Chương 456

Hàn Liên lẩm bẩm: “Minh Tâm viện thật là sắp thành nữ viện rồi, năm trước còn có một nam học viên xuất hiện, năm nay hoàn toàn không có. Lẽ nào.

là Vô Sầu sư tôn có ý thiên vị.”

“Vớ vẩn!”

Nhất Thanh sư tôn quay đầu phun một bãi nước bọt vào mặt Hàn Liên.

Hàn Liên không chỉ lập tức ngậm miệng lại, còn trực tiếp nhắm mắt lại.

Ở bên cạnh, Sở Trực sư huynh đè thấp giọng nói ở bên tai Cửu Thiên: “Sư tôn không thích nghe nhất có người nói xấu Vô Sầu sư tôn. Ta nghi ngờ, lúc đầu sư tôn có phải cùng với… he he, đệ hiểu mà.”

Cửu Thiên lộ ra vẻ mặt đệ hiểu, ánh mắt đưa qua đưa lại trên người Nhất Thanh sư tôn và Vô Sầu sư tôn.

Nói ra thì Vô Sầu sư tôn và Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện, nếu không nhìn tuổi tác, thật sự là mỹ nhân đẹp kinh người.

Năm tháng qua đi, gần như không có lưu lại một chút dấu vết trên mặt bọn họ.

Nhìn Nhất Thanh sư tôn thì bị năm tháng tàn phá thành cái dáng vẻ nào rồi, lại nhìn Vô Sầu sư tôn, thật sự khó thể tưởng tượng bọn họ là người cùng độ tuổi.

Vô Sầu sư tôn đứng dậy nói: “Các vị của Nhất Nguyên viện, mời!”

Đám người Cửu Thiên vội vàng hơi cúi người, sau đó mọi người ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, người Cửu Thiên ngồi đối diện vừa hay là Linh Bối lâu rồi không gặp.

Mặt mày ẩn chứa ý cười, nhìn sang Cửu Thiên.

Ngọc Cần ở bên cạnh hơi lại gần Linh Bối một chút, nói: “Linh Bối sư muội, ánh mắt của muội không tồi. Nhìn kỹ thì Cửu Thiên này trên người còn có cỗ hào khí. So với lần trước nhìn thấy cậu ta, hình như cậu ta lại thay đổi rồi, lẽ nào thực lực lại tăng mạnh rồi?”

Má của Linh Bối hơi đỏ ửng: “Sư tỷ, nhỏ tiếng một chút”

Ngọc Cần im miệng, không nói nhiều nữa, chỉ là nụ cười không giảm.

Ánh mắt của Vô Sầu sư tôn không biết từ khi nào cũng dừng ở trên người Linh Bối, sau đó liếc nhìn sang người của Cửu Thiên.

Khóe miệng cong lên, Vô Sầu sư tôn thoải mái nói: “Nhất Thanh, Đạo Quang. Hôm nay hai người tới Minh Tâm viện của tôi là muốn tỉ thí như nào?”

Nhất Thanh vội nói: “Tỉ thí như nào cũng được.”

Vô Sầu sư tôn mỉm cười, nụ cười như hoa nở rộ.

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đấu đàn thì sao?”

Ngay lập tức, sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn cứng đờ, đám người Cửu Thiên cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Không phải chứ, bọn họ phải đấu đàn với một đám nữ nhân?

Hàn Liên lập tức rụt cổ lại, đè thấp giọng nói: “Đánh chết thì ta cũng không đấu, ai thích thì người đó lên”

Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, đại sư huynh đều trợn mắt lườm.

Cửu Thiên cũng có vẻ mặt quỷ dị, nếu thật sự đấu cái này, hắn cảm thấy Nhất Nguyên viện bọn họ có thể trực tiếp đầu hàng.

Đạo Quang sư tôn ở bên cạnh khế cười rồi nói: “Vô Sầu, các người thật sự đấu cái này, vậy chúng tôi có thể quay đầu về rồi. Tất cả các phân viện của học viện Võ Đạo cộng lại cũng không phải đối thủ của Minh Tâm viện các người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện