Chương 459

Không ít nữ học viên sửng sốt thốt lên, tại sao lúc này Sở Chính vẫn không có phản ứng.

Ngay sau đó, kiếm của Lâm Ngọc Lan bèn xiên vào người của Sở Chính.

Một ít máu chảy theo thân kiếm nhỏ xuống.

Sắc mặt của Lâm Ngọc Lan thay đổi, ánh sáng trong mắt cũng đang run rẩy.

Sở Chính đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như cái đâm vào người hắn ta không phải là kiếm, thứ chảy ra cũng không phải máu của hắn ta.

“Tại sao không tránh, anh tại sao không tránh!”

Lâm Ngọc Lan rít lên.

“Đao của anh đâu, tại sao không xuất đao, anh là đầu gỗ à?”

Sở Chính hờ hững nói: “Tôi không thể xuất đao về phía em, mãi mãi sẽ không!”

Sắc mặt của Lâm Ngọc Lan nhanh chóng thay đổi, tay cũng bắt đầu hơi run rẩy.

Các nữ học viên của Minh Tâm viện nhìn một màn này, ánh sáng trong mắt bắt đầu trở nên rực rỡ.

Nhìn sang bên phía Nhất Nguyên viện, Hàn Liên từ trong ngực móc ra một đống thịt khô, chia cho đám người Cửu Thiên, vừa chia vừa nói: “Nào nào, đại sư huynh, Sở Trực sư huynh Cửu Thiên sư đệ, đây là thịt khô do Tiểu Hắc làm. Mọi người nếm thử, Tiểu Hắc ngươi đừng cắn ta, ăn tí thịt khô của ngươi thôi mà, ngươi thực sự keo kiệt tới mức thế này sao.”

Cửu Thiên an ủi Tiểu Hắc, rồi vui vẻ ăn thịt khô, hắn nhìn ánh mắt của Sở Chính sư huynh và Lâm Ngọc Lan.

Nhìn thì thấy Sở Chính sư huynh bị trúng một kiếm nặng, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương nhẹ hêu.

Một kiếm này vào đoạn mấu chốt, Lâm Ngọc Lan đã thu tay, canh kình cũng không truyền vào.

Một chút vết thương nhỏ, hoàn toàn không đáng ngại.

Đám người Cửu Thiên hoàn toàn trong tâm thái xem kịch.

Nhất Thanh sư tôn liên tục trừng mắt mấy cái với đám người Hàn Liên, thật là mất mặt mà.

Thời khắc quan trọng trong tình yêu của sư huynh nhà mình, đám người này lại bắt đầu ăn đồ ăn, đứa nào đứa nấy còn ăn nhoàm nhoàm, vô cùng thoải mái, thật sự là vô cùng thoải mái.

Còn chưa nói tới chuyện chừa lại ít thịt khổ cho bọn họ…

Sở Chính nói với người hướng dẫn: “Trận này tôi nhận thua.”

Người hướng dẫn mỉm cười gật đầu, tán gái trong lúc tỉ thí học viện, trận đấu này không thường thấy.

Mọi người đều nói ai trong Nhất Nguyên viện cũng đều là kỳ lạ, hôm nay gặp được, quả nhiên đúng vậy.

Lâm Ngọc Lan thu kiếm lại, cuối cùng liếc nhìn Sở Chính, từ từ đi trở về.

Khi rút kiếm, máu dừng chảy, với thực lực của Sở Chính sư huynh, vết thương da thịt nhỏ như này, đoán chắc ngủ một giấc là khỏi.

Từ từ bước trở về, Hàn Liên nhìn Sở Chính nói: “Nhị sư huynh, xin lỗi, phần của huynh bị Tiểu Hắc cướp đi rồi.”

Sở Chính nói: “Xin lỗi, trận đầu tiên huynh thua rồi.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới các đệ đâu nhỉ”

Hàn Liên xua tay nói: ‘Huynh cũng thua quen rồi, có ai coi ra gì nữa đâu. Xem ra trận thứ hai, phải để đệ thể hiện khí thế oai hùng. Các vị sư huynh, sư đệ, †a lên”

Ăn xong rồi lau miệng, Hàn Liên cầm Bích Thủy Trường Thiên Kiếm đi ra.

Sở Trực đè thấp giọng hỏi Sở Chính: “Khi nào dẫn chị dâu về nhà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện