Chương 502

Nam tử mặt mũi thanh tú, thậm chí nhìn trông có hơi gầy ớt, sắc mặt cũng có hơi hoàng vọt, đưa tay về phía Cửu Thiên.

Trong tay hắn ta cầm một cái bát nhỏ, bên trong chỉ có nửa bát rượu.

Ở trong bữa tiệc ai cũng cầm bát rượu †o, hắn †a cần bát nhỏ như này đi tới muốn kính rượu Cửu Thiên, không khỏi gây ra không ít tiếng cười của học viên Hoành Sơn viện.

Có điều người này không hề để ý, đi tới trước mặt Cửu Thiên, cười nói: “Tôi là La Khởi của Lôi Đình viện, Cửu Thiên sư đệ, uống một bát.”

Nghe thấy hai chữ La Khởi, tiếng hô xung quanh lập tức yếu đi.

La Khởi của Lôi Đình viện! Cái tên này, dạo gần đây đã nổi danh ở cả Học viện Võ đạo.

Lôi Đình viện cũng là đối tượng tiếp theo Nhất Nguyên viện phải khiêu chiến, mà La Khởi này chính là kẻ địch khó nhằn nhất mà đám Cửu Thiên phải đối mặt.

Khóe miệng Cửu Thiên nhoẻn lên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của La Khởi.

Mắt của võ giả có thể nói rõ nhất tu vi cảnh giới của hắn ta. Nhìn thấu cảnh giới, thông qua nhìn vào mắt của một người, ít nhất có thể nhìn ra người này mạnh hay không, có tinh quanh chiếu rọi hay không.

Đôi mắt của La Khởi bình tĩnh như nước, không gợn sóng, ngược lại khiến Cửu Thiên thầm gật đầu.

Nghe nói công pháp của Lôi Đình viện chủ tu công kích, truy cầu một kích tất sát. Võ đạo như này, nhất định tinh quang rợn người, mắt như kiếm, mày như đao. Nhưng La Khởi vững vàng như này, rõ ràng đã tu tới một loại cảnh giới nào đó.

Vừa hay, Cửu Thiên cũng là tồn tại tiếp xúc tới võ đạo.

Hai người nhẹ nhàng cụng bát, một hơi uống cạn.

La Khởi lau giọt rượu dính bên miệng, khóe miệng cong lên. Nụ cười của hắn ta rất kỳ lạ, giống như nửa bên mặt bị liệt, chỉ cử động được nửa khóe miệng.

“Nghe nói cậu tới Không Động viện, cũng là một mình solo. Không biết đợi khi cậu tới Lôi Đình viện, cũng solo một trận quyết thắng thua với tôi, như thế nào?”

Lời này vừa dứt, cả phòng yên ăng, mọi người đều sững sờ nhìn sang bên này.

Mời chiến!

Vậy mà là La Khởi đề xuất mời đánh với Cửu Thiên!

Nhất Nguyên viện muốn một trận quyết thắng thua với Lôi Đình viện sao?

Cửu Thiên hơi nhíu mày, nói: “Cái này tôi nói không tính. Phải hỏi các sư huynh của tôi có đồng ý hay không đã.”

Cửu Thiên vừa nói hết câu, đám người Hàn Liên bèn xua tay nói: “Bọn ta không đánh nữa, mệt chết người rồi. Cửu Thiên sư đệ, đệ xử lý đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sở Trực gặm đùi gà hàm hồ nói: ‘Không sai. Đệ tự đánh.”

Sở Chính nói: “Một trận thì một trận, sư huynh thấy được.”

Đại sư huynh chỉ vung cái móng giò trong tay với Cửu Thiên.

Cửu Thiên lập tức lộ ra biểu cảm bất lực.

La Khởi mỉm cười, ánh mắt nhìn sang đám người Sở Trực cũng ôn hòa hơn nhiều.

“Một đám người thú vị.”

La Khởi lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục nói: “Nếu các sư huynh của cậu đã đồng ý hết, Cửu Thiên, vậy chúng ta quyết vậy đi. Hai ngày sau, Lôi Đình Nhai, quyết thắng thua. Không có ai quan sát, không có ai quấy rầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện