi cơ thể phải không? Cũng có nghĩa là ý thức của chúng ta cũng từ cơ thể thật? "
"Cậu nắm bắt rất nhanh. "
"Nhưng, không phải rất lạ sao! Nếu suy nghĩ và cảm xúc đã được gia tốc, ... trạng thái giống như xuất hồn, có thể nhìn vào bản thể của chính mình, vậy thì làm sao em có thể nói chuyện với senpai! "
"Hmm, một câu hỏi rất hay, Haruyuki-kun."
Kuroyukihime gật đầu như một giáo viên, sau đó vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, và bước đến bên cạnh bàn.
"Thế giới màu xanh chúng ta đang thấy là thế giới thực trong thời gian thực, nhưng nó không được nhìn dưới mắt thường. Hãy xem dưới bàn này. "
"O, ok ..."
Haruyuki cúi cơ thể lợn của cậu có kích thước nhỏ hơn so với cơ thể thực sự, và nhìn vào cái bàn màu xanh.
"Ah, huh?"
Thật lạ. Cái bàn này được làm từ gỗ, và có những vân gỗ dài chạy dọc, nhưng thực sự nó nhẵn như nhựa.
"Đây là gì ... những khối đa giác ...? "
Khi ngước khuôn mặt của mình lên, cậu thấy Kuroyukihime nhẹ nhàng gật đầu.
"Chính xác. Thế giới màu xanh được tạo thành hình ảnh từ các máy quay trong phòng khách, những hình ảnh được ghép lại theo cấu trúc 3D và gửi đến bộ não của cậu thông qua các mối liên kết thần kinh. Các khu vực không được thấy bởi máy quay sẽ không được mô phỏng. Vì vậy, nhìn trộm dưới váy của tôi cũng là điều vô ích. "
Các máy quay này, được đặt tên là các Máy quay an ninh, nhằm duy trì trật tự, chúng được đặt trên khắp Nhật Bản, nó là một mạng lưới video giám sát của chính phủ. Ngay cả một trường trung học tư nhân cũng vậy, dữ liệu được bảo vệ với những bức tường bảo mật mạnh mẽ cấp quốc gia, một công dân bình thường hoàn toàn không thể xâm nhập vào nó - đó là những gì đã được nói, nhưng ...
Trong khi suy nghĩ như vậy, Haruyuki nhìn dọc theo chân nữ thành viên Hội đồng học sinh được dang rộng dưới bàn, cậu nhận ra rằng, mọi thứ kết thúc dưới mép váy của họ.
Sau khi vội vàng đứng dậy, cậu thấy Kuroyukihime ném cho mình một cái nhìn nghiêm nghị.
"Đừng nhìn vào giữa hai chân tôi. Nó được máy quay ghi lại đấy. "
"Em... sẽ không nhìn. "
Trong khi cố gắng giữ mình bình tĩnh, Haruyuki lắc đầu.
"Vậy, sau khi nhìn thấy điều này, em phần nào hiểu được điều này. Đây là thế giới được tạo thành qua các hình ảnh dưới cấu trúc 3D... chúng ta sử dụng avatar thay thế để nhìn và nói chuyện thông qua kết nối trực tiếp phải không? "
"Đúng vậy. Vào lúc này, để thuận tiện cho cậu, avatar của cậu tại mạng trường đang được sử dụng. "
"Nếu có thể, em muốn đổi cái khác."
Sau khi thì thầm, cậu thở dài thành tiếng, lắc nhẹ cái đầu Heo của cái avatar của cậu như để làm rõ
tư tưởng, cố tập trung, cậu ngước mắt nhìn avatar của Kuroyukihime lần nữa.
"Nhưng..nó mới chỉ giải đáp 1 nửa. Điều mà em muốn biết thực sự là từ... <<Accelerate>>, chính xác thì nó có nghĩa là gì? Em chưa từng nghe rằng Nero Linker lại có một chức năng dạng như ngừng thời gian hay đại loại như vậy.
"Tất nhiên, khả năng gia tốc bí mật của Nero Linker chỉ được biết đến qua chương trình <<Brain Burst>>, và những người sở hữu nó."
Sau khi thì thầm những điều đó, Kuroyukihime nâng tay trái lên, chọc nhẹ vào cái Neuro Linker cỡ XL nằm trên cổ của cái bản thể thật của Haruyuki.
"Haruyuki này, cậu có biết nguyên tắc hoạt động của Neuro Linker không?"
Nhìn những ngón tay mỏng manh ấy chạm lên cổ <<cậu>>, Haruyuki bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch không lý do và nhẹ nhàng gật đầu.
"V,vâng...nhưng chỉ những thông tin cơ bản mà thôi. Nó sử dụng kết nối cấp lượng tử với tế bào não,
hình ảnh, âm thanh, cảm giác sẽ được gửi, điều đó có nghĩa là chấm dứt sự hoạt động của 5 giác quan cơ thể thật."
"Đúng vậy. Điều đó có nghĩa là khác với những chiếc mũ loại VR của những năm 2020s, hay loại cấy ghép năm 30s. Kết nối lượng tử không như kết nối sinh học. Là vậy, nó sẽ không đặt bất kỳ gánh nặng cho các tế bào não, và bạn có thể làm những việc không tưởng ... ai đó đã sớm nhận ra điều này."
"Không tưởng...là như thế nào ạ?"
Để trà lời câu hỏi của Haruyuki, Kuroyukihime bắt đầu với một câu hỏi khác.
"Cậu có từng chơi game PC của những năm 20s chưa?"
"V,vâng, em có từng chơi, và cũng có 1 máy game ở nhà."
"Vậy cậu biết tần số hoạt động tiêu chuẩn của PC là gì nhỉ?"
"Base Clock...?"
Kuroyuki khẽ gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
"Phải..máy gia tốc trên bo mạch chủ gửi dữ liệu đi, chúng được nhân lên nhiều lần và di chuyển các CPU với tốc độ ép xung, và bộ não con người, hay ý thức của chúng ta cũng hoạt động theo cùng 1 quy tắc như vậy."
"Hả..?"
Mắt Haruyuki như xoay vòng, chiếc mũi lợn của cậu bắt đầu thở gấp.
"Không, không thể nào. Máy gia tốc của chúng ta nằm ở đâu mới được chứ?"
"Đây."
Kuroyukihime ngay lập tức trả lời, cô ôm cái bản thể thật màu xanh của Haruyuki từ đằng sau, với tay trái nâng lên và chỉ vào giữa lưng.
"Ch, Chị đang làm gì vậy?"
"Ngay lúc này, đồng hồ của cậu đang chạy nhanh hơn một chút, cậu cũng biết mà... trái tim ấy! Trái tim không chỉ đập để lưu thông máu đi trong cơ thể, nó còn quyết định tốc độ suy nghĩ, một cái đồng hồ đo đạc theo đúng nghĩa."
Sau khi ngừng lại để
thở, Haruyuki đặt tay lên vùng ngực của avatar, Kuroyuki như trêu đùa cậu, vẫn tiếp tục đưa tay vòng quanh khu vực trái tim của cậu.
"Ngay cả khi cơ thể ở trong trạng thái dừng lại, tùy thuộc vào tình hình nhịp tim sẽ tăng lên ... như một người lái xe đua. Tại sao? Đó là suy nghĩ - nhận thức tình huống, và phương án «tăng tốc» là cần thiết. Hoặc nó cũng giống như hai người yêu chạm vào nhau. Cho mỗi phút và giây trải nghiệm, «tăng tốc». "
Ngón tay của Kuroyukihime đang đặt trên ngực bản thể thật của Haruyuki, từ từ di chuyển lên và dừng lại ở cổ.
"Trái tim với nhịp đập rộn rã, tạo ra một tín hiệu xung lượng tử đi qua các dây thần kinh trung tâm của não, đó là, ý nghĩ. Nếu - tín hiệu đó là ghi đè ở cổ bởi Neuro Linker, và được ép xung, điều gì sẽ xảy ra "?
Cảm nhận thấy rợn hết cả sống lưng, Haruyuki trả lời.
"Ý thức sẽ ... gia tốc? "
"Đúng vậy, với Neuro Linker là có thể. Mà không gây ra bất kỳ tác hại cho cơ thể hoặc các tế bào não. Ngay bây giờ ngay lúc này, Neuro Linkers của chúng ta nhân từng nhịp tim lên, và gửi đến bộ não với các tín hiệu lượng tử không dây. Trên thực tế tỷ lệ này, đạt đến 1000 lần! "
"1000...lần..ư! "
Haruyuki không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài lặp lại sự ngạc nhiên trong những gì cậu lẩm bẩm. Ý thức tê liệt của cậu đã bị sốc bởi giọng nói lưu loát của Kuroyukihime.
"Ý thức tăng tốc 1000 lần. Điều đó có nghĩa, 1 giây trong thực tế tương đương với 1000 giây, làm phép tính ra, chúng ta sẽ trải nghiệm 16 phút và 40 giây của thời gian. "
Điều này còn hơn một tay đua tốc độ F1. Nó không phải là công nghệ nữa, nó giống
như «Ma Thuật Ngừng Thời Gian».
Tuy nhiên, về cơ bản là hoàn toàn có thể với hiện tượng tuyệt vời này, trong khi Haruyuki suy nghĩ về điều đó, Kuroyukihime trông giống như cô để ý thấy một cái gì đó và khẽ nói 'Oops'.
“...?”
"À, xin lỗi. Tôi đắm mình trong việc giải thích, vì vậy chúng ta mất quá nhiều thời gian. Tôi hoàn toàn quên mất, nhưng cơ thể thật của cậu sẽ bị đánh bay sớm. "
“Arg...”
Haruyuki vội vã di chuyển đôi chân của mình, hướng về phía cơ thể thật màu xanh đang bị đông cứng của mình.
Thật vậy, trong khi họ nói chuyện khoảng 5 phút (khoảng 0,3 giây trong thực tế), nắm tay của Araya đã đi được một chút. Khoảng 50cm cho đến khi nó va vào cái má tròn của Haruyuki.
Khuôn mặt của Araya, thật khó để tin rằng nó được tạo thành từ hình ảnh của xã hội Camera ẩn trên trần nhà, hoàn toàn chìm đắm trong bạo lực.
Nó đang vui mừng gì chứ. - Không, nó lên vui mừng, nắm tay của nó đang lao đến mình cơ mà, một thằng bù nhìn đứng đó vô ích như rác rưởi.
Sau khi suy nghĩ những
việc u ám đó, Haruyuki quay lại phía Kuroyukihime.
"... Ừm, cái « gia tốc » này, nó còn tiếp tục được bao lâu nữa? "
"Về lý thuyết, là không giới hạn. Tuy nhiên, chương trình «Brain Burst» có quy định hạn chế, trải nghiệm tối đa gia tốc của cậu là 30 phút, khoảng 1,8 giây trong thời gian thực. "
Trước câu trả lời tuyệt vời của Kuroyukihime, Haruyuki chỉ còn biết tròn mắt. Nếu bản thể thật đang đóng băng kia của cậu không di chuyển trong vòng 2 giây tới trong thế giới thực, nắm đấm của Araya sẽ va vào mặt cậu, và sau đó nhấn sâu vào má.
"... Em sẽ bị đánh!"
Suy nghĩ về việc cơ thể của mình bị đấm bay đi, Haruyuki hét lên. Tuy nhiên Kuroyukihime khẽ mỉm cười và nói thêm.
"Ah, đừng lo lắng. Tất nhiên, cậu có thể ngăn chặn việc đó trong lúc gia tốc bất cứ lúc nào. "
"Ôi, ôi ... ra là như vậy. Vậy thì, em có thể trở lại với thực tế và tránh những cú đấm này nữa ... "
"Một cách dễ dàng. Fufu, đó là cách dễ nhất để sử dụng «gia tốc» . Đối với trường hợp mà tốc độ phản ứng của cơ thể là không thể đáp ứng được, cậu cần đánh giá và xem xét nó, sau đó cậu có thể bình tĩnh đối phó với nó sau khi hủy bỏ tình trạng tăng tốc. "
Phải, như cô ấy nói, cậu đã không thể tránh được nhiều trận đòn cho đến giờ, thực chất là do lỗi sợ không thể nắm bắt được quỹ đạo nắm đấm của Araya, nhưng lúc này đây, cậu hoàn toàn có thể nắm rõ nó trong trạng thái gia tốc.
Sau khi hủy bỏ trạng thái gia tốc, lùi lại chỉ 15cm sẽ ổn. Cậu nuốt nước bọt trong khi cố khắc ghi điều đó vào đầu, sau đó nhìn về phía Kuroyukihime như để hỏi câu ra lệnh hủy bỏ.
Tuy nhiên, cái thứ màu đen đẹp đẽ ấy lại nói trước với cậu một cái gì đó ngoài tầm đối với cậu.
"Tuy nhiên, đừng tránh nó. Hãy mạnh dạn chấp nhận bị đánh ở đây, Haruyuki-kun. "
“Kh...”
Trong khi cái mũi lợn của cậu run rẩy, Haruyuki hét lên.
"Kh, không thể nào! Chẳng phải như vậy sẽ có thương tích sao. "
"Cái gì? "
"Hả ...? C, cái gì là sao ... "
"Tôi muốn hỏi, đó là cơ thể hay tâm trí của cậu sẽ bị tổn thương?"
Nụ cười biến mất trên mặt avatar của Kuroyukihime. Không đợi Haruyuki trả lời, cô bước đến trước mặt cậu, gõ nhẹ cái đôi guốc màu đen của mình.
Kuroyukihime khom cái cơ thể mỏng manh vốn dĩ cao hơn khoảng 50cm so với cái avatar con lợn của Haruyuki, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ở khoảng cách gần. Điều này khiến cho Haruyuki ngừng thở.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu bị đánh đập bởi Araya."
"V,..Vâng."
Cậu thực không muốn cho cô ấy biết cậu là kẻ bị bắt nạt, nhưng không hiểu sao cậu lại gật đầu.
"Và, hắn vẫn chưa bị trừng phạt cho đến khi mọi việc tiến xa như bây giờ. Chỉ có 2 lý do. Thứ nhất tất nhiên là do cậu đã ngoan ngoãn chấp nhận việc này. Còn lại là hành vi bạo lực và trấn lột của Araya nằm ngoài vùng của Camera công cộng."
Thật vậy, nơi cậu thường bị bắt nạt và trấn lột là ở trên mái, phía dưới những ống khí, phía sau trường học và những nơi mà các học sinh khác thường không đi đến. Tuy nhiên, điều đó không nhằm để tránh ánh mắt của mọi người, mà nhằm để tránh ống kính của máy quay.
Trong khi Haruyuki đang trải qua một trải nghiệm tồi tệ, Kuroyukihime đứng thẳng dậy.
"... Thật không may, học sinh năm thứ 2 và thứ 3 này của trường cũng có kiểu loại người như tên ngốc này. Họ có một mạng liên kết riêng, chia sẻ những thứ như các ứng dụng bất hợp pháp cảnh báo họ về các khu vực của Camera công cộng. Họ không bao giờ để lộ một chút gì về những việc phi pháp trong vùng có Camera ... thậm chí cả con khỉ mới đến này cũng đã biết việc đó. "
Cái nhìn lạnh như băng của Kuroyukihime tiếc tục nhìn thẳng vào mắt Haruyuki, giọng nói bình tĩnh của cô lại tiếp tục.
"Tuy nhiên, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu ta mất kiểm soát chính mình từ sự khiêu khích trước đó của tôi, và sử dụng bạo lực trong góc quay hoàn toàn trực diện của máy quay. Lắng nghe này, đây là cơ hội của cậu, Haruyuki-kun. Thật dễ dàng để tránh cú đấm này, nhưng nếu cậu làm điều đó thì Araya sẽ rời bỏ chúng ta, và biến mất khỏi nơi này. Cơ hội để trao cho hắn sự trừng phạt mà hắn đáng phải nhận đã tới, đáng lẽ ra nó phải được thực hiện lâu rồi. "
- Và sau đó, Araya sẽ một lần nữa làm cho cậu bị tổn thương. Việc trả thù này, thực sự đáng hơn là cứ kéo dài nó một cách nửa vời, đó là một cái gì đó mà cậu dễ dàng có thể tưởng tượng. Trong khi sống lưng cậu lạnh toát, Haruyuki nhìn vào con người thật của mình, và nắm tay của Araya gần khuôn mặt của mình.
Nắm tay với xương nhô ra như những viên đá nhọn, bị nó đấm vào mặt, dám chắc cậu sẽ khóc thét lên mất. Nửa năm nay, cậu đã trải qua những trận đòn đau đớn mà cậu không muốn có thêm một chút nào nữa. Tuy nhiên -
Cái bị thương thực sự không phải cơ thể cậu, mà là trái tim của cậu. Cái niềm tự hào của cậu sẽ bị xé tan ra mất.
“...Umm.”
Với chút do dự, Haruyuki hỏi Kuroyukihime.
"Nếu em sử dụng« Brain Burst » tốt, em có thể đánh thắng hắn ta chứ? "
Khuôn mặt xinh đẹp không có một chút biểu hiện nào nhìn thẳng vào Haruyuki.
"- Cậu sẽ giành chiến thắng. Bây giờ cậu có sức mạnh vượt qua những người không gia tốc, như một «Burst Linker». Không bao giờ bị đánh trúng dù chỉ 1 phát, và cậu có thể đánh lại bao nhiêu phát tùy ý, nếu đó là mong muốn của cậu. "
Mong muốn của tôi. Không bao giờ tôi ngừng mong được như vậy
Nhẹ nhàng tránh cú đấm của Araya, làm cho hắn ta trở lên ngu ngốc như một con lợn. Nghiền mũi, đấm gãy hết răng của hắn, trong khi hắn khóc lóc, van xin dưới chân mình, giật những sợi tóc vàng khoe khang xấu xí của hắn.
"... Không, em sẽ không làm điều đó. Em sẽ để bị đánh ... vì đây là một cơ hội hiếm có. "
"... Fu."
Kuroyukihime, với một nụ cười hài lòng, chậm rãi gật đầu.
"Quyết định rất khôn ngoan. Phải, chút ít thiệt hại này sẽ đem lại hiệu quả rất nhiều. Sau khi «gia tốc» bị hủy bỏ, nhớ di chuyển về phía bên phải của cậu. Đừng quên quay mặt về phía đó để tránh cú đấm một cách trực tiếp. "
"O. .. ok. "
Haruyuki lùi ra phía sau bản thể thật của mình để kiểm tra quỹ đạo cú đấm của Araya. Để chắc chắn, nếu cậu nhảy lại trong khi quay mặt của mình lại, khi đó lực của cú đấm sẽ được giảm đi đáng kể.
Tiếp đó cậu hướng ánh mắt về nơi sẽ nhảy vào. Phía bên trái có bàn, phía bên phải phía sau có một khoảng trống lớn, không có trở ngại nào. Ngoại trừ một người đó là.
"À, không ... không ổn rồi. Nếu em nhảy từ đây đến đó, em sẽ ngã vào senpai mất. "
Chỗ Haruyuki chỉ cách khoảng 1 mét so với Kuroyukihime, người đang ngồi trên chiếc ghế kia. Nếu cơ thể khổng lồ của cậu ngã vào, cậu thực sự không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể mảnh mai của cô.
Tuy nhiên, cô gái mặc đồ đen chỉ khẽ nhún vai.
"Không quan trọng, như vậy sẽ có hiệu quả hơn. Đừng lo lắng, tôi sẽ tránh vì vậy tôi sẽ không bị thương đâu. "
"... O, ok ..."
Đó là sự thật, nếu biết trước khi làm thì hoàn toàn có thể. Cậu đành miễn cưỡng gật đầu.
"Chúng ta sẽ sớm trở về thời gian thực. Nhanh lên và bước vào trong bản thể thật đi nào. "
Pon, cậu bị đẩy từ phía sau, Haruyuki đã bước một bước về phía trước, avatar heo của cậu chồng chéo lên bản thể màu xanh của mình. Phía sau Kuroyukihime dường như đã ngồi xuống, giọng nói của cô đến từ một vị trí thấp hơn.
"Ok, tôi sẽ dạy cậu lệnh hủy bỏ gia tốc. Cố hết sức nhé - «Burst Out» "
Burst Out!
Haruyuki hít một hơi thật sâu và hét lên.
Kiiiin, một âm thanh vang vọng như tiếng động cơ máy bay phản lực, cái gì đó xuất hiện từ phía xa và phá tan cái bầu không khí yên tĩnh. Cái thế giới màu xanh từ từ quay trở lại màu sắc ban đầu của nó.
Phía bên trái của mình, nắm tay Araya đang đứng im dần dần chuyển động. Từ chậm như sên, nó dần dần tăng tốc, hướng tới má của Haruyuki.
Haruyuki làm như những gì cậu nói, trong khi nhảy về đằng sau phía bên phải của với cả hai chân, nghiến răng quay đầu về bên phải. Nắm tay của Araya lao tới quyết liệt, và nó lún sâu vào má Haruyuki trong một lúc -.
Và sau đó, thế giới trở lại bình thường.
Waa, sau khi cậu nghe thấy tiếng ồn từ xung quanh, má trái của Haruyuki cảm thấy tê vì cú đấm. Cậu cảm thấy nó đập mạnh vào răng cậu, khiên môi bị rách. Có một chút máu rỉ ra, tuy nhiên so với những cú karate mà cậu đã nhận trước đó thì như này mới chỉ bằng phân nửa.
Tuy nhiên, cùng một lúc cơ thể to lớn của Haruyuki bay trong không khí giống như trong phim.
Làm ơn hãy tránh được! Trong khi cầu nguyện, lưng cậu đập vào chiếc ghế phía sau. Mùi thơm và cái cảm giác mềm mại của tóc khiến cậu giật mình.
Cái ghế kêu răng rắc, và ngay sau đó, Rầm! Một âm thanh đáng ngại.
Nhịp thở Haruyuki dường như ngừng lại khi cậu ta đập lưng xuống sàn nhà, trong khi thở hổn hển, cậu tuyệt vọng quay đầu lại, cố gắng để xác nhận tình trạng Kuroyukihime người nhẽ ra phải tránh cú va chạm vừa rồi.
Những gì đập vào mắt cậu, đầu cô ấy ngả về phía cửa sổ, bàn tay và bàn chân buông thõng như một con búp bê bị hỏng, cơ thể xinh xắn ấy đang nhắm nghiền đôi mắt.
Phần tóc phía trước rẽ ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết ấy, một dòng máu chảy xuống.
"Ah ... ah. "
Trong khi nuốt một tiếng thét, Haruyuki cố gắng đứng lên. Tuy nhiên, trước đó -.
"Không được động đậy!"
Vẫn từ Direct Linker Connect, giọng nói của Kuroyukihime đánh thức Haruyuki. Trả lời lại, trong khi cơ thể cậu vẫn ở trạng thái như lúc ngã xuống sàn.
"Nh, nhưng ... Máu! "
"Đừng lo, nó chỉ là một vết cắt nhỏ. Tôi đã nói với cậu, điều chúng ta đang hướng tới là ảnh hưởng lớn nhất. Sau này, Araya nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cậu. Không có lần thứ hai. "
Sau khi nghe, Haruyuki chỉ quay mặt mình từ trái sang bên phải.
Araya với nắm tay vẫn chĩa ra phía trước, lơ đãng nhìn xuống Haruyuki và Kuroyukihime. Khuôn mặt hắn tái đi như bị mất máu, đôi môi mỏng của mình hắn lên hai hoặc ba lần như co giật.
Trong sự im lặng bao phủ cả căn phòng -.
"... Kyaaaaaa!"
Các nữ sinh lần lượt hét lên thất thanh.
Araya và thuộc hạ của hắn A và B không kháng cự khi các thành viên Hội đồng nam sinh bắt chúng. Bọn chúng có xanh cả mặt vì sợ khi các giáo viên đưa chúng đi trong sự bối rối. Kuroyukihime được sơ cứu bởi các thành viên hội nữ sinh và được đưa thẳng tới bệnh viện.
Bản thân Haruyuki được đối xử nhẹ nhàng trong phòng y tế trường học, trong khi các bác sĩ trường đặt một miếng gạc khử trùng lên má cậu, những gì mà Kuroyukihime nói với cậu ta ngay trước khi kéo cáp ra, cho đến giờ vẫn còn vang vọng.
"- Rất tiếc, tôi phải nói trước với cậu. Cho đến khi cậu đến trường vào ngày mai, làm ơn đừng tháo Neuro Linker của cậu ra. Tuy nhiên, tuyệt đối không kết nối vào Global Connect. Làm ơn, tuyệt đối. Hứa với tôi. "
Cậu không thể hiểu tại sao lại phải làm theo như vậy. Trong khi cậu đã hai giờ trong bệnh xá vào buổi chiều, một cảm giác khó tả dấn xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cậu. Nhiều điều đã xảy ra với cậu trong hai ngày qua, những việc hoàn toàn ngoài trí tưởng tượng của cậu khiến cậu không sao hấp thụ nổi chúng.
Tuy nhiên ít nhất, cậu không còn phải lo lắng về việc đôi giày của mình bị mất tích từ giá giày, hoặc thận trọng những thứ đáng sợ trong giày của mình. Máy móc đổi giày đi trong trường bằng giày của mình, chậm rãi rời trương học, làm mọi thứ như được dặn và không quên ngắt kết nối Neuro Linker với mạng.
Tại sao phải làm vậy, trong khi suy nghĩ về điều đó một lần nữa, cậu đi về phía lối vào phía trước của trường, đúng lúc đó.
"Haru".
Tiếng gọi như thì thầm bên tai khiến Haruyuki đứng khựng lại.
Nhìn xung quanh, cậu nhận ra thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đứng đó dưới ánh nắng vàng của buổi chiều tà. Với sự căng thẳng vẫn còn vương trên khuôn mặt, cậu cất tiếng gọi tên người đó.
"... Chiyu."
Cậu không quên, vụ việc xảy ra từ hôm qua vẫn còn im đậm trong ký ức cậu, ngay lập tức tái hiện lại. "Ôi trời, mình nên làm gì, không, mình nên xin lỗi trước đã, đó là điều duy nhất mà mình có thể làm", trong khi ông đã hoảng loạn, Kurashima Chiyuri với một vẻ mặt khá khó khăn, bước lên vỉa hè và tiến lại gần.
"Ah ... đó là ... ngày hôm qua, là lỗi của tớ. "
"Haru, tớ có nghe nói về những gì đã xảy ra vào giờ ăn trưa."
Những gì Chiyuri nói, ngay lập tức làm Haruyuki mất phương hướng.
"Cái gì? Ăn trưa ... Ah, Ahh. "
"Cậu bị đánh, và văn ra xa ... sau đó, bị thương phải không? Cậu không sao chứ? "
Chiyuri với khuôn mặt nhăn nhó vì lo lắng tiến lại gần hơn, tay trái của Haruyuki đưa lên che đi những miếng băng trên mặt. "Đâu có gì, đó là một chuyến bay thú vị đấy chứ", nhưng cậu không thể nói vậy.
"U ... Ừ, tớ vẫn ổn. Chỉ bị xây xát nhẹ. Tớ không bị thương chỗ nào nữa cả. "
"... Tớ thấy rồi, vậy thì thật tốt."
Với khuôn mặt vẫn còn căng thẳng, nhưng bây giờ nụ cười đã lại nở trên môi, Chiyuri đảo mắt qua khu vực xung quanh. Sau sự việc vào giờ ăn trưa, Haruyuki đã trở thành chủ đề của các cuộc bàn tán ở trường, các học sinh nhìn chằm chằm vào cậu trên đường về mà không ngừng bàn tán.
"Vậy thì, chúng ta về cùng nhau nhé, đã lâu lắm rồi."
Khó khăn lắm Chiyuri mới nói được như vậy, và bắt đầu đi trước mà không thèm đợi Haruyuki.
"Trong một thời gian, cô nói, chúng ta đã không làm điều đó kể từ khi bước vào trường trung học - Haruyuki nghĩ, nhưng nếu cậu ta nói không và bỏ chạy, mọi việc sẽ lại ngu ngốc như ngày hôm qua. Phải rồi, chí ít không có gì xảy ra khi cậu nói xin lỗi về việc xảy ra ngày hôm qua.
Chiyuri đang bước những bước dài không hợp lắm so với vóc dáng của cô một cách kỳ lạ, Haruyuki đã phải chạy một chút để bắt kịp với cô, cuối cùng cậu cũng bắt kịp, nhưng giữ một khoảng cách kỳ lạ. Như thế, họ rời khỏi trường và bước đi trên con đường yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe thỉnh thoảng chạy qua.
Thông thường, sau khi rời khỏi trường, cậu sẽ tự động đưa những người xung quanh, xe đạp, và xe hơi trong tầm nhìn ảo của mình thành những biểu tượng với màu sắc sặc sỡ và đi bộ trong khi nhắm chặt mắt, nhưng bây giờ cậu đã ngắt kết nối với Global Net, nên không thể sử dụng điều hướng ảo. Tại sao Kuroyukihime lại bắt cậu làm vậy, trong khi lại suy nghĩ về điều đó, Chiyuri đã nghiêng người về bên phải và nhắc đến cái tên khiến cậu như tan chảy.
"Có đúng là cậu Direct Connect với năm 2 Kuroyukihime-san?"
"Cái gì? Là, làm thế nào - "
"Làm thế nào bạn biết, cậu định nói, nhưng cậu nhận ra rằng nó sẽ là như thế. So với cú đấm của Araya, sự cố ấy để lại dư âm rất lớn trong cộng đồng học sinh.
"... Ừ, à ..."
Không thèm để ý đến cái gật đầu của Haruyuki, đôi môi nhỏ nhắn của Chiyuri chu ra và thậm chí đi nhanh hơn trước. Biểu hiện ấy, chứng tỏ rằng cô ấy đang rất cáu, cậu biết điều đó vì họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Tại sao cô ấy cứ luôn như vậy? Lần này cũng thế, cậu cố gắng tự trả lời câu hỏi đó trong khi suy nghĩ. Thằng ngốc nào đã hất đổ bữa trưa mà tự tay cô ấy làm xuống sàn, ngay sau đó bỏ đi mà không thèm xin lỗi và lại còn làm mấy điều kỳ lạ với một cô gái không quen biết khác, kể cả không phải Chiyuri, ai cũng sẽ rất bực cho xem.
"Nh, nhưng, không có gì đâu. Chỉ là, tớ chỉ sao chép vài ứng dụng cần thiết mà thôi. "
Bây giờ là tháng mười, tuy vậy lưng cậu vẫn toát mồ hôi khi cố gắng giải thích. Tuy nhiên biểu hiện của Chiyuri có vẻ như không thân thiện hơn, có vẻ dù có cố gắng giải thích sao đi nữa, cậu phải xin lỗi về vụ bánh sandwich đầu tiên! Sau khi quyết định điều đó, cậu cố gắng sắp xếp mọi thứ trong đầu mình.
"Th, thay vì đó, ngày ... hôm qua là ... "
Giống như trước đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước khiến cậu như cắn vào lưỡi của mình.
"Này, Haru, Chii-chan! Thật trùng hợp, trên đường về nhà hả? "
Chiyuri đột ngột dừng lại, và Haruyuki ngước mặt lên. Trên bậc thứ bảy của cầu thang cuốn, một cậu bé cùng tuổi mỉm cười đang vẫy tay về phía họ.
Đồng phục của cậu ta là một màu xanh xám khác hoàn toàn so với trung học Umesato. Tay phải của cậu ta đang giữ chiếc cặp da theo phong cách học sinh cũ, trên vai đeo một thanh shinai thường được sử dụng trong kendo. Mái tóc sạch sẽ hơi dài và rẽ ra ở giữa, khuôn mặt hợp với kiểu tóc đó hơn bao giờ hết, một cậu nhóc có thể nói là rất đẹp trai.
“Ah... Ta-kun.”
Sau khi chớp mắt vài lần, Chiyuri mỉm cười.
Cô đã rất cáu cho đến bây giờ. Lại tự nói chuyện một mình, "À, đúng rồi, Haruyuki thì thầm trong trái tim mình. - Trong khi đi bộ với anh chàng gây phiền nhiễu người đã hất đổ bánh sandwich của mình, cô ấy đã gặp bạn trai của mình một cách tình cờ.
Haruyuki và Chiyuri là bạn thời thơ ấu của Mayuzumi Takumu, với cây shinai vắt vẻo trên vai, Taku nhanh chóng chạy đến chỗ họ, và đứng trước Haruyuki với một nụ cười tươi.
"Này, Haru! Lâu rồi không thấy cậu. "
"Này, Taku. Bao lâu ... rồi nhỉ? "
Haruyuki nói trong khi nhìn vào khuôn mặt của Takumu người cao hơn khoảng 10cm so với cậu.
"Phải rồi, tớ không trực tiếp gặp cậu đã khoảng 2 tuần rồi. Cậu đã không đến bữa tiệc ở chung cư. "
"Tớ phải tham gia một buổi họp mặt."
Haruyuki trả lời với khuôn mặt nhăn nheo, Takumu nở một nụ cười 'giống như bình thường'.
Cả ba người học đều được sinh ra trong cùng một năm tại chung cư cao tầng xây dựng ở Bắc Kouenji. Tuy nhiên, chỉ vì lý do đó thì không đủ để cậu có thiện cảm với cậu nhóc luôn có mọi thứ mà cậu không có đang đứng trước mặt.
Trớ trêu thay, Takumu học rất giỏi, vì vậy lên từ bé cậu luôn nhập học tại những trường danh tiếng ở Shinjuku, do đó giữa Haruyuki và cậu ta không có gì quá xảy ra. Vì Takumu không học cùng lên cậu ấy sẽ không bao giờ phải thấy cảnh Haruyuki bị bắt nạt.
Đối với Chiyuri người học cùng trường tiểu học với cậu, cậu nói (gần giống như cầu xin) cô ấy đừng nói với Takumu về việc cậu bị bắt nạt. Nếu cậu ấy biết, Takumu sẽ đến cứu Haruyuki, Taku sẽ gọi đám bắt nạt ra và nện chúng một trận với cây shinai của mình.
Tuy nhiên ngay sau khi không bị bắt nạt nữa, Haruyuki cảm thấy sẽ khó mà làm bạn với Takumu được nữa.
"Nhắc đến mới nhớ ..."
Trong khi ba người đi bộ, Haruyuki bắt đầu đưa ra chủ đề cho cuộc trò chuyện. Điều mà cậu rất khó khăn để thực hiện ở trường.
"Tớ có thấy hình cậu ở giải đấu trên mạng. Taku tuyệt vời thật, vô địch sau khi đánh bại ngay cả một sinh viên năm nhất. "
"May mắn, đơn thuần là may mắn thôi."
Trong khi gãi đầu, Takumu cười như để chữa ngượng.
"Đối thủ đáng gờm nhất đã bỏ cuộc ở Bán Kết. Ngoài ra, Chii-chan đã đến cổ vũ cho tớ. "
"Eh, m, tớ?"
Ở phía bên kia của Takumu, Chiyuri hét lên với đôi mắt mở to.
"Tớ tớ, không thực sự, tớ chỉ ngồi xem ở một góc ..."
"Hahaha, cậu đang nói gì thế. "Quật chết hắn đi, chẳng phải là câu cậu đã hét lên ầm ĩ. "
Tiếng cười của Takumu vang lên dễ chịu.
"Hơn thế nữa, cậu sẽ không cho tớ ăn bữa trưa nếu tớ thua, cậu đã nói vậy mà. Với một ánh mắt rất nghiêm túc đấy, Chii-chan. "
"Ah gee, tớ không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết. "
Trong khi nhìn Chiyuri bịt chặt tai và tăng tốc độ di chuyển của mình, Haruyuki huých Takumu với khuỷu tay phải của mình.
"Tớ hiểu rồi, đó là lý do tại sao cậu đã rất cố gắng trong vòng chung kết."
"À, ừ, hahaha."
Trong khi cười với Takumu -.
Chắc chắn, vậy là ổn rồi, Haruyuki nghĩ.
Lựa chọn của mình hai năm trước đây không phải là một sai lầm. Ngay bây giờ, họ có thể nói chuyện như họ đã làm trước đây.
Cậu không muốn mối quan hệ này bị phá vỡ.
Tại thời điểm đó, như phản công, Takumu nhẹ nhàng nói.
"Này Haru, cậu ăn đồ Chii-chan tự làm trưa hôm qua phải không?"
"Ơ, không, mà, đó là."
Trong khi nhìn vào sự căng thẳng của Chiyuri, Haruyuki chìm trong hoảng loạn. "Không, không được rồi, mình vẫn chưa xin lỗi, mình có lên xin lỗi bây giờ không, hay là gửi email sau khi mình về nhà - '.
Không, khoan đã.
Làm thế nào Takumu biết về điều đó.
Chân Haruyuki trở lên run lên, ngay khi cậu sắp ngã xuống, Takumu đỡ cậu trong khi nói "Oops". Tuy nhiên, dường như không nhận ra điều đó, đầu Haruyuki như bốc khói với những suy nghĩ xoay vòng.
Chiyuri đã làm sandwich cho mình vì cô ấy biết mình nhịn ăn trưa về để tiền mua đồ ăn cho nhóm Araya. Cô ấy nấu ăn không ngon lắm, cậu nghĩ, vậy tại sao cô ấy làm thế, có khi nào đó là lời khuyên từ Takumu không?
Phải rồi, Chiyuri đã hỏi ý kiến của Takumu. Về việcHaruyuki bị bắt nạt. Nếu không, cậu ấy sẽ không hỏi như thế.
Đầu óc cậu như bị mờ đi vì nhiệt tỏa ra do suy nghĩ quá nhiều, Haruyuki vô thức hất tay Takumu đang nắm khuỷu tay phải của mình ra.
"N, này, Haru -?"
Takumu thắc mắc, nhưng Haruyuki không thể đối mặt với cậu ấy. Vô thức, ánh mắt của Haru bắt gặp cái biểu hiện như đóng băng trong mắt của Chiyuri. Đôi môi cô di chuyển, cố gắng nói điều gì đó, nhưng Haruyuki hét lên trước khi cô có thể.
"Ah ... Xin lỗi, có một show diễn tớ cần xem ngay bây giờ! Vậy lên tớ sẽ về trước, Taku, hẹn gặp lại! "
Cậu chạy đi như vậy. Chân vấp vào nhau và gần như ngã xuống vài lần, nhưng Haruyuki vẫn cắm đầu chạy.
Cả hai sẽ lại nói chuyện lần nữa. Về việc làm thế nào để giúp Haruyuki.
Thậm chí chỉ suy nghĩ về chủ đề trò chuyện của họ làm cậu cảm thấy như ruột gan cậu tan ra thành từng mảnh. Cho dù phép lạ xảy ra đã tiễn Araya ra khỏi đời cậu, nhưng nếu Takumu biết về điều đó, nó còn hơn cả một sự mỉa mai đối với cậu.
Cho đến khi chạy qua lối vào của chung cư, và đã bước vào trong thang máy, cậu đã không ngừng chạy dù chỉ một lần.
Đêm đó, cậu trải qua một giấc mơ tồi tệ nhất mà cậu từng có.
Đám bắt nạt ở trường tiểu học, Araya và thuộc hạ của hắn A và B, và lũ học sinh ngoài vòng pháp luật khác mà cậu không biết tên, lần lượt xuất hiện và đánh đập cậu.
Cách đó không xa, Chiyuri và Takumu đứng nhìn trong khi nắm tay nhau. Điều đó còn hơn cả nỗi đau về thể xác, cái nhìn thương hại trên đôi mắt họ là điều Haruyuki không thể chịu đựng.
Giấc mơ tiến triển hơn, nhiều người đứng xem hơn. Mẹ của cậu xuất hiện bên cạnh họ, cha của cậu người đã rời ngôi nhà đi từ lâu cũng đến, cùng với những người sống trong chung cư và các bạn cùng lớp, đám đông nhìn xuống cậu.
Khuôn mặt của họ lúc này không còn sự thương hại, thay vào đó là nhưng tiếng cười khinh bỉ. Nhiều người chỉ vào cái xấu xí và đau khổ của Haruyuki mà cười.
Dừng lại. Tôi không muốn ở đây nữa.
Trong khi suy nghĩ, cậu nhìn lên bầu trời đêm xa, có bóng của người đó. Với đôi cánh đen tối hơn đêm trải ra, nhẹ nhàng bay như lông vũ.
Tôi muốn vươn tới đó. Cao hơn. Hơn nữa.
Tôi muốn bay.
Để vươn xa hơn nữa.
"- Đó là mong muốn của cậu?"
Ngày tiếp theo, Thứ Tư, Haruyuki đi học với vẻ mặt ảm đạm thường thấy, và tiếp tục nghĩ vậy trong khi bước vào lớp.
Trong một tiết học quen thuộc, nhóm Araya lại tiếp tục gửi thư từ trấn lột đến lần nữa. Đây là lần đầu tiên chúng bóp nặn bữa ăn trưa hai ngày liên tiếp, cái mà chúng muốn cũng giống như hôm qua, bánh bao rán và bánh bao nhân kem dưa hấu. Có vẻ chúng rất thích chúng, nghĩ vậy trong lúc đóng lá thư, cậu rời ghế của mình khi chuông báo vang lên.
Cậu lê bước chân chậm chạp đến nơi mà nhóm Araya yêu cầu, không phải là trên mái như mọi khi, mà là tầng 1 của trường, phòng khách bên cạnh quán tự phục vụ của học sinh.
Thay vì những cái bàn dài rẻ tiền, một nửa quán được bao phủ bởi những chiếc bàn tròn màu trắng thanh lịch. Bên trên là cửa sổ lớn cho ánh sáng, màu của mùa thu trên những cái cây ở khu vực trung tâm có thể nhìn thấy rõ ràng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là khu vực cao cấp nhất của trường cấp 2 Umesato.
Tại đó, có một quy định bất thành văn là những học sinh năm đầu không được vào khu vực trung tâm. Những học sinh quây quanh những chiếc bàn, ruy-băng và ca-vát của họ đều màu xanh (năm thứ 2) hoặc màu đỏ thẫm (năm thứ 3), ở đây không đơn thuần chỉ có mỗi một màu xanh lá.
Một nửa trong số những học sinh ở đây cầm trên tay những tách coffe hay trà trong khi chuyện trò, cười đùa, trong khi một nửa còn lại tựa lưng vào chiếc ghế cao, mắt nhắm nghiền, không ngủ, nhưng đang Full Dive vào mạng của trường
Đầu tiên Haruyuki nép cơ thể to lớn của mình phía sau một cái cây trang trí phía trước phòng khách, rồi đảo mắt tìm kiếm ở phía trong.
Cô ấy có lẽ không có ở đó, mọi việc hôm qua có lẽ chỉ là một giấc mơ, cậu đã định tin điều đó nhưng.
“…Cô ấy ở đó…”
Cậu nuốt một hơi. Trong phần sâu nhất của căn phòng, tại một bàn gần cửa sổ, có một nhóm thật sự nổi bật. Sáu người, gồm năm Hai và năm Ba. Nhìn kỹ hơn, cậu có thể nhận ra tất cả họ. Họ đều là học sinh thuộc Hội học sinh, cả con trai và con gái, và tất cả họ đều rất bắt mắt.
Nổi bật nhất trong nhóm là một cô gái với dải băng xanh đang lật những trang sách với vẻ mặt buồn rầu. Mái tóc dài của cô ấy, rủ xuống tận thắt lưng, mang một màu đen thuần khiết mà ngày nay rất hiếm. Đôi chân hở ra phía dưới chiếc váy xếp màu xám cũng được phủ lên bởi đôi tất dài, màu đen. Cậu rất ngạc nhiên rằng chiếc áo sơ mi cổ mở phía dưới áo khoác của cô cũng là một màu đen bóng. Không nghi ngời gì nữa, cô ấy là người nổi tiếng nhất của trung học Umesato, «Kuroyukihime».
Từ lối vào phòng khách cho đến cái bàn đó, khoảng tầm 20 mét nếu tính theo đường thẳng. Tuy nhiên, khoảng cách đó với Haruyuki dường như là vô hạn. Đi ngang qua các học sinh lớp trên giống như một cuộc phiêu lưu mà cậu không thể hoàn thành.
Quay lại phía sau và đi ngược lại. Sau đó mua bánh và nước ép từ căn tin của trường và mang cho nhóm của Araya phía trên mái nhà . Cuối cùng trốn trong nhà vệ sinh trường học và chơi trò chơi một mình trong mạng để giết thời gian.
- Chết tiệt. Chết tiệt. Mình sẽ đi.
Haruyuki nghiến răng của mình, bước từ phía sau cái cây trang trí, và bước vào phòng khách.
Các học sinh lớp trên ở các bàn xung quanh không tỏ thái độ như cậu nghĩ, nhưng có những lời thì thầm và có vẻ không hài lòng. Một học sinh mới có thể không biết, nhưng bây giờ là cuối học kỳ 2, tất cả các học sinh năm 1 nên biết về luật lệ không được phép bước vào ở đây.
Tuy nhiên may mắn thay, không ai nói bất cứ điều gì về phía cậu. Lắc nhẹ đôi chân phía dưới cơ thể nặng lề của mình, bước đi giữa các bàn, Haruyuki hầu nín thở, và cuối cùng đến được phần sâu nhất được điều khiển bởi hội học sinh.
Người đầu tiên ngẩng đầu lên, là học sinh năm thứ 2 người ngồi gần nhất đối với cậu. Một cô gái tóc bông quay đầu lại, cô nhìn Haruyuki đặt câu hỏi với một nụ cười.
"Oh ...Cậu có việc gì sao? "
'Tôi có việc ở đây.’ Cảm thấy không thể nói vậy , Haruyuki ấp úng.
"À ... đó là ... err ... "
Vào lúc đó, bốn thành viên còn lại đều nhìn vào Haruyuki. Khuôn mặt của họ không có ác ý, nhưng cậu gần như không còn có thể đứng trước những cái nhìn chằm chằm không hài lòng từ các bàn xung quanh, khi cậu loại bỏ được sự
căng thẳng, thành viên cuối cùng trong nhóm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ cuốn sách của cô.
Lần đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt của Kuroyukihime ở cự ly gần với mắt thường, thực sự đẹp hơn rất nhiều lần so với avatar mà cậu (đã nghĩ rằng) thấy hôm qua. Phần tóc phía trước được rẽ ra, phía dưới hàng lông mày rõ nét của cô, không chỉ đôi mắt mà ngay cả tròng mắt cũng màu đen, sáng lên. Nếu avatar của cô ấy được so sánh với một bông hồng đen,
cô có lẽ sẽ là một bông hoa thủy tiên màu đen. Cậu không biết một thứ như vậy liệu có tồn tại hay không.
Cậu chuẩn bị cho khuôn mặt xinh đẹp ấy để biểu hiện ‘những gì? 'cho phù hợp với
sự khó coi của mình.
Tuy nhiên, cậu đã vô cùng ngạc nhiên, màu môi nhẹ nhàng của Kuroyukihime cho thấy một nụ cười quen thuộc và cô ấy nói ngắn gọn.
"Cậu đã đến."
Cô đóng cuốn sách bìa cứng kêu thành tiếng, trong khi đứng lên phía bên phải vẫy Haruyuki, ánh mắt cô chuyển đến các thành viên tại bàn.
"Cậu ấy có việc với tôi. Xin lỗi, anh có thể nhường chỗ đó không? "
Cô hướng về một học sinh nam năm thứ Ba cạnh cô. Tóc ngắn, cao, cậu đứng lên với một vẻ ngạc nhiên và sử dụng lòng bàn tay của mình để nhường ghế cho Haruyuki.
Sau khi cảm ơn, Haruyuki thu nhỏ cơ thể tròn của mình đến giới hạn và ngồi xuống. Cái ghế vang lên tiếng cọt kẹt, nhưng Kuroyukihime dường như không quan tâm đến điều đó, cô lấy ra cái gì đó nhỏ và dài từ túi áo khoác bên trái của minh sau khi lục lọi trong đó.
Đó là một dây cáp. Dây được bảo vệ với dòng bạc mỏng, và cả hai đầu có một phích cắm nhỏ. Bàn tay trái vén tóc về phía sau, có 1 chiếc Neuro Linker ôm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô (tất nhiên, nó cũng mang màu đen), bàn tay phải đưa một đầu phích cắm vào Neuro Linker của cô, và cái còn lại cho Haruyuki.
Lúc này, các học sinh trong phòng khách chờ đợi để xem những gì sẽ xảy ra vỡ ra với những lời bàn tán. Những tiếng kêu to"Điều này không thể là sự thật ' và' Không, không thể là… 'có thể được nghe thấy rất rõ.
Haruyuki chết lặng. Mồ hôi bắt đầu đổ ra khỏi khuôn mặt của mình.
«Kết nối trực tiếp».
Thường được gọi là Direct Connect, đó là điều mà Kuroyukihime muốn làm với Haruyuki. Neuro Linkers thường sử dụng giao tiếp không dây với nhau bằng cách sử dụng các mạng lưới trong khu vực đó, theo nhiều cấp độ bảo mật. Tuy nhiên, với dây Kết nối trực tiếp, 90% của bức tường an ninh đã trở thành vô dụng. Đối với những người có một mức độ kỹ năng Linker, họ có thể nhìn vào bộ nhớ riêng tư của người khác, hoặc cài đặt các chương trình độc hại.
Đó là về phương diện đơn giản, Direct Connect chỉ được thực hiện với mọi người 1 tin cậy nhất - gia đình, hay người yêu. Nói rằng nó theo một cách khác, nam và nữ người sử dụng Kết nối trực tiếp ở những nơi công cộng là rất có khả năng hẹn hò với nhau. Chiều dài cáp là một thước đo cho sự thân mật. Cáp XSB mà Kuroyukihime đang cầm ngay bây giờ là khoảng 2 mét, tuy nhiên trong tình huống này chiều dài không quan trọng. Trong khi nhìn vào cái phích, Haruyuki cố tìm cách nào đó để hỏi.
"... U, Umm, em nên làm gì ..."
"Nó không có cách sử dụng khác ngoài việc nối vào cổ cậu."
Cô ngay lập tức trả lời. Trong khi Haruyuki sắp ngất đi, những ngón tay cậu run lên cầm phích cắm và cắm nó vào Neuro Linker của mình.
Ngay lúc đó, một cảnh báo «có dây kết nối» được hiển thị ở phía trước mắt của cậu. Cảnh vật xung quanh phai nhạt dần, chỉ có Kuroyukihime ở phía trước mặt cậu.
Mặc dù đôi môi của cô không mấp máy mà chỉ có một nụ cười nhẹ, nhưng một giọng nói mượt mà vang lên trong đầu Haruyuki.
"Xin lỗi đã làm mọi cách để cậu tới đây, Arita Haruyuki-kun. Cậu đã từng giao tiếp bằng ý nghĩ như này chứ? "
Đó là một kỹ năng mà bạn nói chuyện thông qua các Linkers mà không cần phải mấp máy môi. Haruyuki gật đầu và trả lời.
"Vâng. Umm ... đây thực sự là cái gì? Chuyện gì thế này, ... một trò đùa hay gì à? "
Cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ tức giận, nhưng Kuroyukihime lắc đầu nhẹ và đã phủ nhận 'Hmm'.
"À ..., trong một cách hiểu nào đó. Bởi vì tôi sẽ gửi một ứng dụng vào Neuro Linkers của cậu. Nếu cậu chấp nhận, sau đó hiện thực của cậu sẽ được phá hủy hoàn toàn, và xây dựng lại dưới một hình dạng mà cậu không thể tưởng tượng. "
"... H, hiện thực ... bị phá hủy ...? "
Haruyuki lặp đi lặp lại trong sự ngạc nhiên.
Cậu không còn nhìn thấy các sinh viên quanh các bàn đầy tò mò hoặc nghe ý kiến ồn ào của họ. Chỉ lời của Kuroyukihime lặp đi lặp lại trong tâm trí của cậu.
Cô ấy nhìn Haruyuki với một nụ cười, và nâng cao tay phải của lên, ngón tay trắng muốt của cô trượt xuống một đường dài.
Pon, một tiếng bíp vang lên.
Cài đặt BB2039.exe? [YES / NO] Một bảng thông báo xuất hiện.
Điều này bình thường như mọi lần hệ thống vẫn hiển thị, nhưng cậu nghĩ rằng cửa sổ này dường như có ý gì đó khác khiến cậu phải tự quyết định.
Bình thường, việc loại bỏ các ứng dụng trong khi Direct Connect là điều không cần nghĩ . Cậu nên kéo cáp ra ngay bây giờ. Tuy nhiên, Haruyuki vì một lý do nào đó cậu không thể làm điều đó. Đổi lại, cậu nhìn xuống cơ thể của mình ép vào ghế.
- Thực tại. Thực tế của em.
Bị phớt lờ. Sống thiếu mục đích. Nhiều lần bị bắt nạt và chạy trốn. Và nhiều hơn nữa, nếu không thay đổi tình trạng này. Như thế này cũng tốt.
Haruyuki hướng lên, và nhìn vào đôi mắt đen của Kuroyukihime.
Cuối cùng, cậu giơ tay phải lên, và một ấn ngón tay của mình vào nút YES. Khuôn mặt trắng của cô thoáng lên vẻ ngạc nhiên, một chút hài lòng, cậu thư giãn lồng ngực của mình.
"Đó là mong muốn của em. Thực tại này ... nó nên bị phá hủy. "
Cậu thì thầm, cùng lúc đó.
Trước mặt cậu, một ngọn lửa lớn nổ ra.
Cậu hành động bản năng cơ thể của mình vì có vẻ như ngọn lửa hoang dã có thể bén vào cậu, nhưng cuối cùng nó tập trung ở phía trước cậu, biến thành một biểu tượng. Thiết kế của nó chắc chắn không phải là mới. Đó là một điều quen thuộc với cậu cuối của thế kỷ trước, một trò chơi đối kháng phổ biến.
Những từ vừa xuất hiện là «BRAIN BURST».
Làm thế nào mà cái chương trình này có thể thay đổi Haruyuki và chấp nhận thực tế của cậu.
Việc cài đặt tiếp tục trong khoảng 30 giây. Đó là một ứng dụng rất lớn ngay cả đối với Neuron Linker.
Thanh thông báo theo kiểu logo đốt cháy cuối cùng đạt 100%, Haruyuki nuốt nhẹ hơi thở và theo dõi. Thực tế - sẽ bị phá hủy, những gì Kuroyukihime nói. Nó sẽ thể hiện như thế nào?
Thanh thông báo biến mất cùng với logo như thể nó đã được đốt cháy. Font chữ tiếng Anh nhỏ nhắn xuất hiện « Welcome to the Accelerated World » đang cháy lên như pháo hoa vậy. Điều đó có nghĩa là gì - Thế giới tăng tốc?
Haruyuki nín thở trong khoảng 10 giây và cố dự đoán.
Tuy nhiên,cơ thể của cậu cũng như những gì xung quanh không có vẻ như đã được thay đổi. Như thường lệ, dưới đồng phục của mình, cậu ướt đẫm mồ hôi, và nhưng cái nhìn chằm chằm tỏ vẻ không hài lòng từ các bàn xung quanh.
Thở ra một hơi ngắn kéo dài, Haruyuki dò hỏi về phía Kuroyukihime.
"Umm ... Chương trình «Brain Burst» này, là cái gì vậy ... "
Người yêu cầu nói chuyện thông qua ý nghĩ, mặc bộ quần áo màu đen phía trước cho cậu một câu trả lời khác với điều cậu đưa ra.
"Nó được cài đặt mà không có bất kỳ vấn đề. Tôi tin rằng cậu có năng khiếu với nó. "
"Năng khiếu? Đối với chương trình này? "
"Ừ. «Brain Burst» không thể cài đặt ở một người mà không có một tốc độ thần kinh não phản ứng cao cấp. Không giống những kẻ ngu ngốc có thể đạt điểm số cao trong các trò chơi ảo khác. Khi cậu nhìn thấy những ngọn lửa không có thật, chương trình sẽ kiểm tra phản ứng từ bộ não của cậu. Nếu không có đủ năng lực, cậu sẽ không nhìn thấy logo tiêu đề. Tuy nhiên ... Tôi hơi ngạc nhiên. Bản thân tôi, mất khoảng hai phút phân vân liệu có chấp nhận chương trình này lạ này. Việc cậu chấp nhận nó khiến toàn bộ những lý lẽ của tôi để thuyết phục cậu coi như bỏ. "
"Ah ... Xin lỗi. Tuy nhiên, dường như… không có gì xảy ra. Nó không phải là một ứng dụng thường thấy, nhưng thực hiện một lựa chọn? "
"À, không cần vội vàng như thế. Bây giờ, cậu sẽ cần một chút chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ giải thích các chức năng cơ bản sau. Sao phải vội, chúng ta có nhiều thời gian mà ".
Haruyuki liếc nhanh thời gian liên tục được hiển thị ở góc dưới bên phải tầm nhìn của cậu. Một nửa thời gian ăn trưa đã trôi qua.Cậu không nghĩ rằng họ còn lại nhiều thời gian.
Cậu đau đớn khi cảm thấy sự tò mò và ghê tởm trong không khí xung quanh, ngả người ra sau. Chiếc ghế kêu lên khe khẽ.
Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng cậu cảm thấy như ngay cả chiếc ghế cũng cười nhạo sự xấu xí và kịch cỡm của mình, cậu cắn chặt môi lại. Không bao giờ có chuyện cậu yêu cái thực tại này. Nếu có thể thay đổi, không cần biết nó thay đổi ra sao, cậu vẫn sẽ chấp nhận nó.
"... Em đã chuẩn bị tinh thần. Hãy chỉ cho Em về chương trình này ... "
Đúng lúc cậu nói đến đó.
Từ lối vào phòng, phía sau Haruyuki, giọng nói mà không bao giờ cậu muốn nghe vang lên.
"Thằng khốn, He ... Arita! Mày không chạy được đâu! "
Haruyuki co rúm lại, nhấc mình ra khỏi ghế. Khi cậu quay lại, Araya với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận đang đứng ở đó, kẻ thường không rời khỏi sân thượng trong giờ ăn trưa.
Khi biểu hiện của Haruyuki thay đổi từ ngạc nhiên sợ hãi, Araya cũng thay đổi từ giận dữ và bước vào vấn đề. Khi Haruyuki đứng lên, thân hình mỏng manh của Kuroyukihime và sợi cáp kết nối giữa hai Linkers của họ, lộ ra dưới thân mình mập mạp của Haruyuki.
Trong khi cứng người vì sợ, Haruyuki chợt nhận ra tình cảnh nhạy cảm của mình đã thay đổi không khí xung quanh như thế nào. Một đám đông vây quanh chỗ Haruyuki và Araya đứng xôn xao bàn tán. Tuy nhiên, các học sinh có vẻ không hài lòng đối với Araya, nhưng "Ah, thì ra là vậy." lầ điều dễ hiểu.
Dừng - Dừng lại ngay bây giờ.
Haruyuki tuyệt vọng. Cậu hoàn toàn không muốn Kuroyukihime biết rằng cậu bị bắt nạt hay đoại loại như vậy. "Sau khi tôi kết thúc ở đây, tôi sẽ mua bánh và mang chúng đến mái nhà vì vậy hãy lặng lẽ đợi ở đó", cậu muốn nói với hắn như vậy, do đó, cậu đối mặt với Araya và gượng cười.
Khi Araya thấy cậu cười, gương mặt của hắn ngả sang màu tím vì giận dữ. 'Thằng khốn', môi hắn mấp máy không thành tiếng, cái cảnh mà Haruyuki đã thấy trong phim kinh dị. Araya đã hoàn toàn hiểu lầm rằng cậu mỉm cười vì được Direct Connect với người nổi tiếng nhất trường.
Mắt hướng lên, Araya âm thầm lao vào hàng rào ngăn cách giữa nhà ăn và căn phòng. Giậm mạnh gót giày, hắn lao thẳng tới. Đằng sau hắn, hai tên đàn em theo sau với vẻ mặt căng thẳng.
Thật là vô vọng, Haruyuki lùi lại trong khi nghĩ thế.
Thật khó tin khi Araya rất cao khi chỉ mới 13 tuổi, cùng tuổi với Haruyuki. Có lẽ hắn tập Karate hoặc cái gì đó đoại loại như vậy, vì vậy, trông hắn rất cơ bắp. Hắn mặc một chiếc áo khoác ngắn hơn so với chiếc áo sơ mi dài và quần rộng. Mái tóc nhuộm trắng nhuốm màu vàng của hắn dựng đứng lên như một lưỡi kiếm, đôi mắt híp màu nâu và khuyên trên cả hai tai, tất cả những điều đó toát lên một vẻ đáng sợ.
Trường trung học cơ sở Umesato là một trường học tư nhân, đó là cho đến nay, nhưng đó là một thời kỳ đáng sợ, để được nhận vào trường, bạn cần phải hoàn thành một bài Test. Vì vậy, một loại chiến đấu như Araya xuất hiện ở đây thuộc loại "Dễ điều khiển".
Với dáng người ẻo lả của mình, Haruyuki đã bị bắt nạt ngay từ ngày đầu tiên vào trường. Cậu ngước lên nhìn Araya, người đứng ở phía trước, hắn cũng nhìn xuống cậu.
"Đừng đánh giá thấp tao."
Sau khi nghe Araya nói vậy, Haruyuki định cúi đầu và nhục nhã xin lỗi, nhưng ngay lúc đó.
Từ phía sau cậu, Kuroyukihime lên tiếng với một giọng nói nhẹ nhàng.
"Cậu là Araya-kun phải không?"
Araya rất bất ngờ khi nghe vậy, và nở một nụ cười hãnh diện. Thậm chí hắn còn cảm thấy hạnh phúc khi được «Kuroyukihime» biết đến tên.
Tuy nhiên, những gì cô ấy nói không chỉ làm Araya sốc, mà cả Haruyuki cũng vậy.
"Tôi nghe nói về cậu từ Arita-kun. Về việc cậu có lẽ đang bị gửi nhầm giữa sở thú và trường học hay không. "
Miệng Araya run lên, Haruyuki đứng im nhìn mà chết lặng.
"Cái ...Cá ... Cái gì ... "
Đồng thời miệng Araya bắt đầu di chuyển, Haruyuki muốn hét thật to.
Tạ - Tại sao chị lại nói thế!
Nhưng suy nghĩ đó đã không được nói ra, Araya gầm lên một tiếng rất lớn.
"Tại sao, tao sẽ giết mày, đồ con lợn!"
Haruyuki co lại vì sợ hãi khi thấy bàn tay Araya nắm chặt lại.
Đồng thời, trong đầu của cậu, một giọng nói vang lên ra lệnh.
"Hét lên ngay bây giờ! «Burst Link»! "
Haruyuki không biết nên hét lên thành tiếng hay chỉ suy nghĩ trong đầu. Tuy nhiên, cậu cảm thấy chắc chắn rằng mọi ngõ ngách của cơ thể của mình vang lên âm thanh đó.
Burst Link!
Bashiiiii! Với âm thanh vang lên, cả thế giới như dao động.
Những màu sắc biến mất, thay thế bằng một màu xanh trong suốt mà bắt đầu lan ra. Các phòng chờ xung quanh, các sinh viên nhìn chằm chằm, và Araya trước mặt cậu, tất cả đã trở thành một màu xanh đơn điệu.
Tất cả mọi thứ dừng lại tại thời điểm đó.
Haruyuki như bị choáng khi nắm đấm của Araya chỉ cách mặt mình vài centimet.
"U. .. uwaa! "
Cậu hét lên, và lùi lại một bước.
Sau hành động đó, cậu thấy một cảnh tường thật khó tin.
Phía trước là lưng của cậu. Cùng một màu xanh như Araya, cậu đang đứng đó một cách không tự nhiên với một tư thế co rúm hài hước. Giống như linh hồn cậu đã rời ra khỏi thế xác vậy.
Sau những gì xảy ra, cậu ngạc nhiên nhìn lại mình. Không nghi ngờ gì nữa, đó là <Avatar> được cậu sử dụng trong mạng của trường.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Haruyuki quay lại run rẩy.
Trước mắt, một cảnh tượng kỳ lạ.
Trên ghế salon, Kuroyukihime ngồi với dáng vẻ rất lịch thiệp. Tuy nhiên, cơ thể ấy, bao gồm cả sợi cáp kéo dài từ cổ của cô, tất cả đều một màu xanh trong suốt như pha lê.
Và bên cạnh cơ thể của mình, trong một chiếc váy màu đen với một cây dù, <Avatar> của cô với cánh bướm đứng đó với một nụ cười bí ẩn.
"Cái ... Này là gì? "
Haruyuki sợ hãi hét lên.
"Full Dive!? Hay ... xuất hồn? "
"Fufu, tất cả đều không phải".
Với một giọng điệu vui vẻ, Kuroyukihime nói với cậu.
"Chúng ta hiện đang trong một chức năng của chương trình « Burst Brain ». «Accelerated». "
"Gia ... Gia tốc ...? "
"Phải. Chúng ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại, nhưng điều đó không đúng. Ý thức của chúng ta đang chuyển động với tốc độ cực nhanh. "
Kuroyukihime di chuyển một vài bước với, và dừng lại bên cạnh cơ thể
màu xanh của Haruyuki và Araya. Cây dù cô chỉ vào quỹ đạo nắm đấm của Araya.
"Nắm đấm này cũng thế, cậu không thấy nhưng thực sự nó đang chuyển động rất chậm ... như kim ngắn của một chiếc đồng hồ vậy. Nếu chúng ta tiếp tục chờ đợi, cuối cùng nó sẽ lao vào mặt cậu. "
"Đây không phải một trò đùa chứ. Không, không phải ... chờ một chút. "
Haruyuki ôm đầu với hai bàn tay heo của mình, tuyệt vọng cố gắng sắp xếp các thông tin.
"Điê, điều này có nghĩa là ... linh hồn của chúng ta không rời khỏi cơ thể phải không? Cũng có nghĩa là ý thức của chúng ta cũng từ cơ thể thật? "
"Cậu nắm bắt rất nhanh. "
"Nhưng, không phải rất lạ sao! Nếu suy nghĩ và cảm xúc đã được gia tốc, ... trạng thái giống như xuất hồn, có thể nhìn vào bản thể của chính mình, vậy thì làm sao em có thể nói chuyện với senpai! "
"Hmm, một câu hỏi rất hay, Haruyuki-kun."
Kuroyukihime gật đầu như một giáo viên, sau đó vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, và bước đến bên cạnh bàn.
"Thế giới màu xanh chúng ta đang thấy là thế giới thực trong thời gian thực, nhưng nó không được nhìn dưới mắt thường. Hãy xem dưới bàn này. "
"O, ok ..."
Haruyuki cúi cơ thể lợn của cậu có kích thước nhỏ hơn so với cơ thể thực sự, và nhìn vào cái bàn màu xanh.
"Ah, huh?"
Thật lạ. Cái bàn này được làm từ gỗ, và có những vân gỗ dài chạy dọc, nhưng thực sự nó nhẵn như nhựa.
"Đây là gì ... những khối đa giác ...? "
Khi ngước khuôn mặt của mình lên, cậu thấy Kuroyukihime nhẹ nhàng gật đầu.
"Chính xác. Thế giới màu xanh được tạo thành hình ảnh từ các máy quay trong phòng khách, những hình ảnh được ghép lại theo cấu trúc 3D và gửi đến bộ não của cậu thông qua các mối liên kết thần kinh. Các khu vực không được thấy bởi máy quay sẽ không được mô phỏng. Vì vậy, nhìn trộm dưới váy của tôi cũng là điều vô ích. "
Các máy quay này, được đặt tên là các Máy quay an ninh, nhằm duy trì trật tự, chúng được đặt trên khắp Nhật Bản, nó là một mạng lưới video giám sát của chính phủ. Ngay cả một trường trung học tư nhân cũng vậy, dữ liệu được bảo vệ với những bức tường bảo mật mạnh mẽ cấp quốc gia, một công dân bình thường hoàn toàn không thể xâm nhập vào nó - đó là những gì đã được nói, nhưng ...
Trong khi suy nghĩ như vậy, Haruyuki nhìn dọc theo chân nữ thành viên Hội đồng học sinh được dang rộng dưới bàn, cậu nhận ra rằng, mọi thứ kết thúc dưới mép váy của họ.
Sau khi vội vàng đứng dậy, cậu thấy Kuroyukihime ném cho mình một cái nhìn nghiêm nghị.
"Đừng nhìn vào giữa hai chân tôi. Nó được máy quay ghi lại đấy. "
"Em... sẽ không nhìn. "
Trong khi cố gắng giữ mình bình tĩnh, Haruyuki lắc đầu.
"Vậy, sau khi nhìn thấy điều này, em phần nào hiểu được điều này. Đây là thế giới được tạo thành qua các hình ảnh dưới cấu trúc 3D... chúng ta sử dụng avatar thay thế để nhìn và nói chuyện thông qua kết nối trực tiếp phải không? "
"Đúng vậy. Vào lúc này, để thuận tiện cho cậu, avatar của cậu tại mạng trường đang được sử dụng. "
"Nếu có thể, em muốn đổi cái khác."
Sau khi thì thầm, cậu thở dài thành tiếng, lắc nhẹ cái đầu Heo của cái avatar của cậu như để làm rõ
tư tưởng, cố tập trung, cậu ngước mắt nhìn avatar của Kuroyukihime lần nữa.
"Nhưng..nó mới chỉ giải đáp 1 nửa. Điều mà em muốn biết thực sự là từ... <<Accelerate>>, chính xác thì nó có nghĩa là gì? Em chưa từng nghe rằng Nero Linker lại có một chức năng dạng như ngừng thời gian hay đại loại như vậy.
"Tất nhiên, khả năng gia tốc bí mật của Nero Linker chỉ được biết đến qua chương trình <<Brain Burst>>, và những người sở hữu nó."
Sau khi thì thầm những điều đó, Kuroyukihime nâng tay trái lên, chọc nhẹ vào cái Neuro Linker cỡ XL nằm trên cổ của cái bản thể thật của Haruyuki.
"Haruyuki này, cậu có biết nguyên tắc hoạt động của Neuro Linker không?"
Nhìn những ngón tay mỏng manh ấy chạm lên cổ <<cậu>>, Haruyuki bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch không lý do và nhẹ nhàng gật đầu.
"V,vâng...nhưng chỉ những thông tin cơ bản mà thôi. Nó sử dụng kết nối cấp lượng tử với tế bào não,
hình ảnh, âm thanh, cảm giác sẽ được gửi, điều đó có nghĩa là chấm dứt sự hoạt động của 5 giác quan cơ thể thật."
"Đúng vậy. Điều đó có nghĩa là khác với những chiếc mũ loại VR của những năm 2020s, hay loại cấy ghép năm 30s. Kết nối lượng tử không như kết nối sinh học. Là vậy, nó sẽ không đặt bất kỳ gánh nặng cho các tế bào não, và bạn có thể làm những việc không tưởng ... ai đó đã sớm nhận ra điều này."
"Không tưởng...là như thế nào ạ?"
Để trà lời câu hỏi của Haruyuki, Kuroyukihime bắt đầu với một câu hỏi khác.
"Cậu có từng chơi game PC của những năm 20s chưa?"
"V,vâng, em có từng chơi, và cũng có 1 máy game ở nhà."
"Vậy cậu biết tần số hoạt động tiêu chuẩn của PC là gì nhỉ?"
"Base Clock...?"
Kuroyuki khẽ gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
"Phải..máy gia tốc trên bo mạch chủ gửi dữ liệu đi, chúng được nhân lên nhiều lần và di chuyển các CPU với tốc độ ép xung, và bộ não con người, hay ý thức của chúng ta cũng hoạt động theo cùng 1 quy tắc như vậy."
"Hả..?"
Mắt Haruyuki như xoay vòng, chiếc mũi lợn của cậu bắt đầu thở gấp.
"Không, không thể nào. Máy gia tốc của chúng ta nằm ở đâu mới được chứ?"
"Đây."
Kuroyukihime ngay lập tức trả lời, cô ôm cái bản thể thật màu xanh của Haruyuki từ đằng sau, với tay trái nâng lên và chỉ vào giữa lưng.
"Ch, Chị đang làm gì vậy?"
"Ngay lúc này, đồng hồ của cậu đang chạy nhanh hơn một chút, cậu cũng biết mà... trái tim ấy! Trái tim không chỉ đập để lưu thông máu đi trong cơ thể, nó còn quyết định tốc độ suy nghĩ, một cái đồng hồ đo đạc theo đúng nghĩa."
Sau khi ngừng lại để
thở, Haruyuki đặt tay lên vùng ngực của avatar, Kuroyuki như trêu đùa cậu, vẫn tiếp tục đưa tay vòng quanh khu vực trái tim của cậu.
"Ngay cả khi cơ thể ở trong trạng thái dừng lại, tùy thuộc vào tình hình nhịp tim sẽ tăng lên ... như một người lái xe đua. Tại sao? Đó là suy nghĩ - nhận thức tình huống, và phương án «tăng tốc» là cần thiết. Hoặc nó cũng giống như hai người yêu chạm vào nhau. Cho mỗi phút và giây trải nghiệm, «tăng tốc». "
Ngón tay của Kuroyukihime đang đặt trên ngực bản thể thật của Haruyuki, từ từ di chuyển lên và dừng lại ở cổ.
"Trái tim với nhịp đập rộn rã, tạo ra một tín hiệu xung lượng tử đi qua các dây thần kinh trung tâm của não, đó là, ý nghĩ. Nếu - tín hiệu đó là ghi đè ở cổ bởi Neuro Linker, và được ép xung, điều gì sẽ xảy ra "?
Cảm nhận thấy rợn hết cả sống lưng, Haruyuki trả lời.
"Ý thức sẽ ... gia tốc? "
"Đúng vậy, với Neuro Linker là có thể. Mà không gây ra bất kỳ tác hại cho cơ thể hoặc các tế bào não. Ngay bây giờ ngay lúc này, Neuro Linkers của chúng ta nhân từng nhịp tim lên, và gửi đến bộ não với các tín hiệu lượng tử không dây. Trên thực tế tỷ lệ này, đạt đến 1000 lần! "
"1000...lần..ư! "
Haruyuki không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài lặp lại sự ngạc nhiên trong những gì cậu lẩm bẩm. Ý thức tê liệt của cậu đã bị sốc bởi giọng nói lưu loát của Kuroyukihime.
"Ý thức tăng tốc 1000 lần. Điều đó có nghĩa, 1 giây trong thực tế tương đương với 1000 giây, làm phép tính ra, chúng ta sẽ trải nghiệm 16 phút và 40 giây của thời gian. "
Điều này còn hơn một tay đua tốc độ F1. Nó không phải là công nghệ nữa, nó giống
như «Ma Thuật Ngừng Thời Gian».
Tuy nhiên, về cơ bản là hoàn toàn có thể với hiện tượng tuyệt vời này, trong khi Haruyuki suy nghĩ về điều đó, Kuroyukihime trông giống như cô để ý thấy một cái gì đó và khẽ nói 'Oops'.
“...?”
"À, xin lỗi. Tôi đắm mình trong việc giải thích, vì vậy chúng ta mất quá nhiều thời gian. Tôi hoàn toàn quên mất, nhưng cơ thể thật của cậu sẽ bị đánh bay sớm. "
“Arg...”
Haruyuki vội vã di chuyển đôi chân của mình, hướng về phía cơ thể thật màu xanh đang bị đông cứng của mình.
Thật vậy, trong khi họ nói chuyện khoảng 5 phút (khoảng 0,3 giây trong thực tế), nắm tay của Araya đã đi được một chút. Khoảng 50cm cho đến khi nó va vào cái má tròn của Haruyuki.
Khuôn mặt của Araya, thật khó để tin rằng nó được tạo thành từ hình ảnh của xã hội Camera ẩn trên trần nhà, hoàn toàn chìm đắm trong bạo lực.
Nó đang vui mừng gì chứ. - Không, nó lên vui mừng, nắm tay của nó đang lao đến mình cơ mà, một thằng bù nhìn đứng đó vô ích như rác rưởi.
Sau khi suy nghĩ những
việc u ám đó, Haruyuki quay lại phía Kuroyukihime.
"... Ừm, cái « gia tốc » này, nó còn tiếp tục được bao lâu nữa? "
"Về lý thuyết, là không giới hạn. Tuy nhiên, chương trình «Brain Burst» có quy định hạn chế, trải nghiệm tối đa gia tốc của cậu là 30 phút, khoảng 1,8 giây trong thời gian thực. "
Trước câu trả lời tuyệt vời của Kuroyukihime, Haruyuki chỉ còn biết tròn mắt. Nếu bản thể thật đang đóng băng kia của cậu không di chuyển trong vòng 2 giây tới trong thế giới thực, nắm đấm của Araya sẽ va vào mặt cậu, và sau đó nhấn sâu vào má.
"... Em sẽ bị đánh!"
Suy nghĩ về việc cơ thể của mình bị đấm bay đi, Haruyuki hét lên. Tuy nhiên Kuroyukihime khẽ mỉm cười và nói thêm.
"Ah, đừng lo lắng. Tất nhiên, cậu có thể ngăn chặn việc đó trong lúc gia tốc bất cứ lúc nào. "
"Ôi, ôi ... ra là như vậy. Vậy thì, em có thể trở lại với thực tế và tránh những cú đấm này nữa ... "
"Một cách dễ dàng. Fufu, đó là cách dễ nhất để sử dụng «gia tốc» . Đối với trường hợp mà tốc độ phản ứng của cơ thể là không thể đáp ứng được, cậu cần đánh giá và xem xét nó, sau đó cậu có thể bình tĩnh đối phó với nó sau khi hủy bỏ tình trạng tăng tốc. "
Phải, như cô ấy nói, cậu đã không thể tránh được nhiều trận đòn cho đến giờ, thực chất là do lỗi sợ không thể nắm bắt được quỹ đạo nắm đấm của Araya, nhưng lúc này đây, cậu hoàn toàn có thể nắm rõ nó trong trạng thái gia tốc.
Sau khi hủy bỏ trạng thái gia tốc, lùi lại chỉ 15cm sẽ ổn. Cậu nuốt nước bọt trong khi cố khắc ghi điều đó vào đầu, sau đó nhìn về phía Kuroyukihime như để hỏi câu ra lệnh hủy bỏ.
Tuy nhiên, cái thứ màu đen đẹp đẽ ấy lại nói trước với cậu một cái gì đó ngoài tầm đối với cậu.
"Tuy nhiên, đừng tránh nó. Hãy mạnh dạn chấp nhận bị đánh ở đây, Haruyuki-kun. "
“Kh...”
Trong khi cái mũi lợn của cậu run rẩy, Haruyuki hét lên.
"Kh, không thể nào! Chẳng phải như vậy sẽ có thương tích sao. "
"Cái gì? "
"Hả ...? C, cái gì là sao ... "
"Tôi muốn hỏi, đó là cơ thể hay tâm trí của cậu sẽ bị tổn thương?"
Nụ cười biến mất trên mặt avatar của Kuroyukihime. Không đợi Haruyuki trả lời, cô bước đến trước mặt cậu, gõ nhẹ cái đôi guốc màu đen của mình.
Kuroyukihime khom cái cơ thể mỏng manh vốn dĩ cao hơn khoảng 50cm so với cái avatar con lợn của Haruyuki, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ở khoảng cách gần. Điều này khiến cho Haruyuki ngừng thở.
"Đây không phải là lần đầu tiên cậu bị đánh đập bởi Araya."
"V,..Vâng."
Cậu thực không muốn cho cô ấy biết cậu là kẻ bị bắt nạt, nhưng không hiểu sao cậu lại gật đầu.
"Và, hắn vẫn chưa bị trừng phạt cho đến khi mọi việc tiến xa như bây giờ. Chỉ có 2 lý do. Thứ nhất tất nhiên là do cậu đã ngoan ngoãn chấp nhận việc này. Còn lại là hành vi bạo lực và trấn lột của Araya nằm ngoài vùng của Camera công cộng."
Thật vậy, nơi cậu thường bị bắt nạt và trấn lột là ở trên mái, phía dưới những ống khí, phía sau trường học và những nơi mà các học sinh khác thường không đi đến. Tuy nhiên, điều đó không nhằm để tránh ánh mắt của mọi người, mà nhằm để tránh ống kính của máy quay.
Trong khi Haruyuki đang trải qua một trải nghiệm tồi tệ, Kuroyukihime đứng thẳng dậy.
"... Thật không may, học sinh năm thứ 2 và thứ 3 này của trường cũng có kiểu loại người như tên ngốc này. Họ có một mạng liên kết riêng, chia sẻ những thứ như các ứng dụng bất hợp pháp cảnh báo họ về các khu vực của Camera công cộng. Họ không bao giờ để lộ một chút gì về những việc phi pháp trong vùng có Camera ... thậm chí cả con khỉ mới đến này cũng đã biết việc đó. "
Cái nhìn lạnh như băng của Kuroyukihime tiếc tục nhìn thẳng vào mắt Haruyuki, giọng nói bình tĩnh của cô lại tiếp tục.
"Tuy nhiên, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu ta mất kiểm soát chính mình từ sự khiêu khích trước đó của tôi, và sử dụng bạo lực trong góc quay hoàn toàn trực diện của máy quay. Lắng nghe này, đây là cơ hội của cậu, Haruyuki-kun. Thật dễ dàng để tránh cú đấm này, nhưng nếu cậu làm điều đó thì Araya sẽ rời bỏ chúng ta, và biến mất khỏi nơi này. Cơ hội để trao cho hắn sự trừng phạt mà hắn đáng phải nhận đã tới, đáng lẽ ra nó phải được thực hiện lâu rồi. "
- Và sau đó, Araya sẽ một lần nữa làm cho cậu bị tổn thương. Việc trả thù này, thực sự đáng hơn là cứ kéo dài nó một cách nửa vời, đó là một cái gì đó mà cậu dễ dàng có thể tưởng tượng. Trong khi sống lưng cậu lạnh toát, Haruyuki nhìn vào con người thật của mình, và nắm tay của Araya gần khuôn mặt của mình.
Nắm tay với xương nhô ra như những viên đá nhọn, bị nó đấm vào mặt, dám chắc cậu sẽ khóc thét lên mất. Nửa năm nay, cậu đã trải qua những trận đòn đau đớn mà cậu không muốn có thêm một chút nào nữa. Tuy nhiên -
Cái bị thương thực sự không phải cơ thể cậu, mà là trái tim của cậu. Cái niềm tự hào của cậu sẽ bị xé tan ra mất.
“...Umm.”
Với chút do dự, Haruyuki hỏi Kuroyukihime.
"Nếu em sử dụng« Brain Burst » tốt, em có thể đánh thắng hắn ta chứ? "
Khuôn mặt xinh đẹp không có một chút biểu hiện nào nhìn thẳng vào Haruyuki.
"- Cậu sẽ giành chiến thắng. Bây giờ cậu có sức mạnh vượt qua những người không gia tốc, như một «Burst Linker». Không bao giờ bị đánh trúng dù chỉ 1 phát, và cậu có thể đánh lại bao nhiêu phát tùy ý, nếu đó là mong muốn của cậu. "
Mong muốn của tôi. Không bao giờ tôi ngừng mong được như vậy
Nhẹ nhàng tránh cú đấm của Araya, làm cho hắn ta trở lên ngu ngốc như một con lợn. Nghiền mũi, đấm gãy hết răng của hắn, trong khi hắn khóc lóc, van xin dưới chân mình, giật những sợi tóc vàng khoe khang xấu xí của hắn.
"... Không, em sẽ không làm điều đó. Em sẽ để bị đánh ... vì đây là một cơ hội hiếm có. "
"... Fu."
Kuroyukihime, với một nụ cười hài lòng, chậm rãi gật đầu.
"Quyết định rất khôn ngoan. Phải, chút ít thiệt hại này sẽ đem lại hiệu quả rất nhiều. Sau khi «gia tốc» bị hủy bỏ, nhớ di chuyển về phía bên phải của cậu. Đừng quên quay mặt về phía đó để tránh cú đấm một cách trực tiếp. "
"O. .. ok. "
Haruyuki lùi ra phía sau bản thể thật của mình để kiểm tra quỹ đạo cú đấm của Araya. Để chắc chắn, nếu cậu nhảy lại trong khi quay mặt của mình lại, khi đó lực của cú đấm sẽ được giảm đi đáng kể.
Tiếp đó cậu hướng ánh mắt về nơi sẽ nhảy vào. Phía bên trái có bàn, phía bên phải phía sau có một khoảng trống lớn, không có trở ngại nào. Ngoại trừ một người đó là.
"À, không ... không ổn rồi. Nếu em nhảy từ đây đến đó, em sẽ ngã vào senpai mất. "
Chỗ Haruyuki chỉ cách khoảng 1 mét so với Kuroyukihime, người đang ngồi trên chiếc ghế kia. Nếu cơ thể khổng lồ của cậu ngã vào, cậu thực sự không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể mảnh mai của cô.
Tuy nhiên, cô gái mặc đồ đen chỉ khẽ nhún vai.
"Không quan trọng, như vậy sẽ có hiệu quả hơn. Đừng lo lắng, tôi sẽ tránh vì vậy tôi sẽ không bị thương đâu. "
"... O, ok ..."
Đó là sự thật, nếu biết trước khi làm thì hoàn toàn có thể. Cậu đành miễn cưỡng gật đầu.
"Chúng ta sẽ sớm trở về thời gian thực. Nhanh lên và bước vào trong bản thể thật đi nào. "
Pon, cậu bị đẩy từ phía sau, Haruyuki đã bước một bước về phía trước, avatar heo của cậu chồng chéo lên bản thể màu xanh của mình. Phía sau Kuroyukihime dường như đã ngồi xuống, giọng nói của cô đến từ một vị trí thấp hơn.
"Ok, tôi sẽ dạy cậu lệnh hủy bỏ gia tốc. Cố hết sức nhé - «Burst Out» "
Burst Out!
Haruyuki hít một hơi thật sâu và hét lên.
Kiiiin, một âm thanh vang vọng như tiếng động cơ máy bay phản lực, cái gì đó xuất hiện từ phía xa và phá tan cái bầu không khí yên tĩnh. Cái thế giới màu xanh từ từ quay trở lại màu sắc ban đầu của nó.
Phía bên trái của mình, nắm tay Araya đang đứng im dần dần chuyển động. Từ chậm như sên, nó dần dần tăng tốc, hướng tới má của Haruyuki.
Haruyuki làm như những gì cậu nói, trong khi nhảy về đằng sau phía bên phải của với cả hai chân, nghiến răng quay đầu về bên phải. Nắm tay của Araya lao tới quyết liệt, và nó lún sâu vào má Haruyuki trong một lúc -.
Và sau đó, thế giới trở lại bình thường.
Waa, sau khi cậu nghe thấy tiếng ồn từ xung quanh, má trái của Haruyuki cảm thấy tê vì cú đấm. Cậu cảm thấy nó đập mạnh vào răng cậu, khiên môi bị rách. Có một chút máu rỉ ra, tuy nhiên so với những cú karate mà cậu đã nhận trước đó thì như này mới chỉ bằng phân nửa.
Tuy nhiên, cùng một lúc cơ thể to lớn của Haruyuki bay trong không khí giống như trong phim.
Làm ơn hãy tránh được! Trong khi cầu nguyện, lưng cậu đập vào chiếc ghế phía sau. Mùi thơm và cái cảm giác mềm mại của tóc khiến cậu giật mình.
Cái ghế kêu răng rắc, và ngay sau đó, Rầm! Một âm thanh đáng ngại.
Nhịp thở Haruyuki dường như ngừng lại khi cậu ta đập lưng xuống sàn nhà, trong khi thở hổn hển, cậu tuyệt vọng quay đầu lại, cố gắng để xác nhận tình trạng Kuroyukihime người nhẽ ra phải tránh cú va chạm vừa rồi.
Những gì đập vào mắt cậu, đầu cô ấy ngả về phía cửa sổ, bàn tay và bàn chân buông thõng như một con búp bê bị hỏng, cơ thể xinh xắn ấy đang nhắm nghiền đôi mắt.
Phần tóc phía trước rẽ ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết ấy, một dòng máu chảy xuống.
"Ah ... ah. "
Trong khi nuốt một tiếng thét, Haruyuki cố gắng đứng lên. Tuy nhiên, trước đó -.
"Không được động đậy!"
Vẫn từ Direct Linker Connect, giọng nói của Kuroyukihime đánh thức Haruyuki. Trả lời lại, trong khi cơ thể cậu vẫn ở trạng thái như lúc ngã xuống sàn.
"Nh, nhưng ... Máu! "
"Đừng lo, nó chỉ là một vết cắt nhỏ. Tôi đã nói với cậu, điều chúng ta đang hướng tới là ảnh hưởng lớn nhất. Sau này, Araya nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cậu. Không có lần thứ hai. "
Sau khi nghe, Haruyuki chỉ quay mặt mình từ trái sang bên phải.
Araya với nắm tay vẫn chĩa ra phía trước, lơ đãng nhìn xuống Haruyuki và Kuroyukihime. Khuôn mặt hắn tái đi như bị mất máu, đôi môi mỏng của mình hắn lên hai hoặc ba lần như co giật.
Trong sự im lặng bao phủ cả căn phòng -.
"... Kyaaaaaa!"
Các nữ sinh lần lượt hét lên thất thanh.
Araya và thuộc hạ của hắn A và B không kháng cự khi các thành viên Hội đồng nam sinh bắt chúng. Bọn chúng có xanh cả mặt vì sợ khi các giáo viên đưa chúng đi trong sự bối rối. Kuroyukihime được sơ cứu bởi các thành viên hội nữ sinh và được đưa thẳng tới bệnh viện.
Bản thân Haruyuki được đối xử nhẹ nhàng trong phòng y tế trường học, trong khi các bác sĩ trường đặt một miếng gạc khử trùng lên má cậu, những gì mà Kuroyukihime nói với cậu ta ngay trước khi kéo cáp ra, cho đến giờ vẫn còn vang vọng.
"- Rất tiếc, tôi phải nói trước với cậu. Cho đến khi cậu đến trường vào ngày mai, làm ơn đừng tháo Neuro Linker của cậu ra. Tuy nhiên, tuyệt đối không kết nối vào Global Connect. Làm ơn, tuyệt đối. Hứa với tôi. "
Cậu không thể hiểu tại sao lại phải làm theo như vậy. Trong khi cậu đã hai giờ trong bệnh xá vào buổi chiều, một cảm giác khó tả dấn xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cậu. Nhiều điều đã xảy ra với cậu trong hai ngày qua, những việc hoàn toàn ngoài trí tưởng tượng của cậu khiến cậu không sao hấp thụ nổi chúng.
Tuy nhiên ít nhất, cậu không còn phải lo lắng về việc đôi giày của mình bị mất tích từ giá giày, hoặc thận trọng những thứ đáng sợ trong giày của mình. Máy móc đổi giày đi trong trường bằng giày của mình, chậm rãi rời trương học, làm mọi thứ như được dặn và không quên ngắt kết nối Neuro Linker với mạng.
Tại sao phải làm vậy, trong khi suy nghĩ về điều đó một lần nữa, cậu đi về phía lối vào phía trước của trường, đúng lúc đó.
"Haru".
Tiếng gọi như thì thầm bên tai khiến Haruyuki đứng khựng lại.
Nhìn xung quanh, cậu nhận ra thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đứng đó dưới ánh nắng vàng của buổi chiều tà. Với sự căng thẳng vẫn còn vương trên khuôn mặt, cậu cất tiếng gọi tên người đó.
"... Chiyu."
Cậu không quên, vụ việc xảy ra từ hôm qua vẫn còn im đậm trong ký ức cậu, ngay lập tức tái hiện lại. "Ôi trời, mình nên làm gì, không, mình nên xin lỗi trước đã, đó là điều duy nhất mà mình có thể làm", trong khi ông đã hoảng loạn, Kurashima Chiyuri với một vẻ mặt khá khó khăn, bước lên vỉa hè và tiến lại gần.
"Ah ... đó là ... ngày hôm qua, là lỗi của tớ. "
"Haru, tớ có nghe nói về những gì đã xảy ra vào giờ ăn trưa."
Những gì Chiyuri nói, ngay lập tức làm Haruyuki mất phương hướng.
"Cái gì? Ăn trưa ... Ah, Ahh. "
"Cậu bị đánh, và văn ra xa ... sau đó, bị thương phải không? Cậu không sao chứ? "
Chiyuri với khuôn mặt nhăn nhó vì lo lắng tiến lại gần hơn, tay trái của Haruyuki đưa lên che đi những miếng băng trên mặt. "Đâu có gì, đó là một chuyến bay thú vị đấy chứ", nhưng cậu không thể nói vậy.
"U ... Ừ, tớ vẫn ổn. Chỉ bị xây xát nhẹ. Tớ không bị thương chỗ nào nữa cả. "
"... Tớ thấy rồi, vậy thì thật tốt."
Với khuôn mặt vẫn còn căng thẳng, nhưng bây giờ nụ cười đã lại nở trên môi, Chiyuri đảo mắt qua khu vực xung quanh. Sau sự việc vào giờ ăn trưa, Haruyuki đã trở thành chủ đề của các cuộc bàn tán ở trường, các học sinh nhìn chằm chằm vào cậu trên đường về mà không ngừng bàn tán.
"Vậy thì, chúng ta về cùng nhau nhé, đã lâu lắm rồi."
Khó khăn lắm Chiyuri mới nói được như vậy, và bắt đầu đi trước mà không thèm đợi Haruyuki.
"Trong một thời gian, cô nói, chúng ta đã không làm điều đó kể từ khi bước vào trường trung học - Haruyuki nghĩ, nhưng nếu cậu ta nói không và bỏ chạy, mọi việc sẽ lại ngu ngốc như ngày hôm qua. Phải rồi, chí ít không có gì xảy ra khi cậu nói xin lỗi về việc xảy ra ngày hôm qua.
Chiyuri đang bước những bước dài không hợp lắm so với vóc dáng của cô một cách kỳ lạ, Haruyuki đã phải chạy một chút để bắt kịp với cô, cuối cùng cậu cũng bắt kịp, nhưng giữ một khoảng cách kỳ lạ. Như thế, họ rời khỏi trường và bước đi trên con đường yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe thỉnh thoảng chạy qua.
Thông thường, sau khi rời khỏi trường, cậu sẽ tự động đưa những người xung quanh, xe đạp, và xe hơi trong tầm nhìn ảo của mình thành những biểu tượng với màu sắc sặc sỡ và đi bộ trong khi nhắm chặt mắt, nhưng bây giờ cậu đã ngắt kết nối với Global Net, nên không thể sử dụng điều hướng ảo. Tại sao Kuroyukihime lại bắt cậu làm vậy, trong khi lại suy nghĩ về điều đó, Chiyuri đã nghiêng người về bên phải và nhắc đến cái tên khiến cậu như tan chảy.
"Có đúng là cậu Direct Connect với năm 2 Kuroyukihime-san?"
"Cái gì? Là, làm thế nào - "
"Làm thế nào bạn biết, cậu định nói, nhưng cậu nhận ra rằng nó sẽ là như thế. So với cú đấm của Araya, sự cố ấy để lại dư âm rất lớn trong cộng đồng học sinh.
"... Ừ, à ..."
Không thèm để ý đến cái gật đầu của Haruyuki, đôi môi nhỏ nhắn của Chiyuri chu ra và thậm chí đi nhanh hơn trước. Biểu hiện ấy, chứng tỏ rằng cô ấy đang rất cáu, cậu biết điều đó vì họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Tại sao cô ấy cứ luôn như vậy? Lần này cũng thế, cậu cố gắng tự trả lời câu hỏi đó trong khi suy nghĩ. Thằng ngốc nào đã hất đổ bữa trưa mà tự tay cô ấy làm xuống sàn, ngay sau đó bỏ đi mà không thèm xin lỗi và lại còn làm mấy điều kỳ lạ với một cô gái không quen biết khác, kể cả không phải Chiyuri, ai cũng sẽ rất bực cho xem.
"Nh, nhưng, không có gì đâu. Chỉ là, tớ chỉ sao chép vài ứng dụng cần thiết mà thôi. "
Bây giờ là tháng mười, tuy vậy lưng cậu vẫn toát mồ hôi khi cố gắng giải thích. Tuy nhiên biểu hiện của Chiyuri có vẻ như không thân thiện hơn, có vẻ dù có cố gắng giải thích sao đi nữa, cậu phải xin lỗi về vụ bánh sandwich đầu tiên! Sau khi quyết định điều đó, cậu cố gắng sắp xếp mọi thứ trong đầu mình.
"Th, thay vì đó, ngày ... hôm qua là ... "
Giống như trước đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước khiến cậu như cắn vào lưỡi của mình.
"Này, Haru, Chii-chan! Thật trùng hợp, trên đường về nhà hả? "
Chiyuri đột ngột dừng lại, và Haruyuki ngước mặt lên. Trên bậc thứ bảy của cầu thang cuốn, một cậu bé cùng tuổi mỉm cười đang vẫy tay về phía họ.
Đồng phục của cậu ta là một màu xanh xám khác hoàn toàn so với trung học Umesato. Tay phải của cậu ta đang giữ chiếc cặp da theo phong cách học sinh cũ, trên vai đeo một thanh shinai thường được sử dụng trong kendo. Mái tóc sạch sẽ hơi dài và rẽ ra ở giữa, khuôn mặt hợp với kiểu tóc đó hơn bao giờ hết, một cậu nhóc có thể nói là rất đẹp trai.
“Ah... Ta-kun.”
Sau khi chớp mắt vài lần, Chiyuri mỉm cười.
Cô đã rất cáu cho đến bây giờ. Lại tự nói chuyện một mình, "À, đúng rồi, Haruyuki thì thầm trong trái tim mình. - Trong khi đi bộ với anh chàng gây phiền nhiễu người đã hất đổ bánh sandwich của mình, cô ấy đã gặp bạn trai của mình một cách tình cờ.
Haruyuki và Chiyuri là bạn thời thơ ấu của Mayuzumi Takumu, với cây shinai vắt vẻo trên vai, Taku nhanh chóng chạy đến chỗ họ, và đứng trước Haruyuki với một nụ cười tươi.
"Này, Haru! Lâu rồi không thấy cậu. "
"Này, Taku. Bao lâu ... rồi nhỉ? "
Haruyuki nói trong khi nhìn vào khuôn mặt của Takumu người cao hơn khoảng 10cm so với cậu.
"Phải rồi, tớ không trực tiếp gặp cậu đã khoảng 2 tuần rồi. Cậu đã không đến bữa tiệc ở chung cư. "
"Tớ phải tham gia một buổi họp mặt."
Haruyuki trả lời với khuôn mặt nhăn nheo, Takumu nở một nụ cười 'giống như bình thường'.
Cả ba người học đều được sinh ra trong cùng một năm tại chung cư cao tầng xây dựng ở Bắc Kouenji. Tuy nhiên, chỉ vì lý do đó thì không đủ để cậu có thiện cảm với cậu nhóc luôn có mọi thứ mà cậu không có đang đứng trước mặt.
Trớ trêu thay, Takumu học rất giỏi, vì vậy lên từ bé cậu luôn nhập học tại những trường danh tiếng ở Shinjuku, do đó giữa Haruyuki và cậu ta không có gì quá xảy ra. Vì Takumu không học cùng lên cậu ấy sẽ không bao giờ phải thấy cảnh Haruyuki bị bắt nạt.
Đối với Chiyuri người học cùng trường tiểu học với cậu, cậu nói (gần giống như cầu xin) cô ấy đừng nói với Takumu về việc cậu bị bắt nạt. Nếu cậu ấy biết, Takumu sẽ đến cứu Haruyuki, Taku sẽ gọi đám bắt nạt ra và nện chúng một trận với cây shinai của mình.
Tuy nhiên ngay sau khi không bị bắt nạt nữa, Haruyuki cảm thấy sẽ khó mà làm bạn với Takumu được nữa.
"Nhắc đến mới nhớ ..."
Trong khi ba người đi bộ, Haruyuki bắt đầu đưa ra chủ đề cho cuộc trò chuyện. Điều mà cậu rất khó khăn để thực hiện ở trường.
"Tớ có thấy hình cậu ở giải đấu trên mạng. Taku tuyệt vời thật, vô địch sau khi đánh bại ngay cả một sinh viên năm nhất. "
"May mắn, đơn thuần là may mắn thôi."
Trong khi gãi đầu, Takumu cười như để chữa ngượng.
"Đối thủ đáng gờm nhất đã bỏ cuộc ở Bán Kết. Ngoài ra, Chii-chan đã đến cổ vũ cho tớ. "
"Eh, m, tớ?"
Ở phía bên kia của Takumu, Chiyuri hét lên với đôi mắt mở to.
"Tớ tớ, không thực sự, tớ chỉ ngồi xem ở một góc ..."
"Hahaha, cậu đang nói gì thế. "Quật chết hắn đi, chẳng phải là câu cậu đã hét lên ầm ĩ. "
Tiếng cười của Takumu vang lên dễ chịu.
"Hơn thế nữa, cậu sẽ không cho tớ ăn bữa trưa nếu tớ thua, cậu đã nói vậy mà. Với một ánh mắt rất nghiêm túc đấy, Chii-chan. "
"Ah gee, tớ không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết. "
Trong khi nhìn Chiyuri bịt chặt tai và tăng tốc độ di chuyển của mình, Haruyuki huých Takumu với khuỷu tay phải của mình.
"Tớ hiểu rồi, đó là lý do tại sao cậu đã rất cố gắng trong vòng chung kết."
"À, ừ, hahaha."
Trong khi cười với Takumu -.
Chắc chắn, vậy là ổn rồi, Haruyuki nghĩ.
Lựa chọn của mình hai năm trước đây không phải là một sai lầm. Ngay bây giờ, họ có thể nói chuyện như họ đã làm trước đây.
Cậu không muốn mối quan hệ này bị phá vỡ.
Tại thời điểm đó, như phản công, Takumu nhẹ nhàng nói.
"Này Haru, cậu ăn đồ Chii-chan tự làm trưa hôm qua phải không?"
"Ơ, không, mà, đó là."
Trong khi nhìn vào sự căng thẳng của Chiyuri, Haruyuki chìm trong hoảng loạn. "Không, không được rồi, mình vẫn chưa xin lỗi, mình có lên xin lỗi bây giờ không, hay là gửi email sau khi mình về nhà - '.
Không, khoan đã.
Làm thế nào Takumu biết về điều đó.
Chân Haruyuki trở lên run lên, ngay khi cậu sắp ngã xuống, Takumu đỡ cậu trong khi nói "Oops". Tuy nhiên, dường như không nhận ra điều đó, đầu Haruyuki như bốc khói với những suy nghĩ xoay vòng.
Chiyuri đã làm sandwich cho mình vì cô ấy biết mình nhịn ăn trưa về để tiền mua đồ ăn cho nhóm Araya. Cô ấy nấu ăn không ngon lắm, cậu nghĩ, vậy tại sao cô ấy làm thế, có khi nào đó là lời khuyên từ Takumu không?
Phải rồi, Chiyuri đã hỏi ý kiến của Takumu. Về việcHaruyuki bị bắt nạt. Nếu không, cậu ấy sẽ không hỏi như thế.
Đầu óc cậu như bị mờ đi vì nhiệt tỏa ra do suy nghĩ quá nhiều, Haruyuki vô thức hất tay Takumu đang nắm khuỷu tay phải của mình ra.
"N, này, Haru -?"
Takumu thắc mắc, nhưng Haruyuki không thể đối mặt với cậu ấy. Vô thức, ánh mắt của Haru bắt gặp cái biểu hiện như đóng băng trong mắt của Chiyuri. Đôi môi cô di chuyển, cố gắng nói điều gì đó, nhưng Haruyuki hét lên trước khi cô có thể.
"Ah ... Xin lỗi, có một show diễn tớ cần xem ngay bây giờ! Vậy lên tớ sẽ về trước, Taku, hẹn gặp lại! "
Cậu chạy đi như vậy. Chân vấp vào nhau và gần như ngã xuống vài lần, nhưng Haruyuki vẫn cắm đầu chạy.
Cả hai sẽ lại nói chuyện lần nữa. Về việc làm thế nào để giúp Haruyuki.
Thậm chí chỉ suy nghĩ về chủ đề trò chuyện của họ làm cậu cảm thấy như ruột gan cậu tan ra thành từng mảnh. Cho dù phép lạ xảy ra đã tiễn Araya ra khỏi đời cậu, nhưng nếu Takumu biết về điều đó, nó còn hơn cả một sự mỉa mai đối với cậu.
Cho đến khi chạy qua lối vào của chung cư, và đã bước vào trong thang máy, cậu đã không ngừng chạy dù chỉ một lần.
Đêm đó, cậu trải qua một giấc mơ tồi tệ nhất mà cậu từng có.
Đám bắt nạt ở trường tiểu học, Araya và thuộc hạ của hắn A và B, và lũ học sinh ngoài vòng pháp luật khác mà cậu không biết tên, lần lượt xuất hiện và đánh đập cậu.
Cách đó không xa, Chiyuri và Takumu đứng nhìn trong khi nắm tay nhau. Điều đó còn hơn cả nỗi đau về thể xác, cái nhìn thương hại trên đôi mắt họ là điều Haruyuki không thể chịu đựng.
Giấc mơ tiến triển hơn, nhiều người đứng xem hơn. Mẹ của cậu xuất hiện bên cạnh họ, cha của cậu người đã rời ngôi nhà đi từ lâu cũng đến, cùng với những người sống trong chung cư và các bạn cùng lớp, đám đông nhìn xuống cậu.
Khuôn mặt của họ lúc này không còn sự thương hại, thay vào đó là nhưng tiếng cười khinh bỉ. Nhiều người chỉ vào cái xấu xí và đau khổ của Haruyuki mà cười.
Dừng lại. Tôi không muốn ở đây nữa.
Trong khi suy nghĩ, cậu nhìn lên bầu trời đêm xa, có bóng của người đó. Với đôi cánh đen tối hơn đêm trải ra, nhẹ nhàng bay như lông vũ.
Tôi muốn vươn tới đó. Cao hơn. Hơn nữa.
Tôi muốn bay.
Để vươn xa hơn nữa.
"- Đó là mong muốn của cậu?"
Danh sách chương