Chương 413
Hàn Liên cất tiếng cười ha hả.
“Các cháu chít của Âm Dương viện, các ngươi chờ đó cho ta, Hàn Liên đại gia sắp tới đánh mông các ngươi ha ha ha.”
Cửu Thiên tươi cười đầy mặt, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Núi non trùng điệp, trời xanh mây trắng.
Cuộc chiến xếp hạng học viện phải không?
Tám đại học viện còn lại, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Nhất Nguyên Viện mạnh mẽ chưa?
Thiên Nhân Viện, Nhất Nguyên Viện ở trong cuộc chiến xếp hạng học viện một vòng khiêu chiến đối thủ mới! Đối với sự chiến thắng, sau khi thăng cấp, bọn Cửu Thiên tràn đầy lòng tin.
Đối mặt với Hàn Liên đầy trào phúng cùng sự tự tin, đệ tử Thiên Nhân Viện Tiền Lưu là người thứ nhất nhảy ra.
Bởi vì hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt.
Vừa mở màn, Hàn Liên trực tiếp một chiêu đánh bay Tiền Lưu đang dẫn đầu công kích.
Toàn trường xôn xao, tất cả đệ tử Thiên Nhân Viện, nghẹn họng trân trối nhìn Tiền Lưu lăn ra thật xa.
Cho dù thực lực có chênh lệch, cũng không đến mức lớn như vậy.
Ngay cả Huyền Không Sư Tôn sắc mặt cũng vô cùng khó coi, Tiền Lưu này không chỉ khiến người của Thiên Nhân Viện mất mặt, còn như tát thẳng vào mặt hắn ta.
Hàn Liên đứng ở trên đài cao, tay chống thắt lưng, cười ha ha.
Chợt, Hàn Liên quay đầu hướng Cửu Thiên cùng Sở Trực hô: “Cửu Thiên sư đệ, Sở Trực sư huynh, không bằng trận thứ hai cũng để cho ta làm đi. Ta cảm giác ta còn có thể đánh mười người.”
Sở Trực cùng với Cửu Thiên liếc nhau, trong mắt hai người đều là bất đắc dĩ.
Cửu Thiên nhẹ giọng hỏi: “Có thể một người đánh nhiều trận sao?”
Sở Trực nói: “Đương nhiên có thể, nếu không đệ cho rằng Nhất Nguyên viện chúng ta tham gia kiểu gì: Cửu Thiên ngẩng đầu nói với Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh muốn đánh mấy trận thì đánh mấy trận, đừng thua là được.”
Hàn Liên đắc ý nở nụ cười, lắc lắc đầu, nói: ‘Đùa à.
Ta sẽ thua sao?”
Giọng nói của hắn ta không nhỏ, một đám đệ tử Thiên Nhân Viện nghe được rõ ràng.
Đối diện, đám người Quân Tử Kiếm Dịch Thanh, mỗi người tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Huyền Không sư tôn cũng nhịn không được, lạnh lùng nói: “Các ngươi nếu ngay cả đối diện một người cũng không qua nổi, sau cuộc chiến xếp hạng học viện, thì chuẩn bị đi Mãng Sơn đi.”
Lập tức, đám người Thủy Lãnh Hàn, Dịch Thanh sắc mặt trắng bệch.
Là đệ tử tinh anh của Thiên Nhân Viện, Mãng Sơn là nơi nào, bọn họ cực kì rõ ràng.
Đó là nơi học viên Thiên Nhân Viện bị phạt, tràn đầy thú hoang và thực vật có độc.
Nghe nói học viên đi Mãng Sơn, không chết cũng bị thương, cho dù may mắn trở về, cũng là một thân vết sẹo, nhắc tới hai chữ Mãng Sơn là có thể bị dọa nhảy dựng lên.
Làm học viên sống an nhàn sung sướng, trải qua cuộc sống an ổn của Thiên Nhân viện, bọn họ không có một ai muốn đi Mãng Sơn.
Thủy Lãnh Hàn vốn chuẩn bị lên vào trận thứ hai, giờ phút này cũng không dám đứng lên.
Bởi vì hắn ta không có nắm chắc sẽ đánh bại Hàn Liên, nếu như lại thua, hắn ta thật sự không cách nào tưởng tượng mình sẽ bị xử phạt như thế nào.