Chương 412

Ánh mắt Nhất Thanh sư tôn đều sáng lên, Sở Trực, Sở Chính, đại sư huynh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cửu Thiên lấy ra một bình lại một bình đan dược.

Ước chừng cầm hơn mười bình đan dược, Cửu Thiên lúc này mới dừng lại. Rồi sau đó, Cửu Thiên phân cho bốn vị sư huynh những đan dược này, mỗi người mười bình, không nhiều không ít.

Hàn Liên đều kích động nuốt xuống một ngụm nước miếng nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ cho huynh những thứ này?”

Cửu Thiên gật đầu nói: ‘Đúng vậy. Các vị sư huynh, những đan dược này cơ bản đều là Nguyên Đan nhị phẩm tam phẩm. Hẳn là rất có lợi đối với các huynh.”

Sở Trực hung hăng nhéo mình một cái, sau đó vỗ đùi nói: “Ta không phải đang nằm mơ chứ. Mười bình Nguyên Đan, suốt mười bình. Có những đan dược này ta phỏng chừng có thể trực tiếp đi vào Ngoại Canh Cảnh. Cửu Thiên sư đệ, đệ thật sự muốn cho ta? Của người thì sao?”

Cửu Thiên cười nói: “Đệ ở trong hư không phủ đệ của Thập Phương tiên sư tìm được Tàng Đan điện, yên tâm, đệ đã ăn không ít rồi. Nếu không đệ cũng sẽ không thăng cấp nhanh như vậy.”

Sở Trực, Hàn Liên ha ha cười ha hả.

Sở Chính buộc mình phải bình tĩnh lại, mặc dù sắc mặt hắn ta không kích động như vậy, nhưng ngón tay đã có chút run rẩy.

Sở Trực hít sâu một hơi nói: ‘Cửu Thiên sư đệ, đệ có biết những đan dược này trị giá bao nhiêu tiền không? Đệ có biết những viên thuốc này có thể làm được bao nhiêu việc không? Đệ cứ như vậy cho chúng ta?”

Cửu Thiên gật đầu nói: ‘Đệ biết. Nhưng các huynh là sư huynh của đệ không phải sao?”

Đại sư huynh vỗ vỗ cái bụng của mình, hắn ta là người duy nhất vô cùng trấn định, cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, chuyện của đệ, sau này sư huynh ta đều bao hết. Đồ vật sư đệ nhà mình cho, các đệ còn dây dưa cái gì, thu, thu, nhanh nuốt vào đi, tăng thêm thực lực.”

Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên ba người cười nhận đan dược, cảm kích nhìn Cửu Thiên.

Đại sư huynh cười ha ha, ánh mắt kỳ thật cũng mang theo vài phần kích động.

Cửu Thiên như là nhớ tới cái gì, lại lấy ra mấy bình đan dược cho Nhất Thanh sư tôn cùng Đạo Quang sư tôn. Mấy bình đan dược này là một lô đan tốt nhất hắn luyện ra được.

Vì luyện ra mấy chục bình đan dược này, Cửu Thiên chính là một đêm không ngủ.

Nhưng hai vị sư tôn chỉ khoát tay nói: ‘Cửu Thiên, đan dược của con chúng ta không cần. Đến cảnh giới này của chúng ta, Nguyên Đan, Linh Đan, Huyền Đan, hiệu quả cũng không là mấy. Con vẫn nên tự mình giữ lại đi, con có thể cho Tiểu Hắc mấy bình, nó hiện tại đang cần sức mạnh, mấy bình đan dược của con có thể giúp nó không ít”

Tiểu Hắc bưng đồ ăn đi tới, vẻ mặt khát khao nhìn Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhẹ giọng đáp vâng, sau đó đem mấy bình đan dược ném cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhất thời kích động, trực tiếp ném thức ăn bưng tới ra ngoài, quăng cho Hàn Liên đầy mặt.

Tiểu Hắc há mồm ngay cả bình thuốc cũng cùng nhau nuốt xuống, nằm ở bên người Cửu Thiên, phát ra tiếng kêu hạnh phúc.

Hàn Liên lúc này giống như một tên ngu ngốc.

nhếch miệng cười, cũng mặc kệ những thứ loạn thất bát tao trên mặt mình.

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Xem ra lúc này đây, là ông trời đã định Nhất Nguyên Viện chúng ta phải hùng khởi rồi. Các con nhanh chóng nuốt dược vào, nắm chặt thời gian luyện hóa. Toàn bộ đều tiến tới Ngoại Canh Cảnh cho ta. Sau đó chúng ta lập tức đi học viện khác, đàng hoàng đi một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện