Chương 452
Giống như một viên đá ném vào trong hồ, những vòng sóng khuếch tán ra.
Cửu Thiên đứng ở trên mặt hồ, lực lượng thiên địa ở xung quanh cũng bắt đầu có dao động quỷ dị.
Mặt nước xuất hiện xoáy nước, xung quanh hiện ra lực lượng màu vàng lưu động.
Trong mắt viện trưởng tỏa ra ánh sáng, nói liên tiếp ba tiếng.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Bước chân của Cửu Thiên ổn định, đi từng bước tới trung tâm hồ.
Đạo vực được gọi là đạo vực, điều mấu chốt nhất chính là đạo bên trong.
Từ trong một phiến đạo vực này, Cửu Thiên cảm thấy sức sống dồi dào, ẩn chứa lực lượng vô hạn.
Bác đại, tỉnh thâm, huyền ảo.
Tuy hắn chỉ chạm được vào một chút, nhưng đã khiến đạo vực không bài xích hắn nữa.
Thật sự không biết là phiến đạo vực này ai để lại.
Cửu Thiên không khỏi tưởng tượng, lực lượng của người đó sẽ đáng sợ và mạnh mẽ tới cỡ nào.
Tầm nhìn hạn hẹp, chưa trải sự đời.
Cửu Thiên lặng lẽ bước đi, cố gắng hết sức khiến cơ thể của mình ổn định, khiến khí tức của hắn tương hợp với đạo vực.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ hơi sai sót, hắn sẽ bị đạo vực bài xích ra ngoài lần nữa.
Một trăm tám mươi bước, Cửu Thiên đã tới trung tâm hồ, một bước bước vào trong con thuyền nhỏ.
Khi bàn chân đặt trên thuyền, mọi áo lực bỗng nhiên biến mất.
Giống như đạo vực không còn tồn tại, mọi thứ trở lại vô hình, lại hóa thành hồ nước bình yên.
Viện trưởng mỉm cười nhìn Cửu Thiên.
“Cậu là học viên đầu tiên có thể lên thuyền. Cậu rất giỏi, tôi dường như có thể nhìn thấy ngày cậu đứng ở đỉnh phong của nước Võ Đỉnh.”
Cửu Thiên từ từ nhả ra một hơi, nhìn viện trưởng với cơ thể trong suốt ở trước mặt, trong mắt có hơi khác lạ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Viện trưởng quá khen rồi.”
Viện trưởng đưa tay về phía Cửu Thiên, khẽ võ vai của Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên chỉ nhìn thấy tay của viện trưởng động hai cái ở vai của hắn, cái gì cũng không cảm nhận được.
“Không cần thấy lạ, cái cậu nhìn thấy lúc này chỉ là một cỗ phân thân canh kình của tôi mà thôi, đương nhiên không có hình thể.”
Vẻ mặt Cửu Thiên hiện lên nét kinh ngạc, nói: “Phân thân? Viện trưởng, ngài đi nơi xa sao?”
Viện trưởng cười nói: “Không phải đi nơi xa, mà là tôi ở nơi xa. Những năm nay, tôi ở lại Học Viện Võ Đạo chỉ là một cỗ phân thân. Chỉ là bên ngoài, nhìn trông cơ thể có, mà ở đây thì sẽ hiện ra nguyên hình”
Sự kinh ngạc trên mặt Cửu Thiên càng lớn hơn, viện trưởng của học viện Võ Đạo lại chỉ là một phân thân.
Còn chưa đợi Cửu Thiên kinh ngạc xong, viện trưởng nói tiếp: “Chân thân của tôi, hiện nay ở thành Võ Bình – đô thành của nước Võ Đỉnh. Đợi khi cậu tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương các nước thì có thể gặp tôi. Cậu của bây giờ đã đủ tư cách rồi.
Thứ này cậu cầm lấy.”