Cũng đã được khá lâu rồi. Đây là Watari Wataru. Vì thế, rất được gặp các bạn. Đây là Watari Wataru.
Chuyện này thì có vẻ hơi bất ngờ, nhưng “tuổi trẻ” mà được phần lớn mọi người trên thế giới này nhắc đến thì lại là một khái niệm sai lầm đấy. Đó là một lời nói dối trắng trợn. Đi hẹn hò ở Lalaport [1] trong bộ đồng phục của bạn với một cô gái đáng yêu, được mời bởi một người bạn đến ngôi trường khác để dùng bữa trưa với một cô gái… những thứ đó đơn giản là chẳng hề tồn tại. Những điều đó thì hoàn toàn chỉ là hư cấu mà nên.
Chẳng phải bạn đã từng đọc một quyển tình cảm hài hước tuổi trẻ và lại thấy dòng chối bỏ trách nhiệm này ở cuối cùng sao?
*Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, và chẳng có liên hệ gì đến những vấn đề, con người, hay tổ chức thật sự nào cả.
Nói cách khác, thứ tình cảm hài hước tuổi trẻ đó thì chỉ đầy những lời dối trá. Và mọi người thì đã bị lừa.
Tuổi trẻ thứ thiệt là ra khỏi trường chỉ với một thằng bạn, đi đến Saizeriya [2] và ngồi yên ở đó cho đến tận tối trong khi chỉ sống sót với thức uống và focaccia mà thôi. Và tất cả những chuyện mà bạn làm với thằng đó là nói nhiều điều xấu về bạn cùng lớp của mình và than phiền về trường học. Tôi đang nói bằng kinh nghiệm ở đây đấy, vì thế tôi khá là chắc chắn về điều này.
Nhưng, cùng lúc đó, tôi cũng không thật sự ghét cái kiểu tuổi trẻ đó.
Cảm thấy phấn khích về việc trộn sôđa dưa và nước cam lại với nhau và gọi nó là “dưa cam”...đi một chuyến lữ hành với ba thằng khác ở giữa môi trường đầy hoang dã đó...chìm vào im lặng sau khi thấy cô gái mà mình thích tán tỉnh với bạn trai của mình, tôi có thể gọi từng chút những thứ đó là những kỉ niệm đầy yêu thích.
Xin lỗi, đó là nói xạo đấy. Tôi căm ghét cái tuổi trẻ đó. Tôi cũng muốn đi hẹn hò với bạn gái cùa mình trong bộ đồng phục vậy. Trời ạ, tôi vẫn muốn làm thế đấy.
Đó là những điều mà tôi cảm thấy khi tôi viết quyển sách này. Tôi hy vọng rằng các bạn yêu thích nó.
Cuối cùng thì tôi cần cảm ơn một vài người.
Đầu tiên là quản lý của tôi, Hoshino-sama. Tôi có thể viết cả cuốn sách về việc anh ấy đã giúp tôi như thế nào, vì thế tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn và nói rằng anh ấy đã trông nom tôi trong mọi thứ mà tôi đã làm, từ những công việc nhỏ nhất đến trách nhiệm lớn nhất. Cám ơn anh rất nhiều.
Rồi, Ponkan(8)-sama. Mỗi lần tôi cảm thấy chán nản thì những bức hình minh họa cực kì đáng yêu của anh/chị đã cho tôi sức mạnh. Tôi thực sự vui mừng một cách đầy chân thành rằng tôi đã nhờ anh/chị giúp.
Mặc dù chúng ta chẳng thực biết nhau, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn Hirasaka Yomi-sama vì những lời nhận xét của anh ấy mà tôi đã đưa vào phần obi trong quyển sách này. Khi mà tôi gần như trở nên suy sụp từ việc không yên và lo lắng, những lời của anh ấy đã cho tôi sự can đảm. Cám ơn anh rất nhiều.
Tôi muốn cảm ơn những người bạn của mình. Mỗi khi tôi gặp các cậu thì tất cả những gì các cậu nói đến là tiền bạc! Tôi cũng rất chán nản đấy chứ! Hãy nói nhiều hơn một chút về những gì đang diễn ra trong cuộc sống của các cậu đi chứ, thật là!
Tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn độc giả. Chính xác là nhờ các bạn đây mà tiểu thuyết gia Watari Wataru có thể tồn tại đấy. Tất cả những lời của bạn là nguồn động viên cho tôi. Từ tận đáy lòng mình, cám ơn các bạn rất nhiều.
Và cuối cùng, tôi muốn cảm ơn bản thân mình từ thời trung học. Cậu có thể đã bị gọi là tẻ nhạt và vô giá trị vào ngày ấy, nhưng bởi vì những lời chua cay đó được nói ra đến cậu nên quyển tiểu thuyết này mới được ra đời. Hãy tự hào đi. Tuổi trẻ của cậu có thể đã sai lầm, nhưng nó nhất định cũng đúng đắn nữa. Cám ơn cậu rất nhiều.
Giờ thì, câu chuyện này. Việc nó có được tiếp tục hay không thì phụ thuộc vào một vài điều, nhưng tôi thực sự tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Vì thế trong khi tôi nghiền ngẫm cốt truyện cho lần tới, thì xin hãy cho phép tôi tạm gác bút trong quyển này.
Một ngày nọ vào tháng Hai, từ một nơi nọ trong Tỉnh Chiba, trong khi cảm thấy hoài niệm về quá khứ từ xa xưa của mình và đang nhâm nhi một cốc cà phê ngọt ngào,
-Watari Wataru.
↑ Một trung tâm mua sắm ở Tokyo.
↑ Một chuỗi nhà hàng Ý ở Nhật.
Chuyện này thì có vẻ hơi bất ngờ, nhưng “tuổi trẻ” mà được phần lớn mọi người trên thế giới này nhắc đến thì lại là một khái niệm sai lầm đấy. Đó là một lời nói dối trắng trợn. Đi hẹn hò ở Lalaport [1] trong bộ đồng phục của bạn với một cô gái đáng yêu, được mời bởi một người bạn đến ngôi trường khác để dùng bữa trưa với một cô gái… những thứ đó đơn giản là chẳng hề tồn tại. Những điều đó thì hoàn toàn chỉ là hư cấu mà nên.
Chẳng phải bạn đã từng đọc một quyển tình cảm hài hước tuổi trẻ và lại thấy dòng chối bỏ trách nhiệm này ở cuối cùng sao?
*Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, và chẳng có liên hệ gì đến những vấn đề, con người, hay tổ chức thật sự nào cả.
Nói cách khác, thứ tình cảm hài hước tuổi trẻ đó thì chỉ đầy những lời dối trá. Và mọi người thì đã bị lừa.
Tuổi trẻ thứ thiệt là ra khỏi trường chỉ với một thằng bạn, đi đến Saizeriya [2] và ngồi yên ở đó cho đến tận tối trong khi chỉ sống sót với thức uống và focaccia mà thôi. Và tất cả những chuyện mà bạn làm với thằng đó là nói nhiều điều xấu về bạn cùng lớp của mình và than phiền về trường học. Tôi đang nói bằng kinh nghiệm ở đây đấy, vì thế tôi khá là chắc chắn về điều này.
Nhưng, cùng lúc đó, tôi cũng không thật sự ghét cái kiểu tuổi trẻ đó.
Cảm thấy phấn khích về việc trộn sôđa dưa và nước cam lại với nhau và gọi nó là “dưa cam”...đi một chuyến lữ hành với ba thằng khác ở giữa môi trường đầy hoang dã đó...chìm vào im lặng sau khi thấy cô gái mà mình thích tán tỉnh với bạn trai của mình, tôi có thể gọi từng chút những thứ đó là những kỉ niệm đầy yêu thích.
Xin lỗi, đó là nói xạo đấy. Tôi căm ghét cái tuổi trẻ đó. Tôi cũng muốn đi hẹn hò với bạn gái cùa mình trong bộ đồng phục vậy. Trời ạ, tôi vẫn muốn làm thế đấy.
Đó là những điều mà tôi cảm thấy khi tôi viết quyển sách này. Tôi hy vọng rằng các bạn yêu thích nó.
Cuối cùng thì tôi cần cảm ơn một vài người.
Đầu tiên là quản lý của tôi, Hoshino-sama. Tôi có thể viết cả cuốn sách về việc anh ấy đã giúp tôi như thế nào, vì thế tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn và nói rằng anh ấy đã trông nom tôi trong mọi thứ mà tôi đã làm, từ những công việc nhỏ nhất đến trách nhiệm lớn nhất. Cám ơn anh rất nhiều.
Rồi, Ponkan(8)-sama. Mỗi lần tôi cảm thấy chán nản thì những bức hình minh họa cực kì đáng yêu của anh/chị đã cho tôi sức mạnh. Tôi thực sự vui mừng một cách đầy chân thành rằng tôi đã nhờ anh/chị giúp.
Mặc dù chúng ta chẳng thực biết nhau, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn Hirasaka Yomi-sama vì những lời nhận xét của anh ấy mà tôi đã đưa vào phần obi trong quyển sách này. Khi mà tôi gần như trở nên suy sụp từ việc không yên và lo lắng, những lời của anh ấy đã cho tôi sự can đảm. Cám ơn anh rất nhiều.
Tôi muốn cảm ơn những người bạn của mình. Mỗi khi tôi gặp các cậu thì tất cả những gì các cậu nói đến là tiền bạc! Tôi cũng rất chán nản đấy chứ! Hãy nói nhiều hơn một chút về những gì đang diễn ra trong cuộc sống của các cậu đi chứ, thật là!
Tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn độc giả. Chính xác là nhờ các bạn đây mà tiểu thuyết gia Watari Wataru có thể tồn tại đấy. Tất cả những lời của bạn là nguồn động viên cho tôi. Từ tận đáy lòng mình, cám ơn các bạn rất nhiều.
Và cuối cùng, tôi muốn cảm ơn bản thân mình từ thời trung học. Cậu có thể đã bị gọi là tẻ nhạt và vô giá trị vào ngày ấy, nhưng bởi vì những lời chua cay đó được nói ra đến cậu nên quyển tiểu thuyết này mới được ra đời. Hãy tự hào đi. Tuổi trẻ của cậu có thể đã sai lầm, nhưng nó nhất định cũng đúng đắn nữa. Cám ơn cậu rất nhiều.
Giờ thì, câu chuyện này. Việc nó có được tiếp tục hay không thì phụ thuộc vào một vài điều, nhưng tôi thực sự tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Vì thế trong khi tôi nghiền ngẫm cốt truyện cho lần tới, thì xin hãy cho phép tôi tạm gác bút trong quyển này.
Một ngày nọ vào tháng Hai, từ một nơi nọ trong Tỉnh Chiba, trong khi cảm thấy hoài niệm về quá khứ từ xa xưa của mình và đang nhâm nhi một cốc cà phê ngọt ngào,
-Watari Wataru.
↑ Một trung tâm mua sắm ở Tokyo.
↑ Một chuỗi nhà hàng Ý ở Nhật.
Danh sách chương