Chương 436
Hai con rồng, một lớn một nhỏ va vào nhau.
Sức mạnh đáng sợ chấn động khiến cho mũi miệng của năm người Nghiêm Hạo chảy máu, dư chấn tạo thành một cơn lốc, thổi bay rất nhiều học.
viên, khiến cho họ chỉ có thể bò trên mặt đất.
Lúc này Phượng Lam cũng phun ra một ngụm máu tươi, cô ta là người đầu tiên không thể chịu nổi.
Thất Lân sư tôn thấy sắc mặt trắng bệch của Phượng Lam, trong lòng cảm thấy chấn động mạnh.
Đây là dấu hiệu của trận pháp sụp đổ, chẳng lẽ, cả năm người Không Động viện lại không đánh nổi một người ở Nhất Nguyên viện.
Cơ thể của Cửu Thiên cũng lảo đảo, mặc dù canh y rắn chắc đã chặn giúp hắn phần lớn sức mạnh, nhưng sức mạnh còn dư lại cũng đủ để khiến da hắn cảm thấy đau rát.
Tuy nhiên, tất cả những chuyện này đều do sức mạnh từ nhát kiếm của hắn, nó thật sự mạnh kinh người, ngay cả hắn cũng chẳng ngờ tới.
Trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung tháp lại kêu gào.
“Chủ nhân vĩ đại, ngươi khỏe quá, người sắp phá vỡ trận pháp của bọn họ rồi. À, bây giờ ta lấy được rồi chứ.”
Trong lòng Cửu Thiên nói: “Lấy đi, lấy đi.”
“Ha ha ha, vâng thưa chủ nhân vĩ đại!”
Ngay tức khắc, trên cơ thể Cửu Thiên xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ bé.
Những sợi tơ này ẩn giấu bên trong canh khí của Cửu Thiên, ngay cả Thất Lân sư tôn cũng chẳng nhìn thấy những sợi tơ này.
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh tinh khiết bị sợi †ơ cướp đoạt, sau đó quay về cơ thể của Cửu Thiên.
Sức mạnh này chỉ xuất hiện lướt qua trong đan điền của Cửu Thiên, hắn thấy rõ trận pháp khắc trên thần đan.
Nói chính xác hơn là khắc trên thần đan bên trong Cửu Long Huyền Cung.
“Chủ nhân vĩ đại, ta làm xong rồi. Đã lấy xong trận pháp, có thể rút lui.”
Cửu Long Huyền Cung tháp chưa nói hết, năm người Nghiêm Hạo đứng trước mặt Cửu Thiên bị bắn ra ngoài cùng một lúc, sau đó trận pháp bỗng nhiên biến mất. Nhìn thì trông như Cửu Thiên chỉ chém một nhát đã phá nát trận pháp của bọn họ.
Khóe miệng năm người kia phun máu, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Lúc này sắc mặt Thất Lân sư tôn thay đổi đủ mọi màu sắc. Những học viên khác ở Không Động viện khi thấy cảnh này thì đều đứng ngơ ngẩn.
Cửu Thiên bình tĩnh thu trọng kiếm lại, rồi nhìn đạo sư Trần Lệ với ánh mắt lạnh nhạt.
“Đạo sư, ông nên tuyên bố tôi thắng rồi đi.”
Lúc này đạo sư Trần Lệ mới kịp phản ứng, ông cất cao giọng nói: “Cửu Thiên của Nhất Nguyên Viện chiến thắng.”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó đi sang bên cạnh, nhặt hai miếng kim bài trước mặt tất cả mọi người.
Cuộc chiến đã kết thúc, hắn cũng nên về thôi.
Cửu Thiên từ từ đi xuống núi, tất cả học viên trong Không Động viện đều nhìn theo bóng hắn rời đi.
“Hầy, quay về thôi.”