Tiếng chuông reo báo hiệu kết thúc tiết thứ tư tỏa ra một làn sóng nhẹ nhõm khắp phòng học. Một vài người chạy đi mua bữa trưa, vài người thì lại lục lọi bàn học của mình một cách ồn ào để tìm những hộp bento, và số còn lại thì lại đi đến những phòng học khác.

Giống như thường lệ, căn phòng học của lớp F khối 11 thì bị bao trùm bởi tiếng ồn ào của giờ ăn trưa.

Trời thì đang mưa nên tôi đây chẳng có nơi nào để đi. Bình thường tôi có một chỗ ngồi tuyệt hảo để ăn trưa, nhưng tôi lại chẳng có hứng thú gì với việc bị dính nước mưa trong khi ăn cả.

Và vì thế, chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi ngồi lại trong phòng học và ăn ổ bánh mỳ mua ở cửa hàng tiện lợi của mình trong sự im lặng.

Tôi muốn dành khoảng thời gian nghỉ trưa trong ngay mưa như thế này đây để đọc một quyển tiểu thuyết hay manga hay thứ gì đó, nhưng tôi lại bỏ quên tất cả những quyển sách mà tôi đang đọc ở nhà. Có lẽ tôi đúng ra nên quay về nhà để lấy chúng lúc giờ nghỉ mười phút rồi.

Nhưng tàu thì đã rời ga. Tôi đoán là cách để diễn tả sự kiện đó trong tiếng Nhật là “ato no matsuri.” Nói tiếng Anh thì sẽ là “sau lễ hội”... Không, không, câu đó là “matsuri no ato” mới đúng!

Đúng vậy, tôi quá buồn chán đến mức tôi tự mình đóng cả hai vai trong một đoạn tấu hài luôn.

Nhưng cũng thật là… tôi đã luôn nghĩ về chuyện này, nhưng khi mà bạn dành rất nhiều thời gian ở một mình, bạn sẽ thấy rằng những chuyện như thế này sẽ xảy đến.

Nếu bạn ở nhà một mình, bạn sẽ bắt đầu nói chuyện với chính bản thân mình càng ngày càng nhiều hơn. Rồi bạn sẽ bắt đầu tự mình hát lên một cách lớn tiếng. Và rồi sẽ có rất nhiều lần khi mà cô em gái bạn trở về nhà và bạn lại rống lên, “MOTTO! MOTT—Aaa… Chào em.” [1] Nhưng tôi vẫn không có hát trong phòng học.

Và kết quả là tôi thường lại suy nghĩ về rất nhiều thứ.

Theo một nghĩa thì những kẻ cô độc là những bậc thầy suy tư. Người ta nói rằng con người là một loài động vật yếu đuối nhưng cũng là một loài động vật có suy nghĩ, và trước khi bạn nhận ra điều đó, thì bạn sẽ thấy rằng mình đang suy nghĩ về điều gì đó. Và bởi vì những kẻ cô độc không phải dành bất kì những suy nghĩ nào cho những người khác, nên họ có thể suy nghĩ về mọi chuyện một cách thấu đáo hơn. Và vì thế, những kẻ cô độc như tôi đây thì có được hệ thống trong đầu mình, thứ mà cho phép chúng tôi nghĩ một cách khác biệt so với những con người bình thường, và điều này thi thoảng cho chúng tôi khả năng nghĩ ra những ý tưởng vượt trên khả năng của những người bình thường.

Việc cố gắng giải thích khối lượng thông tin khổng lồ trong vũ trụ này bằng lời lẽ không thôi thì rất là khó khăn. Giống như là một chiếc máy tính vậy. Việc đưa số lượng lớn dữ liệu lên máy chủ hay gửi những thông tin đó qua email thì rất mất thời gian. Đó là lý do tại sao những kẻ cô độc thì có xu hướng không thông thạo trong việc giao tiếp.

Nhưng tôi lại nghĩ rằng chuyện này không phải lúc nào là cũng tệ cả. Máy tính không tồn tại chỉ vì email không thôi—còn có mạng Internet và những thứ như Photoshow [2] nữa. Vì thế đừng có mà nghĩ rằng chỉ một quan điểm duy nhất thì là đã đủ để mà đánh giá một người rồi.

Chà, tôi đã lấy máy tính ra làm ví dụ ở đây, nhưng không phải là tôi hiểu biết nhiều khi mà nói đến máy tính đâu… Nếu bạn muốn những người biết nhiều điều về máy tính thì bạn muốn gặp những người túm tụm cùng nhau ở đầu lớp học đấy.

Những người đó thì cầm những chiếc PSP trong tay và đang thực hiện một cuộc đi săn trong chế độ Ad-Hoc không dây. Tên của họ là gì thế nhỉ? Oda… Hay Tahara… Hay thứ gì đó như thế?

“Ê mày, dùng búa hay gì đó đi chứ!”

“Không, đối với tao thì một cây gunlance là đủ để xài rồi ^^.”

Họ đúng là trông có vẻ như đang rất vui… Tôi cũng có chơi trò mà họ đang chơi, vì thế nếu mà tôi thành thực thì một phần trong tôi cũng muốn đi tham gia chung với họ.

Rất lâu trước đây những thứ như manga, anime và game là những lĩnh vực được thống trị bởi những kẻ cô độc. Nhưng gần đây chúng đã trở thành một phương tiện để giao tiếp, và tham gia cùng với mọi người như lúc này thì đòi hỏi một mức độ nhất định về khả năng giao tiếp.

Và không may mắn thay, tôi có vẻ như là người mà luôn nửa vời với tất cả mọi chuyện, vì thế nếu như tôi tham gia cũng với họ thì họ sẽ gọi tôi là n00b hay là một tên giả mạo khi mà tôi không có ở đó nghe. Vì thế tôi phải nên làm quái gì bây giờ?

Khi mà tôi còn học trung học, tôi đã thấy vài người trò chuyện về anime vì thế tôi đã thử tham gia cùng, nhưng rõ ràng là họ im bặt khi mà họ thấy tôi. Chuyện đó đối với tôi thì rất là đau lòng… Đó là khi mà tôi thôi không cố tham gia vào đám đông nữa.

Và tôi chưa bao giờ là gã cố hòa đồng với mọi người, do đó chuyện đó còn tồi tệ hơn nữa. Khi mà họ chơi đá banh hay là bóng chày chung một lớp, hai đứa con trai nổi tiếng nhất sẽ oẳn tù xì để quyết định xem ai được chọn đội trước. Bạn biết không, tôi luôn là người được chọn sau cùng. Khi mà tôi nhìn lại bản thân lúc mười tuổi của mình, khi mà tôi nhớ lại rằng mình đã lo lắng một cách đáng thương hại đến nhường nào khi mà họ đang chọn đội… Điều đó gần như là khiến tôi bật khóc, thật đấy.

Thể chất của tôi thì chẳng phù hợp gì, nhưng đó lại là lý do tại sao tôi lại bắt đầu trở nên chơi dở thể thao. Tôi thích bóng chày, nhưng tôi lại chẳng tìm được ai để chơi cùng… Vì thế khi mà tôi còn nhỏ, tôi đã luôn chơi chỉ với bức tường hay là tập sân một mình. Tôi đã hoàn toàn quen thuộc với việc chơi bóng chày một mình, tôi vờ như là có những người vô hình đang trong sân hay là chuẩn bị đánh bóng vậy.

Nhưng cũng có những người trong lớp học này giỏi trong việc giao tiếp như thế.

Ví dụ, những người ở cuối lớp ngay lúc này đây.

Có hai người từ câu lạc bộ đá bóng, ba đứa con trai trong đội bóng rổ, và ba đứa con gái. Chỉ cần nhìn vào bầu không khí sôi động quanh nhóm đó thì cũng đã đủ để thấy được rằng họ là những người đứng đầu trong cấp bậc xã hội trong lớp này. (Nhân tiện đây, Yuigahama cũng nằm trong nhóm đó.)

Và thậm chí ở trong nhóm đó, còn có hai người sáng chói hơn cả những người còn lại nữa:

Hayama Hayato.

Đó là tên của người ở trung tâm của nhóm đó. Hắn ta là cầu thủ chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, và là ứng cử viên cho chức đội trưởng trong học kì tới. Hắn ta không phải là người tôi thích nhìn trong một khoảng thời gian dài đâu.

Nói cách khác, hắn ta là một tên điển tra, giả vờ kiểu cách. Xuống địa ngục đi.

“Không được rồi, tớ không thể đi hôm nay được. Tớ có buổi tập rồi.”

“Cậu không thể nghỉ một ngày được sao? Hộp kem hai viên ở Baskin Robbins thì đang giảm giá ngày hôm nay kìa~~. Mình muốn ăn kem sô-cô-la--cô-la cơ.”

“Chẳng phải cả hai thứ đó đều chỉ là sô-cô-la thôi sao? (cười)”

“Hở? Không đâu, hai thứ đó thì khác nhau hoàn toàn đấy! Hơn nữa, mình cũng đang rất đói lúc này đây.”

Và người đang lớn giọng chính là bạn của Hayama, Miura Yumiko.

Mái tóc vàng óng của cô ta thì được tạo kiểu thành những lọn tóc quăng, và nếu như bạn thấy cái cách mà cô ta mặc bộ đồng phục trường mình một cách hoàn toàn cẩu thả trễ đến tận vai mình thì bạn sẽ nghĩ rằng cô ta rất tự hào về việc đó đấy. Chẳng lẽ cô ta phải là một cô gái bán hoa hay gì sao? Và chiếc váy của cô ta thì lại quá ngắn đến mức gần như chẳng có ít lợi gì trong việc mặc nó đấy.

Cô ta có thân hình đẹp và một khuôn mặt xinh, nhưng cách cư xử ngu ngốc của cô và quần áo cầu kì thì có nghĩa là tôi chẳng thích cô ta nhiều lắm. Hay, đúng hơn là, tôi thực ra chỉ là sợ cô ta mà thôi. Bạn chẳng bao giờ biết được rằng cô ta sẽ nói gì với bạn cả.

Nhưng (ít nhất thì từ những gì tôi thấy) Hayama chẳng sợ Miura gì cả, và thật sự lại nghĩ cô ta là người rất vui để trò chuyện với. Đó là lý do tại sao tôi thực sự không hiểu được những vị vua và bà hoàng của cấp bậc xã hội suy nghĩ ra sao đấy.Cho dù bạn nhìn theo kiểu nào đi chăng nữa thì cô gái kia rõ ràng là chỉ là ‘một con người vui tính’ khi mà cô ta nói chuyện với Hayama mà thôi. Nếu tôi đi nói chuyện với cô ta thì cô ta sẽ giết tôi chỉ bằng một cú liếc thôi mất.

Chà, cho dù nói thế thì chúng tôi chưa bao giờ thực sự có một lý do để mà trò chuyện với nhau, vì thế chuyện đó thì không sao.

Trong khi đó, Hayama và Miura vẫn còn đang trêu trọc nhau.

“Xin lỗi, nhưng tớ không đi hôm nay đâu.”

Hayama nói thế, cậu ta có vẻ như đã bình tĩnh lại. Miura nhìn vào cậu một cách ngây ra. Và rồi Hayama tuyên bố với một nụ cười toét miệng trên khuôn mặt mình:

“Dù gì thì trong năm nay bọn tớ cũng đang nhắm đến Kokuritsu.”

Hả? Kokuritsu, không phải là Kunitachi sao? Vậy ra là hắn ta không phải đang nói về Kunitachi, một phần của Tokyo mà có thể đến được bằng tuyến Chuuou, mà lại là Kokuritsu sao? Như là trong, giải đấu toàn quốc sao?”

“Bwaha…”

Tôi có thể cảm thấy một tràn cười đang dâng lên trong người mình. Thấy cậu ta cư xử một cách đầy tự hào như thế, giả vờ như là mình mới vừa nói câu gì đó tuyệt vời lắm, thì thật là...thật là...tôi không thể chịu được nữa rồi. Thật là quá khủng khiếp.

“Nhưng mà này, Yumiko. Nếu cậu ăn quá nhiều thì cậu sẽ phải hối hận đấy.”

“Cậu biết đấy, mình chưa bao giờ tăng cân cho dù tôi có ăn nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Aaa, mình đoán là mình phải đi ăn nhiều vào hôm nay vậy. Đúng vậy không nào, Yui?”

“À, ừ, Yumiko đúng là rất có phong cách hay đấy...Nhưng giờ thì mình có việc bận rồi, vì thế mình phải—”

“Mình biết mà, đúng không? Hôm nay mình sẽ đi ăn rất rất nhiều đấy!”

Khi mà Miura nói điều đó, tiếng cười nổ vang quanh cô ta. Tiếng cười ấy nghe thật trống rỗng, như thể là tiếng cười mà được thêm vào trong các chương trình hài kịch mà bạn nghe được đấy. Những tiếng cười đó thì chỉ có được lớn tiếng mà thôi, tôi gần như là có thể thấy được dòng chú thích được đính ở cuối màn hình luôn đấy.

Tôi không phải là đang cố lắng nghe cuộc trò chuyện hay gì đâu, nhưng họ thì lại đang nói chuyện lớn đến mức giọng của họ lọt vào tai tôi một cách dễ dàng. Giờ thì bạn đã nhắc đến điều đó, otaku hay raijuu [3] khi mà đã tụ họp lại với nhau thì luôn luôn trở nên ồn ào cả. Tôi thì vẫn còn đang ngồi giữa căn phòng không ai ở bên cạnh cả, nhưng mọi người lại rất là ồn ào… Như thể là tôi đang ở trong tâm bão vậy.

Hayama mỉm cười một cách rạng rỡ. Nụ cười đó đã chỉ rõ ra rằng cậu ta chính là trung tâm của sự chú ý, được mọi người yêu thích.

“Chỉ là cánh báo cậu thôi: đừng có ăn nhiều quá không thì sẽ vỡ bụng đấy.”

“Như. Mình. Đã. Nói. Cho dù mình có ăn nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì mình cũng không sao! Mình không có tăng cân. Đúng không hả, Yui?”

“Aaa, Yumiko đúng là rất có phong cách hay đấy. Và chân của cậu ấy cũng khá là đẹp. Nhưng thật đấy, mình phải…”

“Ơ, thật sao? Nhưng con nhỏ Yukinoshita thì cũng đó đôi chân khá khủng, đúng không nào?”

“À, đúng thật vậy. Chân của Yukinon thì cũng khá là đẹp…”

“......”

“...Aa, nhưng, ý mình là, Yumiko thì chắc chắn nổi bật hơn nhiều.”

Khi mà Miura nhíu mày lại, Yuigahama nhanh chóng đỡ lời mình. Chuyện quái gì thế… Giống như là đang xem một bà hoàng và người hầu của mình vậy. Nhưng, chẳng có vẻ gì là câu đỡ lời của Yuigahama đủ để khôi phục lại tâm trạng của bà hoàng cả. Đôi mắt của Miura nheo lại—cô ta trông chẳng vui vẻ gì cả.

“Chà, thật ra, mình nghĩ thì cũng không sao… Nếu là sau buổi tập thì mình có thể đi với cậu đấy.”

Hayama có lẽ cảm thấy được bầu không khí căng thẳng, bởi thì cậu ta khẽ chen vào.

Bà hoàng có vẻ như vui lên, mỉm cười. “Thế thì được thôi, cứ email mình khi mà cậu rãnh.”

Yuigahama vuốt ngực mình trong khi lét lút thở phào

Chậc, trông đau khổ thật… Chẵng lẽ là chúng tôi quay ngược về thời Trung Cổ hay gì sao thế? Nếu một cuộc sống xã hội tuyệt vời mà đòi hỏi bao nhiêu đó công sức thì tôi đây thích ở một mình ở bất kì ngày nào hơn, cám ơn rất nhiều.

Và rồi Yuigahama và tôi chạm mắt nhau. Cô ấy nhìn vào tôi, sau đó liền quyết tâm về chuyện gì đó. Cô ấy hít một hơi thật sâu.

“Umm, Mình...phải đi đến một nơi để dùng bữa trưa, vì thế…”

“Ồ, thật sao? Thế thì hãy chắc rằng cậu mua một chút thứ đó khi mà cậu trở về đấy—cậu biết đấy, món trà chanh đó? Mình quên bén việc mang theo thứ gì để uống hôm nay rồi. Và hơn nữa, mình đang ăn bánh mì nên nếu không có chút trà thì sẽ rất khô cổ đấy, đúng không nào?”

“À-à, n-nhưng mình chắc sẽ không quay trở lại cho đến tận tiết năm đâu, vì thế giờ nghỉ trưa chắc sẽ kết thúc rồi, và, umm...cậu biết đấy…”

Khi mà Yuigahama nói điều đó khuông mặt của Miura đông cứng lại ngay tức khắc.

Miura trông có vẻ như cô ta vừa bị một trong số những thú nuôi của mình cắn vậy. Yuigahama chắc có lẽ chưa bao giờ trả lời ngược lại Miura trước đó, tuy nhiên, trong tất cả mọi người thì hôm nay cô ấy lại chẳng làm những gì Miura muốn cô ấy làm.

“Hả? Chờ, chờ đã, chuyện gì thế? Cậu biết đấy, Yui, chẳng phải cậu đã ở lại trường rất trễ sau giờ học gần đây sao? Là do tôi tưởng tượng hay là cậu đây chẳng đi chơi cùng với bọn này nhiều gần đây sao?”

“À, chà, cậu biết đấy, umm, có một vài chuyện mà mình phải giải quyết, và, umm, chỉ là một vài chuyện riêng tư mà thôi, và mình thật sự rất xin lỗi, nhưng, umm…”

Yuigahama hoàn toàn rối trí, nhưng cô ấy vẫn cố trả lời. Cái quái gì thế.. Chẳng lẽ cô ấy là nhân viên văn phòng đang bị trách móc bởi cấp trên của mình hay sao?

Tuy nhiên, câu trả lời của Yuigahama có vẻ như là có tác dụng ngược. Miura bắt đầu gõ móng tay mình lên bàn, có vẻ như khó chịu.

Cơn giận đột ngột của bà hoàng khiến cả lớp im lặng. Thậm chí là cả Oda và Tahara (hay tên họ là gì cũng kệ) lại thật sự giảm âm lượng chiếc PSP của mình xuống. Hayama và những người chơi cùng trong nhóm tất cả đều nhìn xuống sàn một cách đầy khó xử.

Âm thanh duy nhất vang vọng trong phòng học là tiếng móng tay của Miura đang gõ lên bàn của mình.

“Chà, thế thì tôi làm quái nào mà có thể biết được chuyện gì đang diễn ra cơ chứ? Nếu cậu muốn nói chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Chúng ta là bạn mà, đúng không? Giấu mọi chuyện với bạn, cậu biết đấy… Như thế là không tốt đâu, đúng chứ?”

Yuigahama nhanh chóng nhìn xuống sàn.

Ban đầu, những lời của Miura nghe có vẻ như rất là thích hợp và công bằng. Trong thực tế, những lời của cô ấy có vẻ như là chỉ để củng cố tình bạn của cô ta và Yuigahama mà thôi. Họ là bạn của nhau, những người đồng hành, vì thế họ có thể chia sẽ mọi thứ với nhau—đó là những gì Miura đang nói đến. Nhưng những lời của cô ấy lại còn mang thêm một nghĩa khác: “Và nếu như cậu không thể chia sẻ với tôi thì chúng ta chẳng phải là bạn. Thật ra, chúng ta là kẻ thù đấy.” Giống y như Tòa Án Dị Giáo Tây Ban Nha của ngày xưa vậy.

“Mình xin lỗi…”

Yuigahama xin lỗi một cách rụt rè, cô ấy vẫn còn đang nhìn xuống sàn.

“Không không không, đó không phải là điều mà tôi muốn nghe. Có điều gì đó mà cậu muốn nói với tôi, đúng không?”

Chẳng có bất kì người nào trên thế giới có thể nói ra được điều gì khi mà phải đối mặt với điều đó cả. Miura chẳng phải đang cố thực hiện một cuộc trò chuyện và Miura cũng chẳng hỏi câu hỏi. Cô ta chỉ muốn Yuigahama xin lỗi để cho cô ta có thể tấn công cô ấy mà thôi.

Thật là quá ngu ngốc… Nếu như mấy người muốn giết nhau đến thế, thì ít ra cũng kiếm chỗ kín đáo mà làm chứ.

Tôi quay mặt về phía trước một lần nữa. Rồi tôi bắt đầu ăn bánh mỳ của mình trong khi loay hoay với chiếc điện thoại. Tôi nhai trong một chốc và rồi uống một ngụm đồ uống của mình. Nhưng vì lý do nào đó...cảm giác có thứ gì đó mắc trong cổ họng tôi, và đó thì không phải là bánh mỳ.

...Chính xác thì, đó là gì cơ chứ?

Bữa ăn thì đáng lý ra là khoảng thời gian đầy vui vẻ. Giống như là gã trong Kodoku no Gourmet chứ. [4]

Đừng có hiểu nhầm tôi: tôi không muốn giúp con nhỏ đó chút nào cả. Chỉ là khi mà có một cô gái mà bạn biết gần như bật khóc ngay trước mặt bạn, chuyện đó khiến cho dạ dày bạn khó chịu; và sự ngon miệng của bạn cũng bay mất. Và tôi thực sự chỉ muốn thưởng thức bữa ăn của mình thôi…

Hơn nữa, bị tấn công như thế thì không phải là thứ tôi thích. Tôi sẽ không giao đặc điểm nhân vật của mình cho ai khác một cách quá dễ dàng đâu.

À, và còn một điều nữa:

...Tôi thật sự chỉ là không thích con đ* đó thôi.

Chiếc bàn của tôi kêu lên khi mà tôi đứng dậy một cách dũng cảm từ ghế của mình.

“Này, Thôi—”

“Ngậm họng lại ngay.”

Cái trò đó đi chứ. Đó là những gì tôi muốn nói, nhưng trước khi tôi có cơ hội của mình, Miura đã phóng một cú liếc ma quỷ về phía tôi rồi.

“...T-Thôi mưa đi chứ? M-Mình đúng mà mong rằng mình có mang theo dù mà, hahaha…”

Trời đấy! Chẳng lẽ cô ta là anaconda hay gì sao?! Tôi thực sự chỉ muốn xin lỗi ngay lập tức sau đó thôi đấy!

Tôi ngồi phịch xuống ghế của mình, chán nản. Miura có vẻ như là đã quên mất sự hiện diện của tôi; cô ta chỉ nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Yuigahama thôi.

“Cậu biết đấy, tôi chỉ nói điều này vì lợi ích của Yui mà thôi, nhưng… Cái thái độ mờ nhạt của cậu thì thật sự khiến tôi điên lên đấy.”

Cô ta bắt đầu câu nói rằng là vì lợi ích của Yuigahama, nhưng kết câu thì lại về việc Miura cả thấy như thế nào về chuyện đó. Cô ta tự mâu thuẫn với mình chỉ nội trong một câu không thôi. Nhưng Miura lại không nghĩ rằng đó là một câu đầy mâu thuẫn—cô ta là bà hoàng của nhóm, và trong cái xã hội Phong Kiến đó, người dẫn đầu có quyền lực tuyệt đối.

“...Xin lỗi.”

“Nói lại xem?”

Tiếng hừ mang vẻ bề trên của Miura mang theo một sự kết hợp giữa cơn giận dữ và sự nhẫn nhịn. Chỉ nội câu đó thôi cũng khiến cho Yuigahama còn thu mình nhiều hơn nữa.

Thôi cái trò vớ vẫn đó đi chứ, hừ… Hãy cân nhắc đến những người xung quanh, người mà phải xem cái trò này khi nó diễn ra đi chứ. Tôi không thể chịu đựng được cái bầu không khí ngột ngạt này… Thôi kéo thêm khán giả vào cái màn kịch tính tuổi trẻ mà mấy người đang diễn đi chứ.

Tôi một lần nữa gom hết chút xíu can đảm mà mình có được. Ý tôi là, không phải là họ có thể ghét tôi nhiều hơn nữa… tôi có thể đâm đầu vào trận chiến này mà không có bất kì rủi ro nào cả, vì thế đây chẳng phải là một tình huống quá tệ cho tôi.

Ngay khi tôi đứng dậy để đối mặt với nhóm cuối lớp, Yuigahama nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước. Và gần như thể cô ta đang đợi cho đến đúng khoảnh khắc đó, Miura nói bằng một giọng lạnh lùng:

“Này, Yui, cậu đang nhìn đi đâu thế? Cậu biết đấy, cậu cứ xin lỗi không thôi được một lúc rồi đấy…”

-

“Cô ta không phải là người mà cậu nên xin lỗi đâu, Yuigahama-san.”

-

Giọng nói vang vọng khắp căn phòng thì thậm chí còn lạnh lùng hơn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn giọng nói của Miura từ nãy đến giờ nữa. Những người nghe thấy giọng nói đó đều co rúm người lại. Giọng nói đó bay đi như một cơn gió dữ dội từ nơi Cực Bắc tràn về vậy, nhưng chính giọng nói đó cũng xinh đẹp như một vầng cực quang nơi biển Bắc vậy.

Cô ấy đứng đó nơi góc phòng học, ở trước cánh cửa, thế nhưng cô ấy lại thu hút ánh mắt của mọi người ngay lập tức, như thể cô ấy chính là trung tâm của cả thế gian này vậy.

Trong tất cả mọi người trên Trái Đất này thì chỉ có mình Yukinoshita Yukino là nói nghe như thế mà thôi.

Tôi đột nhiên đờ người ra, và thấy mình hoàn toàn mắc ở tư thế nửa đứng-nửa ngồi của mình. So với điều đó thì cố gắng đe dọa của Miura vừa nãy thì có vẻ như là trò con nít vậy. Dù gì thì khi Yukinoshita là đối thủ của bạn thì bạn thậm chí còn chẳng có cơ hội để mà sợ hãi nữa là. Cảm giác đó là thứ gì đó mà còn vượt xa hơn cả nỗi sợ đến mức bạn chỉ còn lại ấn tượng về vẻ đẹp mà thôi.

Và vì thế mọi người trong lớp học trở nên mê hoặc với hình bóng cô gái đó. Ở một thời điểm nào đó, thậm chí là đến cả âm thanh của việc móng tay của Miura gõ trên mặt bàn cũng biến đi đâu mất, và cả căn phòng học bao trùm trong sự im lặng hoàn toàn. Nhưng giọng nói của Yukinoshita lại nhanh chóng phá tan sự im lặng đó.

“Yuigahama-san…Thật là quá đấy. Cậu bảo tôi đợi câu ở một nơi, thế nhưng cậu thậm chí lại chẳng thèm đến đúng giờ nữa. Chẳng phải việc ít ra thì cũng nhắn tin cho tôi nói rằng cậu sẽ đến trễ thì là một điều đúng đắn để làm sao?”

Khi mà Yuigahama nghe thấy điều đó, cô ấy mỉm cười, có vẻ như nhẹ nhõm. Cô ấy bắt đầu hướng về phía Yukinoshita.

“...X-Xin lỗi. Nhưng, umm, mình thật ra không có số điện thoại của Yukinon…”

“...Vậy sao? Tôi đoán là điều đó cũng đúng… Thế thì, tôi sẽ chẳng nói rằng cậu phải chịu trách nhiệm trăm phần trăm. Tôi sẽ bỏ qua chuyện này vậy.”

Yukinoshita có vẻ như chẳng quan tâm đến những sự kiện quanh mình, cứ đơn giản là tiếp tục nói bất kì những gì mình muốn. Việc thấy cô ấy cứ đơn giản là tiếp tục ở tốc độ riêng của mình thì thật là dễ chịu đấy.

“C-Chờ chút đã! Bọn này vẫn đang nó chuyện ở đây mà!”

Có vẻ như Miura cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng tê liệt của mình, và cô ta lại nổi cáu với Yukinoshita và Yuigahama.

Cơn giận của Nữ Hoàng Rực Lửa gầm lên, và ngọn lửa của cô ấy càng lúc càng trở nên nóng hơn nữa.

“Chuyện gì nào? Tôi chẳng có nhiều thời gian để ở lại mà tán chuyện với cô đâu—Tôi đây vẫn còn chưa dùng bữa trưa của mình nữa đấy.”

“H-Hả? Cô đột ngột xuất hiện rồi lại còn nói thế sao? Tôi thì vẫn còn đang nói chuyện với Yui ở đây này!”

“Nói chuyện với cậu ấy! Chẳng là là cô chỉ đang hét toán lên thôi đó sao? Chẳng lẽ đó đáng lý ra là cuộc trò chuyện sao? Theo tôi thấy thì đó có vẻ như là cô đang cố khiến cho cậu ấy mất bình tĩnh và rồi nhồi ý kiến của mình từ một phía vào cô ấy đấy.

“Cái—?!?!”

“Tôi xin lỗi tôi chẳng nhận ra điều đó sớm hơn…Tôi thừa nhận rằng tôi không biết được cách sống của cô, vì thế tôi không thể nào không so sánh nó với trò chơi thống trị của loài khỉ được.”

Ngay cả Nữ Hoàng Rực Lửa cũng cứng cả người khi mà đối mặt với Nữ Hoàng Băng Giá.

“Oooo…”

Miura liếc nhìn Yukinoshita, cơn giận của cô ấy là hoàn toàn rõ ràng. Tuy nhiên, Yukinoshita cứ để cho cú liếc của Miura đi qua mà không chút nhướng mày.



“Cô có thể nổi điên như cô thích, và cô có thể cư xử như cô là vua của lâu đài này, nhưng xin hãy làm điều đó kín đáo một chút và trong thời gian của cô đấy. Không thì vở kịch nhỏ nhoi của cô sẽ đổ vỡ hết đấy, cứ như là lớp trang điểm của cô ngay lúc này vậy”

“...Hả, cô đang nói gì chứ? Tôi đây chẳng hiểu gì cả.”

Miura, nói nghe có vẻ như là một tên thua cuộc một chút vậy, cuối cùng cũng có vẻ là ngồi phịch xuống ghế của mình. Mái tóc xoăn của cô lắc lư hết bên này đến bên khác khi mà cô ta bắt đầu loay hoay với chiếc điện thoại của mình một cách đầy giận dữ.

Sau chuyện đó, không có người nào cố nói chuyện với cô gái đó. Thậm chí là cả Hayama, người mà thường giỏi trong việc theo kịp những tình huống như thế này, cũng chỉ có thể ngáp dài để cố xua đi sự khó xử mà thôi.

Và ngay sát bên cạnh mọi thứ là Yuigahama, vẫn đang đứng như trời trồng. Cô ấy đang nắm chặt lấy viền của chiếc váy mình, như thế cô ấy muốn nói điều gì đó. Yukinoshita chắc cũng đoán ra những gì Yuigahama muốn làm, bởi vì cô ấy bắt đầu bước ra khỏi phòng học.

“Tôi đi trước đây.”

“M-Mình cũng đi nữa…”

“...Cứ làm những gì cậu muốn đi.”

“Được thôi.”

Khi Yuigahama nghe thấy điều đó, cô ấy nở một nụ cười, nhưng… Cô ấy lại là người duy nhất đang mỉm cười.

Này, này, chuyện quái quỷ gì với cái bầu không khí này thế… Tình hình này thì khó chịu một cách khủng khiếp, vì thế việc ở lại trong phòng học thì vô cùng khó khăn. Trước khi tôi kịp nhận ra thì hơn phân nửa số lượng bạn học của tôi đã bắt đầu rời khỏi phòng học, nói những điều như là họ khát nước hay là họ cần đi đến nhà vệ sinh. Những người duy nhất còn ở lại, ngoại trừ nhóm của Hayama và Miura, thì là những thành viên quá ư là tò mò của lớp.

Tôi cho là tôi cũng nên chộp lấy cơ hội này và đi theo cơn sóng lớn đó ra thẳng khỏi cửa! Nhưng thật là… Nếu bầu không khí trở nên tăm tối hơn nữa trong đấy thì tôi sẽ ngạt thở mà chết mất.

Tôi bắt đầu bước đi, yên lặng nhất có thể, hướng về phía cửa, đi ngang qua Yuigahama trên đường đi. Và vào thời điểm ấy, tôi nghe một giọng khẽ thì thào.

“Cám ơn vì đã đứng lên lúc đấy.”

Khi tôi rời khỏi phòng học, tôi thấy Yukinoshita đứng đấy. Cô ấy đang tựa lưng vào bức tường sát cửa, đôi tay cô ấy bắt chéo lại, và đôi mắt cô ấy nhắm nghiền. Có lẽ là bởi vì bầu không khí cực kì lạnh lùng quanh cô ấy nên chẳng có ai ở quanh cả. Hoàn toàn yên tĩnh.

Bởi vì điều đó, tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện đang diễn ra trong căn phòng học.

“...Umm, mình xin lỗi. Cậu biết đấy, mình có hơi không yên khi mà mình không thể hòa hợp với ai đó… hay cậu có thể nói rằng mình đột nhiên lại trở nên tự ti...vì thế có lẽ mình đã khiến cậu bực bởi vì điều đó.”

“………”

“Uhhh mình phải nói sao nhỉ? Mình đã luôn như thế. Thậm chí khi mà mình chơi trò giả-Ojamajo với những người bạn của mình, mình muốn trở thành Doremi hay Onpu-chan, nhưng cô gái khác lại muốn trở thành những nhân vật đó vì thế cuối cùng mình lại là Hazuki…[5] có lẽ là bởi vì mình lớn lên trong một căn chung cư rộng lớn, nên luôn có mọi người xung quanh mình vì thế mình đã nghĩ cách cư xử như thế là tốt nhất…”

“Tôi đây chẳng hiểu cậu đang muốn nói gì cả.”

“Ừ-Ừ ha, mình đoán thế haha. Chà, mình cũng chẳng thật sự biết mình đang nói gì nữa...chỉ là, umm, khi mà mình thấy Hikki và Yukinon mình đã nhận ra một điều. Chẳng có ai ở bên cạnh họ cả, nhưng trông họ vẫn như là đang rất vui vẻ vậy...họ nói ra suy nghĩ của mình và mặc dù họ chẳng hòa thuận tốt với nhau, nhưng có vẻ như họ lại hòa thuận với nhau trong một nghĩa đầy kì hoặc khác…”

Thi thoảng, tôi có thể nghe thấy những gì như là những tiếng nức nở trong lớp học. Mỗi lần điều đó xảy ra, tôi có thể thấy vai của Yukinoshita run lên. Cô ấy mở mắt mình ra chỉ một chút và cố nhìn vào trong lớp học chỉ với đôi mắt của mình không thôi. Đồ ngốc, cô sẽ chẳng thể thấy được gì từ đây đâu. Nếu như cô lo lắng đến thế thì đi thẳng vào căn phòng chết tiệt đó đi. Cô ta chẳng thành thật với bản thân mình vì cả, cô gái này…

“Sau khi mình thấy những chuyện đó, mình bắt đầu nghĩ rằng có lẽ việc mình luôn cố gắng một cách vô vọng để hòa hợp với mọi người là sai...Ý mình là, thành thật mà nói, Hikki thì đúng thật là Hikki. Trong giờ nghỉ thì cậu ta chỉ ở riêng một mình đọc sách và nhe răng cười khúc khích thôi...thật đáng tởm, nhưng trông cậu ấy cứ như là đang rất vui vậy.”

Tởm, cô ấy nói thế… và khi mà Yukinoshita nghe thấy điều đó, cô ấy khẽ khúc khích cười.

“Tôi cứ tưởng rằng cậu chỉ làm cái thói quen đó trong phòng câu lạc bộ thôi chứ, nhưng có vẻ là cậu cũng làm điều đó trong lớp học. Đó thật sự là một thói quen kinh tởm đấy, cậu nên dẹp nó đi.”

“Nếu cô đã phát hiện ra từ trước thì nói cho tôi biết khi mà cô nhận thấy chứ…”

“Tất nhiên là tôi chẳng muốn làm thế rồi...Ai mà lại muốn nói chuyện với cậu khi mà cậu đang làm chuyện gì đó tởm như là thế cơ chứ?

Tôi sẽ cố gắng cẩn thận một cách đầy nghiêm túc từ giờ trở đi mới được. Tôi sẽ không đọc những quyển light novel mà có các ác thần trong đó ở trường nữa đâu. [6]“Vì thế mình đã nghĩ, có lẽ mình không nên quá cố gắng và nên thoải mái hơn một chút… hay những gì đại loại thế. Nhưng không phải là mình ghét Yumiko hay gì đâu. Chúng ta vẫn có thể hòa thuận...rất lâu...sau chuyện này, đúng không nào?”

“...Hừm, tôi hiểu rồi. Chà, sao cũng được. Thế thì cũng ổn.”

Tôi nghe thấy âm thanh của việc Miura gập nắp điện thoại mình lại.

“...Xin lỗi một lần nữa vậy. Cám ơn cậu.”

Và như thế, cuộc trò chuyện trong căn phòng chấm dứt, và tôi nghe thấy tiếng lẹp bẹp của đôi giày Yuigahama bước về phía bọn tôi. Coi âm thanh đó như là tính hiệu, Yukinoshita cũng thôi việc tựa lưng vào tường và đứng thẳng dậy.

“...Chà, biết gì nào. Cậu ấy cũng có thể tự mình đứng lên vì bản thân mình đấy chứ.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi sửng sốt bởi cái nhìn thoáng qua nụ cười trên khuôn mặt Yukinoshita.

Đó là một nụ cười thuần khiết và giản đơn, không có bất kì sự nhạo bán hay mỉa mai hay sầu muộn nào.

Tuy nhiên, nụ cười đó nhanh chóng biến mất, và nét mặt của Yukinoshita quay về trạng thái thường lệ của mình, băng giá. Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào nụ cười của Yukinoshita, cô ấy đã nhanh chóng bước đi và biến mất ở cuối hành lang, chẳng hề để ý đến tôi hay gì cả. Cô ấy có thể là đang đi đến nơi gặp mặt mà cô ấy đã đồng ý trước với Yuigahama.

...Chà thế thì, tôi nên làm gì đây? Tôi bắt đầu bước đi, nhưng vào khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng học bật mở.

“Ơ? T-Tại sao Hikki lại đứng ngay đây cơ chứ?”

Cả cơ thể tôi đông cứng lại, nhưng tôi cũng xoay xở để giơ tay phải mình lên và chào cô ấy với hy vọng rằng tôi có thể thoát khỏi tình huống này. Trong khi tôi nhìn vào khuôn mặt của Yuigahama, tôi thấy nó càng lúc càng trở nên đỏ hơn nữa.

“Ông có nghe thấy không?”

“Ý-Ý cô là gì cơ chứ…?”

“Ông có nghe thấy, đúng không? Ông đang nghe lén đúng không?! Tởm quá! Tên bám đuôi! Biến thái! Um umm...thật quá tởm đi! Tôi đây không thể nào tin ông được! Ông thật sự là đáng tởm đấy. Ông thật là, vô cùng đáng tởm đấy.”

“Chờ đã chứ! Hãy kiềm chế chút đi chứ!”

Ý tôi là, ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn nếu như quá nhiều lời phỉ báng được ném thẳng vào mặt tôi đấy. Và đừng có nói phần cuối với một khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc chứ, chết tiệt… Tôi nghĩ rằng giờ đây đã bị tổn thương rồi đấy.

“Hừm, đã quá trễ để tôi kiềm chế rồi. Và ông nghĩ đó là lỗi của ai cơ chứ? Đồ ngốc.”

Yuigahama lẽ chiếc lưỡi màu sakura của mình ra về phía tôi, và sau nỗ lực đáng yêu của cô ấy để chọc tức tôi, cô ấy chịu biến đi. Cô ấy là trẻ tiểu học hay sao chứ? Đừng có chạy trong hành lang, chết tiệt.

“Lỗi của ai...đó là lỗi của Yukinoshita, đúng không?”

Khi tôi nhìn vào đồng hồ, tôi thì rằng chỉ còn chút thời gian nữa cho giờ nghỉ của chúng tôi mà thôi. Giờ nghỉ trưa khiến cho người ta vô cùng khát nước đó cũng đã qua rồi. Có lẽ tôi nên đi mua một vài lon Sportop để làm dịu cơn khát này thôi, cả trong cổ họng lẫn trái tim tôi.

Khi tôi hướng về phía chiếc máy bán hàng tự động, tôi đột nhiên nghĩ lại một điều.

Otaku có cộng đồng otaku, vì thế họ chẳng hề cô độc.

Và để trở thành raijuu, bạn phải chú ý rất nhiều đến thứ bậc và cân bằng quyền lực, vì thế chuyện đó rất là khó nhằng.

Do đó, cuối cùng tôi là người cô độc duy nhất. Tôi không cần Hiratsuka-sensei cô lập mình, bởi vì tôi đã bị cô lập trong lớp sẵn rồi. Vì thế việc cố gắng cô lập tôi hơn nữa trong câu lạc bộ thì chẳng có nghĩa gì cả.

...Thật là một kết luận đáng buồn. Thực tế thì quá tàn nhẫn.

Điều duy nhất ngọt ngào về cuộc sống của tôi chính là hương vị của lon Sportop này đây.

↑ Có thể là đang nhắc đến bài hát mở màn cho Kannagi.

↑ Photoshop, anyone?

↑ Raijuu: đối lập với otaku, là một người mà có được mọi thứ trong cuộc sống, từ vẻ ngoài đến bạn gái, vv.

↑ Kodoku no Gourmet, một series manga

↑ Nhắc đến bộ Ojamajo Doremi.

↑ Không chắc, nhưng đây có thể là đang nhắc đến bộ Yamunaku Kakusei! Jashin Oonuma, cũng được xuất bản cùng một nhà xuất bản và Jashin cũng có nghĩ là Ác Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện