Chương 496

Kiều Chinh nhìn lồng ngực của mình. Ở đó xanh tím một mảng. Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng Cửu Thiên có thể phá canh kình của hắn ta, hơn nữa làm hắn ta bị thương thì đã khiến hắn ta rất ngạc nhiên rồi.

“Không tồi, không tồi!”

Kiều Chinh nhe răng cười, một tay chỉ vào mặt của Cửu Thiên, nói: “Thật là một đối thủ không tồi.

Hôm nay có thể đánh tử tế một trận.”

Kiều Chinh nói xong thì xé áo của mình ra, lộ ra lớp lông dày trước ngực.

Quả nhiên là nam nhân được gọi là sư vương, lông trên người lóe sáng dưới sự tô điểm của canh kình, thật sự là tỏa ra ánh sáng của mặt trời màu vàng.

Cửu Thiên cầm trọng kiếm, canh kình trên người cũng bắt đầu thay đổi lưu chuyển.

Nhân cơ hội này, Cửu Thiên tia ra từng chút canh kình của mình đi, rất nhanh bèn hình thành sát trận canh kình của mình ở xung quanh.

“gạn Minh Tâm Viện, Vô Sầu sư tôn thấy cảnh này, sửng sốt nghi hoặc thốt lên một tiếng.

Bà ta có thể nhìn rõ động tác của Cửu Thiên, Huyền Chân sư tôn bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi: “Vô Sầu, đây không phải là võ kỹ Thần Tâm của Minh Tâm viện các người sao? Từ khi nào, học viên của Nhất Nguyên viện cũng có thể học võ kỹ của Minh Tâm viện các người thế?”

Vô Sầu sư tôn từ từ nói: “Đây không phải là canh kình Thần Tâm của Minh Tâm viện chúng tôi, tuyệt đối không phải.”

Huyền Chân sư tôn lập tức sững người, sau đó đè thấp giọng nói: “Không phải? Vậy đây là gì?”

Vô Sầu lắc đầu: ‘Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Cậu ta chỉ thấy Ngọc Cần sử dụng một lần, không có lý nào trực tiếp học được.”

Huyền Chân sư tôn đã bị sững sờ tới mức nói không nên lời, chỉ thấy một lần thì học được?

Nếu điều này là thật, vậy Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện này thật sự là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Vô Sầu sư tôn thật sự muốn vào lúc này hỏi Ngọc Cần rốt cuộc là sao, nhưng đáng tiếc bởi vì chuyện lần trước Ngọc Cần ở Minh Tâm viện bị một kiếm của Sở Trực chém rách quần áo, cho nên hôm nay Ngọc Cần không tới. Xem ra, chỉ có thể quay về rồi hỏi. Vô Sầu sư tôn tuyệt đối không tin, một người chỉ nhìn một lần thì có thể học được võ kỹ trấn viện của bọn họ.

Trên lôi đài, canh kình trên người Kiều Chinh nghiễm nhiên hóa thành hình rồng.

Một con rồng trắng rít gầm do canh kình của hắn †a ngưng tụ thành.

“Võ kỹ trấn viện của Hoành Sơn viện, Vạn Cổ Long Hoàng Quyết!”

Hàn Liên thốt thành tiếng, đã có chút ngồi không yên rồi. Võ kỹ này là có thể tăng toàn bộ năng lực chiến đấu của một võ giả lên. Nghe nói, chỉ cần luyện võ kỹ này tới tiểu thành, võ giả Ngoại Canh Cảnh có thể đánh một trận với võ giả Nguyên Canh Cảnh. Võ giả Nguyên Canh Cảnh có tư cách đối kháng chính diện võ giả Địa Canh Cảnh.

Võ kỹ mạnh mẽ thật sự, võ kỹ địa giai trung cấp chân chính.

Kiều Chinh đưa tay đi giết về phía Cửu Thiên, hai cánh tay bỗng hóa thành vuốt rồng dài một trượng.

“Sập!”

Hai vuốt hạ xuống, phạm vi công kích mạnh mẽ khiến Cửu Thiên căn bản không thể tránh né, chỉ có thể giơ kiếm để chặn.

Ầm một tiếng, bên cạnh Cửu Thiên nổ ra vô số hố sâu, bên cạnh người của hắn bị một vuốt đập trúng rơi vào trong mặt đất.

Kiều Chinh trực tiếp bay tới, tung ra một cước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện