Chương 462

Dù sao là người luyện võ, vóc người rắn chắc, cơ bắp phát triển, đó là điều tất nhiên. Một chút xíu máu tươi rỉ ra từ trong lỗ chân lông trên người Hàn Liên.

Cửu Thiên không khỏi có hơi lo lắng.

Loại cách làm tự nổ canh y này, chắc chắn sẽ tổn thương tới lục phủ ngũ tạng.

Đối với võ giả mà nói, thật ra ngoại thương không đáng sợ. Đặc biệt là rất nhiều vết thương ở tay chân, vết thương nhìn trông máu thịt lẫn lộn, thật ra chỉ cần bôi ít thuốc, hoặc ăn đan dược, qua hai ngày là khỏi.

Sợ là sợ nội thương, một khi tổn thương tới căn cơ thì phiền phức lớn rồi, phế cả người cũng không phải không thể.

Mạn Tiên cũng bị động tác của Hàn Liên dọa, khúc nhạc bỗng dừng lại.

Một tay che miệng, nhìn sang Hàn Liên.

Ngẩng đầu lên, Hàn Liên cười đầy tà mị nói: “Xong rồi sao? Xem ra là ta thẳng rồi.”

Mạn Tiên khẽ nghiến răng nói: “Thật ra còn một đoạn cuối cùng. Chỉ là ngươi…”

Hàn Liên há miệng nói: “Còn một đoạn cuối cùng à! Tới đi, tới đi, nghe khúc thì phải nghe hết. Còn thiếu một đoạn thì ra cái gì!”

Mạn Tiên có hơi không biết làm sao, cô ta hình như sợ thổi hết đoạn cuối cùng, Hàn Liên trước mắt liệu có khi nào sẽ chết ở trước mặt cô ta không.

Mạn Tiên quay đầu liếc nhìn Vô Sầu sư tôn, lại phát hiện sắc mặt của Vô Sầu sư tôn vô cùng bình tĩnh.

Mạn Tiên hạ quyết tâm, lại đưa sáo ngọc lên miệng.

Tiếng sáo vang lên, thanh âm cuồn cuộn, âm thanh giống như văng vẳng bên tai, theo đó hóa thành thiết mã rần rần.

Biến hóa khôn lường, nhưng lại êm dịu kỳ lạ.

Trong giấc mơ u tối, năm tháng như dòng nước.

Một khúc truy hồn, đạo bất tận có bao nhiêu u sầu.

Cửu Thiên cũng bị thu hút, đây mới là U Mộng Truy Hồn Khúc.

Câu dẫn tâm phách của con người, phá canh y, diệt nguyên khí, thật sự là võ kỹ lợi hại, ít nhất trên Địa cấp.

Cửu Thiên dựa vào Vô Cực Luyện Thần Quyết ổn định tâm thần, lúc này mới bảo đảm bản thân không bị quấy nhiễu của U Mộng Truy Hồn Khúc.

Nhưng Hàn Liên lại giống như rơi vào, ánh mắt trống rỗng, nhìn thẳng Mạn Tiên, hận không thể cháy nước dãi ba nghìn trượng.

Thấy cảnh này, Mạn Tiên biết mình đã thắng rồi.

Đối phương hoàn toàn bị khống chế, cô ta chỉ cần một âm mạnh thì có thể đánh gục hắn ta.

Canh y trên người Mạn Tiên từ từ thu liễm, cô ta đã bắt đầu thu tay, giết chết người tóm lại không tốt.

Nhưng vào lúc, Hàn Liên ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu.

“Mạn Tiên sư tỷ, ta thích tỷ, tỷ sinh con cho ta đi”

Ngay lập tức, cả phòng sửng sốt. Đám người Cửu Thiên càng há to mồm, giống như có thể nhét cả quả táo vào.

“Hàn Liên, đệ điên rồi sao?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện