Buổi tan học. Sau khi rời khỏi clb, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ từ hành lang tòa nhà đặc biệt.[1].

Những hạt mưa nhẹ nhàng chảy xuôi trên ô cửa kính. Cơn mưa vẫn bền bỉ trút xuống kể từ buổi sáng cho tới tận bây giờ.

Lại một ngày nữa, sau khi kể Yukinoshita về kì thì của Komachi và việc tôi phải rời đi sớm, cô ấy trông có vẻ không quá nghi ngờ và thế là tôi thoát hiểm thành công.

Phải chăng ở quanh đây có một cửa sổ đang mở? Hành lang tối mịt mùng còn đôi giày đi trong nhà của tôi kêu lẹt xẹt khi tôi bước đi trong hành lang.

Chỉ còn một tuần nữa là tới lễ Giáng sinh.

Chiba vào tháng Mười hai hiếm khi có tuyết. Tôi cũng chẳng phải lo về chuyện có một mùa Giáng sinh trắng. Nhưng cái tôi cần lo là chỗ làm việc u ám mà tôi đang chuẩn bị hướng tới đây.

Tôi ra khỏi khuôn viên trường học và tới thẳng chỗ nhà văn hóa.

Bởi vì trời mưa đúng lúc tôi đang định rời nhà tới trường, tôi bèn đi tàu điện và xe bus tới. Nếu vào mùa nào khác ấm áp hơn, tôi có lẽ vẫn sẽ kiên trì đi xe đạp, bị ướt cũng không sao, nhưng vào mùa đông, tôi tránh được bao nhiêu thì tránh.

Những chiếc lá rơi rụng lả tả từ những ngọn cây khiến con đường tôi vẫn hằng đi qua trông hiu hắt hơn bao giờ hết. Bình thường, mặt trời phải vài tiếng nữa mới lặn, tuy nhiên, do thời tiết hôm nay, trời đã tối mịt rồi.

Trước quang cảnh mù mờ trước mắt, chiếc dù đung đưa trước mặt tôi sáng lóa. Trên chiếc dù nhựa, điểm trên đó là một họa tiết cuống hoa trông rất đáng yêu.

Chủ nhân của chiếc dù vừa vung vẩy vừa đi, hẳn là muốn xua tan đi sự nhàm chán. Thỉnh thoảng, mái tóc màu nâu của em ấy lại thấp thoáng lộ ra.

Từ chiều cao và kiểu tóc, người đi trước tôi có lẽ là Isshiki.

Isshiki đi với tốc độ khá chậm nên tôi nhanh chóng bắt kịp em ấy. Khi tôi đi ngang hàng, em ấy cũng nhận ra và nghiêng cái dù ra để nhìn cho kĩ.

“Ah, senpai.”

“Này.”

Tôi cũng đáp lại bằng cách nâng dù lên một chút.

“Em có định mua bim bim vào hôm nay không?”

“Không, có vẻ như hôm nay sẽ không có buổi họp nào.”

“Aah, đúng vậy.”

Đúng như Isshiki nói, hôm nay sẽ không có buổi họp nào. Thời gian để trống sẽ được dùng để mọi người đã nghiên cứu những ý kiến được đề xuất và thảo luận ưu điểm nhược điểm của từng cái một cũng như hợp nhất các ý tưởng lại. Vậy nên hôm nay cũng không cần phục vụ đồ ăn thức uống nữa. Có vẻ như công việc mang túi quà vặt của tôi cũng không cần thiết nữa.

Khi tôi đang nghĩ ngợi, Isshiki ngước nhìn từ dưới chiếc dù lên và xảo quyệt cười.

“…Fufufu, xấu hổ chưa. Chẳng ghi được điểm nào với em hết ha.”

“Kiếm điểm từ chỗ em đâu có dễ dàng đến vậy.”

Trong khi vừa nói vừa tán dóc linh tinh, một chiếc dù nhựa có thể nói là đơn giản hoặc thậm chí là quê mùa xuất hiện. Dưới chiếc dù là mép váy bồng bềnh không biết xấu hổ của đồng phục trường Kaihin Sogo.

“Oooh, cái gì đây? Là Isshiki-chan và Hikigaya.”

Giơ cao dù lên và gọi tên chúng tôi, đó chính là Orimoto.

“Xin chào.”

“Chào. Mọi người thấy đấy, tớ mải nói chuyện với bạn quá nên giờ tới hơi trễ.”

Như mọi khi, Orimoto luôn biết cách biến những người xa lạ thành người thân. Từ đây, cô ấy đi ngang hàng với Isshiki và bắt đầu tán dóc rộn ràng với em ấy. Tất nhiên, Isshiki không hề tỏ ra một chút khó chịu nào trên mặt kể cả khi tâm trạng đang tồi tệ như vầy. Em ấy nở một nụ cười sáng rực và tràn trề sức sống và tham gia tán dóc.

Chúng tôi cứ đi bộ dưới cơn mưa ấy, còn tôi thì chỉ ngồi nghe họ nói chuyện từ một bên.

Ngay khi cuộc chuyện trò giữa hai người chuẩn bị kết thúc, isshiki bỗng nhớ ra và hỏi.

“Nói mới nhớ, chị có quen với senpai đúng không?”

“Ừ ừ, bọn chị ở cùng trường cấp hai.”

Khi Orimoto đáp, Isshiki liếc nhìn tôi.

“Vậy ra senpai cũng có người chơi thân, huh?”

Phản ứng kia của em ấy khiến tôi khá khó chịu. Nhưng cũng tương tự, lời của Orimoto cũng có chút bối rối.

“Cũng không phải là thân, umm… Chà, một chút thôi.”

Tự dưng nói những lời nước đôi không liên quan như vậy, Isshiki nghe thấy liền sáng bừng hai mắt và đào sâu vào.

“Oh, gì vậy, gì vậy? Nói gì mà mờ ám thế?”

Orimoto ra vẻ “chết chưa” và đánh mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi chẳng trách được cô ấy. Tôi và Orimoto thực sự có thân đâu, vậy nên lời lẽ mập mờ nước đôi kia là từ ngụ ý chính xác nhất rồi.

Nhưng Isshiki không để chuyện qua đi đơn giản. Em ấy cười tươi rói và kéo ống tay tôi.

“Senpaaai, chuyện gì đã diễn raaaaa thế?”

Thôi đi, đừng kéo nữa. Tay của chúng ta chạm vào nhau rồi kìa, em biết chưa, nó mềm mại đến mức khiến chúng chạm vào một phát là anh nhận ra ngay rồi đây này, vậy nên dừng lại đi!

Tôi mềm lòng trước đòn tấn công nài nỉ không dứt này, mà đây hẳn là chiến thuật của em ấy hòng moi tin tức từ phía tôi. Chính vì vậy, trong khi tránh cánh tay em ấy, tôi rút cuộc cũng lộ ra chút cơ mật.



“Chà, hồi đó rất nhiều chuyện đã xảy ra…”

“Rất nhiều chuyện…”

Isshiki lặp lại lời tôi rồi nhìn Orimoto. Orimoto vốn đang cứng họng không biết trả lời thế nào, nhưng rồi lại cười thoải mái và gạt nó đi.

“Chà, chỉ là chuyện của quá khứ, đúng không.”

Câu trả lời đó khá là bất ngờ đấy. Tôi những tưởng cô ấy sẽ lôi lời tỏ tình của tôi trước đây ra để làm trò cười thêm lần nữa cơ, nhưng cô ấy chỉ ngoảnh mặt đi khỏi Isshiki và nói một câu mập mờ như vậy.

Tôi không bảo là tôi không phiền khi nghe người ta kể về quá khứ của chính tôi, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng chuyện gì phải đến thì sẽ chẳng tránh được, vậy nên tôi mới khá là tò mò trước sự thay đổi của Orimoto.

Isshiki trông có vẻ muốn hỏi thêm, để ý thấy vậy, Orimoto quay mặt về phía tôi và bẻ lái câu chuyện.

“À mà lại nói, Hayama-kun không thường tới những sự kiện như thế này, huh?”

Từ “Hayama” khiến Isshiki giật mình. Nụ cười tươi tắn và tràn trề nhựa sống của Isshiki từ nãy tới giờ bỗng chốc cứng đơ.

“…Chị cũng quen với Hayama-senpai à?”

Giọng Isshiki có hơi trầm xuống. Đáng sợ quá. Cho dù em ấy có cười “ufufu”, nhưng hẳn là do thế này: đôi mắt em ấy quá nghiêm trang nên em ấy phải cười để che dấu nó….

“Trước đây bọn chị từng đi chơi, em thấy đấy.”

“Hoh, đi chơi…”

Isshiki bắt được đúng điểm nóng trong câu của Orimoto và lặng lẽ đánh giá cô ấy. Chết rồi. Cứ để chuyện này tiến triển thì phiền to.

“Cậu ấy đang bận với clb, nên tớ e rằng cậu ấy không tới đâu.”

Khi tôi chen ngang vào, Orimoto nghiêng chiếc dù sang 1 bên và hỏi.

“Hikigaya, cậu trông có vẻ thân với cậu ấy nên tớ tưởng cậu ấy thỉnh thoảng sẽ tạt qua chứ.”

“Bọn tớ không thân thiết gì sất, và gọi cậu ấy tới tại thời điểm như thế này thì phiền toái chết đi được.”

“Thật không? Ý tớ là, mọi chuyện không phải đang rất tệ sao? Hội trưởng hội học sinh bên tớ chỉ vừa mới nhận việc từ mùa thu nên cậu ấy vẫn chưa quen lắm. Chính vì vậy tớ cứ tưởng cậu cũng sẽ gọi cậu ta, y như bên tớ gọi thêm người giúp đỡ chứ.”

Tôi hiểu rồi. Vậy ra kể cả ở bên Kaihin Sogo, ít nhất thì cũng có Orimoto nhận ra tình hình đang rất tệ. Dù trông cô ấy như kiểu bạ đâu đồng ý đấy, nhưng thực ra bên trong cô ấy cũng suy xét kĩ càng.

“Đúng thật, dù tình hình có tệ nhưng tớ vẫn sẽ không gọi Hayama.”

“Hmmm… Chà, dù sao thì nếu chúng tớ có gặp thì tình thế cũng sẽ trở nên gượng gạo mà thôi.”

Câu mà cô ấy vừa nói khá là nhạy cảm. Căn cứ vào cái cách chúng tôi chia tay vào lúc đó với Hayama và những người khác ở Chiba, quả thật khó mà đối mặt với cậu ấy. Kể cả tôi cũng chẳng muốn gặp mặt Hayama trực tiếp nữa là.

Lý do tại sao Orimoto đề cập tới Hayama có thể là vì cô ấy cảm thấy khó mà gặp mặt được cậu ấy mà cũng có thể là vì cô ấy chỉ hỏi thăm dò. Tôi hiểu.

Nhưng Isshiki vẫn đang lầm bầm gì đó, em ấy cứ hết liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Orimoto. Chà, nếu em ấy không nhớ Orimoto, vậy thì cũng không cần phải kể cho em ấy. Tôi đoán em ấy chả có miligram quan tâm nào tới những cô gái khác đâu, huh….

Khi chúng tôi thôi nói về Hayama, điểm chung duy nhất trong câu chuyện của ba người, chúng tôi chỉ còn biết yên lặng mà đi.

Ngay khi chúng tôi sắp sửa tới cửa nhà văn hóa thì Orimoto đột nhiên “aah” như thể cô ấy muốn nói gì đó. Là gì vậy nhỉ, tôi nhìn cô ấy và Orimoto cũng nhìn lại.

“…Còn nữa, tớ nghĩ có thể mấy cô gái mà Hikigaya quen thân cũng có thể tới chứ nhỉ.”

“Không… chắc là không.”

Không đời nào tôi gọi họ tới. Không đời nào tôi gọi họ tới.

“Huuuh….”

Orimoto hờ hững đáp và đạp vào một vũng nước mưa. Rồi cô ấy nghiêng dù ra để nhìn lên bầu trời. Bắt chước cô ấy, tôi cũng ngửa mặt nhìn trời. Ở chân trời phía tây, một chút ánh hoàng hôn le lói đang lên. Trời hẳn là cũng sắp hết mưa rồi.

Tuy nhiên, bầu trời vẫn xám xịt như mọi khi.

× × ×

Một lát sau khi chúng tôi vào nhà văn hóa. Tôi ngước mắt lên nhìn đồng hồ.

Hôm nay, vẫn chỉ có thời gian là hờ hững trôi.

Tôi đóng cái laptop tôi mượn lại và lấy ngón tay day day mắt.

Công việc kiểm tra các ý kiến từ buổi họp hôm qua khó khăn hơn tôi tưởng nhiều.

Thời gian trôi như ngựa phi, nhưng việc tôi có thể làm lại càng ngày càng ít.

Không đủ thời gian, không đủ sự trợ giúp, không đủ kinh phí. Nếu bạn gom được ba lý do trên, bạn sẽ có được một lời bào chữa thích đáng. Chỉ cần bạn có lời bào chữa này, bạn có thể từ bỏ bất kì việc gì và hoàn toàn có thể dàn xếp lại.

Thông thường, cái này không chỉ áp dụng trong mỗi trường hợp như hoãn lịch trình lại hoặc đóng băng dự án, tức là chúng tôi vẫn áp dụng được, tuy nhiên chúng tôi đã ở trong thế không thể rút lui.

Những điểm trọng yếu trong sự kiện vẫn chưa được định đoạt và thứ duy nhất tiến triển là lôi thêm người vào. Nếu bạn liên tưởng tới anime, thì cái này cũng giống như việc bên ủy ban nhà sản xuất quyết định gì đó nhưng cái anime chính thì vẫn ì ạch chưa khởi công. Cái anime đó sẽ chẳng bao giờ được làm tử tế, huh…

Khi chúng tôi vẫn đang mắc kẹt, đồng hồ vẫn cứ quay và lịch vẫn cứ bay từng tờ một. Mặc dù ai cũng trông như rất nỗ lực, nhưng thực ra đây chỉ là tiêu phí thời gian mà thôi. Nếu liên hệ với anime, vậy ủy ban chuyên lên kế hoạch sẽ ngốn hết tất cả thời gian nhưng vẫn để lại hằng hà sa số những chuyện quan trọng không giải quyết hết…. kiểu kiểu thế.

Quan trọng là sự cân bằng và sự quyết đoán. Hiện tại, chúng tôi đang thiếu cả hai thứ này.

Sau khi thở dài lần thứ năm, tôi quay về phía cái laptop.

Tôi tính toán lại ngân quỹ của bên mình, kiểm tra lại lịch trình, ước lượng chi phí hoạt động cùng các loại chi phí phụ gia trong kế hoạch. Ngoài ra, tôi còn kiểm tra thông tin liên lạc của nhà thờ và band nhạc jazz, v…v

Tuy nhiên, tôi càng làm nhiều, tôi càng cảm thấy cả cái sự kiện này mới bất khả thi làm sao. Gooooosh, cái quái gì thế này, phải chăng não họ bị úng nước hết rồi? Tôi lẩm bẩm "không đời nào chúng ta có thể làm được!" và những người khác ở bên Sobu có vẻ như cũng có cảm giác tương tự khi phó hội trưởng cũng thở dài thườn thượt.

Sau đó, cậu ta đưa cho tôi đống tài liệu.

"Dù có tính toán đi tính toán lại bao nhiêu lần đi nữa, ngân quỹ vẫn không đủ. Chúng ta nên làm gì giờ?"

"Hoặc là cắt giảm bớt tiết mục hoặc là đi gây quỹ. Tôi đoán chúng ta sẽ biểu quyết vào cuộc họp tiếp theo."

Nói thật, thời gian lúc này là vô cùng quý giá. Nhưng trừ phi chuẩn bị được những tài liệu, luận cứ xác đáng, hoặc là tình thế không cách nào cứu vãn nổi nữa, nếu không thì còn lâu mới thuyết phục được bên kia bỏ cuộc. Cơ mà kể cả có số liệu thuyết phục thì bên kia hẳn vẫn sẽ tranh luận một hồi cho mà coi.

Tôi vò đầu và vươn tay ra lấy tách cà phê. Vị đắng chát của cà phê đen trong cốc giấy khiến đầu lưỡi tôi tê dại và tôi chẳng thể nào chịu nổi cái thứ cà phê này.

Quanh đây có món đồ ngọt nào không nhỉ…? Tôi nhìn trên mặt bàn. Và đúng lúc đó, tôi thấy Isshiki đang đi về phía tôi.

"Senpai. Việc trang trí sắp sửa xong rồi. Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?~"

Aah, đúng vậy. Chúng tôi còn phải xử lý cả đám học sinh tiểu học nữa, huh… Tôi tạm dừng một lát, khoanh tay lại và suy nghĩ.

Những việc cần kịp, nhưng lại phù hợp với học sinh tiểu học, mà lại đảm bảo dù tương lai có biến cố gì thì công việc này vẫn cần thiết, huh? Bọn nhóc cũng vừa trang trí xong nơi tổ chức sự kiện. Vậy việc cuối cùng có thể làm chỉ có thể là….

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng tôi cũng nảy ra một ý.

"Đã trang trí cho cây thông Noel chưa?"

Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Isshiki trở nên kì quái.

"Chúng ta đã có cây rồi… Nhưng nếu giờ đã để vào rồi thì vướng víu lắm, phải không?"

Chà, cũng không có gì bất ngờ. Đúng thật, giờ mà để cây vào giữa phòng thì vướng víu chết. Cái cây lần này lại còn khá lớn nữa chứ, vậy nên riêng sự hiện diện của nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi. Nếu vậy, chúng ta có thể tận dụng ưu thế này.

"Chúng ta có thể nói chuyện với bên nhà văn hóa và xin họ cho chúng ta chuyển ra ngoài cửa. Chỉ còn một tuần nữa là tới giáng sinh, vậy nên cái này là một mũi tên trúng hai con chim. Ngày sự kiện diễn ra chúng ta lại đưa nó vào lại bên trong cũng được."

"Ra vậy… Em hiểu rồi."

Gật đầu vài cái, Isshiki trở về chỗ đám trẻ. Tôi dõi theo em ấy rời đi rồi quay lại màn hình laptop. Cuối cùng tôi cũng chẳng tìm thấy món đồ ngọt nào, nhưng nói chuyện với Isshiki như vừa rồi cũng là một hình thức giải lao khá hiệu quả. Tuy nhiên, dùng một công việc để giải tỏa áp lực cho một công việc khác, đây chẳng phải là triệu chứng giai đoạn cuối rồi sao? Của bệnh 'Nô lệ cho tư bản'? 'Sự hài lòng giả tạo'? Xin hãy cho tôi tự do trước khi tôi chết vì làm việc quá sức...[2]

Nhưng tôi không nên ở đây mà ngồi đùa cợt. Mặc dù tôi chỉ tới giúp Isshiki để hoàn thành trách nhiệm của mình khi ép em ấy trở thành chủ tịch, giờ tôi nhận ra rằng tôi đã trở thành người đưa ra chỉ đạo cho mọi người làm việc. Và có vẻ như không ai phàn nàn gì về việc đó cả. Mọi người đều rất tự nhiên hỏi ý kiến của tôi về mọi việc.

Tình thế này không ổn chút nào. Sự tuyệt vọng này tôi đã từng thấy trước đây.[3]

Nếu chúng tôi không xoay chuyển tình thế ngay và luôn thì kết cục cuối cùng vẫn chỉ là thất bại mà thôi. Đây là chuyện tôi đã quá quen rồi. Mà không chỉ có vậy, tình thế này hoàn toàn không phải là thứ mà hội trưởng hội học sinh, Isshiki Iroha của chúng tôi cảm thấy vui vẻ gì cho cam.

Để thay đổi, tôi cần phải để hết công việc lại cho Isshiki và xây dựng được sự đồng thuận hướng về em ấy.

Tôi mang chỗ tài liệu đã được sắp xếp tới chỗ Tamanawa đang đứng. Cái kiểu họp hành hiện tại của chúng ta hoàn toàn không tốt chút nào. Nếu những người đại diện thiếu quyết đoán và không chịu quyết định việc gì, vậy kết cục chỉ có thể là dẫm lên chân nhau mà thôi,

"Này, rảnh không?"

"Sao thế?"

Tamanawa có vẻ như cũng đang làm việc. Hiện trên màn hình chiếc MacBook Air của cậu ta là dòng chữ "Sơ thảo kế hoạch". Khi tôi liếc nhìn bên dưới, những thứ đã được gõ ra là 'cách để thu được thành quả từ việc tổng hợp nhiều ý kiến.'

Có vẻ như cậu ta định biến ý tưởng của tất cả mọi người thành sự thật.

Nhìn sơ qua chỗ bản nháp, tôi cảm thấy chần chừ không biết có nên nói ra hay không, nhưng cuối cùng tôi vẫn đưa chỗ tài liệu tôi mang tới cho cậu ta.

"Tôi đã xem qua rất nhiều ý tưởng ở đây. Những thứ chúng ta có thể và không thể làm…. Chà dù chúng ta không thể làm hết phần lớn trong số chúng, nhưng…"

“Oooh! Thanks!”

Tamanawa cầm đống tài liệu lên và lật qua lật lại.

"Từ đây, chúng ta sẽ có cái nhìn cụ thể vào những vấn đề tồn đọng, đúng không?"

"Ừ."

Không cần phải bàn cãi nữa, làm gì có đủ thời gian và tiền bạc chứ.

"Được rồi, giờ cùng nghĩ cách giải quyết những vấn đề kia thôi."

"Không, chờ đã. Thiệt tình, làm sao mà làm được chứ. Chỉ còn một tuần thôi đấy."

"Ừ, vậy nên tớ nghĩ chúng ta có thể sử dụng nguồn lực từ bên ngoài để thuê một BAND NHẠC tới. Thấy không, tớ có tìm kiếm một hồi, nhưng họ có rất nhiều các DỊCH VỤ chuyên đi hát cho các BUỔI HÁT LIVE RIÊNG, vậy nên tôi nghĩ chúng ta có thể tận dụng để tổ chức một SỰ KIỆN tốt."

Thế thì moi kinh phí từ chỗ nào…? Câu hỏi nhức nhối đó nghẹn trong cổ tôi, tuy nhiên với một kẻ cứng đầu như thế kia, có nói thì cậu ta chắc cũng chẳng định đổi ý đâu.

Không phải là Tamanawa không chịu lắng nghe ai cả, ngược lại là đằng khác, cậu ta lắng nghe tất cả mọi người.

Chính là vì vậy nên cậu ta mới muốn đưa ra một kết luận có thể gói gọn ý kiến của tất cả mọi người.

"Đầu tiên, chúng ta cần phải bàn bạc với mọi người và quyết định trong buổi họp tiếp theo."

Tamanawa có vẻ như rất quyết tâm. Mà có vẻ cứng đầu thì đúng hơn. Tôi đã nói chuyện với cậu ta rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa lần nào thay đổi được quan điểm của cậu ta. Không phải là cứng đầu, chính xác thì nên gọi nó là gan lì, không, là ảo tưởng sức mạnh, chắc vậy? Thật là bí ẩn, không hiểu tại sao cậu ta lại cố gắng đến vậy chỉ để biến ý kiến của mọi người thành hiện thực.

Nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra.

Tamanawa cũng mới lên nhận chức hội trưởng hội học sinh chưa được lâu. Mặc dù biểu hiện của cậu ta gây ấn tượng rất mạnh làm tôi hiểu nhầm, nhưng cậu ta vẫn chỉ như Isshiki thôi, mới vừa nhậm chức.

Chính vì vậy cậu ta muốn nghe ý kiến của tất cả mọi người. Chỉ sau khi thống nhất được ý tưởng cậu ta mới hành động. Để đề phòng không cho rắc rối nào xuất hiện, cậu ta sẽ luôn giữ cho không có một cuộc tranh cãi nào nổ ra.

Còn về Isshiki luôn đến chỗ tôi xin hướng dẫn, về cơ bản cũng giống trường hợp của Tamanawa. Tôi thậm chí còn không thể giúp đỡ Isshiki một cách tử tế, người tôi chỉ vừa mới quen không lâu, vậy nên làm gì có chuyện tôi có thể trợ giúp Tamanawa, người tôi mới gặp vài ngày, chứ chưa nói tới chuyện thay đổi suy nghĩ của cậu ta, chuyện còn bất khả thi hơn.

Không còn gì phải hỏi thêm nữa. Lần tới nhất định phải quyết được; tôi nhấn mạnh vào điểm đó cho cậu ta hiểu.

"…Nếu cậu không quyết định được vào buổi họp tiếp theo, chúng ta sẽ không thể nào hoàn thành được. Tôi trông cậy cả vào cậu đấy."

"Tất nhiên rồi."

Quả nhiên Tamanawa vẫn sẽ trả lời vậy, vẫn sẽ cười thoải mái như vậy. Nhưng ngay lúc này, nụ cười kia trông mới đáng ngờ làm sao.

Tôi từ bỏ mọi nỗ lực thuyết phục Tamanawa và trở về chỗ mình.

Không ổn rồi… Tôi đã không còn phương án nào khả thi nữa.

Cuối cùng, những gì chúng tôi cần làm hẳn sẽ được quyết định tại buổi họp tiếp theo, nhưng liệu có được không? Căn cứ vào tiến triển của những buổi họp từ trước tới nay, tôi chẳng dám tự tin khẳng định.

Dù sao thì, đã đến mức này thì tôi đã chẳng thể làm gì được nữa. Việc duy nhất còn lại để tôi làm đó là ngồi đó ngắm nhìn cái sự kiện này thất bại theo cách đầy xấu hổ.

Khi đang trở về chỗ ngồi, tôi nhìn thấy Rumi đang làm việc một mình.

Tôi nhìn chung quanh, nhưng chẳng có đứa nhóc nào ở đây cả. Chúng hẳn vẫn đang bận rộn trang trí cho cây thông. Tôi tò mò không hiểu em ấy đang làm gì mà một mình ở đây, thế là tôi lại chỗ em ấy.

"…Em đang trang trí ư?"

Rumi đưa những tờ giấy đã gấp lại vào giữa hai lưỡi kéo và cắt theo những nếp gấp. Có vẻ như em ấy đang làm những bông hoa tuyết bằng giấy.

Có vẻ như công việc trang trí vẫn chưa kết thúc hẳn và Rumi đang hoàn thiện nốt phần còn lại. Chà, nếu bạn đứng dưới góc nhìn của lũ trẻ, chúng thường thích làm những việc mới mẻ như trang trí cây thông hơn là lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán như làm đồ trang trí.

Tuy nhiên, chẳng có người giám sát nào để mắt trông coi một học sinh tiểu học sử dụng thứ bén nhọn và nguy hiểm như kéo, kì quái thật. Chắc là tôi phải gọi em ấy rồi. Bên cạnh đó, do không có ai đang nhìn, Rumi cũng sẽ không trưng ra cái ánh mắt kì quái kia dù tôi có nói chuyện với em ấy.

"Em đang làm một mình sao?"

Tôi cúi xuống một chút, định trò chuyện với em ấy, nhưng Rumi không đáp lại. Em ấy chỉ tiếp tục công việc cắt giấy của mình.

…Chà, nếu em ấy cứ lờ tôi đi như vậy thì tôi biết làm gì hơn.

Tôi từ bỏ. Nhưng ngay khi tôi đang định đứng dậy, Rumi liếc nhìn tôi một cái. Rồi em ấy lại ngoảnh mặt đi và cầm một tờ giấy khác lên.

"…Anh nhìn mà không biết à?"

Cái giọng xấc xược của em ấy nghe như thể em ấy đang đùa cợt tôi vậy. Mạng nhà em delay 5s à? Ngày nay đánh dota delay 1s thôi là đã có đứa disconnect rồi đấy.[4]

Khi tôi đang nghĩ con nhóc này chả đáng yêu tí nào, thì tôi lại để ý cái cách em ấy làm việc một mình và tôi lại có ấn tượng tốt. Và đó cũng là lúc tôi nhớ ra tại sao tình cảnh của em ấy lại thành ra thế này.

Cũng như Isshiki, tình cảnh của Tsurumi Rumi cũng là tác dụng phụ, hệ quả từ những hành động của tôi. Nếu vậy, tôi cũng cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Tôi ngồi xuống cạnh Rumi và cầm một tờ giấy gấp từ chồng giấy lên. Tôi lượm cái kéo nằm lăn lóc trên sàn nhà lên.

Uhhh… Haa, có một đường kẻ mờ mờ trên tờ giấy, tôi nên cắt dọc theo đường kẻ… Không, sai rồi. Có khi đường kẻ này là để gấp theo, xong rồi mới cắt…. Bất ngờ ghê, cái này cũng phức tạp ra phết. Thế là tôi ngồi gấp lại và cắt, bắt chước theo cử động của em ấy.

Khi tôi đang gấp dở, tiếng cắt giấy bên cạnh tôi bỗng ngưng bặt. Khi tôi nhìn sang, Rumi đã tạm dừng và sửng sốt nhìn tôi.

"…Anh đang làm gì vậy?"

"Em nhìn mà không biết à?"

Tôi bắt chước câu của em ấy khi nãy và đáp lại[5]. Rumi hiểu ra ngay và nhướn mày lườm tôi.

"…Anh không còn việc gì khác để làm à?"

"Chuyện là thế đó, anh quả thật chả còn gì để làm."

Nói thật, còn rất nhiều việc cần phải làm, nhưng tiếc thay, chẳng còn việc gì tôi còn làm được. Tất cả đều phụ thuộc vào buổi họp tiếp theo.

Nghe tôi nói vậy, Rumi nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

"…Vô công rỗi nghề."

"Tha cho anh đi mà."

Sau đó, hai người chúng tôi yên lặng và chỉ tập trung ngồi làm đồ trang trí.

Tôi không biết ai là người đề ra ý tưởng này, nhưng việc làm đồ trang trí từ giấy gấp là công việc đòi hỏi tỉ mỉ hơn tôi tưởng, còn việc cắt giấy này lại rất cần sự tập trung.

Tôi cảm giác như mình bị cuốn vào công việc, và những tiếng ồn từ Phòng Luyện tập cứ như đã tan biến.

Nhưng rồi, tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng to.

Nhìn lên, hóa ra là Isshiki đang đi bộ tới đây.

"Ah, em tới mượn cái kéo, được chứ?"

Em ấy cầm vài cái kéo nằm rải rác trên bàn lên. Có vẻ như bên kia cũng cần kéo để trang trí cây.

Và rồi, Isshiki để ý thấy Rumi. Rumi đang tập trung làm việc đến mức em ấy không để ý thấy Isshiki. Nhưng Isshiki thì lại có vẻ rất tò mò hứng thú.

Isshiki bước về phía tôi. Cái gì vậy…? Tôi nghiêng người sang và Isshiki ghé vào tai tôi thì thầm.

"…Senpai, đừng nói là anh thích các cô 'nhỏ tuổi' nhé?"

"Chà, dù sao anh cũng không ghét chúng."

Chắc là do em gái tôi nên tôi cũng khá rành ứng phó với những bé gái nhỏ tuổi hơn mình. Thực ra, tôi có xu hướng lo lắng khi ở gần những người sát tuổi tôi là đằng khác. Tất nhiên, nếu mà nhỏ tí ti như em gái của Kawasaki thì tôi lại chả biết phải ứng phó với chúng thế nào, nhưng chỉ thế thôi. Ah, lại nói, tôi chả biết phải xử lý ra sao với mấy thằng nhóc luôn. Đám đấy cứ thú tính thế nào ấy, chẳng có lời răn dạy khuyên bảo nào lọt được vào tai chúng...

Nhưng Isshiki có vẻ như không tin lắm. Hình như em ấy đang ngẩn cả người ra thì phải? Tôi nhìn em ấy và Isshiki đáp lại bằng vẻ mặt phức tạp.

"…Đừng nói khi nãy anh vừa tán tỉnh em đấy nhé, em xin lỗi, đúng là em thích con trai lớn tuổi hơn, nhưng chiêu đó không hiệu quả đâu."

"Chờ đã, bộ anh có nói vậy bao giờ à?"

Trời ạ, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi trả lời câu hỏi của em ấy một cách nghiêm túc đến vậy…

Khi tôi phẩy phẩy tay đẩy em ấy đi bởi vì em ấy đang cản trở bọn tôi làm việc, Isshiki phàn nàn "Ai lại đi đối xử với em như vậy bao giờ không…?" rồi quay lại Phòng Luyện tập.

Sau khi Isshiki đi, khoảnh khắc yên bình lại quay trở lại.

Tiếng giấy sột soạt và tiếng kéo cắt giấy. Cả hai chúng tôi chả ai nói gì, chỉ ngồi đó tiếp tục làm thêm những bông hoa tuyết từ giấy gấp.

Cuối cùng, chúng tôi hoàn thành cái cuối cùng và Rumi cùng tôi đều nhìn nhau.

"Có lẽ chúng ta xong việc rồi đấy…"

"….Uh huh."

Sau khi đáp lại, em ấy trút một tiếng thở dài thỏa mãn và khẽ mỉm cười. Nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy liền quay mặt đi, có vẻ như là vì xấu hổ[6]

Tôi cũng khẽ thở dài và đứng dậy.

"…Nào, giờ, chúng ta quay lại nhé?"

“U-Um…”

Vẫn ngồi đấy, Rumi nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó. Tuy nhiên, tôi không chờ em ấy mà cướp lời luôn.

"Mọi người hẳn vẫn đang trang trí cho cái cây, vậy sao em không thử lại đó xem?"

“…Ah, được.”

Nói xong, Rumi đứng dậy và đi tới phía Phòng Huấn luyện. Về phần tôi, tôi trở lại ngồi ghế của mình.

Tôi không nghe được những gì Rumi muốn nói. Đó là vì khi thấy nụ cười đó, ngực tôi bỗng nhói đau.

Khi tôi thấy nụ cười ấy, tôi mới nhận ra mình khao khát muốn dùng nụ cười đó để tha thứ cho chính mình biết bao. Tuy nhiên, kể của nụ cười của Tsurumi Rumi cũng không thể trở thành cái cớ biện hộ cho hành động của tôi.

Những hành động của tôi trong quá khứ quả thực đã cứu vớt được một ít sự tình.

Nhưng chỉ như thế là không đủ.

Đó là trách nhiệm của tôi. Vậy mà tôi vẫn ở đây, không hiểu nổi đáp án là gì.

× × ×

Đám học sinh tiểu học được gửi về nhà hết. Sau khi tiếp tục làm thêm một hồi nữa, sắp xếp lại chỗ tài liệu còn lại, rốt cuộc chẳng còn việc gì để làm nữa.

Hội học sinh trường Sobu uể oải làm những công việc vụn vặt như tính toán lại ngân quỹ để giết thời gian. Còn bên Kaihin Sogo, họ có vẻ đang rất hào hứng thảo luận.

Tôi đoán công việc của tôi đến đây là hết rồi, huh?

"Isshiki, có vẻ như cũng không còn việc gì để làm nữa, vậy nên cho anh về trước được không?"

Khi tôi hỏi Isshiki đang ngồi ngay cạnh tôi xem tài liệu, em ấy nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.

"Em đoán vậy… Thế chúng ta giải tán ở đây nhỉ?"

"Ừ. Anh sẽ về trước vậy."

Tôi rời khỏi phòng Huấn Luyện, bỏ lời chào "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ" của Isshiki lại đằng sau.

Khi tôi ra khỏi nhà văn hóa, trời đã tạnh mưa. Phản chiếu trong những vũng nước trên mặt đường là những ánh đèn mờ ảo của thành phố. Những hạt mưa đọng lại dưới mái che dường như cũng đang hút hết ánh sáng về phía mình. Tuy nhiên, khung cảnh mĩ lệ thì mĩ lệ thật, nhưng nó trông cũng thê lương biết bao.

Tôi sửa lại cổ áo khoác và tiếp tục bước đi. Đến khi tôi tới bãi đỗ xe đạp thì tôi mới nhớ ra hôm nay tôi không đi xe đạp. Do trời mưa từ sáng đến giờ, tôi đã đi tàu điện và xe bus tới trường.

Chẳng còn cách nào khác, tôi xoay người đi về phía nhà ga. Đang đi giữa chừng thì tôi thấy tiệm MariPin. Tấm biển hiệu sáng rực ánh đèn neon và mỗi lần cửa tự động mở, hơi ấm ở trong đó cứ chực trào ra.

Ồ đúng rồi, ở trong MariPin cũng có một tiệm KFC nhỉ….? Tôi quên béng chuyện phải đặt hàng gà rán.

Hôm nay tôi về sớm hơn nhiều nên tôi đoán tôi sẽ đi đặt hàng một thùng gà theo đúng yêu cầu của mẹ. Nhà tôi cách đây cũng khá xa, nhưng chúng tôi hẳn sẽ hâm lại trong lò nướng thôi, tới lúc đó người đi hâm lại vẫn là tôi thôi, vậy nên mua ở đây cũng được. Cơ mà, tự dưng lại nhớ ra chuyện mua gà, tôi quả thật là hợp với vai 'con gà' mà![7]

Khi tôi vào tỏng MARINPIA, cảnh hàng đàn người mang một đống những túi lớn khiến tôi choáng ngợp, cứ như thể người ta đang tổ chức đợt giảm giá dịp Giáng sinh trong này vậy. Tôi đảo mắt rà soát bên trong và khi thấy tiệm KFC, tôi tới thẳng chỗ đó luôn.

Giáng sinh sắp tới gần, chỉ còn cách chưa đầy một tuần nên KFC đang làm ăn rất khá, trước cửa tiệm là cả hàng dài người xếp hàng chờ mua gà đóng thùng. Chà, vị trí ở đây cũng thuộc dạng đắc địa, người đi làm từ công ty về cũng hay tạt qua đây. Ở đây gần nhà ga mà. Tôi cũng xếp hàng và mua được phần của mình mà không gặp rắc rối gì đáng kể.

Việc cần làm cuối cùng cũng xong rồi. Giờ chỉ việc về nhà thôi.

Tôi đi tới lối ra gần nhất với chỗ mình. Bởi vì dòng người cứ liên tục vào rồi lại ra, cánh cửa tự động chưa có nổi một cơ hội để khép lại. Ngoài những người ở tầng một, còn những người đang đi tới cầu thang cuốn gần nhất, và những người đi ra từ cầu thang, tất cả hoà quyện lại tạo thành cả một biển người.

Quả nhiên là Giáng sinh, dịp cuối năm có khác. Bầu không khí đã hối hả nay lại càng hối hả, huh… Và ngay lúc đó, tôi nhìn về phía thang cuốn.

Trong dòng người đang theo thang cuốn đi xuống, tôi thấy Yukinoshita Yukino. Mặc dù đáng ra tôi phải rời đi càng sớm càng tốt, nhưng tôi lại sững sờ dừng lại.

Trong dòng người hỗn loạn như vầy nhưng Yukinoshita trông vẫn thật nổi bật. Thậm chí tôi còn không phải tốn công tìm kiếm cũng dễ dàng tìm thấy bóng dáng ấy giữa biển người.

Có vẻ như Yukinoshita vừa mới đi hiệu sách mua sách, vì trên tay cô ấy đang cầm một túi đầy sách.

Tôi đang đứng ở ngay lối đi của cô ấy, vậy nên không có gì kì lạ khi cô ấy cũng để ý thấy tôi và lộ ra biểu hiện kinh ngạc. Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau và chúng tôi đều nhận ra đối phương. Đến mức này thì khó mà giả vờ như chúng tôi chưa nhìn thấy nhau được rồi.

Tôi giơ tay lên chào cô ấy và Yukinoshita bước ra khỏi thang cuốn rồi gật đầu lại.

“Yo.”

"…Chào buổi tối."

Nhịp bước chân vốn từ nãy đến giờ vẫn vậy, cũng như nhịp bước chân của Yukinoshita, vừa bước vội ra khỏi cầu thang, cả hai có vẻ xấp xỉ nhau do tôi và cô ấy ra ngoài cùng một lúc.

Những người đi ra đường để về nhà, những người tới chơi, những khách hàng đi mua sắm, họ đứng chật kín chung quanh.

Sau khi ra khỏi cửa tiệm KFC, thứ đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là quảng trường nhỏ ở ngay phía trước. Tôi không chắc những buổi chiều vào ngày nghỉ hoặc vào mùa ấm thì thế nào, nhưng vào một đêm lạnh lẽo khi cơn mưa vừa dứt như thế này thì chẳng có ai dừng lại ở đây cả.

Nhưng cũng đúng ở chỗ này, không hiểu vì sao hai chúng tôi lại đồng thời dừng lại.

Yukinoshita sửa sang lại áo khoác, kéo khăn len lên chỉnh lại. Tôi cũng kéo khăn len lên, bắt chước cô ấy.

Phải chăng đây là thói quen mới hình thành gần đây trong clb? Cứ mặc kệ thì tốt rồi, nhưng trong lúc tôi còn đang tìm từ để nói thì miệng đã tự động mở ra.

"Aah, cậu đang đi mua sắm sao?"

"Ừ… Tôi cũng muốn hỏi câu tương tự, cậu đang làm gì ở đây, tại thời điểm như thế này?"

Nghe tôi hỏi, Yukinoshita cũng đáp lại bằng vẻ lạnh lùng cố hữu và giọng nói lạnh lùng.

Hôm nay tôi cũng rời clb sớm. Vì vậy, việc tôi ở đây vào giờ này đúng là không bình thường chút nào. Vậy nên có tò mò hỏi thì cũng hiển nhiên thôi. Một cuộc gặp gỡ tình cờ và đầy bất ngờ là thứ tôi muốn tránh bằng mọi giá. Tuy nhiên, do đã gặp nhau mất rồi nên cũng chẳng còn cách nào để trốn tránh nữa.

Xoa tay lên má, tôi ngoảnh mặt đi khỏi Yukinoshita.

"…Chà, tôi, có việc phải làm."

Tôi không thể nói rõ đó là gì. Chính vì vậy tôi nói những lời mập mờ và vô nghĩa. Tuy nhiên đó lại không phải là lời nói dối.

Yukinoshita nhìn xuống và khe khẽ đáp.

"Tôi hiểu…"



Rồi cô ấy lại ngẩng mặt lên. Cô ấy cắn môi, cứ như thể đang lo lắng không biết có nên nói ra hay không. Người cô ấy khẽ run lên, rồi đôi mắt kia quay về phía tôi, run rẩy.

"…Cậu đang giúp đỡ yêu cầu của Isshiki nhỉ?"

Thanh âm phát ra nghe thật yên tĩnh và thiếu khí phách. Cứ như lớp băng mỏng trong đêm tuyết giá, chỉ cần đụng nhẹ là nó sẽ vỡ vụn ra. Chính vì vậy nó khiến người ta cảm giác lạnh lùng biết bao.

Có vẻ như Yuigahama không phải là người lén kể cho cô ấy. Tôi nghĩ Yukinoshita hẳn là đã tự đoán ra được. Trước giờ cô ấy chắc là vẫn luôn tha thứ, nhưng giờ tận mắt thấy những hành động khả nghi của tôi, cô ấy hẳn cũng không kìm được mà hỏi.

"Aah, chà, chuyện nào cũng có lý do của nó cả…"

Dù tôi có cố nói mơ hồ thế nào, sự thật vẫn không thể thay đổi, nhưng tôi vẫn không thể nói khác được. Đến lúc này rồi thì phủ nhận cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Cậu không cần phải nhọc công nói dối như vậy đâu."

Ánh mắt của Yukinoshita nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nơi chỉ có từng cơn gió lạnh cuốn qua. Cô ấy hẳn đang nhắc tới việc tôi viện cớ về Komachi.

"Thực ra cũng không phải là nói dối. Đó là một trong số những lý do."

"…Tôi hiểu. Đúng vậy, cậu không nói dối."

Câu nói cứ như thể tự giễu, Yukinoshita lấy tay vuốt mái tóc đang bị gió lạnh thổi bay đi.

Thấy động tác đó, cuộc nói chuyện ngày nào cứ như hiện về trong tâm trí tôi.

Yukinoshita Yukino không nói dối. Tôi vẫn luôn cố chấp tin vào nó và chính vì vậy, tôi đã vỡ mộng khi biết được rằng cô ấy không nói thật.

Nhưng cái này không chỉ do cô ấy. Tôi bị vỡ mộng còn vì trước đây đã áp đặt lý tưởng ấy lên người Yukinoshita.

Mặt khác, tôi bây giờ thì sao? Tôi thậm chí còn tồi tệ hơn cả khi đó. Không nói thật không phải là nói dối. Tôi đã cả tin vào sự dối trá đó và thậm chí còn làm theo.

Với tôi, khi nhận ra bản thân lại sử dụng sự dối trá mà đáng lý tôi phải loại bỏ đó, nó khiến tôi cảm giác bản thân mình ghê tởm biết bao. Chính vì vậy những lời tôi nói nghe đầy ăn năn.

"…Xin lỗi vì đã tự tiện làm một mình."

Yukinoshita nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu.

"Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Cậu muốn tự mình làm gì thì tôi cũng chẳng có quyền chen vào, chứ đừng nói là cho phép. Trừ phi…"

Yukinoshita dừng lại ở đây. Đôi bàn tay đang nắm cái cặp vắt qua vai siết chặt lại.

"Cậu cần tôi cho phép?"

Yukinoshita khẽ nghiêng đầu và dùng đôi mắt trong suốt kia chất vấn tôi. Giọng nói thanh thoát kia không hề mang chút chỉ trích nào. Nhưng chính vì vậy tôi lại càng cảm thấy đau đớn. Những cảm xúc ngột ngạt như lèn chặt ngực tôi.

"…Không, chỉ là hỏi thế thôi."

Tôi không biết câu trả lời thế nào mới gọi là chính xác. Mà có khi câu trả lời chính xác là câu mà bạn chẳng cần phải chuẩn bị gì cả, cứ nghĩ sao nói vậy thôi.

Tôi đảo mắt sang bên nhìn Yukinoshita. Cô ấy vẫn đang cười, nụ cười chẳng khác gì nụ cười trong phòng clb, cứ như thể cô ấy đang hoài niệm về những ngày đã quá xa xôi.

"…Tôi hiểu. Nếu vậy, cậu không cần phải xin lỗi. Bên cạnh đó, làm việc với cậu sẽ giúp Isshiki-san cảm thấy thoải mái hơn.

Yukinoshita nhẹ nhàng, từ tốn nói. Tôi thì chỉ yên lặng và lắng nghe. Nếu tôi không được phép xin lỗi, vậy thì tôi còn biết làm gì bây giờ?

Yukinoshita tiếp tục đi. Cô ấy cứ thế mà đi, chẳng thèm nhìn tôi, chỉ chăm chăm nhìn về phía những đám mây mờ ảo như sương khói bị ánh đèn vàng từ khu công nghiệp đằng xa nhuộm vàng giữa bầu trời đầy mây và vắng sao.

"Nếu là cậu, tôi nghĩ cậu sẽ giải quyết được vấn đề. Dù sao từ trước đến giờ vẫn luôn là vậy."

Sai rồi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng giải quyết được cái gì. Dù là Isshiki hay Rumi, cuối cùng, tôi cũng chỉ biến mọi thứ trở nên mơ hồ để rồi chuyển thành hỗn loạn. Như thế không thể gọi là cứu giúp họ, không thể.

"Tôi đâu giải quyết được cái gì chứ… Bên cạnh đó, vì tôi luôn một mình, nên tôi luôn tự mình làm việc, thế thôi."

Việc gì liên quan tới tôi thì tôi phải làm. Đây là chuyện hiển nhiên. Dù là tôi bị cuốn vào hay là chuyện cứ thế tự đổ lên đầu tôi, một khi đã dính dáng tới tôi, vậy thì cuối cùng nó cũng sẽ trở thành vấn đề của tôi. Chính vì vậy tôi chỉ luôn tự mình và một mình giải quyết vấn đề.

Đó là nguyên tắc đã bám rễ trong lòng tôi, và một khi quen với việc dựa dẫm vào người khác khi vẫn chưa tới bước đường cùng, vậy thì còn cần phải nỗ lực làm gì chứ. Ngay từ đầu đã sai lầm thì dù là phương pháp tiếp cận đúng, cuối cùng kết quả thu được vẫn là đáp án sai lầm mà thôi.

Chính vì vậy tôi sẽ tự mình xử lý. Chuyện chỉ có vậy thôi.

Yukinoshita hẳn cũng có suy nghĩ tương tự, do tôi và cô ấy đã làm việc chung trong clb được hơn nửa năm rồi.

"Cậu cũng vậy thôi."

Với đầy tự tin, không, là đầy kỳ vọng, tôi nói vậy. Nhưng những lời của Yukinoshita lại đanh lại.

"Cái đó… sai rồi."

Cô ấy ngẩng đầu lên, mím môi lại và nắm chặt lấy tay áo khoác. Lấp ló sau cái khăn quàng cổ đã tụt xuống một chút là yết hầu trắng toát. Cứ như thể cô ấy đang vật lộn với cơn gió lạnh vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yukinoshita như vậy.

Yukinoshita tiếp tục nhìn xuống và nói.

"Tôi chỉ luôn giả bộ là tôi có thể làm được… và tôi có thể hiểu được hết thảy."

Cô ấy đang nói về ai vậy? Là cô ấy hay là chính tôi? Mà cũng có thể là cả hai. Mà cô ấy đang nghĩ ai là người hiểu được hết thảy mọi thứ vậy?

Chính vì vậy, tôi phải nói gì đó, và dù cho suy nghĩ trong tôi lúc này vẫn đang hỗn loạn, tôi vẫn phải nói.

“Này, Yukinoshita…”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể nói tiếp. Yukinoshita đã ngẩng đầu lên và ngắt lời tôi với thanh âm bình tĩnh như mọi ngày.

"Tại sao cậu không nghỉ ngơi công việc ở clb một thời gian? Nếu cậu băn khoăn về chúng tôi, vậy thì không cần đâu."

Nói xong, cô ấy lại cười, một nụ cười trong suốt. Nụ cười hàm chứa sự bình tĩnh của một con búp bê trong tủ kính.

"Không phải là tôi băn khoăn gì đâu."

Tôi biết rằng những lời này không phải là lời tôi nên nói. Tuy nhiên, nếu tôi cứ im lặng không nói, vậy tôi hiểu rằng cả căn phòng trống vắng kia cuối cùng cũng sẽ chẳng còn nữa.

Tuy nhiên, một sai lầm thì vẫn luôn là một sai lầm. Có lấp liếm cách mấy thì nó cũng không bao giờ sửa lại được.

Yukinoshita khẽ lắc đầu. Chiếc cặp trên vai từ từ tuột xuống.

"Trước đến giờ cậu vẫn luôn băn khoăn lo nghĩ cho chúng tôi… Kể từ ngày ấy, lúc nào cũng vậy… Chính vì vậy…"

Trong thanh âm cứ mơ hồ tựa như đang tan biến ấy, tôi lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo. Nhưng cuối cùng nó lại không tới, bởi vì sau đó Yukinoshita lại nói khác.

"Nhưng cậu không cần phải gượng ép bản thân nữa. Nếu chỉ vì vậy mà nó cũng tan vỡ có nghĩa là cuối cùng nó cũng sẽ phải tan vỡ thôi… Đúng không?"

Trước câu hỏi đó, tôi cũng chỉ biết im lặng.

Đó là thứ tôi từng tin tưởng, nhưng giờ thì không còn nữa.

Tuy nhiên, Yukinoshita lại tin. Tin vào thứ mà tôi đã không còn tin tưởng từ sau chuyến tham quan kia.

Lúc đó, tôi đã nói dối. Chính lời nói dối đó đã khiến mong ước 'không muốn thay đổi' trở nên méo mó.

Ebina-san, Miura và cuối cùng, Hayama.

Họ ước mỗi ngày của mình đều rực rỡ, vui vẻ như vậy. Chính vì vậy họ nói dối, từng chút từng chút một, lừa gạt lẫn nhau, và dù có phải nỗ lực thế nào đi nữa, họ vẫn muốn bảo vệ mối quan hệ đó. Đã hiểu rõ tường tận, còn lâu tôi mới có thể phủ định nó.

Quyết định mà họ nhất trí đi tới, lựa chọn bảo vệ tất cả những gì họ đang có, tất cả đều là những thứ tôi không thể gọi là sai lầm.

Tôi áp dụng lối suy nghĩ của họ lên chính mình, thậm chí còn thừa nhận nó. Tôi đã thỏa mãn với quãng thời gian ấy, và tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ nếu để quãng thời gian này biến mất.

Mặc dù tôi hoàn toàn hiểu được quãng thời gian kia rồi cuối cùng cũng sẽ tan biến mà thôi.

Chính vì vậy mà niềm tin của tôi bị biến dạng, tôi bắt đầu tự lừa dối chính bản thân mình. Những điều quan trọng một khi đã mất đi sẽ chẳng thể nào thay thế. Những điều vô giá đó một khi để mất, bạn sẽ không bao giờ được chạm tay vào nó thêm một lần nào nữa. Chính vì vậy, bạn phải bảo vệ chúng, tôi đã lừa dối như vậy đó.

Tôi tưởng rằng mình đã bảo vệ được cái gì đó, nhưng thực ra tôi có bảo vệ được cái gì đâu. Tôi chỉ cố gắng níu kéo chúng lại, không để chúng rời đi mà thôi.

Vừa rồi, vấn đề của Yukinoshita chuyển tới tôi rõ ràng là một tối hậu thư.

Tất cả mọi thứ, nếu chỉ là phù phiếm bề ngoài, vậy thì đều là vô nghĩa.[8]. Cả tôi và cô ấy đều từng có chung một tín niệm như vậy.

───Liệu tôi còn tin vào tín niệm kia không?

Đến tôi cũng không có đáp án. Ngay lúc này, tôi đã hiểu được rằng dù là những nỗ lực không triệt để cũng không hoàn toàn vô nghĩa. Tôi hiểu rằng đó cũng là một cách giải quyết vấn đề. Chính vì vậy tôi không thể phủ nhận nó.

Tôi chỉ biết lấy im lặng để đáp lại, còn Yukinoshita thì nhìn tôi với đôi mắt cô đơn biết bao. Cô ấy cũng yên lặng và có vẻ như đang chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tuy nhiên, khi hiểu rằng mình sẽ không có được đáp án, cô ấy khẽ thở dài và mỉm cười hư ảo.

"Cậu không cần phải bắt mình tới clb nữa đâu…"

Thanh âm kia nghe mới dịu dàng thay!

Tiếng bước chân vang vọng từ những bậc thang bằng gạch. Kể cả giữa dòng người hỗn loạn này, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân càng lúc càng xa dần.

Yukinoshita biến mất giữa biển người. Dù cô ấy chưa đi xa nhưng tôi có cảm giác cô ấy đã ở xa, rất xa rồi.

Lặng người nhìn cô ấy rời đi, tôi ngồi phịch xuống trên một bậc thang ở quảng trường.

Và giờ tôi mới để ý thấy bài hát Giáng sinh đang được bật ở một cửa tiệm gần đây. Giữa quảng trường, một cây thông Noel được trang trí bằng đủ loại đèn nháy và những phụ kiện trang trí giống như những gói quà.

Bên trong những gói quà đó hẳn là chẳng có gì bên trong.

Cũng giống như căn phòng clb đó vậy, hoàn toàn trống rỗng. Dù biết vậy, nhưng tôi vẫn cố vươn tay ra nắm lấy cái hộp rỗng đó.

Mặc dù đó hoàn toàn không phải là thứ mà tôi mong muốn.

× × ×

Tôi cứ thừ người ra đó. Đầu tôi mụ mị, chẳng suy nghĩ được gì cả.

Tôi bước chân trên quảng trường nhỏ, ngắm nhìn những bóng đèn nháy lập lòe trên cây thông một hồi.

Cơ thể tôi rét run lên trước cơn gió lạnh. Vào đúng lúc đó, tôi đã đưa ra quyết định của chính mình. Tôi thở ra một luồng khói trắng và đứng dậy.

Nhìn đồng hồ của mình, Yukinoshita vẫn chưa đi được lâu.

Phía trước nhà ga lúc này nhung nhúc những người đang trở về nhà, những người đi mua sắm và những học sinh từ clb về.

Thế mà tôi lại thấy khung cảnh này tĩnh lặng biết bao.

Từ sau khi hòa vào đám đông ở quảng trường, những âm thanh nói cười rộn rã xung quanh và tiếng nhạc Giáng sinh du dương không còn chui lọt vào tai tôi nữa. Lúc này, thứ âm thanh duy nhất tôi nghe được là những tiếng thở dài của chính mình.

Tôi chậm rãi bước trên vỉa hè. Khi phải đi ngược chiều với dòng người túa ra từ nhà ga, tốc độ của tôi không được như ý muốn.

Không chỉ có người, ở đây còn có những chiếc xe hơi đỗ lại bên lề đường. Chúng hẳn là những chiếc xe chờ để đón người từ nhà ga ra.

Một chiếc xe bỗng hú còi inh ỏi. Đừng có bóp còi giữa lòng đô thị thế chứ… Tôi trao một ánh mắt khó chịu về phía đó. Có vẻ như không chỉ tôi mà cũng có rất nhiều người đang nhìn về phía đó.

Và ở đó, tôi thấy một chiếc xe thể thao màu đen mui hình oval mà bạn hiếm khi thấy được ở vùng này. Chiếc xe đó từ từ tiến lại gần tôi và cửa xe bên trái chậm rãi mở ra.

"Hikigaya, em đang làm gì ở đây?"

Khuôn mặt hiện ra sau ô cửa sổ là Hiratsuka-sensei.

"Haa, chà, em đang định về nhà đấy… Sensei nữa, cô đang làm gì ở đây?"

Tôi đã gặp một người không ngờ tới ở một nơi không ngờ tới. Nghe tôi hỏi, Hiratsuka-sensei đột nhiên nhoẻn miệng cười.

"Chà, một tuần nữa là đến lúc sự kiện bắt đầu, đúng không? Cô nghĩ là cô nên tới xem các em làm ăn thế nào, nhưng cô tới nơi thì mọi người về hết rồi. Thế là cô định về nhà, nhưng tình cờ lại thấy em."

"Mắt cô cũng tinh phết ấy nhỉ?"

"Khi em bị kẹt trong cái nghề suốt ngày phải ngồi tư vấn cho học sinh thì em sẽ có xu hướng để ý hơn tới những học sinh mặc đồng phục trường mình."

Hiratsuka-sensei mỉm cười có chút tự giễu và cô chỉ chỉ vào ghế ngồi.

"Cũng vừa vặn nhỉ, để cô đưa em về."

"Không, không cần đâu."

"Đừng có bướng. Lên xe đi. Đằng sau có xe đang tới kìa."

Hiratsuka-sensei giục tôi lên xe. Khi tôi liếc ra đằng sau, đúng là có xe đang từ đằng sau đi tới thật. Giờ cô ấy đã nói vậy, tôi làm sao từ chối được nữa chứ.

Tôi miễn cưỡng leo lên xe, nhưng chỉ có mỗi một cửa xe ở bên trái. Hẳn đây là loại xe hai chỗ ngồi, huh? Chẳng còn cách nào khác, tôi phải đi vòng sang bên phải. Cơ mà, xe này tay lái ở bên trái, phải không nhỉ…?

Tôi chui vào trong xe và ngồi xuống ghế. Thắt dây an toàn vào, nhìn chung quanh nội thất bên trong xe, tôi thấy những ghế trước được bọc hoàn toàn bằng da trơn bóng, ghế dựa và đồng hồ đo trông rất cao cấp và tay lái còn được trang trí với những đường viền bằng nhôm bóng loáng. Cái gì vậy, cái xe này max ngầu ạ.

"Sensei, xe này là của cô ư? Cái này đâu có giống chiếc hồi hè nhỉ…"

Lần cô ấy chở chúng tôi tới Làng Chiba, tôi nhớ là chúng tôi đi trên một chiếc xe bán tải cỡ nhỏ….

"Aah, đó là xe thuê. Cục cưng yêu dấu của cô là gã này."

Nói xong, Hiratsuka-sensei hạnh phúc đấm nhẹ vào bánh lái. Ánh mắt hân hoan của cô ấy trông nam tính chết mất. Tuy nhiên, một cô gái mà lại sở hữu một chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi đắt tiền thế này….? Biết nói sao nhỉ? Cái sở thích quái dị này hẳn là một lý do giải thích tại sao cô ấy mãi không kết hôn được...

Chiếc xe yêu dấu của Hiratsuka-sensei gầm rú một tiếng trầm thấp và chuyển bánh.

Khi tôi nói địa chỉ đại khái của nhà mình, Hiratsuka-sensei gật đầu và xoay tay lái. Nếu mà từ đây thì đi đường quốc lộ là nhanh nhất.

Nhưng khi tôi nhìn về phía trước, bọn tôi không đi đường quốc lộ.

Tôi quay sang nhìn người ngồi ghế lái và không hiểu tại sao lại đi đường này, Hiratsuka-sensei lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra và nhìn về phía trước rồi nói.

"Em có phiền không nếu chúng ta tạm dừng ở đâu đó?"

"Haa."

Một khi đã lên xe có nghĩa là tôi không còn tư cách phàn nàn. Tôi không biết chúng tôi sẽ dừng ở đâu nhưng chỉ cần về được tới nhà thì tôi không ngại.

Tôi lại ngả người ra ghế và chống tay lên cằm, tựa vào ô cửa sổ. Ánh đèn đường xuyên qua ô kính, được bao quanh bởi một quầng hào quang màu cam, hẳn là do xe đang chạy giữa sương mù.

Dưới chân tôi, điều hòa nóng đang từ từ sưởi ấm. Cảm giác thoải mái tới mức tôi phải ngáp vài lần.

Hiratsuka-sensei nắm tay lái ngồi bên cạnh tôi trầm ngâm bất động, thay vào đó là tiếng hít thở trầm bổng. Thanh âm ấy nhẹ nhàng và giàu tính nhạc, cứ như giai điệu sáo trúc khiến tôi tự dưng nhắm mắt lại. Do chiếc xe được điều khiển rất cẩn thận dù là xe đua thể thao nên những rung động trong xe cứ như nhịp đưa nôi vậy.

Một chuyến đi không biết đang hướng tới đâu.

Khi tôi đang thiu thiu sắp ngủ, chiếc xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.

Khi tôi nhìn sang, nơi đây là một con đường rất đỗi bình thường. Những chiếc đèn đường đều nhau tăm tắp. Bên làn đường bên kia, ánh đèn xe đôi lúc lại xẹt qua.

"Đến nơi rồi."

Hiratsuka-sensei nói vậy rồi nhảy ra khỏi xe. Mà "Đến nơi" tức là nơi nào chứ…? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn xuống.

Đột nhiên, mũi tôi bị hương vị của biển xộc vào. Và rồi, sau khi nhìn ánh đèn mờ ảo của thành phố phía trước, tôi đã đoán ra nơi này là đâu. Ở gần vịnh Tokyo, chúng tôi đang đứng ở trên cây cầu nối hai mỏm vịnh. Với học sinh Sobu như chúng tôi, đây là nơi chúng tôi sẽ tổ chức cuộc đua marathon vào tháng Hai hằng năm, nơi đây là một cột mốc trên đường chạy. Trên tay vịn của cầu là vô số những bức vẽ bậy nguệch ngoạc của các cặp tình nhân và tôi nhớ lúc mới nhìn qua tôi cũng đã cười nhạo trong lòng.

Khi chúng tôi đi xuống đường, Hiratsuka-sensei ném cho tôi một lon cà phê. Trời tối thui nên tôi suýt nữa thì đón hụt, nhưng cuối cùng vẫn chụp được. Lon cà phê này vẫn còn rất ấm.

Hiratsuka-sensei tựa người vào chiếc xe và nhả điểu thuốc của mình ra, mở lon cà phê bằng một tay. Động tác kia không hiểu sao hợp với cô ấy đến khó tả.

"Cô trông khá là ngầu đấy."

"Chỉ là giả bộ thôi."

Tôi cố ý trêu cô ấy, nhưng Hiratsuka-sensei lại đáp lại bằng một nụ cười hư vô tựa như sương khói. Ôi trời ạ, nếu cô cứ lộ ra vẻ mặt ấy, em rút cuộc sẽ nghĩ cô thật sự rất ngầu mất.

Tiếp tục nhìn Hiratsuka-sensei như vậy có hơi xấu hổ nên tôi quay ra biển.

Biển rộng lúc này chỉ toàn một màu đen. Từ ánh đèn le lói, tôi có thể thấy mặt biển đang khẽ dao động. Mặt biển trông mềm mại tới mức nó khiến tôi nghĩ rằng một khi đã chìm xuống nó sẽ không bao giờ trồi lên lại được nữa.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước, Hiratsuka-sensei nói.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

Cô ấy đang nói về cái gì vậy? Câu nói trên có chủ ngữ rất mơ hồ nên tôi không hiểu được, nhưng căn cứ vào thời điểm hiện tại, vậy tôi nghĩ cô ấy đang nói về sự kiện Giáng sinh.

"Có vẻ khá là tệ."

“…Fumu.”

Hiratsuka-sensei ngoảnh mặt đi và nhả khói ra. Rồi cô ấy lại quay về phía tôi.

"Cái gì tệ?"

"Em không biết phải miêu tả thế nào nữa…"

"Chà, vậy cứ thử nói xem nào."

"Haa, vậy…."

Vẫn đang nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu, tôi bắt đầu mở miệng.

Đầu tiên, vấn đề nổi cộm nhất cần phải giải quyết là thời gian. Chỉ còn một tuần nữa là đến hẹn nên chẳng cách nào mà xoay chuyển tình thế được.

Vấn đề tiếp theo, cũng là nguyên nhân căn bản dẫn tới sự thiếu hụt thời gian. Và đó là vấn đề về cách làm việc của chúng tôi. Mặt khác, Tamanawa của chúng ta cứ lắng nghe tất cả mọi ý kiến của người khác một cách vô điều kiện. Còn Isshiki của chúng ta thì lại nghe theo họ. Bởi vì hai người lãnh đạo ở trung tâm như vậy, công việc tốn rất nhiều thời gian.

Để cải thiện tình hình, chúng ta có thể giao chức trách kia cho người khác, hoặc chỉnh lại cách suy nghĩ của họ, nhưng cả hai đều có vẻ không khả thi lắm.

Với giải pháp đầu tiên, chẳng có ai quen với vị trí lãnh đạo để lên thay thế được cả. Mọi người tới giúp đều không dám ra tiền tuyến vì ngại hội trưởng hội học sinh. Dù là những thành viên trong hội học sinh cũng nghĩ họ nên đứng dưới quyền chủ tịch.

Còn việc thay đổi suy nghĩ của Isshiki và Tamanawa, cái đó cũng khó tương đương.

Cả hai chỉ vừa mới nhậm chức. Chính vì vậy việc thiếu kinh nghiệm là không thể tránh khỏi. Vấn đề là họ không có tầm nhìn chiến lược của người lãnh đạo. Họ không thể thấy được tầm nhìn dẫn tới chiến thắng. Nhưng, ngược lại, họ thấy rất rõ ràng tương lai của mình sẽ thế nào nếu thất bại. Họ là chủ tịch, một khi họ bị áp lực trước việc phối hợp với một trường khác, phối hợp với địa phương đè bẹp, vậy thì xong đời. Họ hẳn là sợ chuyện đó.

Lần đầu lên sân khấu lớn, thất bại là chuyện rất bình thường. 'Mỗi lần thất bại là lại học được một bài học kinh nghiệm', câu nói đó chỉ những người ngoài cuộc mới nói được, còn với những người trong cuộc, đây là chuyện chẳng vui vẻ gì cho cam.

Những người ở trong 'vùng an toàn' sẽ luôn nói những thứ đại loại như "Lần sau cố gắng hơn nữa" và "Ai chả có lúc thất bại". Họ toàn nói vậy. Nhưng có những lúc chẳng có cái gọi là lần sau nữa, bởi vì thất bại đầu tiên cũng sẽ ảnh hưởng tới cơ hội tiếp theo, khiến nó cũng thất bại thảm hại. Những câu như "thất bại là chuyện thường tình" chỉ là lời nói vô trách nhiệm. Trách nhiệm sau thất bại chỉ có những người thất bại mới có thể gánh nổi.

Chỉ cần có một chút trí tưởng tượng cũng thừa hiểu rằng có những thứ bạn không thể thất bại. Và cả Tamanawa và Isshiki đều hiểu được điều đó.

Chính vì vậy họ nghe theo ý kiến của người khác và phối hợp chúng lại. Tất cả chỉ nhằm mục đích chia sẻ trách nhiệm một khi họ thất bại.

Chưa hẳn là có ai sẽ dám nói "đó là lỗi của cậu" trực tiếp trước mặt người khác. Nhưng không ai cản được họ thì thầm sau lưng.

Những hành động như báo cáo, liên lạc, thảo luận, xin ý kiến và xác nhận, tất cả chỉ là để gia tăng số bên liên quan. Nếu họ có thể chia sẻ thất bại cho tất cả mọi người, họ sẽ giảm nhẹ được gánh nặng lên trái tim họ.

Họ không thể nào tự mình gánh lấy trách nhiệm nặng nề kia, chính vì vậy họ mới muốn tiếp thu ý kiến của người khác.

Và đó chính là lý do vì sao cái sự kiện này trở nên trì trệ như lúc này. Ai là người tiên phong, ai là người gánh lấy trách nhiệm? Chính vì không quyết định được chuyện này ngay từ đầu nên sự việc mới thành ra thế này.

"Chà, đại khái là vậy, em đoán thế…"

Tôi không chắc mình đã truyền tải hết mọi nội dung thành lời chưa. Nhưng tôi vẫn nói hết những gì mình nghĩ ra.

Hiratsuka-sensei yên lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, nhưng sau khi tôi nói xong, vẻ mặt cô trở nên phức tạp và gật đầu.

"…Em hiểu rõ vấn đề đấy. Kĩ năng đọc suy nghĩ của người khác của em khá là đỉnh đấy."

Hoàn toàn không phải. Nếu tôi ở trong vị trí của họ, tôi sẽ suy nghĩ như vậy. Đó chỉ là những giả định một chiều và ích kỉ. Khi tôi cố nói ra, Hiratsuka-sensei giơ ngón trỏ lên, ra dấu ngừng lại. Rồi cô ấy nhìn vào mắt tôi và nói.

"Tuy nhiên, em không hiểu được cảm xúc của họ."

Tôi như ngừng thở. Âm thanh, từ ngữ và thậm chí cả tiếng thở dài của tôi cũng không thoát ra được. Sensei cứ như nhìn thấu được cốt lõi của vấn đề. Và rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra sự thật ẩn giấu đằng sau, thứ mà Hikigaya Hachiman cố gắng hiểu, nhưng lại không thể.

Trước đây dường như cũng có người đã nói vậy với tôi. "Cậu phải quan tâm tới cảm xúc của người khác nữa. Tại sao tất cả những cái khác cậu đều hiểu nhưng riêng nó cậu lại không hiểu?" Rõ ràng là có người đã nói với tôi như vậy.

Trong khi tôi không biết trả lời thế nào, Hiratsuka-sensei dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi nói.

"Suy nghĩ và cảm xúc của một người không phải lúc nào cũng là một. Có những lúc kết luận mà em thu được là một kết luận hoàn toàn sai lầm, lý do cũng chính là vì vậy… Vậy nên Yukinoshita, Yuigahama và cả em nữa, cả ba đều đã đưa ra những đáp án sai lầm."

"…Không, hai người họ làm gì liên quan tới chuyện này, đúng không?"

Tôi như hoàn hồn lại khi nghe tên hai người kia. Ngay lúc này, tôi không hề muốn nói chuyện hay suy nghĩ về họ. Khi tôi nói vậy, Hiratsuka-sensei lườm tôi.

"Ngay từ đầu, cô đang muốn nói về hai em ấy."

Cô ấy khó chịu nói và rút một điếu thuốc khác. Đúng thật, cô ấy không hề nói cụ thể ra mình đang bàn về cái gì ở đây. Tất cả đều tại tôi tự tiện nghĩ rằng đang bàn về sự kiện Giáng sinh.

"Nhưng, chà, về cơ bản thì cả hai đều có cùng bản chất. Cốt lõi của vấn đề chỉ có một… Đó là trái tim."

Hiratsuka-sensei nhả một ngụm khói ra. Làn khói lởn vởn trong không trung rồi nhanh chóng tan biến.

Trái tim. Cảm xúc. Suy nghĩ.

Ánh mắt tôi dõi theo làn khói đang hòa tan giữa khoảng không. Những tưởng rằng chỉ cần cố gắng nhìn, mình vẫn có thể thấy được gì đó.

Tuy nhiên, chuyện đã rõ mười mươi. Cuối cùng tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy gì cả. Tôi tưởng tôi đang suy nghĩ cho cảm xúc của người khác, nhưng hóa ra tôi chỉ nhìn vào thứ hời hợt bề ngoài. Mọi hành động của tôi đều dựa trên giả định về sự thật, thứ mà tôi chỉ đoán mò. Việc đó chỉ là một loại tự sướng tinh thần mà thôi.

Nếu vậy, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

"Nhưng… đó không phải là thứ cô có thể suy nghĩ và từ đó hiểu ra được, phải không?"

Ưu điểm, nhược điểm, rủi ro, đền bù, đáp lại, nếu là những thứ ấy thì tôi hiểu. Tôi có thể hiểu.

Khát vọng và sự tự bảo vệ mình, thù ghét từ sự ghen tị. Từ những cảm xúc gớm guốc, ghê tởm kia, tôi có thể phân tích được lời nói và hành động của người khác. Chính vì tôi có hàng tá những cảm xúc xấu xí ấy trong lòng. Chính vì vậy tôi dễ dàng tưởng tượng ra được. Nếu là những thứ tương tự như vậy, vậy thì vẫn có cơ hội để hiểu được. Tôi có thể sử dụng tư duy logic để giải thích

Tuy nhiên, nếu không phải, vậy thì quả thực là quá khó khăn.

Nếu không căn cứ vào tư duy 'được - mất', khó mà hình dung được cảm xúc của người khác, những thứ vượt ngoài logic và lý luận. Tôi có quá ít dữ kiện để suy luận và trên tất cả, từ trước đến nay tôi đã phạm quá nhiều sai lầm.

Ý tốt, tình bạn, thậm chí cả tình yêu, chúng đều là những thứ tôi đã phạm sai lầm. Tôi chắc chắn rằng ngay cả lúc này, mỗi khi suy nghĩ về chúng là mỗi lần tôi lại phạm sai lầm.

Một bức mail tới, cơ thể chúng tôi vô tình chạm nhau, chúng tôi sẽ cười với nhau mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, tin đồn 'có người thích tôi' lưu truyền rộng rãi, chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau rất nhiều dù hai chúng tôi ngồi bàn trên bàn dưới vốn chỉ là chuyện tình cờ, chúng tôi luôn về nhà vào cùng một thời điểm, lúc đó, tôi đã phạm sai lầm[9]

Dù… dù cho cái giả thiết kia có chẳng may vô tình là thật.

Thì tôi cũng không có đủ tự tin để tin tưởng vào nó. Tôi sẽ cố gắng loại trừ hết những phán đoán tích cực, cố gắng tìm hết các chướng ngại ra để bao biện, tuy nhiên, tôi không thể gọi cách suy nghĩ đó là thật được.

Nếu nó cứ thay đổi, biến động không ngừng, vậy thì cũng sẽ không tồn tại một đáp án chính xác. Chính vì vậy tôi mới không thể đưa ra câu trả lời.

Hiratsuka-sensei lắng nghe những lời tôi nói, khẽ mỉm cười rồi nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt nghiêm khắc.

"Không hiểu ư? Vậy hãy suy nghĩ thêm. Nếu em chỉ có thể suy nghĩ dựa vào các tính toán trong lòng, vậy hãy cứ tiếp tục tính toán, tính toán đến khi không thể tính toán được nữa. Nghĩ tới mọi đáp án em có thể, dùng phương pháp loại trừ từng cái một. Thứ còn lại chính là đáp án của em."

Ánh mắt của cô ấy lúc này thật nóng bỏng. Nhưng, lời của cô nghe thật là vô lý. Không, thực ra một chút logic cũng không có.

Với người chỉ có thể đưa ra những phỏng đoán từ những lý luận và tính toán, vậy hắn ta chỉ cần tiếp tục đến khi không còn tiếp tục được nữa. Cô ấy muốn loại trừ mọi khả năng bằng phương pháp loại trừ.

Phương pháp đó mới kém hiệu quả và vô nghĩa làm sao? Không chỉ vậy, không có gì đảm bảo rằng đáp án đó sẽ chính xác. Tôi quá ngạc nhiên và sững sờ đến mức không biết nói gì.

"…Dù vậy, có những thứ mà cô vẫn sẽ chẳng thể hiểu nổi, phải không?"

"Vậy có nghĩa là tính toán của em đã sai lầm hoặc em đã bỏ sót gì đó. Cô đoán nếu trường hợp đó xảy ra, vậy em sẽ phải thay đổi cách tính toán sự việc của mình."

Hiratsuka-sensei vô tư đùa giỡn. Bởi vì câu nói hiển nhiên mà có nói cũng như không kia khiến tôi vô thức cười khan.

"Cô vô lý thật đấy…."

"Đồ ngốc. Nếu em có thể tính toán được cảm xúc, vậy chúng ta đã ở trong thời đại số hóa rồi… Đáp án mà em không thể tính toán được chính là thứ mà người ta gọi là cảm xúc của con người.

Cái cách cô nói thật thô ráp, nhưng cũng thật dịu dàng.

Đúng như Hiratsuka-sensei đã nói, tôi nghĩ rằng có những thứ không thể tính toán được. Dù bạn có cố mấy bạn cũng không tính được những thứ như số pi hay số thập phân vô hạn không tuần hoàn.

Tuy nhiên, đó không phải là lý do để bạn từ bỏ việc tìm tòi suy nghĩ. Mà ngược lại, chính vì bạn không có câu trả lời nên bạn phải tiếp tục suy nghĩ. Cái này cũng tương tự như một hình thức tra tấn vậy.

Chỉ tưởng tượng tới đây thôi cũng khiến tôi ớn lạnh rồi. Trong vô thức, tôi chỉnh lại cổ áo khoác. Thấy vậy, Hiratsuka-sensei cười khúc khích và nhìn tôi.

"Chà, cô cũng đã từng phạm sai lầm trong tính toán của mình, chắc là vì vậy nên cô mới không kết hôn được, huh… Vừa mới đây thôi, bạn của cô vừa mới tổ chức lễ cưới…"

Nói đoạn, Hiratsuka-sensei cười như mếu. Thông thường thì đây sẽ là lúc tôi sẽ chêm vào vài câu trêu chọc cô ấy.

Nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng để làm việc đó.

"Không, chỉ là những người kia không có mắt nhìn người mà thôi."

"Heh…? N-này, tự dưng em bị sao thế?"

Hiratsuka-sensei có vẻ khá ngạc nhiên và cô ngoảnh mặt đi, xấu hổ lầm bầm.

Nhưng thực ra không phải là tôi nịnh cô ấy đâu. Nếu tôi được sinh ra sớm mười năm và gặp cô ấy mười năm trước, vậy tôi nghĩ tôi sẽ yêu cô ấy bằng cả tấm chân tình. Cơ mà giả định như vậy cũng chả có ý nghĩa gì cả.

Tôi không nhịn được mà bật cười khi thấy bản thân mình can đảm đến vậy. Cả Hiratsuka-sensei cũng cười thích thú. Sau một hồi, cô ấy lên giọng.

"C-chà, được rồi. Em có thể gọi đây là lời cảm ơn của cô, nhưng… Cô sẽ cho em một gợi ý đặc biệt."

Nói xong, cô ấy quay về phía tôi, vẻ mặt của cô lúc này rất chân thành, khác hẳn với vẻ tươi cười ban nãy. Trước giọng điệu đầy vẻ dạy bảo kia, tôi cũng thẳng lưng lên và quay mặt về phía Hiratsuka-sensei. Khi tôi đánh mắt ra hiệu rằng mình đã sẵn sàng, Hiratsuka-sensei từ từ nói.

"Đừng nhầm lẫn thứ em cần phải suy nghĩ."

“Haa…”

Cô ấy nói vậy, nhưng nghe chả liên quan tẹo nào. Nó quá mơ hồ, chả giống như một gợi ý tí nào. Hiratsuka-sensei nghiêng đầu trầm ngâm khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi.

"Để xem nào… Ví dụ, hãy nghĩ xem lý do tại sao em lại trợ giúp Isshiki, không phải với tư cách Clb tình nguyện, mà là tư cách cá nhân. Đây là vì Clb Tình nguyện hay là vì Yukinoshita?"

Trong ví dụ đường đột kia, cái tên cô ấy nhắc tới khiến tôi giật cả mình. Tôi liền nhìn Hiratsuka-sensei và cô ấy liền cười khổ.

"Chỉ cần em nhìn qua em cũng sẽ hiểu ngay thôi. Sau vụ Isshiki, Yukinoshita đã báo cáo lại với cô…. Em ấy không nói nhiều về chính bản thân mình, nhưng với tính tình của em ấy, cô nghĩ cũng có khả năng. Cả em cũng tương tự, phải không?

"Aah, không, có phải không vậy…"

Tôi đang nghĩ xem mình nên nói tiếp như thế nào, nhưng Hiratsuka-sensei không chờ đợi và tiếp tục.

"Nếu em cũng có suy nghĩ tương tự, vậy em cũng sẽ đưa đáp án là giữ khoảng cách với họ để không làm tổn thương họ… có lẽ vậy. Tuy nhiên, đó chỉ là một ví dụ thôi."

"…Chà, chắc vậy. Chỉ là một ví dụ."

Chỉ là một ví dụ. Cô ấy đã nói vậy và tôi cũng đáp lại như vậy. Đó chỉ là một ví dụ để nghiên cứu và những lời của Hiratsuka-sensei không hẳn đã là sự thực đang diễn ra trên người tôi.

Rồi Hiratsuka-sensei gật đầu xác nhận.

"Nhưng đó không phải là cái em cần suy nghĩ. Trong trường hợp này, em cần phải suy nghĩ vì sao em không muốn làm tổn thương ai cả. Và đáp án sẽ hiện ra ngay thôi. Chính là vì họ quá đỗi quan trọng với em nên em không muốn làm tổn thương họ."

Khi nhìn vào mắt tôi, Hiratsuka-sensei thêm vào. Cứ như thể cô ấy không cho tôi cơ hội để phủ nhận, cũng như đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

Khuôn mặt Hiratsuka-sensei sáng lên dưới ánh đèn đường và đèn xe, không hiểu sao khuôn mặt đó trông thật cô đơn. Rồi, với giọng mềm mại và ấm áp, cô ấy thì thầm.

"Nhưng em phải hiểu ra, Hikigaya ạ. Cố gắng không làm tổn thương ai cả là việc em chẳng thể nào làm được. Con người là những sinh vật mà chỉ tồn tại thôi cũng đã khiến người khác bị tổn thương rồi, mặc dù họ không nhận ra. Dù em có sống hay là đã chết, em sẽ luôn làm tổn thương ai đó. Một khi em dính líu tới một người, em sẽ khiến một người nào đó tổn thương, và dù em có không liên quan tới bất kỳ ai, em cũng sẽ khiến một người nào đó khác bị tổn thương...."

Nói xong, Hiratsuka-sensei lấy ra một điếu thuốc khác. Cô ấy nhìn chằm chằm vào điếu thuốc và tiếp tục.

"Tuy nhiên, nếu là người em không quan tâm, em sẽ chẳng bao giờ để bụng hay áy náy. Cái quan trọng ở đây chính là sự để tâm. Chính vì em để tâm nên em mới cảm thấy dường như mình đã tổn thương ai đó.

Khi nói xong, cuối cùng cô cũng bỏ điếu thuốc vào miệng. Tiếng đá lửa cọ vào nhau trong bật lửa vang lên, và nó lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt của Hiratsuka-sensei. Đôi mắt của cô ấy nhắm lại cứ như đang ngủ, vẻ mặt của cô lúc này thật hiền từ siết bao. Rồi cô ấy thở một hơi dài hòa với khói thuốc và thêm vào.

"Yêu mến một người có nghĩa là em phải hiểu rằng mình sẽ làm tổn thương họ."

Thứ mà cô ấy đang nhìn chính là bầu trời.

Cũng từ chỗ của cô, tôi nhìn lên trời, tự hỏi lúc này cô đang nghĩ gì. Ở trên đó, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rìa những đám mây trắng, dần dần lộ ra.

"Gợi ý tới đây kết thúc."

Nói xong, Hiratsuka-sensei đứng dậy sau khi tựa mình vào chiếc xe, nhoẻn miệng cười toe toét với tôi. Xong rồi cô lại khoanh tay lại.

"Bởi vì cả hai bên đều quan tâm lo lắng cho đối phương nên có những thứ họ không tiếp thu được. Tuy nhiên, điều đó không đáng ngại. Thậm chí đó còn là một thứ đáng tự hào là đằng khác."

Suy nghĩ ấy thật là đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Rõ ràng là muốn nhưng lại chẳng cách nào đạt được, ở ngay trước mặt nhưng tay bạn lại không thể với tới, vậy thì đau đớn đến nhường nào. Có lẽ bạn cũng nên từ bỏ thì hơn, đừng suy nghĩ, đừng nhìn vào đó nữa.

Nghĩ vậy, tôi không kìm được hỏi lại.

"…Chuyện đó không phải quá khó khăn sao?"

"Uh huh. Rất khó khăn."

Nói đến đây, Hiratsuka-sensei bước lại gần một bước và lại tựa người lên xe mình.

"…Nhưng hoàn toàn có thể. Bởi vì chuyện của cô chính là như thế."

Hiratsuka-sensei mỉm cười nói, một nụ cười trông rất kiên định. Có vẻ như cô ấy không định kể về chuyện đó, nhưng hẳn là trong quá khứ đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi không chắc mình có nên hỏi cô hay không. Phải chăng rồi sẽ có một ngày cô sẽ nói với tôi, khi tôi trưởng thành hơn một chút? Nhận ra mình khá là trông chờ chuyện này, tôi liền quay mặt đi và thêm vài câu đá xoáy.

"Cô quá kiêu ngạo khi cho rằng nếu mình làm được thì người khác cũng làm được rồi đấy."

"…Thật tình, chẳng đáng yêu chút nào."

Cằn nhằn đáp, cô ấy lấy tay vò đầu tôi, như kiểu dùng cửu âm bạch cốt trảo ấy. Tôi cảm thấy đầu mình đau điếng và khi tôi muốn tránh đi, sức lực đột nhiên đi đâu hết. Tuy nhiên, tay cô ấy vẫn ở trên đầu tôi.

"…Cô nghĩ cô sẽ nói thật với em vậy."

Thanh âm của cô ấy bỗng trầm hơn hẳn so với thanh âm cô ấy vừa dùng để nói trước đây. Bởi vì đầu tôi bị túm chặt, tôi chỉ có thể đảo mắt sang nhìn Hiratsuka-sensei và cô ấy mỉm cười có phần u buồn.

"Nói thật, đó không nhất thiết phải là em. Trong tương lai, vào một ngày nào đó, có lẽ Yukinoshita sẽ thay đổi. Một ngày nào đó, người có thể hiểu được Yukinoshita có lẽ sẽ xuất hiện. Có lẽ sẽ có người ở bên cạnh em ấy, cùng em ấy bước đi. Những lời này không chỉ nói cho em, còn cho cả Yuigahama nữa."

Chính xác là khi nào? Bởi vì dường như nó nằm ở tương lai quá xa xôi nên trông nó cứ hư ảo không thực, nhưng lại cũng vô cùng thực tế vì dường như nó đã gần sát như lửa sém chân mày rồi.

"Cô chắc rằng với các em, các em cảm thấy quãng thời gian lúc này là tất cả. Nhưng điều đó hoàn toàn sai lầm. Cuối cùng, mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đó. Thế giới này chính là được tạo thành như vậy đó."

Những lời đó hoàn toàn chính xác. Ngày nào đó, ở nơi nào đó, sẽ có một người nào đó bước qua lằn ranh. Khi tôi nghĩ tới sự thật đó, tôi như cảm giác được cơn đau khẽ thoáng qua trong tim tôi và tôi phải khẽ xoay người đi để tránh thoát nó.

Không hiểu từ lúc nào, bàn tay vốn đặt trên đầu tôi đã chuyển xuống vai tôi. Thanh âm của Hiratsuka-sensei lúc này nghe gần gũi hơn hẳn vừa rồi.

"…Chỉ là cô cảm thấy nếu người đó là các em thì tuyệt vời biết bao. Cô hy vọng em và Yuigahama sẽ là người bước qua lằn ranh đó vì Yukinoshita."

"…Không, dù cô có nói vậy, nhưng…"

Trong khoảnh khoắc khi tôi cố đáp lại, Hiratsuka-sensei nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai tôi. Hơi ấm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô ấy khiến tôi không nói nên lời. Trong khi tôi chết sững trước động tác bất ngờ đó, Hiratsuka-sensei nhìn thẳng vào mặt tôi và nói.

"Quãng thời gian này không phải là tất cả… Nhưng có những việc mà em chỉ có thể làm vào lúc này, có những thứ chỉ tồn tại ở đây. Là lúc này, Hikigaya… Là lúc này."

Tôi không thể rời khỏi đôi mắt dịu dàng đó. Ngay lúc này, tôi không có đáp án nào thỏa mãn đôi mắt chân thành đó. Chính vì vậy tôi đứng dậy, chẳng biết đáp lại ra sao.

Đôi tay của Hiratsuka-sensei vốn đang giữ lấy vai tôi lại càng ghì chặt.

"Suy nghĩ đi, đấu tranh đi, vấp ngã đi, lo lắng đi. ───Nếu không làm vậy, đáp án của em sẽ chẳng bao giờ chân thật."

Nói xong, Hiratsuka-sensei thả tay ra. Và rồi cô ấy lại mỉm cười, nụ cười phóng khoáng và thoải mái, ra hiệu rằng bài giảng đã kết thúc. Đến đây, cơ thể tôi mới có thể thả lỏng ra.

Từng lời, từng lời một vọng vào người tôi, và kẹt trong lồng ngực tôi lúc này là vô vàn, vô vàn lời muốn nói. Tuy nhiên, tôi lại chẳng hé răng nửa lời. Đây hẳn là thứ tôi cần phải tự mình suy nghĩ, chắt lọc và nuốt lấy.

Chính vì vậy tôi lại nói những lời khác, thay vì lời cảm ơn, tôi lại nói một câu khá là xoáy.

"…Nhưng dù có cố gắng chịu đựng đau khổ, chắc gì thứ lấy được đã là chân thật."

"Em thật tình chẳng đáng yêu chút nào mà."

Hiratsuka-sensei cười ha hả và cốc vào đầu tôi từ đằng sau.

"…Nào giờ thì về nhà thôi. Lên xe."

Nói xong, Hiratsuka-sensei ngồi xuống ghế lái. Tôi đáp "rõ" và đi vòng sang ghế khách.

Trong lúc đó, tôi liếc vội lên bầu trời.

Mặt trăng vốn tưởng sẽ ló ra khỏi những rặng mây nhưng giờ lại thẹn thùng trốn mất. Bờ biển vào ban đêm đen kịt một mảng, không phản chiếu nổi một ánh đèn và cơn gió xông thẳng vào má tôi lạnh buốt.

Ấy vậy mà, ngạc nhiên thay, tôi chẳng thấy lạnh đến mức ấy, bởi hơi ấm ấy vẫn còn lởn vởn trong người tôi.

Chú thích

↑ Từ này ở các chương trước mình dịch khác, nói chung tòa nhà đặc biệt này chắc là chuyên khu để đặt các clb và các hoạt động ngoài lề không liên quan tới giảng dạy

↑ Nhái lại một câu trong OP của attack on titan, tất nhiên là có thay đổi một chút, chứ làm gì có chuyện làm việc quá sức trong phim đó


↑ Chắc các bạn vẫn nhớ sự kiện ở Arc lễ hội, với chủ tịch Sagami bù nhìn và Yukino người gánh hết mọi việc

↑ Vui vẻ tí, nội dung thì cũng na ná thế thôi, trêu em Rumi phản ứng chậm

↑ Nice phản dam, nice nhỏ mọn

↑ Bật flag rồi nhé


↑ Cái này là Parody Mayo Chikki, cái tên nhân vật chính hay chảy máu mũi hay được gọi là 'chicken' tức là gà. Có thể là vì tên 8man của chúng ta, Hachiman, cũng có thể chế lại thành Hachiken, vậy nên tác giả mới lôi vào

↑ Câu này mình nghĩ mãi mà không biết dịch thế nào cho trôi chảy. Ý của 8man là những thứ, những nỗ lực, những niềm tin chỉ nửa vời thì không có giá trị, không cần níu kéo. Nỗ lực muốn níu giữ clb bằng cách giả vờ cho qua chuyện cũng vậy, mà nỗ lực muốn tổ chức cái sự kiện noel kia cũng vậy, hoặc là cố gắng níu kéo nhóm bạn của Hayama trong tập 7 cũng vậy. Nếu không giải quyết được tường tận vấn đề, chỉ cố gắng nửa vời thì đều vô nghĩa.

↑ Bạn hẳn là vẫn nhớ anh 8man đang nói về sự kiện gì nhỉ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện